Bách Niên Hảo Hợp

Chương 6: Lời hẹn ngày xưa (02)




Chu Khải Thâm khom lưng ôm cô lên, Triệu Tây Âm nằm vững trong vòng tay anh.
Nghe được cái tên này đến cả Cố Hòa Bình cũng không tiếp tục mắng chửi nữa, anh ta nín thinh, theo quán tính liếc Chu Khải Thâm.
Chu Khải Thâm vẫn là biểu cảm đó, thậm chí mí mắt cũng không buồn nhướng, yên lặng uống trà.
Lão Trình liếc mắt ra hiệu với Cố Hòa Bình, Cố Hòa Bình thấm thuần mọi ý, chờ cho bầu không khí cương cứng này qua đi anh ta mới chọc chọc cùi chỏ Chu Khải Thâm nói: “Hẳn là cậu đã nhận được thiệp mời rồi nhỉ, tối thứ bảy cậu có đi không?”
Hai tuần trước giải trí Phàm Thiên đã cho người phụ trách của bộ phận quan hệ công chúng tự mình đến công ty gởi thiệp mời. Sáng nay thư kí còn hỏi ý kiến anh để còn sắp xếp trước lịch trình.
Giải trí Phàm Thiên có bối cảnh gì.
Lần này cùng với Ảnh cục tổ chức họp báo, sau lưng có bao nhiêu tầng ý nghĩa.
Hiển nhiên anh rất rõ ràng.
Cố Hòa Bình vỗ vỗ vai anh, ý tứ sâu xa nói: “Cậu hãy vừng vàng đấy.”
——
Buổi tiệc được tổ chức trong một khách sạn vượt mức năm sao ở khu Phong Đài. Đi qua cửa xoay sẽ có một bảng hướng dẫn kim loại đặt ở một vị trí bắt mắt. Đại sảnh đã được trang trí, lẵng hoa và biểu ngữ xếp chen chúc nhau ở quầy lễ tân bên phải, bốc đại một cái cũng là tên của một tổ chức trong công ty nổi tiếng nào đó. Chính giữa là khu vực thảm đỏ giành cho khách quý, bảng kí tên lít nha lít nhít tên là tên, mấy mươi công ty truyền thông đã vào sẵn vị trí.
Tiểu Thuận nơi nào thấy qua cảnh tượng rầm rộ như này chứ, đứng trong góc như nhìn phải cuộc sống muôn màu, khoảnh khắc nào đó cậu xiết chặt cánh tay Triệu Tây Âm, kích động nói: “Dương Chanh, là Dương Chanh! Chị ấy là nữ thần của em đó! Em có thể đi xin chữ kí không ạ!”
Triệu Tây Âm nhăn mày trách: “Đau đau đau!”
Tiểu Thuận trông mong nhìn theo khu vực thảm đỏ thì bị Triệu Tây Âm dắt đi, “Em là đàn ông sao lại si ngốc như thế chứ.”
Bọn họ đi vào phòng tiệc qua con đường giành cho khách phổ thông, Triệu Tây Âm cố tình tới sớm, thừa dịp ít người tìm một vị trí không có cảm giác tồn tại ngồi xuống, nghĩ ngồi nửa tiếng rồi rời đi.
Khách khứa lục tục tới nhiều, ăn mặc lòe loẹt, áo quần thơm tho tóc tai bóng loáng, đều là những minh tinh hoa đán chỉ có thể nhìn thấy qua màn ảnh. Ánh đèn càng thêm mấy phần rực rỡ giống như đang trong tiên cảnh Dao Trì(*) vậy. Sau khi tiểu Thuận đã thích ứng được rồi cậu không còn gò bó nữa, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không hề bị tâm lí luống cuống.
(*) Dao Trì: Nơi Tây Vương Mẫu ở, cùng là nơi bà trồng cây Bàn Đào 3000 năm mới kết quả một lần.
Bằng cách nào đó Triệu Tây Âm cứ thấy thấp thỏm không yên, nhìn chằm chằm giá cắm nến bằng thủy tinh trên bàn tới đờ ra, bởi vì bất mãn trạng thái ngẩn ngơ này mà bốc một miếng bánh mousse lên nhét vào miệng.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nữ, “Tây Âm?”
Triệu Tây Âm quay đầu, “Ờ?”
