Ngày hai mươi sáu âm lịch, đại hôn của Chu Khải Thâm.
Bởi vì bị thương mà Mạnh Duy Tất không trở về phòng khách nữa, tự anh ta đi tới gara.
Tài xế đang ngủ gật trong xe, trông thấy dáng vẻ kia của anh ta thì sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Một tay Mạnh Duy Tất vịn cửa xe, một tay ra hiệu cho ông ta xuống xe. Anh ta ngồi vào ghế lái, tài xế nào dám yên tâm vừa định khuyên vài câu thì anh ta đã nhấn chân ga, nhanh như một con báo lao ra khỏi bãi đậu xe.
Xe chạy trên đường trong màn đêm dày như một tấm màn sân khấu, đèn hậu của những dòng xe lấp lóe hệt chuỗi ngọc trai. Mạnh Duy Tất lái xe rất nhanh, một đường phóng về phía trước, không tìm ra chút dấu hiệu đau đớn nào trên gương mặt bình tĩnh của anh ta song đến cùng động tác vẫn mất cân bằng, đến ngã tư đèn đỏ phải nhấn mạnh thắng xe mới ép được nửa thân xe dừng lại.
Tỉnh táo được một chút, Mạnh Duy Tất lại lái xe lên đường cao tốc. Đi qua vành đai chính là đường cao tốc thông nhau giữa Bắc Kinh và Hồng Kông, đúng lúc cuối tuần nên xe cộ như nêm, Mạnh Duy Tất không chịu được dằn vặt như thế này bèn đánh ngang tay lái, sang đậu xe ở làn đường bên cạnh.
Tắt đèn xe đi, anh ta tựa lưng vào ghế, vết thương trên trán chảy máu mang theo cơn đau âm ỉ, cổ tay trái cũng sưng lên, không biết ghế da bị vấy máu từ nơi nào song tóm lại vết máu tứ tung nhìn rất là ghê người.
Mạnh Duy Tất nhìn chằm chằm phía trước, trong màn đêm trống rỗng thỉnh thoảng có con muỗi bay qua.
Anh ta nhắm mắt lại, cảm giác cơn đau trong lòng va vào cơ thể. Lúc nãy các dây thần kinh đều bị tê liệt giờ phút này cùng nhau thức tỉnh khiến lục phủ ngũ tạng, khắp nơi đều đau.
Năm ấy Triệu Tây Âm học múa ở trường Bắc Vũ, anh ta tốt nghiệp và dần dần tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, Mạnh Duy Tất trẻ tuổi nhưng làm việc rất suôn sẻ, cộng với tính tình rộng rãi nên mặc kệ là tầng lớp gì, không có chuyện anh ta không có bạn bè trong đó.
Mạnh Duy Tất thật sự yêu thích Triệu Tây Âm vì thế đi đâu cũng đều đưa cô theo cùng. Lúc còn trẻ tuổi bởi vì liều lĩnh mà ầm ĩ với bạn bè cũng không phân nặng nhẹ. Sau đó thua rượu, bạn bè nhằm vào Triệu Tây Âm trêu chọc, hỏi cô: “Điều kiện tốt như vậy, có muốn tiến vào giới giải trí đóng dăm ba bộ phim điện ảnh cho đã ghiền không?”
Nói chuyện không hợp Mạnh Duy Tất suýt thì trở mặt.
Bạn bè đều lúng túng, “Không tới mức đó chứ, tiểu Triệu còn chưa nói gì kìa.”
Gương mặt đẹp đẽ của Mạnh Duy Tất trở nên hung dữ, “Người đàn ông của cô ấy nói không được.”
Mặt Triệu Tây Âm đỏ lên, kéo anh ta ra ngoài phòng bao, “Đàn ông cái gì chứ, anh không được nói lung tung.”
Mạnh Duy Tất ôm cô, có hơi ngang ngược trêu cô, “Chính là chính là, chính là anh.”
Triệu Tây Âm bị gốc râu của anh ta cọ vào ngứa, cười trốn, “Có ngây thơ không cơ chứ.”
Bên trong đều là bạn thân đánh không đi mắng không về, biết rõ tính cách thiếu gia của anh ta nên mọi người cũng không chấp nhặt. Lại đi vào quậy thêm một trận, Triệu Tây Âm kéo kéo ống tay áo anh ta, lo lắng nói: “Nè, anh đừng uống quá nhiều đó.”
