Cái gì đều mặc màu xám?
Triệu Tây Âm nhất thời không kịp phản ứng, “Hả?”
Chu Khải Thâm xoay đầu, thu lại ánh mắt: “Cô nhóc không có lương tâm, phí công lột hai nồi tôm hùm cho em.”
Triệu Tây Âm không hiểu được, bưng hộp giữ ấm đưa đến trước mặt anh: “Trả lại cho anh?”
Chu Khải Thâm khó khăn thở ra một hơi, chút nữa là anh đã bị nghẹn chết, bộ dạng giận mà không dám nói nhìn Triệu Tây Âm cười. Vừa định trêu chọc hai câu, điện thoại di động của cô vang lên, là Triệu Văn Xuân gọi đến hỏi cô vì sao còn chưa về đến nhà.
Cô đáp một tiếng đang ở dưới lầu, Triệu Tây Âm vừa nghe điện thoại vừa xuống xe.
Ngón tay Chu Khải Thâm đang nắm lấy tay lái dùng thêm chút sức lực, từ trong gương chiếu hậu nhìn đến bó hoa hồng bị áo khoác che lại ở ghế sau xe, héo rũ, thật sự không lấy ra được.
Triệu Tây Âm ở ngoài xe, rất tự nhiên phất phất tay với anh, cũng không quay đầu nhìn, bưng tôm hùm đi vào hành lang.
Sau khi về đến nhà, Triệu Tây Âm ăn xong tôm hùm, Triệu Văn Xuân cũng không hỏi là ai cho, chỉ là khi cô dọn dẹp chỗ canh thừa, ông mới nói một câu “Mới vừa đi.”
“Cái gì mới vừa đi?”
“Chiếc Porsche kia là Khải Thâm lái nhỉ, ở dưới lầu hai giờ, vừa mới đi.”
Động tác rửa chén của Triệu Tây Âm ngừng lại.
“Hơn mười giờ nó đã đến đây rồi, dừng dưới cây ngô đồng lớn nhất đằng kia, trong lúc đó xuống xe hút thuốc mấy lần, ba phát hiện nó nghiện thuốc hơn xưa nhiều lắm, hút còn hung hãn hơn ba.”
Triệu Tây Âm lau khô tay, ngữ khí bình tĩnh, “Ngài không phải xem anh ấy là con trai ruột hay sao, sao lại không mời anh ấy vào nhà ngồi một chút?”
Triệu Văn Xuân nói: “Thói quen thôi, về sau không quen nó nữa.”
Triệu Tây Âm đứng tại cửa phòng bếp, trong tay vẫn đang cầm khăn lau, dưới ánh đèn sáng ấm quay đầu nhẹ nhàng cười một tiếng, đáy mắt sáng rỡ. Cô đi tới, ngồi trên ghế sô pha sát bên ông, “Nào, thầy Triệu, bạn học tiểu Triệu nhỏ bé còn mê mang, lên lớp cho con một khóa đi chứ.”
Triệu Văn Xuân vui vẻ: “Cái này phải thu phí.”
Triệu Tây Âm dẩu miệng: “Không phải ba ruột mà.”
Trên trán Triệu Tây Âm lập tức bị thầy Triệu gõ cho một cái, “Nói hươu nói vượn.”
Triệu Tây Âm nhe răng cười ngây ngô, sau đó mấp máy môi: “Ba.”
“Ừm?”
“Nếu như con và Chu Khải Thâm… Con và anh ấy hợp lại, ba có ý kiến gì hay không?”
Triệu Văn Xuân dường như không có gì ngoài ý muốn, cũng vẫn có thể bắt lấy trọng điểm, hỏi: “Nó chủ động nhắc việc này với con?”
“Không có.” Cánh môi Triệu Tây Âm mím lại càng chặt, trong lòng có chút ưu sầu, một chút mất mát, thậm chí còn có chút xúc động, “Con cũng không phải không thể chủ động.”
Triệu Văn Xuân cười ra tiếng, “Ừm, đúng là có thể, nhưng nếu như bị cự tuyệt, chẳng phải nhà họ Triệu thật sự mất mặt hay sao.”
Trong nháy mắt, dũng khí của Triệu Tây Âm từng li từng tí lui trở về.
