“Đúng thật nha.” Ất rỏ dãi nói, “Tao, với mấy đứa anh em tụi mình đều chơi qua, sướng cực.”
Sau khi nghe hiểu họ nói gì, gương mặt của Hứa Huệ Chanh trắng bệch.
Đám đàn ông phía sau ồn ào hẳn lên.
“Thật không ngờ.” Ruồi nhặng Giáp đắc ý nhìn về phía Chung Định, “Chúng tôi chơi nát rồi, thế mà Chung thiếu gia lại đi nhặt về. Thế nào hả, kỹ thuật cũng được chứ hả? Đều là do chúng tôi dạy cả đó. Theo lý mà nói, anh còn phải trả tiền học phí cho chúng tôi đấy.”
Đám ruồi nhặng cười ầm ĩ.
Khóe môi của Chung Định nhếch lên, trong mắt có mảng sương lạnh ngưng tụ, hơi mù tăm tối.
Tiểu Sơn Trà của hắn kỹ thuật cực kỳ vụng về, kêu cũng nhỏ tiếng.
Thế nhưng những thứ này đều là của hắn.
Chỉ là của hắn.
Đám ruồi nhặng càng khuếch đại tiếng cười nhạo của bọn chúng, thứ âm thanh ấy giống như một cây búa, từng nhát từng nhát khiến cho vết thương vừa mới khép miệng của Hứa Huệ Chanh lại lần nữa rách bục, tươm máu.
Sắc mặt của cô vừa xám ngoét lại trắng bệch.
Lúc này đây, cô lại chẳng nói ra được lời bác bỏ nào cả.
Những điều bọn chúng nói, đều là giả dối. Cô rất rõ ràng. Thế nhưng, cô không thể phủ nhận rằng, thật sự là đã có những gã đàn ông xấu xí từng chà đạp thân thể của cô. Cho dù cô có phấn đấu giãy dụa khỏi cảm giác tự ti của mình mà đi ôm lấy Chung Định, thì điều đó cũng không thể hiện rằng, cô đã cứng rắn đến mức khi mọi người cười nhạo cô và hắn, cô vẫn có thể bình tĩnh như không.
Không biết Chung Định ném thứ gì trong tay mình ra, trúng ngay cổ của Giáp.
Giáp thét lớn một tiếng, rịt vết thương lại.
Đám người ở phía sau đang đợi tiến lên, cũng đứng về phía sau Giáp.
Chung Định nhìn thấy thế, khóe miệng càng toét rộng. Hắn nhẹ nhàng kéo Hứa Huệ Chanh dậy, kéo cô về phía mình, khẽ vuốt phần tóc mái của cô, “Tiểu Sơn Trà đừng sợ.”
Trong mắt của Hứa Huệ Chanh đã ầng ậc nước, gần như sắp trào ra, cô cắn răng khiến cho chúng không tuôn xuống.
Nụ hôn của hắn in lên khóe mắt của cô, “Có tôi ở đây.”
Cô vội nắm lấy áo của hắn, túm lấy thật chặt, vẫn không nói tiếng nào.
Bàn tay của hắn để ở vai của cô, chầm chậm vỗ về, mang theo ý trấn an.
Ruồi nhặng Giáp nhìn con dao ăn ở dưới đất, rồi lại nhìn vết máu dính trên tay mình, cơn giận bốc lên, “Chung Định, mày biết nơi này là địa bàn của ai không?”
Chung Định nghiêng đầu nhìn, quét mắt một vòng tư thế của toàn bộ đám ruồi nhặng, “Của mày à? Vậy thật đúng lúc.”
Giáp lại bịt vết thương lại, cảm giác máu chảy ra càng nhiều, gã hung dữ nói, “Không biết sống chết.”
Giáp và Chung Định không tiếp xúc gì nhiều, những chuyện liên quan đến Chung Định, đa số đều là những lời đánh giá của Phượng Hữu. Ấn tượng của Giáp về Chung Định, chính là cái loại hèn nhát. Hơn nữa, Giáp bên này có 5 người, cho rằng bản thân mình đã cầm chắc phần thắng.
Nhìn thấy Chung Định treo nụ cười kỳ dị trên môi, chậm rãi bước đến gần, Giáp vẫn coi khinh.
Cho nên, lúc gã bị chúi nửa người treo nửa thân trên ở giữa không trung, hai tay loạng quạng quơ quào, không có lấy một nơi để bám víu, thì gã đã hối hận đến mức són cả ra quần.