Mạnh Duy Tất hứa sẽ cố gắng nhưng cuối cùng vẫn là say đến bất tỉnh nhân sự. May mà tửu lượng của anh ta không tệ, chưa bao giờ say khướt, chỉ là dạ dày khó chịu. Triệu Tây Âm đưa anh ta trở lại căn hộ, pha trà nóng rồi mua thuốc bổ gan cho anh ta. Mạnh Duy Tất nằm sấp trên giường, dụi đầu vào chăn làm mái tóc rối lên, cứ như thế rồi nhìn người con gái anh ta yêu thích bận trước bận sau dưới ánh đèn dịu dàng.
Ánh mắt anh ta nóng bỏng, hạnh phúc bình thường như thế này thật giống như nhìn một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời.
Triệu Tây Âm nhìn vẻ mặt kia của anh ta còn tưởng rằng anh ta khó chịu bèn lo lắng đưa mu bàn tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán anh ta, “Anh sao rồi? Có bị sốt không, hay là dạ dày đau? Ôi, anh chính là không nghe lời, em đã bảo anh uống ít một chút rồi mà.”
Mạnh Duy Tất rất đáng thương gối đầu lên đùi cô, sống mũi cao thẳng cọ cọ vào da cô, anh ta nói: “Âm Âm, chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn luôn có được không?”
Triệu Tây Âm hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại chính là không lên tiếng.
Mạnh Duy Tất ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô đang cười, khóe miệng cong lên vẽ ra hai cái xoáy lê(*) nhàn nhạt.
(*) 梨涡: Xoáy lê, tức là lúm hạt gạo bên khóe môi.
Triệu Tây Âm đưa tay đẩy mặt anh ta sang bên trái, “Đừng nhìn em nữa.”
Mạnh Duy Tất lại quay sang, ngước mắt lên bên trong cất chứa tình nồng ý đậm, đẹp đẽ lại quyến rũ. Triệu Tây Âm che mắt anh ta lại, “Không cho phép anh nhìn em.”
Trong nháy mắt đó, anh ta nhớ ra, hạnh phúc ở trên mặt cô nhiều tới như vậy.
Triệu Tây Âm và Mạnh Duy Tất yêu nhau hơn một năm nhưng chưa bao giờ hỏi về tình huống của nhà anh ta. Chỉ biết điều kiện tốt hơn mấy bạn học nam bình thường một chút, cũng từng vì anh ta ra tay quá mức xa hoa mà ầm ĩ. Lần đầu tiên Mạnh Duy Tất tặng quà cho cô chính là một cái vòng tay. Triệu Tây Âm biết vòng tay này thuộc thương hiệu xa xỉ nhưng không biết rõ cụ thể, sau đó Lê Nhiễm nói với cô rằng, chiếc vòng tay kim cương này là hàng đặt riêng, không phải bảy chữ số thì không cầm được.
Triệu Tây Âm trả lại đồ làm Mạnh Duy Tất không vui vẻ, cảm thấy cô không xem anh ta là bạn trai.
Đó là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau, không tính là dữ dội song đặc biệt đau lòng. Mạnh Duy Tất mà ngông cuồng lên thì đúng là có chút thiếu chừng mực. Cuối cùng Triệu Tây Âm không nói lời nào, cô cụp mắt, mí mắt vừa nhắm lại thì nước mắt ngay lập tức trào ra ngoài.
Tay chân Mạnh Duy Tất luống cuống, đưa tay ra ôm chầm lấy cô, cô bỗng né tránh rồi lùi ra rất xa, nước mắt chảy thành đường dài. Mạnh Duy Tất vừa giận vừa xót, anh ta nhặt chiếc vòng lên bẻ nó thành ba, năm mảnh sau đó ném vào thùng rác, tức giận mắng nó: “Kẻ cầm đầu!”
Triệu Tây Âm không nghĩ anh ta sẽ làm ra hành động như vậy, tức thì không biết nên khóc hay nên cười.
Mạnh Duy Tất ôm cô, không ngừng nhận sai: “Về sau anh sẽ không mua đồ lung tung nữa, tiền và thẻ đều sẽ đưa em giữ hết, anh sai rồi.”
Cũng là sau đó Triệu Tây Âm mới biết được bối cảnh gia đình Mạnh Duy Tất. Mẹ anh ta, bố anh ta, còn có những lớp những lang trải rộng khắp thủ đô sâu không lường được ranh giới của nhà họ Mạnh. Nhưng lại không biết, mẹ Mạnh từng vài lần mặc cả với Mạnh Duy Tất.
