Chung Định quay đầu của cô lại, ở bên tai cô thấp giọng nói, “Tiểu Sơn Trà, ở đây của em _____”
Hắn chấm lên vết thương trên môi cô.
Cô bị đau, vội vàng né tránh.
“Nở một đóa hoa rất đẹp.” Mắt hắn cong lên, hắn cố ý dừng lại một hồi, lại nói, “Do tôi vẽ.”
Hứa Huệ Chanh rũ mắt nhìn ngón tay của Chung Định, rất muốn cắn một cái, tốt nhất là cắn cho hắn cũng chảy máu luôn.
Chung Định hình như cảm nhận được nguy cơ, thu ngón tay lại, thấp giọng quở trách, “Còn lườm nữa, về nhà tôi tiếp tục cắn.”
Cuối cùng cô lườm hắn một cái, sau đó quay đầu qua chỗ khác, trùng hợp lại giao với ánh mắt của Kiều Lăng.
Trong khoảnh khắc cô và Kiều Lăng bốn mắt nhìn nhau, chiếc bật lửa của Chung Định nặng nề đóng lại một tiếng.
Chung Định xoay đầu qua nhìn Kiều Lăng, cười khẽ, “Sao không gọi món đi?”
Kiều Lăng có thể cảm nhận được ý thù địch của Chung Định, gã cảm thấy trong mắt Chung Định là tầng tầng u ám. Kiều Lăng hiểu được biểu hiện ban nãy của mình khiến Chung Định hiểu lầm, chỉ là kết quả này càng khiến Kiều Lăng chán nản.
Chung Định chưa từng vì phụ nữ mà vứt bỏ anh em, huống hồ chi là cái loại hàng này.
Kiều Lăng oán thầm trong lòng, ngoài mặt gã vẫn thuận theo lời hỏi của Chung Định, ấn nút gọi phục vụ đến.
Đến khi nhân viên phục vụ đặt thực đơn xuống, Kiều Lăng thân thiết hỏi một câu, “Sơn Trà muốn ăn cái gì?”
Chung Định kéo lấy tay của Hứa Huệ Chanh, dịu dàng trả lời, “Cô ấy thích ăn thịt.” Đương nói hắn còn nhéo nhéo gan bàn tay của cô.
Hứa Huệ Chanh kỳ quái nhìn Chung Định, không nói gì. Bọn họ muốn gọi món gì, nào đến lượt cô có ý kiến. Đặc biệt là trong lúc tâm tình Chung Định không tốt, cô không muốn đi vuốt râu hùm đâu.
Bây giờ cô chẳng hề muốn để ý đến hắn một chút nào cả.
Lúc dùng bữa, Hứa Huệ Chanh nhìn các món ăn màu sắc tinh tế, mà như đang nhai thịt khô vậy.
Không biết Kiều Lăng có phải cố ý hay không, mấy lần nhắc đến chuyện hôn sự của Chung Định và Thẩm Thung Nhạn.
Biểu hiện của Chung Định thì là, “Đưa thẳng tới trước cửa rồi, làm gì có chuyện từ chối.”
Trong lòng Hứa Huệ Chanh nổi lên một trận chua chát.
Cô kỹ lưỡng nhớ lại một hồi, những lời hắn nói thế này, trước kia ở Sách Lan Câu cô đã từng nghe thấy. Thế nhưng bây giờ quan hệ giữa cô và hắn đã hoàn toàn thay đổi, dù cô có chuẩn bị tâm lý thêm thế nào đi chăng nữa, thì cũng không cách nào hoàn toàn thản nhiên được.
Lời đối thoại giữa hai người đàn ông này, cô không thể nào nghe kỹ được nữa, cô đang trôi xa trong suy nghĩ của chính mình.
Thế nhưng cô vẫn biết được, Chung Định thỉnh thoảng lại kéo lấy tay cô, bóp đến bóp lui, như thể đột nhiên hắn bị chứng động kinh vậy. Thỉnh thoảng cô vung vẫy một chút, thì hắn liền buông lỏng ra. Nhưng qua một hồi, hắn lại nắm lấy tay cô.
Sau đó thì cô bèn mặc kệ hắn.
Ngày đính hôn của Chung Định là ngày 25 tháng sau, tính toán chính xác thì, còn chưa đến một tháng nữa thôi. Hứa Huệ Chanh suy nghĩ, bản thân cô cũng chỉ có khoảng thời gian này coi như là yêu đương, đến sau ngày hắn đính hôn, cô sẽ chính thức trở thành người thứ ba rồi.
