Hứa Huệ Chanh nhìn một chuỗi khuyên tai của cô bạn gái của Giang Tấn, không khỏi cảm thấy tai mình nhói đau.
Năm đó lúc cô vào hội sở, bị bắt ép xỏ hai lỗ khuyên ở trái phải hai bên tai, sau đó cứ bị hành viêm tái đi tái lại, kéo dài đến một tháng hơn mới khỏi.
Bạn gái của Giang Tấn còn có một điểm đặc biệt khác, đó chính là kiểu tóc. Tóc của cô nàng dài qua giữa lưng, nhưng phần tóc ở xung quanh tai trái thì lại được cắt tỉa viền theo vành tai, rất ngắn.
Có lẽ chính là để khoe cái đống khuyên tai đó.
Cô nàng cực kỳ xinh đẹp, cho nên kiểu tóc độc đáo đó cũng không khiến cô khó nhìn, ngược lại, trông rất cá tính.
Hứa Huệ Chanh cảm thấy, bạn gái của Giang Tấn hẳn là người phụ nữ đẹp nhất tại nơi này. Trang điễm diễm lệ, càng ngắm càng rực rỡ.
Hứa Huệ Chanh đột nhiên xoay đầu nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.
Chung Định thờ ơ nhìn mấy lá bài trong tay mình, cảm giác được ánh nhìn của cô, hắn cũng đáp lại ánh nhìn đó.
Cô cười. Hắn hình như thật sự không quan tâm đến gái đẹp.
Trán của Chung Định cụng nhẹ lên trán của cô, hạ âm lượng thấp nhất nói với cô một câu, “Đóa hoa ngốc.”
Hành động này cực kỳ thân mật.
Cả ba đôi nam nữ còn lại đều bất giác hướng ánh nhìn về phía này.
Kiều Lăng nhìn ra được, lúc này tâm tình của Chung Định rất tốt. Thật sự rất tốt. Chung Định của trước kia, tuy là cười, nhưng con ngươi lại luôn lạnh lẽo, mà nay, ý cười đó cuối cùng cũng chạm đến đáy mắt.
Giang Tấn không biết đang nghĩ gì, liếc nhìn bạn gái mình một cái.
Cô nàng hơi híp mắt, nhìn Chung Định.
“Triệu Phùng Thanh.” Giang Tấn lên tiếng cảnh cáo, “An phận một chút.”
Triệu Phùng Thanh nghe thế, quay đầu lại nặn ra một nụ cười với gã ta, “Tuận lệnh.” Sau đó cô nàng đổi sang nhìn mấy lá bài trên bàn, tỏ ra cực kỳ nghe lời.
Sắc mặt của Giang Tấn lại chẳng vì thế mà trở nên khá hơn tí nào.
Sau đó những người trong trận bài này, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau.
Phía thua bài, bên Chung Định và Hứa Huệ Chanh, sung sướng vui mừng, vui vẻ hòa thuận.
Còn phía thắng bài, không khí lại rất quái dị. Triệu Phùng Thanh thì cười miết, Giang Tấn vẫn là bộ mặt lạnh tanh đó.
Bạn gái của Kiều Lăng và công tử Giáp đều là gần đến giờ mới tìm đến chơi, quan hệ thì cũng thế thôi, cho nên cứ bình thản hòa nhã.
Lại qua mấy ván bài, công tử Giáp cảm thấy cứ chơi thế này chẳng có gì mới lạ, bèn đề nghị, “Cũng để cho mấy người đẹp đến chơi nhé?”
Chung Định liếc mắt qua, “Chơi thế nào?”
Những cuộc đánh bài trước kia, đám này đều sẽ đem bạn gái ra để đánh cược, mà Chung Định lại là người nhiều chiêu trò nhất. “Mày nói xem nên chơi thế nào?” Công tử Giáp đầy lòng mong chờ Chung Định có thể đề ra một ý kiến hay.
Ai ngờ, Chung Định trả lời, “Cứ chơi theo kiểu thường.”
Công tử Giáp có hơi kinh ngạc. Vậy là Chung Định thà thua tiền chứ không muốn thua mất người phụ nữ kia.
Kiều Lăng lại có cái vẻ mặt như mọi việc đều trong dự tính, “Bây giờ cứ chơi như thế thì mày cũng đủ thiệt rồi.” Cho nên nói, Chung Định thật sự là một tên phá gia chi tử. Chỉ nói đến cục diện thua trên bàn bài này, Kiều Lăng cũng cảm thấy quá khoa trương.