Không biết được nội tình nhưng đoạn thời gian đó, tâm trạng Mạnh Duy Tất cực kì tệ.
Triệu Tây Âm là một cô gái thông minh, nhìn thấu nhưng xưa nay chưa từng nói toạc. Đoạn thời gian đó anh ta bận rộn đi theo phó tổng tới phía Nam công tác, hơn một tháng không gặp mặt, Mạnh Duy Tất gọi điện thoại cho cô, yếu đuối như một đứa trẻ, anh ta nói: “Âm Âm, anh nhớ em, ngày mai là cuối tuần, em có thể đến Thâm Quyến thăm anh không.”
Triệu Tây Âm nói: “Mấy ngày này em phải tập luyện, thật sự không đi được.”
Hôm đó Mạnh Duy Tất uống rượu xã giao, lúc tâm trạng chùng xuống thì dễ dàng mất khống chế, “Em thậm chí không thể xin nghỉ sao?”
Triệu Tây Âm do dự rất lâu, nhỏ giọng nói: “Không tiện, cũng không thể để nhiều người như vậy chờ một mình em được.”
Tính tình thiếu gia của Mạnh Duy Tất nhanh chóng bị cồn dẫn cháy, “Em không nhớ anh sao? Mỗi ngày anh đều nhớ em nhớ em nhớ tới muốn chết, hễ anh có thời gian nửa ngày anh sẽ ngay lập tức chạy về Bắc Kinh. Múa quan trọng như vậy phải không, là anh quan trọng hay múa quan trọng hơn? Em thậm chí không thay anh nghĩ một chút?!”
Nói xong lời cuối cùng, không biết là do cơn giận bốc lên hay là do cồn quậy phá song ấm ức đọng lại hồi lâu mãi cũng không bớt đi.
Cuối cùng Triệu Tây Âm vẫn là không.
Mạnh Duy Tất giận Triệu Tây Âm, hai người chiến tranh lạnh mãi cho đến khi anh ta quay trở về Bắc Kinh cũng không chịu chấm dứt.
Năm đó Mạnh Duy Tất là một người rất kiêu ngạo, vì mặt mũi có thể liều chết đến cùng, cho dù trong đêm tối tĩnh mịch trái tim thấp thỏm hệt như bị dao đâm.
Bạn thân anh ta khuyên: “Duy Tất cậu đừng làm vậy nữa, tiểu Triệu không phải loại con gái càn quấy kia đâu, một khi cô ấy không còn cần cậu nữa, cậu chớ có hối hận.”
Mạnh Duy Tất không nén được giận, gào thét: “Là ai không cần ai chứ! Cậu cứng cổ nói nói mò cái gì đó!” Rồi anh ta luồng mười ngón tay vào báu lấy đầu, vừa thất bại vừa chán nản: “Mẹ tôi quá bướng bỉnh, ngoài trừ ứng phó với một đám người từng trải ở cái tập đoàn kia tôi còn phải đấu trí đấu dũng với bà nữa. Bà không đồng ý chuyện tôi quen bạn gái, tôi cứ dây dưa vời bà đấy, tôi không tin sẽ không dây dưa tới cái ngày bà đồng ý gặp Âm Âm.”
Bạn thân hiểu rõ, đây là mệt mỏi, áp lực phải tự mình chịu đựng rồi.
Không cam lòng nói ra câu nặng lời song ai cũng hiểu, Mạnh Duy Tất yêu Triệu Tây Âm bao sâu.
Bên Triệu Tây Âm cũng không phải cố ý, đúng là cô bận rộn vì cuộc thi múa Thanh Niên, luyện tập cả ngày lẫn đêm, một tuần sau khi trở về từ Thanh Đảo cô chủ động làm hòa, lúc gọi điện qua gần như chuông vừa reo là Mạnh Duy Tất đã nhận nghe, thái độ vừa thối vừa cứng.
Triệu Tây Âm dỗ dành anh ta: “Đại thiếu gia, đã nguôi giận chưa nào?”
Mạnh Duy Tất giả vờ kiểu cách, lạnh lùng nói: “Em trở về Bắc Kinh cũng được sáu ngày rồi mà giờ mới nhớ tới anh, em còn để ý sao?”
Triệu Tây Âm còn chưa kịp trả lời anh ta đã nói trước: “Anh không thèm để ý nữa, cứ như vậy đi.”
