Bạn Chanh

Chương 31:




Tâm tình của Chung Định có chút không yên. Hắn vẫn còn nhớ lúc mình rời khỏi tiệm cơm, đôi mắt của Hứa Huệ Chanh mang theo sự mong đợi. Sau sự cố xe cáp treo, cô thường nhìn hắn như thế, giống như cô thật sự đã giao cả tính mạng của bản thân cho hắn vậy.
Hắn tiếp tục đánh xe chạy một vòng.
Lúc sắp chạy vào ngã ba, hắn đột nhiên ý thức được điều gì đó, rồi nhìn vào kính chiếu hậu. Một mảnh mờ tối.
Hắn quay xe về, dừng ở nơi cách lối rẽ ban nãy khoảng vài chục mét, sau đó mở đèn chiếu xa lên.
Lúc này, tâm tình hắn rốt cuộc cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Nơi này có hai ngã ba, cách nhau rất gần. Con đường mà hắn vừa quẹo vào, là ngã ba thứ hai, mà con đường mà hôm nay hắn đi ra, lại là ngã ba thứ nhất. Cũng không biết là trò đùa tai quái của ai, lúc này đây, phía trước ngã ba thứ nhất bị một đống cỏ cản lại, hơn nữa còn do góc độ quẹo cua, lại thêm vào bị chop núi che khuất, lúc lái xe qua, có lẽ sẽ tưởng đó không phải đường đi, do đó sẽ chạy vào ngã ba thứ hai.
Chung Định xuống xe đá văng đám cỏ đó đi, hắn đứng ở giao lộ, từ xa xa nhìn thấy ánh sáng yếu ớt của tiệm cơm.
Hắn cười.
Trong ba tiệm thì hai tiệm cơm đã dọn dẹp, các tiệm khác rải rắc quầng sáng trước hiên tiệm mình giữa chốn núi rừng, giống như xuyên qua một tầng sương mù.
Chung Định quay trở lại xe.
Bây giờ đã gần 9 giờ, cũng chẳng biết đóa hoa Sơn Trà đó có ăn cơm tối hay chưa. Hắn đoán chắc cô sẽ vì không có tiền, không dám lại mặt dày ăn cơm chực nữa.
Hắn xoay vô lăng, vòng vào ngã ba đường đó, vững vàng đi về phía mục tiêu.
---- 
Hứa Huệ Chanh ngồi trước cửa sổ, nhìn ra xa xa thấy ánh đèn xe, cô đã không thể nào che dấu nổi tâm tình, chỉ hy vọng đó là Chung Định.
Nói thật thì, trong khi chờ đợi cô cũng từng nghĩ qua, hắn rời khỏi hang động đó rồi, có sẽ trở về với dáng vẻ hỷ nộ vô thường, u ám quái dị hay không. Nhưng khi hồi tưởng lại hắn sau khi gặp nguy hiểm, cô liền tự an ủi bản thân, hắn nhất định sẽ đến. Dù sao thì trong hoàn cảnh tồi tệ đó, hắn đã không hề vứt bỏ cô, vậy thì sau khi an toàn, cô càng nên tin tưởng vào hắn.
Ông bà chủ tưởng rằng những phỏng đoán của hai người họ là sự thật, cảm thấy Hứa Huệ Chanh cực kỳ đáng thương. Lúc ăn cơm tối, hai người còn tốt bụng mời Hứa Huệ Chanh cùng họ dùng cơm. Trong bữa ăn, bà chủ nói chuyện thẳng thắn, chủ đề câu chuyện không gì hơn là, những người đàn ông đẹp trai đều không thể tin được.
Ông chủ gật đầu liên tục, phụ họa, “Nhất là lại đẹp trai như thế.”
“Ông chủ, bà chủ.” Hứa Huệ Chanh cười cười nói rõ, “Cháu và anh ta thật sự không phải là loại quan hệ đó.”
Ông bà chủ nhìn nhau một cái, rồi nhảy qua chủ đề khác.
Sau đó khi nhìn thấy Chung Định bước từ xe xuống, bà chủ lầu bầu, “Cũng may con bé này không bị bỏ rơi.” Ông bà chủ vốn suy nghĩ rằng, nếu như đợi đến khi đóng cửa mà vẫn chưa có người đến đón, vậy thì sẽ bảo Nhị Cẩu trong thôn chạy xe gắn máy đưa Hứa Huệ Chanh về. Tuy rằng quán cơm bị thiệt 270 đồng, nhưng giữ một cô bé ở đây cũng không hay ho gì.
