Hứa Huệ Chanh không nhớ rõ được tướng mạo của khách hàng. Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, trả tiền xong rồi thì chẳng ai nợ ai nữa, nhưng cô vẫn có ấn tượng với vị tiên sinh ấm áp đó.
Lúc đó, Hứa Huệ Chanh như đã quên mất giá lạnh, đứng đó nhìn chằm chằm vào Chung Định đang đi tới, nhưng khi khoảng cách của cả hai càng lúc càng thu hẹp, cô lại cảm thấy mất mát.
Người đàn ông này, không phải là tiên sinh ấm áp. Chỉ là tướng mạo giống mà thôi. Cả người của tiên sinh ấm áp đều tỏa ra sự ôn hòa của vầng mặt trời, còn khí chất của Chung Định lại là loại tùy tiện quá đáng.
Cô nhíu mày.
Chung Định liếc cô một cái rồi lướt qua, khóe miệng nhếch lên cười nhìn Kiều Lăng, “Người được chọn của mày?”
“Không nhớ cô ta?” Kiều Lăng nhướng mày, tóm lấy bả vai của Hứa Huệ Chanh, “Đây là cô “tiểu thư” một phút rưỡi đó.”
Chung Định hừ nhẹ, “Để chờ xem sao.”
“Ít nhất tao phải thắng được chiếc xe kia của tao về.” Giọng điệu của Kiều Lăng đúng là đặc biệt để ý đến chiếc xe đó.
Hứa Huệ Chanh nghe ra được hai gã lại đánh cược, tâm tình đã rối loạn. Có lẽ Kiều Lăng bao cô ba ngày chính là có liên quan đến thú chơi của loại người có tiền này, mà phương thức của trò chơi, hẳn là có tính chất ác liệt.
----
Buổi gặp gỡ này, đám đàn ông và phụ nữ cứ lục tục kéo vào, Kiều Lăng ném Hứa Huệ Chanh qua một bên, đi thân mật thắm thiết với mỹ nhân khác. Tuy rằng gã ta đưa Hứa Huệ Chanh đến đây, nhưng loại hình như Hứa Huệ Chanh không phải là sở thích của gã.
Hứa Huệ Chanh tìm một góc khuất gió để đứng, thỉnh thoảng lại dùng đôi bàn tay ma sát đôi chân lạnh băng của mình.
Quần áo của những người phụ nữ khác đều có trang bị chống rét. Đối với ba ngày sắp tới, Hứa Huệ Chanh càng ngày càng tuyệt vọng, cô thậm chí cầu nguyện, gã Kiều Lăng đang vùi mình trong đám phụ nữa kia giờ phút đó đã quên mất cô rồi.
Cô thất thần nhìn về một điểm ở phía trước, lòng rối như tơ vò. Sau khi trở về thực tại, cô chớp chớp mắt, lại nhìn thấy Chung Định.
Hắn nghiêng người dựa vào lưng sofa, đang nói điện thoại, một bàn tay đang ẩn dưới váy cô gái bên cạnh.
Vẻ mặt của cô gái kia, Hứa Huệ Chanh rất quen thuộc, chính là vẻ dịu hiền giả tạo.
Thoạt nhìn, so với Kiều Lăng thì Chung Định bình thường hơn nhiều, ít nhất người phụ nữ của hắn không có thương tích chồng chất. Nhưng không biết tại sao, Hứa Huệ Chanh lại cảm thấy sự đáng sợ của Chung Định cũng chẳng kém cạnh Kiều Lăng.
Chung Định cảm nhận được gì đó, trong phút chốc hắn đưa mắt nhìn về phía cô.
Vì ánh nhìn trực diện kia, Hứa Huệ Chanh rùng mình một cái, chỉ có thể cúi đầu né tránh. Cô rúc ở chỗ này, chỉ mong sao đừng ai nhìn về phía mình. Đám đàn ông phụ nữ kia, có vài người ăn bận gọn gẽ, nhưng lại làm những chuyện mờ ám, cũng một việc như thế thôi.
