Hứa Huệ Chanh và Kiều Diên chia ra ngồi ở hai đầu của nồi lẩu, từ khi bắt đầu đụng đũa, cả hai hầu như chẳng nói gì.
Hứa Huệ Chanh muốn bỏ thịt sống vào trong lẩu thì bị Kiều Diên ngăn lại.
Anh cầm đũa dài lên, “Để tôi được rồi.” Sau đó, suốt bữa ăn anh đều săn sóc cô, gắp thịt gắp rau cho cô.
Được chiều chuộng cô lại đâm lo. Hồi trước, thỉnh thoảng cô có cùng ăn cơm với khách, nhưng đối phương không hề săn sóc như thế này. Kiều Diên dường như thật sự xem cô như một người con gái bình thường vậy.
Hứa Huệ Chanh hơi nhướng mày lên, trùng hợp sao lại giao với ánh mắt của anh, cô lại cúi đầu. Từ trước đến nay cô chưa từng có loại tâm trạng này, vừa chua xót, lại mang theo một chút vị ngọt.
Cô cảm tạ trời xanh tự đáy lòng, để cô có thể gặp được anh. Tuy rằng thân phận của cô là không thấy được ánh sáng, lại có thể ngày mai khi trời vừa sáng lại không thấy tung tích của anh nữa, nhưng mà, cô được trải qua khoảnh khắc này, thế là đủ rồi. Cô lận đận lâu như vậy, đã học cách thỏa mãn từ sớm.
Hứa Huệ Chanh ôm lấy tâm tình chôn kỹ này, ghi nhớ lấy từng giây phút được ở chung với Kiều Diên.
Cách một nồi lẩu sôi sùng sục, thỉnh thoảng ánh mắt của cô lại lướt nhanh qua gương mặt anh.
Cô nhớ đến gương mặt tượng tự nhưng hoàn toàn không giống của Chung Định. Cô không rõ lai lịch của Kiều Diên, chỉ với cái tướng mạo này mà nói, cô cảm thấy anh và Chung Định có thể có quan hệ gì đó. Nhưng mà anh không phải họ Chung. Mà cái họ Kiều này, thật ra cũng có mối liên hệ với Chung Định, bởi vì Kiều Lăng.
Nhưng mà, quần áo của Kiều Diên so với Chung Định và Kiều Lăng rõ ràng là quá bình dân.
Cô do dự có nên hay không thử dò hỏi về chuyện của Kiều Diên và Chung Định. Sau đó, cô thay đổi suy nghĩ, cho dù anh có quan hệ với hai gã bệnh hoạn kia thì thế nào? Anh là anh, bọn họ là bọn họ. Ở cùng Kiều Diên, cô có một loại khoan khoái như một làn gió xuân nhẹ vậy. Quan trọng nhất là, cô ở bên cạnh anh nhận được sự tôn trọng. Mà cái sự dịu dàng này, làm cô cảm động hơn bất cứ thứ gì.
Kiều Diên rất nhanh đã thu đũa, thêm hai lon bia.
Hứa Huệ Chanh ý thức được bản thân mình ăn hơi nhiều, cô cũng vội vàng đặt đũa xuống, hai tay giấu ở phía dưới bàn.
Anh hiểu ý khẽ cười, “Cô ăn từ từ đi, không vội.”
“Tôi ăn no rồi.” Cô còn nghĩ đến một vấn đề, đó chính là nếu như ăn quá no thì bụng sẽ tròn lên, đến lúc phải khỏa thân phục-vụ anh thì, cô sẽ rất xấu hổ. Tuy rằng trước đây anh cũng đã từng thấy qua dáng vẻ bán khỏa thân của cô, nhưng bây giờ cô không được thoải mái như lần trước.
“Vậy ngừng một chút rồi ăn.” Ý cười của anh càng không che giấu, “Rau còn nhiều lắm, đừng để lãng phí.”
Cô bị anh cười đến càng thêm lúng túng, “… Anh cũng ăn nhiều thêm nữa đi.”
Kiều Diên nhấp một ngụm bia, “Tôi uống hết bia cũng tương đối rồi.”
“Vậy tôi đợi anh.”