Chung Định đứng ở cửa sổ, những sợi tóc nhảy múa trong gió lạnh. Hắn đè chặt phần hông của Giáp, mỉm cười nói với những tên ruồi nhặng khác, “Chúng mày không đến cứu nó à?”
Ruồi nhặng Ất Bính Đinh Mậu đưa mắt nhìn nhau, chẳng tên nào có gan nhúc nhích. Bọn chúng đều không ngờ tới tốc độ của Chung Định lại nhanh đến vậy. Mới một giây trước, lúc bọn chúng còn chưa kịp phản ứng gì, Chung Định đã lôi Giáp đến bên cửa sổ, sau đó mở cửa sổ ra, đẩy Giáp ra ngoài.
“Hãy bỏ nó xuống trước đã.” Ruồi nhặng Ất nơm nớp lo sợ, lên tiếng, “Có gì từ từ nói.”
Chung Định liếc nhìn đũng quần nhỏ nước tong tong của ruồi nhặng Giáp, mỉa mai hừ một tiếng, “Thật thiếu dạy dỗ.”
Giáp đang bị máng cả nửa người ở ngoài cửa sổ, ngay cả giãy dụa cũng không dám. Gã sợ nếu động một cái, thì Chung Định sẽ trực tiếp buông tay ra mất. Giáp nhìn xuống đám xe cộ như nêm ở phía dưới kia, nước mắt nước mũi thứ gì cũng tuôn ra hết, “Cứu… mạng…”
Chung Định nhìn bộ dáng sợ hãi bất lực của Giáp, cười âm trầm nói, “Đừng có nói bây giờ tao họ Chung, cho dù ngày nào tao không mang cái họ này, đổi thành Hứa Định hay Kiều Định gì đó, thì cũng không đến lượt tụi bay đến bới móc này nọ.”
Giáp chật vật cầu xin, “Là em sai… sau này… không … nữa….”
“Nghe nói, mày từng gặp qua bạn gái tao?”
Lời này Chung Định nói nhẹ bẫng. Bên tai Giáp đang vù vù tiếng gió, suýt nữa thì bỏ lỡ mất. Giáp tóm được phần cuối câu, hét lớn, “Không có…”
Chung Định im lặng một hồi, sau đó níu lấy quần áo của gã, ném gã sang một bên.
Giáp đụng phải bình hoa trang trí, ngã sấp xuống ban công với tư thế bò rạp. Lòng bàn tay của gã bị mảnh vỡ cứa đứt, thế nhưng lúc đó gã vẫn muốn tạ ơn trời đất, dù sao thì mặt đất vẫn an toàn nhất.
Lúc này ruồi nhặng Ất Bính Đinh Mậu cuối cùng cũng có phản ứng. Bọn chúng vội vàng chạy qua đỡ Giáp đứng dậy.
“Nghe rõ cho tao, đừng có tùy tiện chơi một nhỏ nào đó rồi nói là bạn gái tao.” Chung Định cười đến lạnh lẽo, “Hay là mê đắm bạn gái của tao quá mức, hoang tưởng thành khùng rồi hả?”
Giáp lắc đầu như trống bỏi, cười xòa, “Em nhìn nhầm rồi.”
Toàn bộ quá trình, Hứa Huệ Chanh đều im lặng.
Lúc Chung Định suýt đẩy Giáp ra khỏi cửa sổ, cô vội vàng bịt miệng mình lại, để ngăn tiếng hét thoát ra. Cô không biết có phải sau khi mình theo Chung Định, quan điểm đúng sai cũng lẫn lộn rồi hay không. Cô chỉ là tin tưởng hắn. Cho dù hắn có đối nghịch lại với toàn bộ thế giới này, thì cô vẫn sẽ chọn lựa sà vào vòng tay của hắn.
Cô nhìn hắn mỉm cười đưa tay về phía mình, cô đặt tay trái của mình vào trong bàn tay của hắn.
Tay của hắn rất ấm nóng.
Cả cô và Chung Định đều có ý tránh né quá khứ của cô. Cô không nói, hắn không hỏi. Thế nhưng đây đều là sự thật. Hơn nữa bạn bè của hắn đều biết.
Cho đến khi lên xe, Hứa Huệ Chanh mới đột nhiên nói, “Em chưa từng tham gia party hóa trang.”
“Tôi biết.” Chung Định không vội nổ máy xe, hắn nắm lấy bàn tay của cô, “Không sao cả, đã qua hết rồi.”