Mà cô cũng không hiểu được, cảm giác tươi mới mà Chung Định cảm thấy ở cô có thể duy trì trong bao lâu.
Suy nghĩ đến đây, cô xoay đầu nhìn về phía Chung Định.
Chung Định hơi nghiêng về phía trước, cười hỏi, “Hoàn hồn rồi à?” Đôi mắt hàng mày cong nửa vành trăng đó mang ý mê hoặc, ánh sáng ẩn trong con người càng thêm rực rỡ.
Hứa Huệ Chanh nhất thời cảm thấy không muốn để ý đến tương lai gì đó nữa nữa, cô chỉ muốn đắm chìm trong cái đầm sâu đó thôi. Cô cũng cười lại với hắn.
Bữa cơm này Kiều Lăng ăn chẳng chút mùi vị gì. Gã nhìn đôi nam nữ ở phía đối diện thân mật một cách tự nhiên, trong lòng gã càng buồn bực.
Gã làm gì từng nhìn thấy dáng vẻ phơi phới như mùa xuân thế này cùa Chung Định.
Người phụ nữ này, e rằng chính là họa thủy (*). (Mối họa)
(* Trong câu “Hồng nhan họa thủy”)
Nhưng mà, họa thủy không phải đều khuynh quốc khuynh thành sao, cô ta làm sao đủ tư cách.
----
Sau khi bị sắc đẹp của Chung Định lay động, cơn giận của Hứa Huệ Chanh đã chậm rãi biến mất. Nhưng sau đó thì cơn đau trên miệng lại khiến cô trở về với hiện thực.
Trên đường về nhà, mấy lần Chung Định lên tiếng, cô đều trả lời mà tư tưởng không tập trung.
Chung Định cũng lười nói thêm. Sau khi về nhà, hắn ném chìa khóa xe xuống, rồi lên lầu vào phòng tắm rửa.
Hứa Huệ Chanh im lặng ngồi ở phòng khách lầu dưới xem tivi. Lúc uống trà, cô bị nóng phỏng vào vết thương, thế nên lẩm bẩm một câu, “Đồ thần kinh.”
Sau khi nói xong cô ý thức được, hắn thật sự là một kẻ thần kinh.
Chung Định tắm xong mà không thấy Hứa Huệ Chanh lên lầu, hắn ngồi tựa người vào sofa, cầm lấy điện thoại lên mở tắt màn hình, lại mở tắt màn hình.
Sau đó hắn ném điện thoại qua bên, đi châm điếu thuốc.
Hút thuốc một hồi, hắn nhìn về phía cửa phòng, bên ngoài chẳng chút động tĩnh.
Chung Định híp híp mắt, lại rít mấy hơi thuốc, hắn cởi bỏ quần áo, đi lên giường, viết tin nhắn: “Về ngủ.”
Hứa Huệ Chanh ngồi ở phòng khách rất lâu, lâu đến nỗi cô đã xem hết một tập phim truyền hình, thêm một tiết mục ca nhạc gì đó nữa. Lúc tiếng báo tin nhắn vang lên, cô nhìn nhìn đồng hồ, sau đó tiếp tục ngân nga theo bài hát trong tivi.
Cuối cùng cô rảo bước lên lầu. Bởi vì thật sự là cô buồn ngủ quá đỗi rồi.
Chung Định nghe thấy tiếng cô mở cửa ra, hắn ngồi dậy rồi lại lấy một điều thuốc ra. Hắn xuống giường bước ra ngoài phòng sinh hoạt, nhìn chăm chú vào vết rách da trên môi cô, hừ một câu, “Bức tranh này không đẹp như ban nãy rồi.”
Hứa Huệ Chanh thầm nói trong bụng: Ấu trĩ.
Cô rũ đầu, không nhìn hắn, trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.
Vẻ mặt của hắn nhất thời ảm đạm.
Chung Định trước nay chưa từng dỗ dành phụ nữ. Tất nhiên, cũng chẳng có người phụ nữ nào dám ở trước mặt hắn tỏ thái độ.
Lúc này Hứa Huệ Chanh cũng chẳng phải xụ mặt một đống gì, nhưng cô cứ mãi im lặng. Khi cô tắm rửa xong bước ra ngoài, vẫn không hề nói một tiếng, im lặng sấy xong tóc rồi leo lên giường, kéo chăn đắp hết nửa khuôn mặt.