Trước mắt là một cô gái trẻ xinh đẹp, bộ váy suit màu đỏ rượu ôm lấy từng đường cong tinh tế của cô ta, mắt cười môi cười cử chỉ rất gì và này nọ. Miệng Triệu Tây Âm nhét đầy bánh gato, vất vả nuốt xuống, có tới bao nhiêu là khó xử. Cô tập trung tinh thần, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, vô cùng chính xác gọi ra một cái tên: “Lâm Lang.”
Lâm Lang nghiêng đầu mỉm cười, “Đã lâu không gặp.”
Tiểu Thuận ở bên cạnh tức thì cảnh giác. Cậu từng nghe Lê Nhiễm nói qua nên biết người này là bạn học cũ của Triệu Tây Âm ở Bắc Vũ, mối quan hệ giữa hai người họ rất vi diệu, đại khái là kiểu “một núi không thể có hai hổ”. Lâm Lang kiêu căng hống hách, múa khá giỏi, nếu như không có Triệu Tây Âm thì nhất định cô ta là người giỏi nhất. Năm đó năng lực của Triệu Tây Âm quá mạnh, hơn nữa còn có gương mặt của mối tình đầu quốc dân, vừa lên sân khấu là có thể dễ dàng chiếm được sự chú ý của khán giả. Đây là lợi thế có sẵn, trời sinh phải ăn chén cơm này. Lâm Lang bị đè bẹp trong khoảng hai năm mãi đến khi Triệu Tấy Âm gặp tai nạn trên sân khấu.
Lớp bọn họ có nhóm weixin, sau khi xảy ra chuyện Triệu Tây Âm không còn nói chuyện trong nhóm nữa, thỉnh thoảng đọc tin tức, cũng biết được chun chút tin tức.
Sau đó Lâm Lang được trường cử đi tham gia cuộc thi múa Thanh Niên, rồi lại đến Tây Ban Nha để trao đổi diễn xuất(*), nhận được rất nhiều giải thưởng. Weibo của cô ta có đến trăn vạn fans, ánh sáng danh lợi đã và đang vẫy tay với cô ta mà chí hướng của cô ta cũng đang ở đây, quả thực vừa vặn bổ sung cho nhau.
(*) Diễn xuất ở đây ý chỉ vừa diễn vừa múa.
Lâm Lang cười ngọt ngào, “Tây Âm, cậu thật sự không thay đổi gì cả, vẫn đẹp như lúc còn đi học vậy.”
Khóe miệng Triệu Tây Âm nhếch lên, một vòng cung rất nhạt, “Nơi nào.”
Lâm Lang làm bộ không biết gì, hỏi: “Bây giờ chân cậu ổn rồi chứ? Còn có thể múa không? Tôi cũng thường xuyên bị thương, có loại thuốc xịt này hay lắm, tôi sẽ đưa cho cậu sau.”
Lời này giấu đao, mũi đao lộ ra, đâm mạnh cắm lên người Triệu Tây Âm.
Tiểu Thuận nghe thấy vậy thì tức giận, song Triệu Tây Âm không thèm để ý, trái lại còn cười đến không tim không phổi, “Không cần không cần, cậu quá khách khí rồi.”
Lâm Lang gật đầu thở dài, “Vậy được rồi. Tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi thay quần áo đây, lát hồi còn có một tiết mục của tôi nữa.”
Tiểu Thuận lạnh lùng nói: “Miệng mồm ai mà thối hoắc, hun chết em rồi.”
Sắc mặt Lâm Lang hơi hơi thây đổi, liếc cậu một cái, không hài lòng.
Người đi rồi, Triệu Tây Âm không biết làm sao cho đặng, “Em và cô ấy không thù không oán, cà khịa như vậy làm gì chứ?”
Tiểu Thuận không vui, “Loại bạch liên hoa(*) như này, bây chừ không oán lẽ nào lại giữ đến Tết oán à?”
(*) Bạch liên hoa – Hoa sen trắng: Một ngôn ngữ mạng, có hai tầng nghĩa. Một là nói tới người tử tế, vô hại, trong sạch không có tâm cơ. Hai là ám chỉ người giả vờ ngây thơ, đạo đức giả.
Triệu Tây Âm cười hì hì, chọc chọc ngón trỏ vào vai phải của cậu, im lặng giơ ngón cái lên.
Lúc này, ở cửa ồn ào, có mấy vệ sĩ mặc âu phục đen đứng quây quần, người đi đằng sau chính là khách quý của tối nay. Tiểu Thuận tinh mắt, “Cô giáo của chị!”