Hứa Huệ Chanh nhìn đăm đăm về phía trước, vết thương bị xé toạc ra vẫn chảy máu đầm đìa. Cô là trói buộc của hắn. Hắn, một người cao ngạo như thế, lại vì sự tồn tại của cô, phải chịu đựng vô số ánh mắt khác thường.
Hắn nhìn sườn mặt của cô, ngón tay hắn quấn lấy lọn tóc của cô, “Tiểu Sơn Trà.”
Cô bắt đầu nức nở.
Hắn sáp đến gần cô, ở bên tai cô thủ thỉ, “Lúc 14 tuổi tôi đã bắt đầu quan hệ nam nữ, đến nay đã 15 năm rồi, thời gian gần gấp 4 lần em.” Hắn ngừng một chút, hỏi, “Em có cảm thấy tôi dơ bẩn không?”
Hứa Huệ Chanh lắc đầu, nước mắt lăn dài.
“Không phải thế sao.” Chung Định mổ mổ vành tai của cô, tiếp tục nói, “Đa phần đều là những cô gái tình một đêm, cuối cùng họ cũng đã yên lòng lấy chồng hết rồi.”
“Những ngôi sao công khai đề giá trong giới giải trí, sau khi bị chơi tàn rồi, không phải cũng vẫn có cả đống người hâm mộ theo đuổi hay sao.”
“Đám chó đã cắn em, chúng nó có ai nhớ nổi em?” Hắn vỗ lên phần gần xương sườn của cô, “Trừ tôi ra, còn ai đã từng chăm chú nhìn nốt ruồi nhỏ này của em?”
“Người nhớ được cơ thể của em, chỉ có tôi.”
“Còn người tôi nhớ, cũng chỉ có mỗi em.”
“Chúng ta chính là lần đầu tiên của nhau.”
“Tiểu Sơn Trà, chỉ cần sau này em đối xử với tôi tốt như hiện giờ, thì tôi sẽ nâng em như nâng trứng. Những thứ khác, đều không quan trọng.”
“Hãy ở bên cạnh tôi. Nhé?”
Nước mắt của Hứa Huệ Chanh không ngừng được.
Cô làm sao có thể không ở bên hắn được chứ? Cô thật sự đã yêu hắn đến không cách gì cứu chữa rồi.
----
Chung Định và Hứa Huệ Chanh đi lang thang đến mùng 10 mới bắt đầu trở về.
Sau khi về đến thành phố D, không khí ngày tết đã loãng đi nhiều, thành phố này đã khôi phục nhịp điệu bận rộn của nó.
Tất nhiên, đối với hai con người không việc làm này, chẳng ảnh hưởng gì cả.
Ngày 12 tháng giêng, bọn bạn ăn chơi mời Chung Định ra ngoài chơi bời.
Chung Định thuận miệng đồng ý.
Hứa Huệ Chanh e sợ là lại đi đến chỗ đèn đỏ nào đó, bèn hỏi, “Em có thể không đi được không?”
Hắn cười mà không nói.
Cuối cùng cô vẫn bị hắn kéo theo.
Cũng may không phải là một câu lạc bộ đêm nào đó. Địa điểm là một ngôi biệt thự ở ngoại thành, thiết kế tao nhã, sân vườn sâu hút, cầu nhỏ bắc ngang, nước chảy róc rách.
Tiết xuân, lúc đi du ngoạn cùng Chung Định, Hứa Huệ Chanh cũng đã đến qua không ít nơi chốn sa hoa cao sang. Trước kia cô nhìn thấy trên tivi, những địa điểm du lịch đều là biển người đông nghịt, sau này cùng Chung Định đi chơi, ngược lại đều là những nơi chốn tao nhã mới lạ.
Đây hẳn chính là ngưỡng cửa của tiền bạc. Cô đang cố gắng thích ứng với cuộc sống trong tầng lớp của hắn.
Bây giờ, khi Kiều Lăng nhìn thấy sự xuất hiện của cô thì đã không còn bất ngờ nữa. Chỉ là thái độ thì vẫn khinh khỉnh như cũ.
Sau khi Chung Định nhận ra điều đó, hắn trực tiếp ôm lấy vai của Hứa Huệ Chanh, “Bạn gái của tao.”
Trần Hành Quy cười cười.
Kiều Lăng ngoài miệng cười nhưng trong lòng không cười.
Những người bạn khác có mặt tại đó cũng không có phản ứng gì nhiều.