“Ba nhìn ra, Chu Khải Thâm có tình cảm với con, có một số việc nó nên là người chủ động tiến lên. Nếu con hỏi ý kiến của ba.” Triệu Văn Xuân nói: “Ba chỉ cần con gái vui vẻ.”
Triệu Tây Âm xán lạn cười một tiếng: “Nghe theo Thầy Triệu.”
Triệu Văn Xuân gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, quên nói cho con, ngày mười tháng này cô con về Bắc Kinh, tối thứ bảy con nhớ để trống thời gian, đi ăn cơm cùng bà ấy.”
Đôi mắt Triệu Tây Âm sáng lên, vui mừng nói: “Cô sắp trở về ạ?”
“Trở về lo chuyện đưa công ty của cô con ra thị trường, nói là ở lại Bắc Kinh một tháng.”
Hiếm khi Triệu Linh Hạ về nước ở lâu như vậy, bà cũng được xem như bậc kỳ nhân dị sĩ, là nữ cường nhân hàng thật giá thật. Trước đây mỗi lần về Bắc Kinh, đều sẽ hùng hùng hổ hổ thu thập chỉnh đốn Triệu Tây Âm. Bà quá độc lập, quá có chủ kiến, nhìn đàn ông như một cái rắm, một bộ dáng bà đây sức lực vô địch thiên hạ.
Triệu Tây Âm đối với cô mình là vừa sợ hãi lại vừa yêu quý.
Mặc dù Triệu Linh Hạ ghét trời ghét đất, nhưng thật ra đối xử với cô cực kỳ tốt.
Tắm rửa xong, Triệu Tây Âm ở trên giường dạng chân làm tư thế kéo duỗi gân cốt, Chu Khải Thâm gửi cho cô một tin wechat, “Tôm ăn có ngon không?”
Triệu Tây Âm thành thật trả lời: “Ăn ngon.”
“Vậy ngày mai anh đến đón em, ở chỗ Cố Hòa Bình vẫn còn, anh dẫn em đi ăn tôm tươi mới.” Chu Khải Thâm thuận lý thành chương đưa ra lời mời, “Em nhảy múa xong, anh ở dưới lầu chờ.”
Triệu Tây Âm cầm di động, cuối cùng trả lời.
Vỏ điện thoại nóng lên, cầm trong lòng bàn tay lật qua lật lại, cực kỳ giống trạng thái hiện tại của Chu Khải Thâm – trái tim bị cô gái yêu dấu cầm chắc lấy, chờ đợi phán quyết sau cùng.
Triệu Tây Âm kéo duỗi xong, mới không nhanh không chậm trả lời một chữ “Được.”
Chữ “Được” này như mang theo luồng nhiệt mãnh liệt, dường như chỉ trong nháy mắt, trong mắt Chu Khải Thâm như nổ ra từng chùm pháo hoa.
Anh đứng dậy khỏi bàn sách, kéo màn cửa sổ ra, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Cao ốc Quốc Mậu cao tầng, có thể quan sát bóng đêm hoa mỹ của vùng trung tâm. Hướng tây là đường phố Trường An, đèn xe rực rỡ say lòng, tạo thành vô số dải sáng, xuyên qua ngày đêm, hết sức tấp nập. Không biết nơi bắt đầu, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Anh chụp màn hình gửi vào trong nhóm, tâm tình vui sướng ương ngạnh phách lối.
Lão Trình: “Đây là tú ân tú ái?”
Cố Hòa Bình: “Sau câu tú ân tú ái nói như thế nào?”
Hệ thống nhắc nhở, Cố Hòa Bình đã bị kick khỏi group chat.
Chu Khải Thâm gửi tin nhắn riêng cho anh: “Ngày mai tôi dẫn tiểu Tây đến đó ăn tôm, cậu chuẩn bị cho tốt.”
Cố Hòa Bình: “Em gái cậu, đá tôi ra ngoài nhóm, còn phách lối như vậy. Tôm hùm kia là từ suối nước nóng trên núi vận chuyển tới, hết sức quý giá.”
Chu Khải Thâm không nói nhảm, trực tiếp chuyển khoản cho anh năm chữ số.
Cố Hòa Bình phát ra một biểu tình chân chó, “Tuân mệnh, Chu tao tao (*).”
骚骚: cách Cố Hòa Bình hay gọi Chu Khải Thâm, nghĩa giống như “ph.óng đãng”.