Đới Vân Tâm đứng vị trí thứ ba trong hàng người, bà mặc một chiếc sườn xám duyên dáng, đương nhỏ giọng trò chuyện với đạo diễn Bàng Sách đứng bên cạnh.
Triệu Tây Âm đứng ở góc ngoài cùng của đoàn người, vẫn đang ăn miếng bánh puff trên bàn nên chưa kịp ngẩng đầu. Nhưng có thể cảm giác được tiểu Thuận ở bên cạnh có gì đó không đúng lắm.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Tây Âm là nghiêng đầu nhìn tiểu Thuận, chỉ thấy cậu mang theo gương mặt ngạc nhiên, cùng mấy phần mất hứng và không tin. Vẻ mặt này quá quái dị, Triệu Tây Âm hỏi: “Sao thế?”
Vừa hỏi vừa nương theo tầm mắt nhìn về phía trước. Vừa nhìn thì, ngay cả cô cũng sửng sốt.
Người đầu tiên cô nhìn thấy, chính là Chu Khải Thâm.
Trong ánh đèn rực rỡ tựa hoa lụa chảy dài, như thể ánh trăng được một đám sao bao bọc, Chu Khải Thâm mặc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác áo gi lê, eo hẹp và đôi chân dài gần như hoàn hảo. Tóc anh đã được định hình làm lộ ra cái trái rộng trơn bóng, đẹp trai như vậy lóa mắt như vậy.
Người thứ hai cô nhìn thấy, chính là Mạnh Duy Tất.
Mấy năm không gặp, hình ảnh trong kí ức đã mơ hồ, không thể tìm ra điểm thay đổi. Thật giống như có cao hơn, lại tựa hồ gầy hơn, duy nhất không thay đổi đại khái chính là khí thế hừng hực kia, đứng giữa đám người mãi mãi là người chói mắt nhất ấy.
Hai người đàn ông, một đi ở hàng cuối cùng, một đi ở hàng đầu tiên. Bên cạnh bọn họ đều có người đi cùng, và đang trò chuyện vui vẻ.
Theo quán tính Triệu Tây Âm lui về phía sau nhưng được tiểu Thuận im lặng đỡ lấy, “Chị còn lùi nữa thì sẽ đụng vào người khác đấy.”
Cô cúi đầu, không có biểu cảm gì.
Tiểu Thuận nắm chặt lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Chị Tây, không sao cả.”
Người yêu cũ và chồng trước đều đã kết thúc cả, song dù là ai cũng không biết nên làm sao cho đúng. Triệu Tây Âm cũng không giả bộ thánh nhân, ai ôi một tiếng, vừa bày ra bộ dạng ủ rũ vừa dở khóc dở cười, “Chuyện cô Đới tìm tới cho chị, chắc chắn sẽ dọa chị mất nửa cái mạng.”
Song, phải đi là không thể rồi.
Đới Vân Tâm vô cùng chính xác tìm kiếm bóng dáng Triệu Tây Âm, sau đó đánh mắt ra hiệu, nụ cười trên mặt có biết bao hài lòng. Chu Khải Thâm đứng gần Đới Vân Tâm, cũng nhìn sang theo. Nhìn thấy người thì đầu mày chau lại một lúc, cũng khá bất ngờ.
Khoảnh khắc Triệu Tây Âm đối diện với Chu Khải Thâm, hai từ “chán nản” biến thành một chiếc cân thiên bình, theo thói quen quả cân nghiêng về phía anh. Triệu Tây Âm khó xử cong cong khóe môi, cô nhìn vào mắt Chu Khải Thâm, bộc lộ tâm tình cũng nhiều hơn mấy phần tự nhiên.
Khách quý đã tới đầy đủ, bữa tiệc coi như chính thức bắt đầu. Chờ đến khi Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên tìm kiếm thì Chu Khải Thâm đã lẫn trong bữa tiệc linh đình, ở rất xa và không thấy được bóng người.
Lại nghe xong lời của MC, lần này ngay cả tiểu Thuận cũng hiểu rõ.
Buổi thịnh yến này có hai chuyện. Đây không chỉ là lễ ra mắt của bộ phim điện ảnh cỡ lớn nói về khiêu vũ 《Cửu Tư 》, mà còn là lần đầu tiên người đứng đầu công ty giải trí Phàm Thiên xuất đầu lộ diện sau khi thay đổi tầng lớp cao tầng.