Anh ừm một tiếng, ngay sau đó chuyển chủ đề, “Ở đó cô được gọi là Sơn Trà?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Sơn Trà… Sơn Trà… ” Anh nhẩm hai lần, cười nói với cô, “Nghe cũng hay.”
“Cám ơn.” Vẻ mặt của cô rạng lên một chút. Lúc đầu chính là do nỗi nhớ quê hương, cho nên khi Má Mì hỏi chọn biệt hiệu là gì, phản ứng đầu tiên của cô chính là đóa hoa sơn trà tròn đầy kia.
Kiều Diên đã hiểu ra, cái tên này chắc là có ý nghĩa đặc biệt đối với cô. Bởi vì cô ít khi để lộ ra nụ cười trong trẻo đến vậy.
Tối nay cô ăn mặc trang điểm rất đẹp. Có nguyên nhân do hóa trang, nhưng chủ yếu nhất vẫn chính là trong lòng thoải mái.
Cô gái trong ký ức của anh, gương mặt hoàn toàn không giống với Hứa Huệ Chanh, nhưng tướng tá của hai người họ rất giống nhau, cho nên lúc nhìn thấy bóng lưng, anh cảm thấy dường như là người con gái đấy đứng trước mặt mình vậy.
Bữa lẩu này kéo dài trong một tiếng đồng hồ, hai người sau đó nói chuyện cũng xem như hài hòa.
Sau khi tính tiền ra ngoài, Kiều Diên mỉm cười chúc mừng, “Giáng Sinh vui vẻ.”
Hứa Huệ Chanh hơi kinh ngạc trong một chốc, “Giáng Sinh vui vẻ.”
Anh nhìn về phía vòng đu quay chọc trời, dò hỏi, “Hứa tiểu thư, đi dạo phố với tôi nhé?”
Cô gật đầu. Tuy rằng cô không biết tối nay anh muốn trải qua như thế nào, nhưng mà, cô đều vui lòng ở cùng anh.
Kiều Diên không đi dạo lâu lắm, anh gọi một chiếc taxi, đưa Hứa Huệ Chanh đến cái vòng đu quay chọc trời kia.
Vòng đu quay chọc trời trong thành phố là nơi tuyệt vời để ngắm cảnh trên cao, tọa lạc tại nơi trung tâm thành phố, rực rỡ và hoa lệ.
Nơi này đa phần đều là nơi các cặp tình nhân đến nói chuyện tình cảm. Lần đầu tiên Hứa Huệ Chanh đi qua nơi đây, cô nghĩ sau này cho dù là một mình thì cũng phải đến cảm nhận một chút tâm trạng ngắm nhìn thành phố này. Nhưng mà, đã lâu như vậy, cô cũng chưa từng đến qua.
Kiều Diên mua vé vào cổng, chân thành nói, “Hứa tiểu thư, hôm nay lúc ra ngoài, tôi không nhớ ra hôm nay là ngày lễ, hai tay trống trơn, thật xin lỗi quá. Đây xem như là tôi nhận lỗi, còn về quà cáp, sau này tôi sẽ bù cho.”
“Không cần quà đâu, Kiều tiên sinh.” Cô lắc đầu không ngừng, “Tôi rất cảm ơn anh, thật đấy.” Đây đối với cô mà nói đã là món quà to lớn lắm rồi. Cuối cùng cô cũng có người cùng cô đón lễ Giáng Sinh.
Anh nở nụ cười, không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, mà anh cầm lấy tay cô, từ từ đi về phía buồng xe của vòng đu quay.
Hơi ấm của anh truyền đến từ lòng bàn tay, cô có một loại cảm giác toàn thân đều nóng ran, trên mặt càng ửng lên một lớp đỏ hồng.
Kiều Diên kinh ngạc với độ lạnh của cô, “Sao tay cô lại lạnh thế này?”
“… Từ nhỏ đã như thế.”
Sau lời nói ấy, tay anh nắm càng thêm chặt.
Cô cúi đầu, mặc anh kéo đi vào trong buồng xe.