Chung Định tỏ ra không có gì, cười cười.
Hứa Huệ Chanh không rõ tài sản của Chung Định rốt cuộc thì nhiều thế nào, cô cũng không quản được hắn. Nhưng cô đột nhiên có một cảm giác không chân thực. Hai người họ, cách biệt như mây trời và bùn đất, tại sao lại ở bên nhau được như hiện tại.
Việc này cứ như kể chuyện thần thoại vậy.
Sau khi suy nghĩ huyền ảo này lướt qua, cô lại trở về với hiện thực. Cô không thể nào đoán được cô và hắn có thể nắm tay nhau đi được bao xa, thế nhưng mặc cho thời gian dài ngắn, cô sẽ mãi mãi ghi nhớ hắn đã từng quý trọng, yêu thương cô như thế này đây.
Cô lặng lẽ túm lấy góc áo của hắn.
Bây giờ, càng lúc cô càng thích gần gũi hắn.
Đề nghị của công tử Giáp chẳng qua chỉ là muốn chơi trò khác, nếu như Chung Định đã không muốn tiếp, vậy công tử Giáp cũng đành thôi. Chỉ là, chơi bài quy quy củ củ thế này, công tử Giáp và Kiều Lăng đểu cảm thấy không mấy thú vị.
Lại qua mấy ván bài, công tử Giáp nhịn không nỗi nữa, dự định nghỉ chơi.
Kiều Lăng nhướng mày nhìn Giang Tấn. Thông thường mà nói, kẻ thắng bạc là người không muốn giữa chừng ngừng cuộc chơi nhất.
Giang Tấn ném bài xuống, “Vận may tốt cũng phải có điểm dừng.”
Thế là trận bài này cứ thế mà tan.
Hứa Huệ Chanh âm thầm thở dài một hơi. Chung Định gần như thua từ đầu đến cuối, cô nhìn mà cũng đau lòng.
Cô chủ động nắm lấy tay hắn.
Chung Định lập tức trở tay, cùng cô mười ngón đan nhau. Hắn dường như hiểu được suy nghĩ của cô, ngược lại đi an ủi cô, “Không sao, chỉ là chút tiền thôi.”
Có vài lúc, Hứa Huệ Chanh đoán không được Chung Định đang nghĩ gì. Cô những tưởng hắn rất coi trọng thắng thua, nhưng lại không phải như thế. Cô nhớ ra lúc trước bị hắn lôi đi cá cược, vẻ mặt của hắn lúc đó, thật sự là tỏ ra rất để ý đến kết quả.
Thế nhưng, cô nghĩ, Chung Định ở trước mắt mình bây giờ, chắc hẳn mới là Chung Định thật sự.
Cũng là Chung Định mà cô yêu.
----
Từ biệt thự tiếp tục đi lên trên núi chính là khu vực suối nước nóng.
Kiều Lăng tất nhiên muốn đi. Gã nắm lấy tay của cô bạn gái, ám thị rất rõ ràng.
Cô nàng ngoan ngoãn dựa vào người gã.
Lúc bước ra ngoài, Hứa Huệ Chanh nhìn thấy động tác của Kiều Lăng, cô biết gã muốn đến khu vực suối nước nóng để làm chuyện gì.
Chung Định liếc nhìn Kiều Lăng một cái, sau đó kéo lấy tay của Hứa Huệ Chanh, “Tiểu Sơn Trà có muốn đi không?”
Hứa Huệ Chanh lắc lắc đầu. Nói thật thì, cô vẫn rất sợ nước. Kinh nghiệm đuối nước đã để lại nỗi ám ảnh trong cô. Huống hồ, với thân hình của cô thế này, mặc đồ bơi đi khắp nơi cũng thật không biết ngượng.
Tiết xuân, Chung Định từng kéo cô đi suối nước nóng, lúc đó cô cũng cự tuyệt. Cô thật sự sợ cảm giác trong lòng nước, phập phập phềnh phềnh, không nơi bấu víu. Thế nhưng nỗi ám ảnh đó là do Chung Định tạo thành, cô rất mâu thuẫn, không biết nên mở miệng thế nào.
Những hành vi bệnh hoạn trước kia của Chung Định, cô không muốn tính toán lần nữa. Dù sao bây giờ hắn cũng thật sự thương cô. Cô cực khổ bao nhiêu năm nay rồi, những cưng chiều yêu thích mà người khác mang đến cho cô, cô đều đặc biệt biết ơn.