Tiểu Thuận thấy Triệu Tây Âm như đi vào cõi thần tiên, sợ cô suy nghĩ nhiều bèn càng dùng sức nắm chặt lấy tay cô.
Triệu Tây Âm trừng với cậu, “Không cho phép em lải nhải bên tai chị.”
Thái độ không mấy tốt nhưng lại khiến tiểu Thuận vui vẻ, cậu biết rồi, Triệu Tây Âm thật sự không có chuyện gì.
Phần đặc sắc nhất của bữa tiệc xuất hiện, nội dung lẫn tiết tấu đều vừa khéo tốt. Không hề tách rời khỏi mục đích chính, cũng không được cái này mà mất cái kia, phía sau còn có mấy tiếc mục múa có liên quan nữa.
Trên sân khấu.
Những vũ công nhà nghề trẻ trung xinh đẹp, động tác tinh xảo lóa mắt, chiếm được rất nhiều tiếng khen hay tại hiện trường.
Dưới sân khấu.
Triệu Tây Âm đứng bên ngoài náo nhiệt, ánh mắt mỏng hệt cánh ve, tâm trí như rơi xuống vực sâu, cả người yên lặng đến khác thường.
Trình diễn xong, MC kết nối micro, nói theo quy trình có trong kịch bản, “Đạo diễn Bàng rất thích người mới, mọi người đều biết mỗi bộ phim mới mặc kệ là ca vị(*) hay gì đều chỉ chọn người phù hợp. Nhân vật chính của《Cửu Tư 》vẫn chưa được quyết định, đạo diễn Bàng, ngài xem, ở đây có nhiều hậu bối trẻ tuổi như vậy, bọn họ có cơ hội nào để tham gia không ạ?”
(*)咖位: Một thuật ngữ chuyên trong ngành giải trí. Ý chỉ địa vị của minh tinh trong vòng tròn giải trí, địa vị càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn.
Lời vừa dứt, bầu không khí cũng được tính là sinh động, thật sự náo nhiệt hẳn lên.
Khách khứa có mặt tại hiện trường ra sức vỗ vũ hét to: “Đạo diễn Bàng! Đạo diễn Bàng!”
Tay phải MC cầm micro, tay trái đưa tới bên tai làm một động tác cường điệu hóa, sau đó cười nói: “Tôi nghe ra bản viết nháp trong đầu đạo diễn Bàng, ngài ấy nói, chỉ cần phù hợp, bất cứ ai có mặt tại hiện trường đều có thể báo danh nha.”
Đều là những lời khách sáo đã được thiết lập sẵn, nắm bắt thời gian, nhóm người trẻ tuổi biểu diễn tiết mục vừa rồi còn phối hợp vẫy vẫy tay, trong ứng ngoài hợp tới là tốt. MC định nói hai câu cuối cùng để kết thúc thì một góc nào đó trong đám đông truyền tới tiếng gọi lớn: “Cậu ta đăng kí!”
Tiểu Thuận lúng ta lúng túng nhìn trái nhìn phải.
MC cũng rất bất ngờ, nhưng rốt cục vẫn có kinh nghiệm nhiều năm đứng trên sân khấu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nghĩ phải làm sao để đặt cành cây này xuống. Anh ta còn chưa trả lời thì trông thấy Bàng Sách ngồi ở hàng ghế giành cho khách quý đưa tay lên ra hiệu.
Năm nay Bàng Sách sắp sáu mươi tuổi, ánh mắt khỏe mạnh rất có tinh thần. Ông ta quay đầu lại nhìn, trên mặt mỉm cười, phàm những người làm nghệ thuật thường có tính cách hơi quái lạ, xuất hiện như vậy, trái lại rất được ông ta để ý.
Miệng vàng đã mở: “Vậy thì tới múa thử một đoạn đi.”
Trái tim Triệu Tây Âm trùng xuống, lúc nãy không thấy rõ người đẩy cậu ra là ai nhưng chắc chắn là không mang theo ý tốt. Lúc này đã leo lên lưng hổ thì khó xuống, Triệu Tây Âm nắm chặt cánh tay tiểu Triệu.
Tiểu Thuận hạ quyết tâm, người trẻ tuổi vốn ngông cuồng không biết trời cao đất rộng, bởi vì nhiệt huyết sôi trào mà đơn giản thả ra sự táo bạo của bản thân.