___
Ngày tiếp theo, Mạnh Duy Tất hẹn những đồng nghiệp cùng nghề đi ăn cơm, địa điểm đã được chọn là trong một trang viên ở vùng ngoại ô phía đông. Sau khi anh về nước tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, làm việc khiêm tốn, rất ít khi tự mình đi xã giao như vậy.
Ở trang viên chờ đợi trọn vẹn một ngày, lúc trở về nội thành, sắc trời đã chuyển thành màu xám tro, gió thu cũng dần trở nên ấm áp.
Mạnh Duy Tất đã xuống xe nôn hai lần, nôn ra toàn dịch mật, sắc mặt tái nhợt. Tửu lượng của anh cũng không phải là kém, đoán chừng do rượu nho hôm nay không tốt, uống lẫn lộn. Trương Nhất Kiệt đưa cho anh nước và khăn tay, “Muốn đi bệnh viện không?”
Mạnh Duy Tất khoát khoát tay, đỡ cửa xe lên xe.
Trương Nhất Kiệt dặn dò lái xe lái chậm chút, hơi thở dài, “Cùng bọn lão Ngô ăn cơm, Mạnh tổng, thật là giảm thấp giá trị bản thân anh.”
Mạnh Duy Tất không nói chuyện, ngậm một viên kẹo bạc hà.
“Anh vì chuyện của cô bé kia mà hao phí tâm tư đến mức này.” Trương Nhất Kiệt cười mà không cười, ẩn ý sâu xa, “Trong vòng tròn đó có nhiều người chơi như vậy, đều là loại ngầm hiểu lẫn nhau. Thật sự xảy ra chuyện, lửa cũng không đốt đến trên người bọn họ.”
Ngậm kẹo làm cho Mạnh Duy Tất dễ chịu hơn một chút, anh nhíu mày, “Đốt ai tôi mặc kệ, nhưng người này không được.”
Trương Nhất Kiệt cười, “Cũng bởi vì cô ta là em gái tiểu Triệu à?”
Âm thanh Mạnh Duy Tất nhạt nhẽo, “Nhận lời cô ấy rồi, tôi muốn làm đến cùng.”
Chuyện của Nghê Nhụy này thật đúng là không dễ làm, cô ta lúc đầu vốn là quen biết một đạo diễn chế tác, dẫn cô ta ra vào các bữa tiệc mấy lần, lại lăn lộn quen biết không ít người. Cô gái này thiếu gốc rễ, quá hướng tới danh lợi, đầu tiên bị một ông chủ nhỏ Hồng Kông theo đuổi, cô ta tưởng rằng là yêu đương nghiêm túc, kỳ thật người ta chỉ là chơi đùa. Chơi một mình còn chưa đủ, đổi qua đổi lại để chơi, bất cứ ai cũng không cho là thật, đều là trò tiêu khiển.
Phát sinh quan hệ với Nghê Nhụy có một vị là có thân phận. Sớm đã lấy được tin tức, nhờ có sự nhúng tay của đoàn đội luật sư đại danh đỉnh đỉnh Kỳ Vũ Minh. Kỳ Vũ Minh là nhân vật gì? Anh muốn tích cực, người phía sau và chuyện gì đều có thể cho lộ ra ánh sáng.
Lão ta họ Cù, trong nghề xưng một tiếng Cù gia, có gia đình có thân phận, là vừa sợ vừa giận. Hắn ta đã buông lời thì đen cũng có thể nói thành trắng, đến lúc đó tất cả thị phi sai lầm đều đẩy lên người Nghê Nhụy. Một cô gái thì có là gì, mạng như sâu kiến, ngay cả làm vật hy sinh cũng không xứng.
Làm sao đẩy?
Mạnh Duy Tất lại biết rõ ràng.
Mánh khóe thường dùng, dễ như trở bàn tay hủy đi một con người. Nghê Nhụy mới hai mươi tuổi, đừng nghĩ đến nhảy múa, ngay cả việc có thể ở lại Bắc Kinh hay không cũng là một vấn đề. Đương nhiên Mạnh Duy Tất không quan tâm những thứ này. Nhưng mới vừa rồi trong bữa tiệc, lão già kia ngoài cười nhưng trong không cười bỗng nhiên nói ra câu tán gẫu, “Có thể mời được đoàn đội của luật sư Vũ Minh, Triệu tiểu thư thật là có năng lực to lớn.”