Lúc trước, sau khi Chung Định tuyên bố Hứa Huệ Chanh thuộc về hắn, vị trí bên cạnh hắn vẫn luôn để dành cho cô, thế này chính là biểu hiện ra Chung Định vẫn chưa chán ngán cô ta. Có vài chuyện, ở nơi riêng tư kín đáo thì có thể nói này nói nọ, thể nhưng khi ở trước mặt Chung Định, thì mọi người vẫn có chút kiêng dè.
Hứa Huệ Chanh đương nhiên hiểu được những người ở đây đánh giá cô như thế nào.
Bạn bè của hắn đều không xem cô ra gì, thế nhưng người cô thích là hắn, chẳng liên quan gì đến bạn bè của hắn cả. Nói cô tự lừa mình dối người cũng được, cô chỉ muốn yên yên tĩnh tĩnh, tận hưởng những giây phút ở cùng với Chung Định mà thôi.
Khu nghỉ ngơi và khu phòng ngủ của biệt thự cách một hồ nước cạn.
Chung Định nắm tay Hứa Huệ Chanh, đi chậm rãi vòng quanh hồ. “Có muốn ở đây mấy hôm không?” Hắn vốn dự tính ra ngoài cùng đám bạn kia ăn uống vui chơi, thế nhưng nơi này điều kiện rất tốt, hơn nữa mấy người Kiều Lăng cũng đã có sắp xếp nơi qua đêm.
“Em chẳng mang theo gì cả.” Cô những tưởng chỉ ra ngoài chơi hai, ba tiếng đồng hồ thôi.
“Nơi này không thiếu món gì.” Biệt thự tiếp đãi chỉ mỗi tầng lớp thượng lưu, phục vụ tất nhiên là chu đáo mọi mặt. “Nếu em muốn, thì chúng ta ở đây chơi mấy ngày.”
Hứa Huệ Chanh gật đầu. Thật ra cô thì chẳng sao, thế nhưng nếu hắn đã đề xuất, thì cô sẽ không làm hắn mất hứng. Chỉ là, nếu như không có đám bạn của Chung Định ở đây, cô sẽ càng thêm vui lòng.
Khu phòng ngủ an bài ở góc đông nam. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chính là hồ nước xanh trong. Lọt vào tầm mắt, đều là cảnh đẹp tự nhiên.
Hứa Huệ Chanh ở trong phòng mãi không muốn ra ngoài. Cô nửa nằm rạp xuống bên cửa cổ, ngắm nhìn mảng xanh biếc nơi xa xa.
Chung Định kéo cô dậy, “Đừng nằm chết dí ở đây nữa, ra ngoài đi dạo dạo nào.” Sau đó hắn xoa lên vùng eo của cô, “Một đống thịt này.”
Cô xấu hổ, hất tay của hắn ra, “Em bắt đầu giảm béo rồi.” Tuy rằng vẫn chưa thấy hiệu quả.
Hắn tiếp túc bóp, “Sao tôi nhớ lúc chúng ta vẫn chưa phát triển thì em đã bắt đầu giảm rồi nhỉ.”
“Lúc đó có ốm đi mà…” Nhưng mà, sau đó lại mập lên.
Chung Định cười, “Em trước nay vẫn mập thế à?”
“Không có.” Nửa năm gần đây cô mới bắt đầu mập lên. Ngày trước cứ lo buồn ngổn ngang, muốn mập cũng không dễ dàng.
“E rằng không có cơ hội được gặp Tiểu Hoa Ốm rồi.” Hắn kết luận.
----
Lúc Diệp Tranh nhìn thấy Hứa Huệ Chanh, nhất thời không nhớ ra được là đã gặp qua ở nơi nào.
Chiếc khăn mà Hứa Huệ Chanh quàng, là của nam giới.
Diệp Tranh ở trên cầu xa xa nhìn thấy, Chung Định kéo khăn quàng quấn nửa dưới khuôn mặt của Hứa Huệ Chanh đến thật là kín cổng cao tường. Cái động tác quấn khăn của hắn, mang theo sự quan tâm săn sóc nói không nên lời. Diệp Tranh thậm chí nhìn thấy dường như là tóc của Hứa Huệ Chanh bị kẹp phải, cô ôm lấy đầu.
Trước kia Diệp Tranh đã nghe qua tin đồn về cặp đôi môn không đăng hộ không đối này rồi, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, Diệp Tranh lại cảm thấy, hai người này chẳng hề không xứng đôi như trong những tin đồn kia.