Cậu đi lên sân khấu, sống lưng thẳng tắp, cằm ngẩng cao. Nói: “Cảm phiền anh có thể cho tôi một bạn nhảy không, chỉ cần hơi phối hợp nhảy một đoạn là được.”
Vốn đây là một yêu cầu hết sức tầm thường nhưng ngạc nhiên là không có ai hưởng ứng. Có rất nhiều diễn viên múa ngồi dưới sân khấu nhưng mỗi một người đều giương mắt quan sát, không ai đứng ra đảm nhận cả. Lâm Lang ngồi ở hàng ghế đầu, dù bận vẫn ung dung xem xiếc.
Như trong nháy mắt đó, Triệu Tây Âm bỗng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Tiểu Thuận bị ngó lơ, tự tin tới nhanh, mà sụp đổ cũng nhanh. Người ở đây không giàu sang cũng phú quý, đều cho rằng cậu là muốn nổi tiếng tới đổ bệnh thần kinh. Hơi thở của tiểu Thuận có phần loạn, dần dần rụt rè ——
Lại ồn ào hẳn lên, người bên phải đứng dạt ra tạo thành một con đường nhỏ, Triệu Tây Âm vừa nói xin lỗi vừa đi về phía bên này.
Cô đưa tay lên, ung dung nói với MC: “Tôi tới.”
Triệu Tây Âm đi đến bên cạnh tiểu Thuận, nhỏ giọng nói: “Không sao cả, chị cùng với em.”
Tiếng rầm rì nhỏ nhỏ to to ở bên dưới sân khấu dần rộ lên, khúc nhạc đệm này vẫn chưa xong.
Cố Hòa Bình cũng rất sốc, “Tây Âm cũng ở đây ư? Chu ca, cậu đây là…” Anh ta quay đầu lại, vì hồi hộp mà trái tim nhảy lên một cái, vẻ mặt Chu Khải Thâm như phủ băng, đầu ngón tay cầm chiếc ly cao cổ dùng sức tới trắng bệch.
Anh phóng tầm mắt ra phía xa xa, một ánh mắt khác cách anh ba tới năm chỗ ngồi, giống như sắt đun trên lửa, kể từ lúc Triệu Tây Âm xuất hiện vẫn luôn dính chặt lấy người cô không rời đi.
Cố Hòa Bình tức thì biết,
Xong đời rồi.
Tiểu Thuận bình tĩnh lại, gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn kĩ thuật viên âm thanh nói vài câu. Âm nhạc nhẹ nhàng sống động vang lên, mang theo phong cách của vùng nông thôn Bắc Mỹ, càng quan trọng hơn chính là, trước đây cũng ở tại nơi này tiểu Thuận và Triệu Tây Âm đã biên tập bài múa cho ca khúc này, đó là bọn họ ngẫu hứng chơi nhưng hiệu quả thật bất ngờ.
Triệu Tây Âm tặng cho cậu một nụ cười mỉm, cả hai đều ngầm hiểu mười phần.
Tiếng trống dày đặc vang lên, từ nhẹ đến nặng rồi ngưng bặt, bọn họ đối diện với khách khứa, không có tuần tự như tiến, nương theo nhịp điệu chính là loạt những động tác ăn khớp với nhau tới mượt mà. Có cương có nhu, âm và dương, mỗi một động tác của vũ công nam đều rất thẳng thắn dứt khoát, Triệu Tây Âm cũng không hề kém cạnh, lực và tay chân kết hợp với nhau rất hoàn hảo, ào ào như gió, quanh người cô như thể tỏa sáng. Động tác hai người ăn rơ, giống hệt song sinh.
Vẻ mặt của khán giả từ xem cuộc vui chuyển sang đầy hứng thú, và bây giờ chỉ còn than thở cùng kinh ngạc. Sức hấp dẫn của vũ công nhà nghề có thể cho bạn nhìn thấy linh hồn đón gió tung bay không hề giống nhau.
Nước mắt Đới Vân Tâm trào ra, như thể bà đã giành được trân bảo vậy, cầm điện thoại trong tay mải miết chụp ảnh.
Múa xấu hay đẹp không quan trọng, chỉ cần cô bằng lòng.
Chỉ cần cô bằng lòng.
Vẻ mặt Bàng Sách bình tĩnh, nhìn tới tận kết thúc rốt cục nghiêng đầu hỏi Đới Vân Tâm ngồi bên cạnh, “Cô giáo Đới, hai đứa nhỏ này cô biết?”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiểu Thuận thở hổn hển nhưng vẻ mặt vô cùng sảng khoái. Cậu giống hệt con gà choai vừa xuất quân là thắng ngay trận đầu, liếc xéo Lâm Lang đang ngồi dưới sân khấu.