Hứa Huệ Chanh đứng dưới ánh đèn lờ mờ, từ góc độ của Chung Định nhìn qua, gương mặt của cô chỉ mờ mờ tỏ tỏ. Sau đó hắn dời tầm mắt đi, ngón tay vẫn vùi sâu tại nơi mẫn cảm nhất của cô gái bên cạnh.
Đến khi cuộc điện thoại kết thúc, hắn rút ngón tay ra, dính nhớp toàn thứ chất dịch trong suốt. Hắn vừa lau tay lên quần áo của người phụ nữ, vừa cười nói, “Đợi lát nữa thắng một trận cho anh, sau này anh sẽ luôn thương cưng.”
Nụ cười của cô gái vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia kháng cự.
Hắn nâng cằm của cô ta lên, chăm chú nhìn vào cô như bị mê hoặc, “Nhìn xem, đôi mắt này đẹp biết bao, cảm xúc chân thật đều nằm trong đó.”
Cô gái hoảng hốt mở to đôi mắt.
Hắn dùng ngón cái ấn lên mí mắt của cô ta, nụ cười bên khóe miệng càng thêm quái dị, “Đẹp quá, anh thật muốn khoét chúng ra, vào cái lúc chúng đẹp đẽ nhường này.”
Cô gái sợ đến mức dùng hết sức đẩy hắn ra, “Chung tiên sinh, van xin anh…….”
Vẻ mặt của hắn hòa hoãn lại, giọng điệu như phảng phất sự nuông chiều, “Xin anh cái gì vậy? Là khoét mắt trái ra trước, hay là khoét mắt phải trước?”
“Chung tiên sinh, đừng.” Cô ta cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, ngoan ngoãn ngả vào lồng ngực của hắn, “Em sẽ thắng cho anh.”
“Thật ngoan.” Chung Định xoa nặn mặt của cô ta, sau đó hôn lên trán cô ta một cái, “Nghe lời mới có thưởng.”
Kiều Lăng liếc thấy một màn này, đột nhiên nhớ đến chuyện đánh cược. Gã nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra Hứa Huệ Chanh đang núp ở một góc, lạnh đến run cầm cập.
Cô vẫn cúi gằm mặt.
Gã rất kiên nhẫn, ở khoảng cách như vậy nhìn về phía cô.
Người xung quanh theo ánh mắt của Kiều Lăng nhìn qua bên đó, nên đã biến cô trở thành tiêu điểm.
Hứa Huệ Chanh cảm nhận được sự khác thường, cô ngẩng đầu lên, rồi sửng người, đợi khi cô phản ứng lại được, cô bèn nhìn về phía Kiều Lăng.
Gã mỉm cười vẫy tay.
Cô không thể không đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười rồi đi đến bên cạnh gã.
Kiều Lăng đẩy mỹ nữ khi nãy ra, kéo lấy tay Hứa Huệ Chanh. Gã cảm giác được bàn tay lạnh như băng đá của cô, bèn dùng hai tay bọc lấy bàn tay kia của cô, “Lạnh thế sao?”
“Vẫn ổn.” Vào lúc đó, Hứa Huệ Chanh thật không nỡ rời khỏi bàn tay ấm nóng của gã.
Gã tiến sát đến bên tai cô, hạ thấp giọng nói, “Trò chơi sẽ bắt đầu nhanh thôi, cưng phải thắng cho anh đó.”
Cô thuận tiện hỏi, “Trò chơi gì vậy?”
Kiều Lăng nghiêng đầu nhìn Chung Định một cái, “Đến lúc đó cưng sẽ biết.”
----
Đến khoảng 11 giờ, có một người đàn ông đứng bên bể bơi vỗ vỗ tay, “Bắt đầu thôi nào!” Sau đó gã đẩy cô gái bên cạnh xuống nước.
Bể này là bể nước sâu.
Cô gái không trồi lên, mà vẫn lặn dưới đáy nước. Khi nổi lên, mặt cô ta đã tím tái, mở to miệng hít lấy hít để không khí.