Khi anh buông tay cô ra để đỡ cô ngồi xuống, cô âm thầm xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay. Tối nay có quá nhiều hồi ức tươi đẹp có thể khiến sau này cô mãi nhung nhớ.
Hứa Huệ Chanh nắm chặt lấy lan can bên cạnh, cô buông mắt nhìn ra xa nơi thành phố ánh sáng muôn màu rực rỡ, nhìn mọi người trong tầm mắt của mình dần dần trở nên nhỏ bé.
Kiều Diên đầu tiên là lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, khi sắp đến nơi cao nhất, anh nói, “Nơi này nhìn xuống bên dưới, rất đẹp.”
Giọng nói của anh và Chung Định rất giống nhau, nhưng không có cái sự hống hách của Chung Định.
“Ừm.” Cô nhè nhẹ đáp lại, “Rất đẹp.”
Không chỉ là phong cảnh. Còn có anh.
----
Kiều Diên bỏ một số tiền lớn, mua đêm Giáng Sinh của Hứa Huệ Chanh. Nhưng mà, buổi tối anh vẫn ngủ một mình.
Sau khi hai người ra khỏi vòng đu quay lớn thì đi về căn nhà trọ nhỏ của cô.
Hứa Huệ Chanh đã chuẩn bị sẵn sàng để phục-vụ, chỉ là tâm tình của cô so với những lần tiếp khách trước, quả thực hồi hộp hơn rất nhiều.
Kiều Diên nhìn quanh phòng khách, tự động đi đến bên giường đẩy ngồi xuống, “Không còn sớm nữa, tôi cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Cô mờ mịt, suy đoán lời anh nói. Anh mệt rồi, ý tứ có phải là không làm nữa hay không?
Anh nhìn cô đứng ở phòng khách bất động, dịu dàng nói, “Cô cũng nghỉ sớm đi.”
Hứa Huệ Chanh đã hiểu. Cô cắn cắn môi, đột nhiên cô hướng về phía anh cúi đầu một cái thật thấp, “Kiều tiên sinh, cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì, cô đã chịu ở cùng tôi suốt một buổi tối rồi.”
Cô ngập ngừng nói, “Kiều tiên sinh, từ khi tôi làm nghề này, anh là người đầu tiên đối xử với tôi tốt như vậy… cám ơn anh.”
Anh nhịn không được bật cười, “Hứa tiểu thư, tôi không tốt thế đâu. Có lẽ, là do tôi có vài chuyện khó mà nói ra.”
Lời anh nói có thể là thật. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, cô cũng không quan tâm. Cô cũng không có vọng tưởng đi đeo bám lấy anh. Nói chung, cô rất vui vẻ, đây là ngày vui vẻ nhất trong vòng sáu năm trở lại đây.
Ngày hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ sáng, Hứa Huệ Chanh đã nghe thấy động tĩnh của Kiều Diên ở dưới lầu.
Lúc đó cô đang trong trạng thái mơ màng ngủ, cho nên lúc anh đụng trúng gì đó phát ra tiếng động, cô lập tức tỉnh dậy.
Cô biết rằng anh sẽ rời đi từ sớm.
Cô cứ nằm thế trên giường, lằng lặng nghe anh mở cửa, đóng cửa, rồi đi. Sau đó, cô trở mình, rúc mình vào trong chăn.
Tạm biệt, tiên sinh ấm áp.
----
Bởi vì đoạt giải quán quân trong cuộc thi hoa khôi này, cái tên Sơn Trà nhất thời tiếng tăm vang dội.
Dựa theo quy định của cuộc thi, cô gái bị đấu giá trúng sẽ có một tuần lễ bị thời gian bị hạn chế, chỉ có người đàn ông đấu giá thành công mới có thể tiếp tục bao cô ta, những người khách khác thì phải xếp hàng chờ đợi.
Đương nhiên, đây chỉ là một quy định cho có. Nếu như gặp phải khách hàng ngang ngược phách lối, cái quy định này coi như bỏ.
Sau khi cuộc thi kết thúc, đã có mấy người khách đặt trước lịch hẹn với Hứa Huệ Chanh.