Vừa xuống sân khấu thì trông thấy Bàn Sách và đoàn đội của ông ta đi về phía bọn họ.
Triệu Tây Âm đi đằng sau tiểu Thuận, đi được mấy bước, cô đột nhiên ngã xuống.
Tiểu Thuận sợ muốn chết, “Ối!”
Cú ngã này, chân cô đập mạnh xuống sàn nhà, “Rầm” một tiếng kêu lên vang rất dội.
Mồ hôi Triệu Tây Âm túa ra khắp trán, mặt mày bởi vì đau mà dúm dó, khẽ rên: “Chân chị bị chuột rút rồi.”
Chỉ mấy giây thôi, người đứng xung quanh bị đẩy ra bởi một lực không hề nhẹ, vài người còn lảo đảo đứng không vững. Thậm chí Triệu Tây Âm còn không nhìn thấy rõ người đã bị Chu Khải Thâm khom lưng ôm cô lên, nằm vững trong vòng tay anh.
Chu Khải Thâm cúi đầu, nhìn kĩ cô một lượt sau đó lấy âu phục che hờ mặt cô lại, trực tiếp bế người đi ra bên ngoài. Cố Hòa Bình không đi theo, chỉ kịp chặn đằng trước Mạnh Duy Tất, cố ngăn anh ta bước tới nửa bước chân, cười tới là khách khí, “Duy Tất, lúc nãy nhiều người, thật không kịp trò chuyện với cậu, tài cao còn gắng sức hơn, chúc mừng.”
Mặt Mạnh Duy Tất đanh lại, bàn tay đặt bên mép quần nắm chặt thành quyền. Mấy phần lí trí chạy về khiến anh ta cố nén khát khao, biểu cảm co được dãn được, cười đến phong lưu phóng khoáng, “Cảm ơn Cố tổng.”
Bên này, tài xế đã lái Bentley tới đợi ở cửa.
Động tác của Chu Khải Thâm chậm lại, nhìn người trong ngực nói: “Được rồi, em ló mặt ra đi.”
Trong nháy mắt Triệu Tây Âm thu lại vẻ mặt đau đớn, thoải mái nhảy xuống đất, vô cùng cẩn thận nhìn ngó bốn phía, xác định không có ai mới vỗ vỗ ngực thở hắt ra một hơi.
Ánh mắt Chu Khải Thâm tuy hờ hững nhưng nhìn cô đăm đăm.
Triệu Tây Âm lúng túng, gãi gãi tai, định mở miệng giải thích thì Chu Khải Thâm nói: “Tôi biết.”
Biết cô là cố ý, biết cô không thích rầy rà với Bàng Sách và đoàn đội của ông ta.
Triệu Tây Âm ngẩn ra, cứ vậy mà nhìn anh, nhìn nhìn, rồi hai người cùng cười. Triệu Tây Âm ngại ngùng cúi thấp đầu, mái tóc dài thõng xuống che đi gò má cô, Chu Khải Thâm cao hơn cô rất nhiều, ở góc độ này anh trông thấy chóp mũi cô vểnh cao, sắc màu đôi môi hồng đượm như đóa hoa đào, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp.
Anh cầm lòng không đậu đưa tay ra xoa xoa đỉnh đầu cô. Triệu Tây Âm như thể bị điện giật, tựa hồ là phản xạ có điều kiện nhảy một bước dài về sau.
Trái tim Chu Khải Thâm như bị đâm một cái, thật vất vả bầu không khí mới ấm áp, chưa kịp lĩnh hội đã tan không còn chút dấu vết.
Khúc nhạc đệm này trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau, các tiêu đề báo của những đơn vị truyền thông lớn chủ yếu đều liên quan đến việc ra mắt tác phẩm mới của Bàng Sách. Nhưng kì lạ chính là, tìm kiếm hết tất cả các diễn đàn lớn nhỏ, đều không hề tìm ra tấm hình nào của Triệu Tây Âm và tiểu Thuận.
Chu Khải Thâm bay một chuyến đến Thâm Quyến công tác, trở về đã là năm ngày sau.