Sau khi Hứa Huệ Chanh xác định đó chắc chắn là Chung Định, đôi mắt của cô chợt lấp lánh ánh sáng. Cô hơi cúi thấp đầu che dấu niềm hân hoan của mình, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Chung Định xuống xe bước vào tiệm, hắn chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó thì đi về hướng ông chủ. Hắn đưa qua một sấp tiền giấy giá trị lớn, “Tôi đến lãnh cô ấy về.”
Ông chủ nhận lấy tiền, ngón tay đẩy một cái, chỉ rút từ đó ra ba tờ, “270 là được rồi.” Ông còn móc từ trong túi ra 30 đồng, những tờ tiền còn lại ông tính đưa trả lại cho Chung Định.
“Cứ coi như tiền trà nước của cô ấy đi.” Chung Định nói xong, ngoảnh đầu trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Hứa Huệ Chanh kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo. Ông chủ đưa tay ra trước mặt cô, “Cháu gái, nhận lại tiền này đi.”
Cô lắc lắc đầu, đây cũng không phải tiền của cô, cô không quyết định được, “Tiền này, hai cô chú nhận lấy đi. Cám ơn hai người hôm nay đã giữ cháu lại.”
Bà chủ giành lấy mấy tờ tiền giấy, kéo tay của Hứa Huệ Chanh, ấn tiền vào lòng bàn tay cô, “Không có công không nhận lộc. Cháu gái, sống với chồng cháu cho tốt nhé.”
Hứa Huệ Chanh vội nói, “Cháu phải đi đây, anh ấy đang đợi.” Cô giãy ra khỏi tay của bà chủ, chạy bước nhỏ ra ngoài. Vừa ra khỏi tiệm thì gió lạnh liền ập tới, cô thở hắt ra một hơi, rụt vai lại.
Chung Định ngồi ở ghế lái, nhìn thấy hình dáng của Hứa Huệ Chanh càng ngày càng gần, hắn ấn nút hạ cửa sổ xe xuống, trào phúng nói, “Tôi còn tưởng cô với họ đưa tiễn nhau 18 dặm đấy.”
(Đưa tiễn nhau 18 dặm: tình tiết trong truyện Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài)
Cô cười khan, kéo mở cửa sau xe. Sau khi ngồi xuống, cô chà xát hai tay, rồi lại nhón chân lên cọ cọ cẳng chân mình.
Ánh mắt hắn không chuyển, thuận tay điều chỉnh nhiệt độ của hệ thống sưởi.
Trong xe ấm dần lên, cô chậm rãi thả lỏng cơ thể.
Trên đường về, trong xe chỉ có tiếng nhạc. Hết mấy lần, Hứa Huệ Chanh muốn gom hết dũng khí để hỏi về chuyện sáu triệu tệ. Cô nhớ lại lời nói của Chung Định, lúc đó hắn nói là thật, nhưng mà, không biết bây giờ hắn sẽ thực hiện lời hứa hay không.
Khi gần tới biệt thự, từ xa xa nhìn thấy ánh đèn trong nhà, cuối cùng cô cũng hoàn thành công tác chuẩn bị, kêu lên một tiếng, “Chung tiên sinh…”
“Ừm.” Nghe khẩu khí này, chính là cực kỳ không muốn để ý đến cô.
“Số tiền đó…” Tiếng nói của cô thấp xuống, đã mở lời được, nhưng lại không đủ gan hỏi hắn liệu có làm thật hay không.
Đôi mắt của Chung Định cũng lười liếc về phía cô, chỉ thuận miệng đáp, “Sẽ cho cô.”
Hứa Huệ Chanh khó kìm nén kích động mà áp sát lại gần hắn, đủ mười phần bạo gan, “Chung tiên sinh, cám ơn anh… Tôi sẽ báo đáp anh. Bản thân tôi còn mấy trăm ngàn, có thể trả trước cho anh.”
“Tùy.” Hắn nói cho có lệ. Cái gì mà mấy trăm ngàn, căn bản là hắn chẳng quan tâm. Hoặc là nói, cô trả hay không trả, hắn đều chẳng sao cả.
Hứa Huệ Chanh không muốn để lộ niềm hân hoan trong lòng ra quá rõ ràng thế này, nhưng cô kiềm nén không được, ngay cả khóe mắt của cô cũng mang ý cười. Cũng có thể chính là thời khác này, cô cảm thấy chuyến đi đến thành phố Z với Chung Định này, không phải hoàn toàn chỉ có xui xẻo.