Huống hồ, Kiều Diên chính là Chung Định.
Chung Định tổn thương cô, Kiều Diên cứu vớt cô.
Xem như huề nhau.
“Lạnh thế.” Chung Định siết chặt tay cô. Cứ ra bên ngoài là cô lại lạnh như băng, hắn có làm ấm cô thế nào cũng vô dụng, “Không đi ngâm nước nóng sao?”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn xoa xoa tay cô, trong mắt có sự dịu dàng không thường thấy. Đột nhiên tim cô “bịch” một cái, cuối cùng cũng thừa nhận, “Em… không biết bơi…”
Chung Định nhất thời hiểu ra. Hắn kéo cô vào lòng, thấp giọng nói, “Có tôi đây.”
Ngày trước hắn đối xử với cô như thế, thật sự rất quá đáng. Với thân phận lúc đó của cô, hắn vẫn thật sự xuống tay được. Nói cho cùng, hắn vẫn thật tàn nhẫn. Có lúc nghĩ nghĩ, tính cách của hắn dữ dội như thế, cô có thể không so đo hiềm khích trước kia mà theo hắn, thật sự là ông trời đã ban cho hắn vận may này.
Hứa Huệ Chanh ôm lại hắn.
Kiều Lăng xoay đầu nhìn qua, thấy cảnh cặp đôi này lại ôm lấy nhau, gã kiểu như ngửi không nổi hừ một tiếng, nói rằng, “Các người rốt cuộc có đi hay không?”
Có lẽ là tác dụng của tâm lý, bây giờ Kiều Lăng nhìn hai người họ, cảm thấy cũng không quá bất ngờ. Ít nhất về tướng mạo thì vẫn là trai xinh gái đẹp, chỉ có điều bên nữ thi hơi tròn trịa xíu.
Nhưng mà, nếu như thân hình của Hứa Huệ Chanh ngon nghẻ, thì Kiều Lăng đã xơi cô từ khuya rồi. Hơn nữa, cô ta là quán quân, thế nào gã cũng phải chơi đùa với cô mươi ngày nửa tháng.
Cho nên cái tướng mập mạp của cô, ngược lại lại trở thành một tấm lá chắn phòng vệ.
“Một chút nữa tụi tao mới lên.” Chung Định buông Hứa Huệ Chanh ra, dắt tay cô đi về một hướng khác.
Kiều Lăng nhún vai, ôm lấy bạn gái rời khỏi.
----
Bình thường Chung Định chẳng tỏ thái độ gì với sự lựa chọn của Hứa Huệ Chanh. Thí dụ như cô không biết trang điểm, không thích nước hoa, thích ăn mặc như một đòn bánh tét, hắn đều mặc cô.
Thế nhưng, về phương diện đồ bơi, ý kiến của hắn lại tương đối nhiều.
Hứa Huệ Chanh có khuynh hướng bảo thủ, mà cô lại không có thân hình ma mị nóng bỏng, mặc quá lộ liễu sẽ được gọi là rước nhục vào thân.
Thế nhưng mắt nhìn thấy hắn lật qua lật lại quyển tập san hình mẫu, mà thứ hắn ngắm đều là bikini, cô ho lên một tiếng, đưa tay ra lật sang trang giúp hắn.
Chung Định gạt tay của cô ra, “Em xem của em đi.”
Cô giơ cao tập san hình mẫu của mình cho hắn xem, “Em muốn mua cái này.”
“Được.” Hắn liếc một cái, trả lời rất sảng khoái, nhưng ánh mắt thì lại dán chặt lấy tập san trên tay mình.
Hứa Huệ Chanh liếc một cái, nghi ngờ rằng hắn không phải đang xem đồ bơi, mà là đang ngắm người mẫu. Những cô mẫu đó eo nhỏ thon thả, chân dài đùi đẹp.
Thế là, Hứa Huệ Chanh hối hận vì buổi trưa mình đã ăn quá nhiều thịt.
Chung Định chọn hai bộ bikini. Còn Hứa Huệ Chanh chọn, là kiểu dáng trung niên bảo thủ.
Lúc nhìn thấy Chung Định, cô nhân viên xinh đẹp cười đến là niềm nỡ.
Hắn lạnh mắt nhìn lại, nắm lấy tay của Hứa Huệ Chanh càng thêm chặt.