Sau khi Má Mì xem hết một lượt, cảm thấy trong đó có mấy ông chủ lớn, so với cái người đấu giá trúng vô danh kia đều có địa vị cao hơn hẳn. Vì thế, bà ta cũng chẳng muốn tuân theo cái quy định thời hạn hạn chế đó. Bà ta vẫn còn rất hối hận, lúc thi đấu đã không để cho Hứa Huệ Chanh đổi một cái nghệ danh khác, nếu không thì, có thể xem như người mới mà đẩy ra ngoài, càng thêm cao giá.
Đợi khi Hứa Huệ Chanh lại đến hội sở, nụ cười của Má Mì càng thêm khoa trương, “Sơn Trà à, tối qua thế nào hả con? Mới có mấy tiếng đồng hồ mà con kiếm được còn nhiều hơn một năm nhiều lắm đấy.”
Hứa Huệ Chanh cũng khiêm tốn đáp, “Vâng ạ, cám ơn Má Mì.”
Đôi mắt quyến rũ của Má Mì xoay chuyển, “Sơn Trà, con bây giờ một đêm đã nổi tiếng rồi, giá còn cao hơn cả Khang Hân đấy.”
Hứa Huệ Chanh vẫn cười cười.
“Con bây giờ đắt giá lắm.” Má Mì đưa qua một tờ danh sách, giải thích, “Chỗ Má đã có danh sách rồi, bọn họ đều nôn nóng muốn con đấy. Con nghĩ thử, tùy tiện gặp gỡ thôi là có tiền rồi. Má thấy ấy, cũng đừng có hạn chế một tuần nữa. Rèn sắt khi còn nóng, con tranh thủ lôi kéo mấy vị khách này đi.”
Hứa Huệ Chanh cũng không biết là có phải sau khi gặp được Kiều Diên vận may của cô tốt lên chút không. Sáng sớm hôm nay, kỳ của cô lại đến. Vì thế, cô có lý do để kéo dài thời gian.
Má Mì nghe xong lời từ chối này, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng lại không có cách nào.
Hứa Huệ Chanh đang vui mừng bản thân có thể nghỉ ngơi thoải mái mấy ngày, ai ngờ, buổi tối hôm đó, cô bị một cú điện thoại của Má Mì tạt cho gáo nước lạnh.
“Sơn Trà, Kiều tiên sinh ấy, tối qua cũng là một người hăng hái đấu giá con nha.” Giọng điệu của Mí Mì chính là tiếc nuối cho Kiều Lăng, “Hôm nay anh ta muốn gặp con. Con yên tâm, tạm thời anh ta không bắt con qua đêm đâu.”
“Nhưng mà… bụng con không thoải mái…” Hôm nay là ngày đầu tiên bà dì cả đến thăm, cô thật sự rã rời không chút sức lực. Buổi chiều từ hội sở về tới, cô vẫn luôn nằm trong chăn ôm lấy bụng.
“Uống nước nóng, uống chút thuốc.” Má Mì khô khan, “Má Mì cũng không phải cố ý làm khó con, có thể nói giúp con gì Má cũng đã nói hết rồi. Kiều tiên sinh cũng biết con bất tiện, nhưng tối nay anh ta muốn gặp được con.”
Hứa Huệ Chanh không thể nói gì nữa, thật ra cô cũng biết, dù có giãy dụa thế nào thì cũng vô ích.
“Sơn Trà, con tranh thủ về đây.”
“Vâng…”
Hứa Huệ Chanh đặt điện thoại xuống, xoa xoa bụng mình, từ từ đứng dậy.
Bây giờ cô càng ngày càng sợ lạnh, đặc biệt là mấy ngày này. Cô mặc hai bộ quần áo lông dày, bên ngoài khóa thêm áo phao, đội mũ len quấn khăn quàng cổ, bao bọc đến kín mít. Vừa ra khỏi cửa, cô đã cảm thấy có một cơn gió buốt lạnh luồn vào trong quần áo.
Trên đường đi đến hội sở, không biết làm sao, đột nhiên cô rảo qua bãi đổ xe bên kia.
Chiếc xe thể thao của Chung Định không có ở đây.
Cô hít vào một hơi.
Hắn không đến, tốt quá.