Đến biệt thự, Chung Định để cho cô tự nhiên làm gì thì làm, sau đó hắn trực tiếp lên lầu đi ngủ.
Cô ngọt ngào vui vẻ, nhìn theo bóng lưng của hắn, lễ phép nói một câu, “Chung tiên sinh, chúc ngủ ngon.”
Hắn không quay đầu lại, cũng không đáp lời.
Hứa Huệ Chanh chẳng hề để ý chút nào đến thái độ của hắn, dù sao cô cũng đang vui vẻ. Khi về phòng tắm rửa, cô đã phác thảo ra những ngày tháng sau này của mình. Cô nghĩ đợi khi trả dứt số tiền đó thì sẽ về quê tìm một công việc, chỉ cần có thể yên ổn sống qua ngày là được.
Cô học xong cấp hai thì thôi học, trình độ văn hóa không cao, nhưng khi ở nhà, lúc vào mùa vụ, nuôi heo cày ruộng cái gì cô cũng có thể làm. Chỉ cần là con đường chân chính, cô đều bằng lòng cố gắng.
Hứa Huệ Chanh đứng dưới làn nước nóng, trong lúc tắm rửa, những vết thương tương đối nặng trên vai vẫn còn đau âm ỉ. Nỗi đau đớn này, lại khiến cho cô cảm thấy thấp thỏm không yên, không biết là Chu Cát Vũ có dễ dàng để cô rời đi hay không.
Nhưng sáu triệu tệ và cô thì rõ ràng vế trước có giá trị hơn. Nghĩ như vậy, cô lại yên tâm đôi phần, tiếp tục mơ mộng đến cuộc sống tương lai tươi đẹp. Tắm xong, sấy khô tóc, cô rúc vào ổ chăn ấm áp, mỉm cười nhắm mắt lại.
---- 
Sáng ngày hôm sau, Trần Hành Quy lên đến biệt thự, đi cùng còn có vài cậu ấm.
Anh ta nói với mấy cậu ấm và bạn gái của bọn họ, “Mọi người cứ tự nhiên.”
Sau đó anh ta và Chung Định đi vào thư phòng.
Trần Hành Quy đưa đến cho Chung Định hai chiếc di động, một xám một bạc. Lúc đưa điện thoại, gã thong thả lên tiếng, “Vết thương của mày thế nào?” Chuyện đó, Chung Định chỉ nhắc đến trong điện thoại một chút. Trần Hành Quy đã tìm quản gia hỏi thăm, sau đó lập tức phái người truy tìm tăm tích của nhân viên quản lý xe cáp treo.
“Không đáng ngại.” Chung Định xoay xoay điện thoại trên tay, hỏi, “Sim điện thoại đâu?”
Trần Hành Quy ném đồ qua, “Hôm qua nhà mày liên lạc với mày không được, điện thoại cũng gọi đến chỗ tao luôn.”
“Ờ.” Chung Định nhàn nhạt đáp lại. Hắn lắp sim vào điện thoại, sau khi khởi động lại máy thì tiếng báo có n cuộc gọi chưa nhận kéo đến xoèn xoẹt. Hắn qua quýt xem một chút, rồi cất điện thoại đi.
“Mày không hỏi họ tìm mày có chuyện gì sao?” Trần Hành Quy trêu chọc. Thật ra anh ta hiểu rõ sự lạnh nhạt của Chung Định là do đâu mà đến.
Chung Định cười như không cười, “Chẳng lẽ lại là chuyện tốt?”
“Là hỉ sự.”
(Hỉ sự = chuyện vui = chuyện cưới xin.)
Đôi mày của Chung Định nhướng lên, hắn khẽ cười, “Tao đúng là mồm quạ đen.”
Trần Hành Quy móc ra một điếu thuốc, kẹp trên tay chưa đốt, chỉ xoay vòng, “Chuyện hôn sự của mày và Thẩm Thung Nhạn, bọn họ định ngày rồi.”
Lúc này Chung Định mới nhớ ra, bản thân hình như, có tồn tại một vật thể gọi là đối tượng kết hôn. Nhưng mà, người đó hóa ra là họ Thẩm sao. Hắn thật sự đã quên, “Lúc nào?”
“Cái này tao đâu có hỏi kỹ như vậy, lại đâu phải tao kết hôn.”
“Vậy thì đợi bọn họ thông báo tiếp thôi. Dù sao cũng không phải ngày hôm nay, còn kịp cả.” Chung Định làm như chuyện chẳng liên quan đến mình.