Hứa Huệ Chanh cúi đầu cười. Chính là cái cảm giác này, khiến cho cô cảm thấy hiện tại mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Sau khi nghĩ như thế, việc hai bộ bikini ấy được đưa đi đâu, cô không nhắc đến nữa. Dù sao hắn cũng mua trước mặt cô, thế thì cũng chẳng có gì đáng để hỏi cả.
Chung Định bảo nhân viên trực tiếp đưa hai bộ bikini đó về phòng. Còn bộ mà Hứa Huệ Chanh chọn thì đưa đến khu suối nước nóng.
Suối nước nóng của ngọn núi này khá phân tán, hơn nữa còn thiết kế các khu vực có chức năng riêng biệt.
Hồ nước nóng mà Chung Định đưa Hứa Huệ Chanh đi là hồ tàng dược.
So với những hồ nước ở phía trước núi, hồ nước ở góc phía sau này rõ ràng khá vắng vẻ.
Bản thân Chung Định không ngâm kiểu hồ này, chỉ là hắn nghĩ đến thể chất mang tính hàn của Hứa Huệ Chanh, ngâm thuốc có thể sẽ giúp được chút gì đó.
Hứa Huệ Chanh đi vào phòng thay đồ thay bộ đồ tắm lên. Ở trước gương, cô nhìn trái ngó phải, lại nhéo nhéo bụng của mình.
Chung Định đối với thân hình thế này của cô mà trên giường có thể dữ dội như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Huệ Chanh hạ quyết tâm, phải giảm cân cho đàng hoàng thôi.
Cô phủ thêm khăn tắm, tính ra ngoài.
Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng, “Triệu Phùng Thanh.”
Sau đó, Triệu Phùng Thanh bước vào.
Sau đó, Giang Tấn cũng bước vào.
Hứa Huệ Chanh giật cả mình, suýt thì trượt ngã. Cô túm chặt khăn tắm, đề phòng nhìn bọn họ.
“Giám đốc Giang, chỗ này là phòng thay đồ nữ đấy.” Triệu Phùng Thanh đang cười, giọng điệu đùa cợt.
Giang Tấn lành lạnh nhìn về phía Hứa Huệ Chanh, ánh mắt đó giống như cơn gió bắc.
Hứa Huệ Chanh hiểu ra ý của gã, cô cúi đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Triệu Phùng Thanh cười cười lùi ra sau, nhường đường cho Hứa Huệ Chanh.
Hứa Huệ Chanh mới vừa ra khỏi phòng thay đồ thì đã nghe thấy Triệu Phùng Thanh nói, “Giám đốc Giang, em đây có chỗ nào hầu hạ anh không chu đáo vậy, khiến anh giận dữ đến thế.”
Giang Tấn không trả lời.
Sau đó nữa thì, Hứa Huệ Chanh rẽ qua một khúc ngoặc, không còn nghe thấy động tĩnh trong phòng thay đồ nữa.
Cô đi đến dược trì (hồ thuốc), nhìn thấy Chung Định trên người mặc áo tắm, ngồi ở bên hồ.
Trong làn khói sương mờ mờ của nước hồ, dáng vẻ áo trắng tóc đen của hắn, tuấn lãng tựa như thần tiên vậy.
Hứa Huệ Chanh hít sâu một hơi, sau đó kéo khăn tắm ra, chầm chậm vịn lấy tay của Chung Định bước xuống nước.
Nước chỗ mép hồ không sâu, nhưng cô đã cảm thấy lực đẩy của nước rất đáng sợ rồi. Đêm hôm đó, cái cảm giác phập phập phềnh phềnh này giam cầm cô trong lòng hồ, không thể nào thoát ra được.
Hai tay cô bám víu lấy cánh tay của hắn, buông chặt không rời.
Chung Định vẫn còn ngồi bên bờ hồ, nhẹ giọng dỗ, “Tiểu Sơn Trà đừng sợ.”
Hắn nửa ôm nửa đỡ, để cho cô ngồi xuống bậc thềm chỗ nước nông. Những bọt nước bắn lên làm ướt cả nửa người hắn.
Cô vẫn kéo tay hắn không buông ra.
Chung Định không ép cô, chỉ nhè nhẹ vỗ vỗ vai cô.
~M~: Cặp Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh ở bên truyện Phùng Thanh cùng tác giả sang đây làm cameo, ù ôi ~