“Chưa tới 30 giây.” Gã đàn ông tính giờ trên bờ không hài lòng.
Hứa Huệ Chanh đã hiểu đây là trò chơi gì, nhưng cô nín thở giỏi không có nghĩa là cô có thể lặn. Cô vốn không biết cái môn vận động gọi là bơi lội này. Hứa Huệ Chanh không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt tươi cười nữa, vội vàng giải thích với Kiều Lăng, “Kiều tiên sinh, tôi không được đâu, tôi không biết bơi.”
Kiều Lăng nheo mắt lại, “Lúc này đừng có kiếm cớ với tao.”
“Không phải, Kiều tiên sinh, tôi thật sự không thể…”
“Kiều Lăng, mày ồn ào gì vậy?” Chung Định cắt ngang một câu.
“Không có gì, gái không chịu nghe lời.”
Chung Định tỏ ra cực kỳ hả hê, “Quá đơn giản, tặng cho tao thêm một chiếc xe thôi.”
Kiều Lăng xì một tiếng với Chung Định, sau đó quay sang Hứa Huệ Chanh, “Nghe thấy chưa? Cưng mà không xuống thì anh không nói chuyện đàng hoàng nữa đâu đấy.”
Cô lắc đầu liên tùng tục, van nài, “Tôi không có nói dối, tôi thật sự không biết bơi.”
Nghe vậy, Chung Định nắm lấy tay của cô, nụ cười thân thiết đến dị thường, “Muốn học bơi à? Tôi có thể dạy cô.”
Hứa Huệ Chanh ấp úng nói, “Cám ơn. Nhưng hôm nay tôi….”
Chung Định vẫn cứ cười, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy sởn cả tóc gáy.
“Tôi vẫn không thể nào nghe lọt tai nổi lời từ chối đây.” Hắn nhẹ nhàng kéo cô đến bên hồ bơi, vuốt vuốt quần áo của cô, “Đừng sợ, bơi là đơn giản nhất rồi.”
Hứa Huệ Chanh còn chưa kịp hiểu lời của hắn thì đã bị đẩy xuống nước.
Cô cực kỳ kinh hoàng, giãy giụa trong hoảng loạn, từng đợt từng đợt nước tràn vào miệng cô. Nước hồ rất lạnh, thần kinh của cô đã bị lạnh đến tê dại, phản ứng cũng chậm đi rất nhiều.
Thời gian dần trôi qua, cô từ từ không thể khống chế động tác của cơ thể mình nữa, lòng bàn chân duỗi căng ra đau buốt từng cơn, sau đó, cô cứ giữ nguyên tư thế bị chuột rút mà chìm xuống dưới.
Cách một tầng nước hồ, cô dường như vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của Chung Định.
Hứa Huệ Chanh vẫn luôn cố gắng làm một người tốt, cô muốn tích đức cho chính mình, sau đó kiếp sau chuyển thế có thể tốt hơn một chút.
Bầu trời ngập tràn nước ập về phía cô, mà nước mắt của cô cũng hòa vào trong đó.
----
Trong nháy mắt, cả quảng trường rơi vào im lặng. Mọi người thấy cô gái tội nghiệp kia quẫy đạp một chốc, sau đó chìm dần xuống.
Chung Định nghiêng đầu ngoắc tay với cô bạn gái của hắn, hờ hững nói, “Xuống xem cô ta còn cứu được không.”
Cô gái sớm đã bị cái màn vừa nãy dọa cho sợ đến tái mét mặt mày, nghe xong câu nói kia, cơ thể vẫn không thể động đậy.
Chung Định lại nhếch miệng lên cười, “Tôi nói, đi xuống.”
Cô ta giật nảy, vội vàng chạy qua nhảy xuống nước.
Cô ta liều mình ôm lấy cơ thể của Hứa Huệ Chanh bơi lên trên, bất đắc dĩ dù muốn nhưng sức lực không đủ. Cô ta cũng rất sợ, nếu như Hứa Huệ Chanh cứ như thế mà chết đi, đến lúc đó đám cậu ấm này nói không chừng sẽ vu cho cô là hung thủ cũng nên.