Sắc mặt của Chung Định càng ngày càng lạnh lẽo.
Hắn tiện tay tắt đèn, rồi lập tức nhào về phía người phụ nữ đang nằm đấu lưng lại với hắn.
Hứa Huệ Chanh hoảng lên trong khoảnh khắc, sau đó thì miệng cô bị bàn tay của hắn bịt lại. Ngay cả tiếng gào của cô cũng bị che lấp trong lòng bàn tay của hắn.
Chung Định vuốt ve bờ môi của cô, nhè nhẹ liếm lên vết thương của cô, nói nhỏ, “Đau chết em là tốt nhất.” Giọng điệu rất hung bạo.
Cô rụt người lại.
Chung Định liếm rồi liếm, sau đó chuyển sang hôn sâu. Một tay của hắn kéo áo ngủ của cô ra, ý đồ đã rõ mười mươi.
Hứa Huệ Chanh lọt thỏm trong đám gối, hơi ngửa đầu lên hưởng thụ.
Cô biết hắn đang giận dỗi. Những lần vận động trên giường trước kia, khi bắt đầu hắn sẽ rất nhẹ nhàng. Mà lần này, hắn cứ gia tăng sức lực, đồng thời vào lúc dạo đầu, hắn rõ ràng muốn rút ngắn thời gian.
Hắn dường như không thể đợi được cô có phản ứng.
Thế nhưng cơ thể cô cứ chậm chạp trì trệ. Nếu có thể, cô cũng hy vọng mình lúc nào cũng có thể theo kịp tiết tấu của hắn.
Lúc hắn kéo chân trái của cô ra, cô bất an kép chặt lại, “Còn chưa được.”
Chung Định chẳng ngó ngàng tới, lạnh lùng nói, “Cho tôi vào trước đã.”
Hứa Huệ Chanh ôm chặt lấy vai của hắn, dán dính vào vòm ngực hắn, “Sẽ đau lắm.” Giọng nói của cô vừa thấp vừa nhỏ, giọng điệu năn nỉ rất mềm mỏng, rất êm ái.
Động tác của hắn nhất thời khựng lại, cảm giác tức tối nghẹn trong ngực cuối cùng cũng bay biến không vết tích. Hắn bấu lấy mông của cô, “Dùng giọng điệu này nói thử xem, là tôi hôn làm em thích? Hay là đối tượng nụ hôn đầu của em?”
Nghe thế, cô kinh ngạc nhìn về phía hắn trong bóng tối. Chắc hẳn Chung Định không hề biết đến sự tồn tại của Kiều Diên, còn cô thì lại không dám tùy tiện nói ra chân tướng sự việc cho hắn biết.
Chung Định không đợi cô trả lời, lại có chút nghiêm mặt, “Nói đi.”
“Anh.” Lời này Hứa Huệ Chanh nói khẽ mà có lực.
Chung Định cười rồi.
Cho nên, Kiều tiên sinh cái gì đó, cút ra xa.
Chung Định nắm lấy chân trái của Hứa Huệ Chanh, mổ xuống vài lượt, tiếp tục nói, “Nói chuyện rất lọt tai, nhưng mà, hãy cho tôi vào trước đi.”
Hứa Huệ Chanh căng xiết người. Cô theo hắn càng lâu, thì càng sợ đau.
Hắn không tiếp tục lôi thôi với cô nữa, chầm chậm chuyển động.
Cô thở ra một hơi, chỉ có thể cố gắng thích ứng với hắn.
Chung Định tiến vào được một nửa thì dừng lại, im lặng nhìn xuống cô.
Trong phòng tối mờ, cả hai đều chỉ có đường nét mơ hồ.
Thế nhưng chính đường cong mơ hồ đó, đã khiến hắn cảm thấy mình đã nhìn thấy cảnh sắc đẹp đẽ nhất rồi.
----
Ngày giao thừa, từ sáng sớm Hứa Huệ Chanh đã thức dậy làm việc.
Bởi vì Chung Định hứa sẽ trở về cùng cô đón giao thừa, nên cô vui vẻ hơn thường ngày.
Lang bạt kỳ hồ bấy nhiêu năm trời, cô rất khát khao một đêm đoàn viên.
Hứa Huệ Chanh mở tủ lạnh ra, nhìn vào rau thịt tươi mơn mởn bên trong, mỉm cười lên danh sách các món ăn.
Đợi đến khi Chung Định xuống lầu, cô hỏi, “Anh thích ăn món gì nào?”