Cúp điện thoại, cũng không thoải mái như trong tưởng tượng. Rõ ràng Mạnh Duy Tất không nỡ, nhưng một khi tức lên thì lời nói ra vẫn rất máu lạnh. Anh ta gần như hối hận ngay lập tức, nhưng bị vướng bởi mặt mũi nên có làm sao cũng không chịu hạ cờ. Nghĩ thầm, ngày mai.
Ngày mai phải mua bó hoa hồng xinh nhất rồi đến đón cô tan học.
Buổi tối anh ta và bạn bè tụ tụp ở Cash Box(*), có mấy người bạn trở về từ nước ngoài, chơi rất điên cuồng, chơi tới tận hứng. Tiếng nhạc đinh tai, ánh đèn rực rỡ say mê, Mạnh Duy Tất chơi đổ xúc xắc với đám bạn, bầu không khí vừa nóng vừa hừng hực.
(*) Cash Box: Một thương hiệu hàng đầu trong thị trường giải trí KTV.
Di động anh ta reo rồi lại reo.
Bạn bè nhắc nhở anh ta, “Duy Tất, cậu có điện thoại kìa.”
Mạnh Duy Tất liếc nhìn màn hình, hai chữ “Vợ” vô cùng dịu dàng lại chói mắt.
Anh ta nhớ anh ta vẫn còn đương giận, lại thêm có nhiều người đang nhìn và chờ như vậy, anh ta bèn bấm tắt điện thoại.
Mọi người cười anh ta, “Được rồi, được rồi, tiểu Triệu tốt như vậy đừng để cho cô gái người ta buồn lòng.”
Lấy anh ta làm trung tâm tính ra thì đây là vòng rượu thứ hai của anh ta, người đã uống quá nhiều, cảm thấy bực dọc bèn lải nhải, “Mâu thuẫn của hai người bọn tôi người ngoài đừng lắm miệng.”
Chảnh, quá chảnh rồi.
Điện thoại của Triệu Tây Âm hiện hết lần này đến lần khác, sau cùng cũng không reo lên nữa.
Tối nay, hiếm thấy Bắc Kinh mưa xối xả, nước trong công viên tràn qua làn đường bên này làm ngập mép giày. Triệu Tây Âm cầm điện thoại nhìn xung quanh, nước mưa và nước mắt hòa thành một thể trên mặt cô. Mười phút trước bệnh viện gọi tới nói tim bà nội đột nhiên ngừng đập một lần, hẳn là không qua khỏi rồi.
Triệu Tây Âm không biết lái xe, nơi cuối cùng cô có thể trông cậy lại như nước đổ về biển Đông. Vừa đau lòng vừa vô vọng, dưới cơn mưa to cô không ngừng khóc lại chạy như điên. Không biết chạy bao lâu, mãi cho đến khi có một chiếc xe bốn bánh màu đen rọi đèn về phía cô.
Chu Khải Thâm dừng xe ngay bên cạnh cô, nhanh chóng xuống xe, anh lấy một chiếc ô từ ghế sau che trên đỉnh đầu Triệu Tây Âm, vẻ mặt ngạc nhiên, “Đây là sao vậy?”
Triệu Tây Âm khóc không ngừng, theo quán tính cầm lấy tay Chu Khải Thâm, cầm rất chặt, phảng phất anh chính là nhánh cỏ cứu mạng.
Chu Khải Thâm đưa cô đến bệnh viện, trời mưa lại đi nhanh, mặc kệ nguy hiểm.
Song, vẫn không kịp gặp bà nội lần cuối.
Trong phòng bệnh, tiếng khóc lóc của người nhà vang vọng điếc cả tai, Triệu Tây Âm đứng trên hàng lang, dựa vào vách tường, trên người đẫm nước. Vẻ mặt cô chết lặng lại trống rỗng, bỗng nhiên trên vai chùng xuống, có thêm một chiếc khăn choàng cổ màu lạc đà.
Giọng Chu Khải Thâm rất trầm lại dịu dàng, anh nói: “Em như vậy, bà nội ra đi sẽ không yên lòng.”
Viền mắt Triệu Tây Âm trữ đầy nước mắt, vừa nhìn anh thì nước mắt bỗng rơi xuống như mưa.
Ngày hôm sau Mạnh Duy Tất biết được tin bà nội cô mất, hối hận đến mức muốn vả vào mặt mình mấy cái.
Tang lễ được nhà họ Triệu làm rất đơn giản và yên tĩnh, mấy ngày nay Triệu Tây Âm vẫn không chịu gặp mặt anh ta, lúc Mạnh Duy Tất xuất hiện ở lễ tang, áo quần trên người nhàu nhĩ tới mức không thể nhìn, râu cũng dài ra tận ba phân. Hai mắt anh ta đỏ ngầu, gần như muốn khóc.