Bên B làm quá lên, nghĩ trăm phương ngàn kế để khiến anh vui, bữa tiệc golf cũng không quên thậm chí lúc đến phòng K(*) còn gọi vô số cô gái xinh đẹp tới. Ông chủ kia sau khi say rượu thì lộ ra bản tính của người phàm tục, cứ khăng khăng phải dâng cô gái xinh đẹp nhất cho Chu Khải Thâm, còn xảo trá nói rằng đã dạy bảo nửa tháng rồi, trò quái gì cũng đều có thể chơi, chính là chờ Chu tổng tới kiểm nghiệm. Chu Khải Thâm không thích cái trò này, chán vì phát ngấy.
(*) Karaoke.
Trở về Bắc Kinh, đứng dưới trời xanh mây trắng xóa trong chốc lát mới cảm thấy tinh thần trở lại bình thường.
Buổi chiều, công ty mở cuộc họp về quy trình, Chu Khải Thâm bảo thư kí từ chối buổi xã giao, buổi tối đi đến trà quán của lão Trình.
Quy tắc cũ, Hầu Khôi nước nóng tám phần, Chu Khải Thâm uống tới toàn thân khoan khoái, trò chuyện với lão Trình một hồi, lão Trình nói, “Mấy ngày nay không thấy Hòa Bình, đi chỗ nào buông thả rồi?”
Ngón tay Chu Khải Thâm kẹp điếu thuốc, giấy trắng nhả ra vòng khói mỏng tan lượn lờ trong không trung lại không tạo thành bất kì hoa văn hay ấn tự nào, anh cũng không hút, cứ để điếu thuốc cháy như vậy.
Lão Trình nói: “Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Còn chưa lấy di động ra, thì người đã tới rồi.
Chu Khải Thâm quay đầu nhìn, cảm thấy có gì đó không đúng lại liếc anh ta thêm cái nữa.
Lão Trình ai ôi, “Vẻ mặt này của cậu là có ý gì, lại phí tiền vào cái chốn nào rồi phỏng?”
Cố Hòa Bình ngồi xuống ghế sofa, buồn bực nói: “Đừng nói nữa, tôi bị lão gia tử(*) cấm đoán rồi.”
(*) Lão gia tử: Dịch thuần Việt lại đúng chất văn của Cố Hòa Bình thì chính là “Cụ nhà”, còn có nghĩa là bố, nhưng t thích mấy cụm từ Hán – Việt như thế này nên để im.
Lão Trình cười híp mắt: “Thiếu gia ngài lại phạm tội gì rồi?”
Nhắc đến là tức, Cố Hòa Bình nói: “Buổi tiệc ngày hôm đó tôi chỉ ngăn cản Mạnh Duy Tất thôi, lúc đó khách sáo biết bao nhiêu ah, tôi cho rằng chuyện cứ thế qua đi. Nào ngờ cậu ta vậy mà phàn nàn với lão gia tử nhà tôi, ai biết cậu ta nói lời gì khó nghe nào, lão gia tử phạt tôi một trận, họa trời giáng này tôi tìm ai để nói lý đây?”
Trên mặt lão Trình mang theo nụ cười nhưng theo quán tính lại nhìn về phía Chu Khải Thâm.
Tay Chu Khải Thâm cầm tai chén, lòng bàn tay như có như không vuốt nhẹ, một cái rồi lại một cái, càng lúc càng chậm.
Cố Hòa Bình như người câm điếc ăn phải Hoàng Liên(*), có nổi khổ không nói ra được, tiện thể nhắc nhở: “Mạnh Duy Tất này quá thù dai, Chu ca, cậu phải cẩn thận một chút đó.”
(*) Hoàng Liên là vị thuốc chữa đau bụng, lỵ,… Ý tứ câu này là nói Cố Hòa Bình ăn phải thiệt thòi lớn.
Lời vừa dứt, Chu Khải Thâm vung chén trà lên ném về phía bể cá ở đằng sau.
Tiếng rắc rắc vang lên, cá cảnh nhiệt đới bên trong bể hoảng sợ bơi tán loạn. Bể kính pha lê nứt toạt, nước men theo khe nứt chảy xuống dưới, dần dần chảy thành đường nhìn y như một cái thác nước nhỏ.
Vẻ mặt Chu Khải Thâm hung ác, “Tôi cẩn thận? Cậu ta có mặt mũi để tôi cẩn thận? Tốt nhất là họ Mạnh hãy cẩn thận cho tôi! Bằng không ông đây chỉnh chết cậu ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.