“Tùy.” Hắn nói rồi thêm vào một câu, “Muốn đồ ngọt.”
Cô đang vùi đầu viết hý hoáy bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên, “Chung tiên sinh, anh có bị sâu răng không?”
Chung Định khoe ra hàm răng trắng bóng, “Răng tốt, ăn gì cũng được.”
Cô lẩm bẩm, “Sớm muộn gì cũng bị sâu răng.”
Hắn cười cười.
Hứa Huệ Chanh bắt đầu trở nên khác trước. Tính cách khúm na khúm núm trước kia đã dần dần biến mất, có lúc cô còn nhỏ tiếng nói xấu hắn. Còn hắn thì vui vẻ dung túng cho cô như thế, khiến cho đóa hoa dãi gió dầm mưa này, ở trong thế giới của hắn bung nở khoe ra vẻ rực rỡ rất đặc biệt.
Đến lúc sẩm tối, Chung Định mới chuẩn bị khởi hành về Chung gia.
Trước lúc ra khỏi cửa, hắn quay đầu nhìn Hứa Huệ Chanh, “Đợi tôi trở về.”
Cô cười trong vắt gật đầu, lộ ra chiếc răng khểnh nho nhỏ.
Hắn thu hết cảnh đó vào trong lòng, sau đó mới ra cửa.
----
Bữa cơm giao thừa ở Chung gia, linh đình và xa xỉ.
Trong hoàn cảnh của Chung gia, đám đàn ông sự nghiệp thành công, phong lưu tiêu sái, tất nhiên ở bên ngoài không thiếu oanh oanh yến yến, có vài người đều là gieo giống khắp thiên hạ. Chỉ có những đứa con riêng được Chung gia thừa nhận, thì mới có thể tham gia bữa tiệc đêm giao thừa với gia tộc thế này.
Phượng Hữu tất nhiên có mặt.
Chung phụ từng cố gắng đổi họ của Phượng Hữu thành họ “Chung,” thế nhưng gặp phải sự phản đối của Chung mẫu.
Sau này Chung phụ đành thôi. Dù sao quyền lực cũng nằm trong tay Phượng Hữu, chỉ có cái họ nhỏ bé, không cần phải tranh giành với Chung Định nữa.
Sở dĩ Chung mẫu phản đối, không phải là vì bà thương xót đứa con Chung Định, mà chẳng qua bà chỉ nghĩ đến phần cổ phiếu dưới danh nghĩa của Chung Định mà thôi. Bà thà che chở cho một đứa không tài không cán, nhưng cũng không cho phép Phượng Hữu độc chiếm Chung thị.
Sau khi Chung Định lái xe vào Chung gia, hắn cảm thấy bầu không khí ứ đọng không thông. Hắn nới lỏng cổ áo, tắt máy xuống xe.
Bên ngoài bãi đổ xe, gió lạnh căm căm.
Bên cạnh có một chiếc xe việt dã đang đậu, còn chưa có biển số xe.
Hắn liếc nhìn một cái, rồi tiến vào nhà lớn.
Sau khi bước vào phòng yến tiệc, hắn ngồi xuống một góc phòng, châm thuốc.
Người trong Chung gia đều biết, Chung Định, vị thiếu gia duy nhất này, chẳng qua chỉ có hư danh mà thôi. Đối tượng mà bọn họ làm thân, nịnh nọt, là Phượng Hữu.
Chung Định vui vì được yên tĩnh.
Hắn nhìn về phía Phượng Hữu như trăng sáng giữa đám sao, cùng một đám anh em bên ngoài không biết tên tuổi, hắn hơi híp mắt, nhả ra một đám khói lượn lờ.
Bây giờ, thứ tình thân với đám người có quan hệ huyết thống này, còn không bằng tình bạn giữa hắn và mấy người Trần Hành Quy.
Ở nơi xa xa, ánh mắt của Phượng Hữu hình như cũng hướng về góc này.
Chung Định kẹp điếu thuốc, rũ mắt nghịch điện thoại của mình.
Lúc ra khỏi nhà, Chung Định đã tính toán thời gian, chẳng mấy chốc nữa, thì sẽ chính thức nhập tiệc.
Chiếc bàn ăn thật dài, Chung mẫu ngồi cùng với Chung Định, Chung phụ và Phượng Hữu ngồi ở một phía.
Mẹ ruột của Phượng Hữu, không danh không phận, không có tư cách tham gia bữa tiệc.