Chung Định nhìn sâu vào trong hồ nước, lại nhìn đồng hồ, cười lên, “Một phút rồi.” Sau đó hắn giơ tay ra hiệu cho người hầu ở bên cạnh xuống dưới.
Kiều Lăng đi lên trước, dán mắt nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong hồ, nhíu mày, “Có thể xảy ra án mạng không?”
Chung Định chẳng thèm nhìn về phía bể bơi nữa, tùy tiện đáp, “Cái này còn phải xem tạo hóa của cô ta.”
----
Trong cảnh sương mù mờ mịt, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy một tia sáng mặt trời. Hơn nữa, thân thể của cô cũng rất ấm áp. Cô nghĩ, mình thật sự đã lên đến thiên đường rồi. Cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó chầm chậm mở mắt ra.
Không phải thiên đường.
Cô không nói rõ được là bản thân đang thất vọng, hay là đang vui mừng.
Cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, bên ngoài là ánh mặt trời ấm nóng đang chiếu rọi vào. Không phải cô đang thưởng thức sự xa xỉ của căn phòng, mà lại lưu luyến sự rạng rỡ của ánh dương kia.
Ký ức trước kia dần dần trở về, cô lại nhắm mắt lại. Một trận suy nghĩ hỗn loạn, thêm vào là thân thể kiệt sức, chỉ chốc lát sau cô lại mê man thiếp đi.
Sau đó thì bị đánh thức.
Láng máng nghe thấy người nào đó đang nói chuyện, sau đó cô mở mắt ra một cách khó khăn, liền nhìn thấy gã đàn ông mà cô không muốn gặp, Kiều Lăng.
Kiều Lăng lại tỏ ra rất hớn hở, “Cô mà không tỉnh nữa, Chung Định sẽ đuổi người đấy.”
“Tôi….” Hứa Huệ Chanh vừa mở miệng thì cổ họng đã khô khốc, khó chịu.
“Cô sốt cao ngủ li bì hai ngày.”
Cô nhìn về phía gã, đợi gã xử lý.
Gã vẫn cười chân thành, “Hai mươi vạn tôi sẽ theo đó mà trả cho cô. Cái người không biết bơi cô ấy, ngụp trong hồ bơi lâu hơn tất cả mọi người, cho nên, chúng ta thắng rồi.”
Hứa Huệ Chanh cười nhạt. Cũng coi như là nhờ họa được phúc, sự đau khổ của ba ngày đều đã chịu hết trong một đêm.
----
Bởi vì quan hệ của Kiều Lăng, Hứa Huệ Chanh có thể ở trong biệt thự này nghỉ ngơi thêm một ngày. Cô cũng chẳng có tâm tình để đi dạo quanh, chỉ ngủ suốt.
Trừ lúc tỉnh dậy gặp Kiều Lăng một lần, thời gian còn lại cô chỉ gặp người giúp việc đưa thuốc và thức ăn đến. Cô cũng không hỏi người giúp việc cặn kỹ tình hình của căn biệt thự này, dù sao thì cô cũng chỉ là một người khách qua đường.
Lúc Hứa Huệ Chanh rời khỏi căn biệt thự, cô phải đi bộ một đoạn đường rất dài mới đi ra khỏi được khu nhà giàu.
Điện thoại đã hỏng lúc rơi xuống hồ nước, bây giờ không thể liên lạc được với người trong hội sở, cho nên cô bèn đón xe về nhà.
Việc đầu tiên khi về đến nhà, cô liền lên mạng tra xem 20 vạn kia của Kiều Lăng đã vào tài khoản hay chưa.
May mắn chính là, tuy rằng Kiều Lăng có khuynh hướng bạo lực, nhưng trên phương diện tiền bạc thì lại rất giữ lời hứa.
Hứa Huệ Chanh nhìn số dư trên thẻ, nụ cười chua chát.
Đây thật sự là dùng mạng để đổi mà.