Mạnh Duy Tất khách khí đem lời đẩy trở về, “Cô gái không có danh tiếng gì, có thể có năng lực gì, ngài khen quá lời rồi.”
Người kia lắc lắc rượu trong ly, đuôi mắt xếch lên thấy rõ tướng mạo hung tàn, “Hôm nào hẹn đến một chỗ cùng ăn một bữa cơm.”
Mí mắt Mạnh Duy Tất cũng không nâng lên một chút, thu lại ý cười “Tôi cùng chú ăn còn chưa đủ à?”
Anh che chở cô như vậy, không tiếc làm cho người khác không vui.
Lúc ấy Trương Nhất Kiệt ở bên cạnh nghe thấy mà kinh hồn khiếp đảm. Anh vẫn cảm thấy Mạnh Duy Tất mài giũa đức độ chu toàn, xử sự chu đáo mượt mà, là có thể gánh vương vị trên người. Nhưng hôm nay xem như đã rõ ràng, điểm mấu chốt của anh chính là Triệu Tây Âm, giẫm mạnh một cái là chuẩn.
Tình thâm không thọ, thông minh cực điểm nhất định tổn thương.
Trên người Mạnh Duy Tất luôn có mấy phần bi tình ầm ầm dậy sóng.
“Cù gia muốn quyền ưu tiên tuyên truyền điện ảnh vào cuối năm, thời gian tốt nhất là ngày đầu tiên của năm mới.” Trương Nhất Kiệt bình tĩnh trần thuật, “Hắn ta đầu tư bộ phim kia chính là vì nâng một người mới, làm ẩu, thực sự không được gọi là tác phẩm có thành ý. Mà kế hoạch ban đầu của chúng ta đạt được sự đồng thuận của Universal Pictures đẩy một bộ anime hài kịch.”
Mạnh Duy Tất cảm xúc nhàn nhạt, “Không vội, anh ta sẽ lại tới tìm chúng ta bàn điều kiện.”
Trương Nhất Kiệt cười cười, “Ngàn vàng khó mua được nụ cười của hồng nhan, chỉ vì giai nhân mà đùa giỡn chư hầu. Mạnh tổng, dùng tình quá mức.”
Mạnh Duy Tất cong khóe miệng, tuy không nói, nhưng dưới khuôn mặt tuấn lãng, lại có hai phần thiếu niên ngây thơ. Trương Nhất Kiệt nhìn thấy, bất đắc dĩ thở dài, thành tâm thành ý đến vậy, là si tình.
Tiến vào nội thành, đến gần Tứ Hoàn, Trương Nhất Kiệt lên một chiếc xe khác đi thăm ban, Mạnh Duy Tất trở về tổng bộ. Công ty không có việc gì, anh ngồi ở văn phòng, chờ từng phút từng phút. Đợi đến sắc trời hoàng hôn, đèn cảm ứng trong phòng làm việc trầm trầm sáng lên.
Mạnh Duy Tất tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Tám giờ, tiếng gõ cửa đúng giờ vang lên.
Đám người tiến đến, điện thoại Mạnh Duy Tất lại vang, anh dùng tay ra hiệu bảo đối phương ngồi xuống trước.
Mạnh Duy Tất tiếp hai cuộc điện thoại nước ngoài để giải quyết công việc, một hơi tiếng Anh lưu loát nói đến mười phần êm tai, lúc chuyện trò vui vẻ mặt anh ta hơi nghiêng, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ tràn vào khoác lên đầu vai anh ta một tầng ánh sáng.
Mười lăm phút sau, trò chuyện kết thúc.
Trong nháy mắt Mạnh Duy Tất thu lại biểu cảm, từ cửa sổ sát đất đi về bàn làm việc. Bàn gỗ tử đàn rộng rãi ở đối diện, người kia đợi đã lâu. Mạnh Duy Tất kéo ghế da ngồi xuống, “Tra được chưa?”
Người đàn ông được hỏi tuổi chừng ba mươi, họ Quan, tên Khiêm, bẩm sinh có một bộ dáng tướng mạo ổn trọng như núi.
Quan Khiêm đưa ra một túi văn kiện, giọng nói ồm ồm: “Tra được, tất cả báo cáo khám bệnh của Triệu tiểu thư đều ở bên trong.”