Triệu Tây Âm nói chia tay với anh ta, hai chữ này, là kết cục mà Mạnh Duy Tất chưa bao giờ nghĩ tới.
Anh ta vừa hoảng vừa sợ, đầu tiên là nhận sai, lại cầu xin mãi cuối cùng tức đến nổ phổi nói mà không biết lựa lời.
Ngày hôm đó hai người bọn họ ầm ĩ một trận lớn, Mạnh Duy Tất tức lên bèn bay đến Úc ngay trong ngày, mang tiếng là công tác nhưng thật ra là đi giải sầu. Khi đó anh ta nghĩ tới là chu đáo, tim nói, lạnh lùng chút thôi, im lặng chút thôi, tình cảm của bọn họ sâu nặng, nào có cái khó nào là không qua được chứ.
Tình tiết cuối cùng, là cái đêm trước hôm Triệu Tây Âm đi lấy chồng.
Mạnh Duy Tất thất tha thất thểu xông tới trước cửa nhà, bà con họ hàng của nhà họ Triệu sợ có chuyện bèn dứt khoát chặn anh ta ở cửa, chắc như tường đồng vách sắt. Giống như Mạnh Duy Tất không cần mạng nữa cố chấp xông vào, quần áo lộn xộn, tóc tai rũ xuống, giày cũng mất một chiếc, nhếch nhác tới mức đâu còn nửa điểm bóng dáng thiên chi kiêu tử.
Anh ta gọi tên Triệu Tây Âm hết lần này đến lần khác.
Trận chiến này quá mức đáng sợ, nhỡ đâu có mệnh hệ gì thì thật không có được kết quả gì tốt.
Nhà họ Triệu gọi điện cho Chu Khải Thâm, lúc Chu Khải Thâm đến Mạnh Duy Tất bước lên đấm anh một quyền. Nhưng người anh ta quá yếu căn bản không có bao nhiêu sức. Mạnh Duy Tất mắng to: “Nham hiểm, họ Chu, anh con mẹ nó chính là một kẻ tiểu nhân hèn hạ!”
Chu Khải Thâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng như thể làm nền cho gương mặt trầm tĩnh hệt ánh trăng của anh.
Chỉ đều đều(*) hỏi một câu: “Ngày mai có muốn đến uống rượu mừng không?”
(*) 平声: Thanh bằng, ý chỉ thanh nhất trong tiếng Trung, lúc nói giọng sẽ đều đều, hơi vang.
Không đánh mà thắng, ngay câu nói đầu tiên đã lột da tróc thịt Mạnh Duy Tất.
Mạnh Duy Tất đờ ra như cái cọc gỗ, lại giống như người mất hồn thất thểu rời đi.
Ngày hai mươi sáu âm lịch, tức ngày 28 tháng 6, đại hôn của Chu Khải Thâm.
Mạnh Duy Tất ngồi máy bay đi đến Los Angeles, lúc đó anh ta đã nghĩ, cả đời này, sẽ không quay về Bắc Kinh nữa.
——
Di động đặt trên bảng đồng hồ, màn hình sáng nhiều lần, là điện thoại của người trong nhà gọi đến.
Mạnh Duy Tất ngồi ở trong xe, nhận cuộc gọi, giọng khàn đặc: “Con về đây.”
Dưới tốc độ cao xe chạy về phía nội thành. Cảnh sắc thành phố sáng quắc như phỉ thúy, Mạnh Duy Tất hạ cửa xe xuống để gió lùa qua, lúc đèn đỏ anh ta ngừng xe ở làn đường bên trong, nửa cánh tay buốt đến tê rần. Trong lòng Mạnh Duy Tất đã tính toán đâu ra đấy, vẫn chưa tới mức động đến gân cốt. Anh ta xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng đột nhiên run rẩy.
Bên kia đường cái, cửa lớn trường Bắc Vũ đứng sừng sững, thỉnh thoảng có ba, năm sinh viên cùng nhau ra vào.
Ánh mắt Mạnh Duy Tất cắm cọc ở nơi kia không di chuyển, mãi cho đến khi xe phía sau bấm còi thúc giục.
Anh ta quay đầu lại, mu bàn tay xoa xoa hai mắt, như thể là gió thổi cát bay vào, không cẩn thận làm cay mắt.