Vợ họ gì tên gì, cũng không quan trọng. Quan trọng chính là thân thế của đối phương.
Không hơn.
---- 
Có thể là do sự rã rời sau khi trải qua nguy hiểm, cũng có thể do mơ mộng về tương lai đến tận hai giờ khuya, lúc Hứa Huệ Chanh tỉnh dậy thì đã gần đến trưa. Giấc ngủ này của cô rất yên ổn, khoan khoái, không ai đến quấy nhiễu cô cả.
Lúc cô ra ngoài hành lang đợi thang máy thì lại không khéo đụng phải tên cậu ấm Giáp ở trong hội sở từng táy máy tay chân với cô.
Cô hối hận. Sớm biết thì thà đi thang bộ cho rồi, cũng sẽ không vì tiện lợi mà đến đây.
Giáp không nhận ra cô, ánh mắt của gã dừng trên lớp trang điểm dày đậm của cô một giây, rồi chuyển đi chỗ khác.
Hứa Huệ Chanh thầm cảm thấy may mắn. Khi cửa thang máy mở ra, Giáp bước vào trong, cô thì cố ý sờ sờ túi của mình, “Kỳ lạ, điện thoại đâu rồi?” Vừa nói, cô vừa lùi về sau.
Giáp trực tiếp ấn nút đóng cửa.
Hứa Huệ Chanh quay đầu nhìn đèn hiển thị trên thang máy, thấy Giáp thật sự đã xuống dưới, cô xoay người đi về phía thang bộ. Mới ngầng đầu lên, cô lại nhìn thấy ở phía chiếu nghỉ trước mặt, Kiều Lăng đang nửa dựa người vào lan can, dáng vẻ như đang xem kịch hay.
Bước chân của cô khựng lại. Cô vẫn nhớ những gì gã nói, muốn chơi đùa với quán quân.
“Sơn Trà?” Kiều Lăng cũng khâm phục bản thân, có thể nhớ được những biệt hiệu này.
“Kiều tiên sinh… chào anh.” Cô bày ra nụ cười, đổi giọng điệu công việc, ngụy trang dưới dáng vẻ nũng nịu yểu điệu.
“Đáng tiếc cho gương mặt này.” Gã ngoắc tay về phía cô, đợi khi cô đến gần, gã tiến lên chạm vào lớp son phấn của cô, sau đó chà chà ngón tay, “Chất lượng thật kém quá. Đi theo bên cạnh Chung Định không kiếm được tiền?”
“Sao có thể.”  Hứa Huệ Chanh cười ha ha, khách sáo nói, “Chung tiên sinh rất hào phóng”
“Nó hào phóng?” Kiều Lăng cười, “Xem ra cô bị nó chơi mất nửa cái mạng rồi.”
Cô nghe hiểu ý tứ trong lời gã nói, hơi sửng sốt. Nói như thế, Chung Định quả thật có vài sở thích gì đó.
Kiều Lăng giữ chặt lấy vai của cô, thấp giọng bên tai cô nói, “Quán quân không hổ là quán quân, tôi càng muốn thử xem sao.” Nói xong hắn đưa tay hất cằm của cô một cái.
Hứa Huệ Chanh hơi nghiêng đầu, bắt đầu sinh ra tâm tình cự tuyệt.
Không biết thế nào, từ tối qua, sau khi lại lần nữa nhận được lời hứa của Chung Định, cô liền có ảo giác rằng mình đã rời khỏi cái nghề này.
Cho nên, cô không muốn chịu đựng nỗi đau khổ khiến người ta ghê tởm như thế này nữa.
~M~: Tên của nhân vật Thẩm Thung Nhạn có chữ Thung (从 – giản thể 從 – phồn thể) có thể phiên ra Hán Việt là Thung, Tòng hoặc Tùng. Tòng với Tùng thì trong “tùy tùng” hoặc “tòng phạm”, mang nghĩa “theo, nghe theo, tuân theo”; còn Thung trong “thung dung” mang nghĩa “thong thả, khoan thai, điềm đạm, từ tốn, dễ chịu, rộng rãi, dư dật…” Tớ nghĩ, làm cha mẹ thì chẳng ai muốn đặt tên con mình mang cái nghĩa là “phải nghe theo, phục tùng ai đó” đâu, mà sẽ là “cánh nhạn thong thả bay lượn”, nên dù đọc tên Thẩm Thung Nhạn cứ ngược ngược, và khác so với bản convert, nhưng theo nghĩa thì tớ chọn từ này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.