11
...... Là Bạch Niểu Niểu sao?
Thẩm Văn không dám quay đầu lại, hắn chậm rãi đưa tay về phía sau nắm lấy cổ tay người kia. Mảnh khảnh non mềm, sau đó hắn nghe thấy một tiếng cười yêu kiều: "Buông tớ ra" hắn như bị điện giật buông lỏng tay.
Thật sự là Bạch Niểu Niểu.
Đầu óc Thẩm Văn hỗn loạn.
Cô tiếp tục động tác, bàn tay không ngừng nhào nặn trái đào căng mọng ngạo nghễ kia. Thỉnh thoảng còn dùng hai ngón tay cách lớp đồng phục xẹt qua khe mông của hắn khiến hắn run lên hai lần.
Dần dần, bàn tay của cô di chuyển về phía trước.
Một tay hắn đang ôm cặp sách, một tay hoảng loạn muốn ngăn cản cô. Cô dùng một tay chế trụ tay đang quấy rối của hắn, một tay khác cọ xát hạ thể hắn. Cô cảm thấy tiểu tướng công hơi cương rồi. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, dường như rất sợ người khác phát hiện tình huống nơi này. Hắn vứt cặp sách xuống đất, dùng tay không che hạ thể của mình lại.
Cô cười khẽ, di chuyển tay đến trước ngực hắn. Ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, cách quần áo nhấn vào chỗ lồi lên. Thẩm Văn run rẩy, cô dứt khoát bắt đầu cởi nút áo sơ mi trắng của hắn.
Lúc này hắn càng luống cuống hơn, tay che phía dưới lại vội vàng dời lên. Nhưng sức cô mạnh hơn, cô cởi ba nút áo làm hắn lộ ra phần xương quai xanh cùng một mảnh ngực trắng nõn. Ngay lập tức, cô vừa xoa vừa ấn lên nụ anh đào phấn nộn kia. Thẩm Văn cúi đầu, cô cảm thấy thân thể hắn dần dần mềm nhũn trong ngực mình.
Cô dùng đùi đẩy đẩy phía dưới của Thẩm Văn, phát hiện anh bạn nhỏ đã hoàn toàn cứng. Gò má hắn đỏ hồng, mắt ướt dầm dề có chút mê man. Cô nhân cơ hội đó cởi luôn áo sơ mi của hắn, cúi đầu liếm láp hai nụ anh đào mơn mởn kia.
Thẩm Văn run rẩy dữ dội, cô luồn đùi mình vào giữa hai chân hắn ma sát lên.
Liếm láp đầu v* một hồi, theo ngực hôn lên xương quai xanh, hầu kết, cằm, phát hiện hai mắt hắn rưng rưng, lập tức sẽ khóc.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" cô vội vàng hôn lên mặt hắn.
"Đừng, người khác sẽ thấy được......" một tay Thẩm Văn khép lại áo sơ mi, một tay che mặt, trong giọng nói mang theo nức nở như khóc.
"Sẽ không. Cậu nhìn này," cô vẫy tay ở trước mặt một người, đối phương không có phản ứng nào, cô lại hét to một tiếng, toàn bộ xe buýt cũng không ai để ý tới: "Người khác không thấy chúng ta, cũng không nghe được chúng ta."
Lúc này Thẩm Văn mới thở phào nhẹ nhõm, cô hôn lên khóe miệng hắn một cái.
12
Thẩm Văn bắt đầu chất vấn cô trong khoảng thời gian cô buông hắn ra: "Cậu, vì sao cậu lại làm như vậy?"
Cô cảm thấy thiếu niên đỏ mặt tức giận, khóe mắt rưng rưng thật sự quá xinh đẹp, lại tiến lên hôn hắn.
"Này, làm như vậy là không đúng......" Hắn nói lắp bắp.
Cô không kiêng nể gì mà vươn đầu lưỡi, từ đôi môi phấn nộn của hắn thăm nhập vào bên trong, đùa giỡn đầu lưỡi mềm mại của hắn. Liếm qua hàm răng của hắn, lời khuyên can của hắn dần dần biến mất. Từ chóp mũi phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, cùng tiếng nước giao hòa chậc chậc xen lẫn trong cùng một chỗ làm cho người ta đỏ mặt tía tai tim đập thình thịch.
Dường như hắn đã chìm đắm vào cái hôn này, khi cô thu đầu lưỡi, hắn lại lưu luyến đuổi theo không rời, dò xét cúi đầu muốn hôn tiếp. Cô dựa vào phía sau không làm theo ý hắn khiến hắn có chút thất vọng, hậu tri hậu giác cảm thấy xấu hổ cúi đầu.
Cô hưng phấn, một đường gặm cắn dọc theo cổ, hắn bị cô kích thích phải ngửa cổ lên. Giống một một con vật tuyệt đẹp và yếu đuối để lộ nhược điểm trước mắt cô, cô liếm qua hầu kết, lại xuống phía dưới mút vào đầu v* phồng to dựng thẳng bị cô đùa bỡn qua.
"A...... Không......" Hắn đột nhiên kêu ra tiếng, bởi vì một bàn tay cô sờ tới lều trại đang dựng thẳng bên dưới quần hắn. Cô cách lớp quần khiêu khích nó, lại kéo khóa quần ra. Trong quá trình này tay thẩm văn vẫn cố gắng ngăn cản cô nhưng đều bị cô dễ dàng đẩy ra, cô thả anh bạn nhỏ cương cứng của hắn ra.
Hiện tại, tiểu tướng công của cô đứng ở trong xe buýt vịn tay cầm, áo sơ mi trắng mở rộng hơn phân nửa, quần mặc nguyên vẹn nhưng chú chim chích bông kia lại thẳng tắp dựng thẳng, ánh mắt xấu hổ né tránh giống như một tên biến thái.
Mà cô hoàn toàn dán lên người hắn, vùi đầu ở trước ngực trần trụi của hắn liếm láp đầu v*. Một tay ôm eo, một tay nắm lấy anh bạn nhỏ của hắn giống như một nữ lưu manh.
13
Anh bạn nhỏ cùng bờ môi và đầu v* giống nhau, đều phấn nộn. Có vẻ chưa có người chạm qua, cô ở phần đầu xoa ấn vài cái, đỉnh gậy th*t đã chảy ra dâm dịch không ngừng.
Thẩm Văn cúi đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng rối tinh rối mù kia, nhanh chóng dời mắt.
Cô kéo một tay Thẩm Văn, trong ánh mắt hắn mang theo nghi hoặc. Cô đem hắn tay ấn lên ngực mình, hắn lập tức muốn rút tay lại nhưng bị cô gắt gao đè chặt, cô tiến đến bên tai hắn cười khẽ: "Tớ không có mặc nội y, cậu cảm nhận được không?"
Tay hắn dừng lại không nhúc nhích, thật lâu sau mới co rút ngón tay dưới ánh mắt cổ vũ của cô. Cô buông tay hắn ra, hắn cảm thấy cặp vú mềm như bông của cô đang bị hắn nắm lấy.
Cô tăng nhanh động tác vuốt ve trên tay, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng lớn, mông không tự chủ được ưỡn về phía tay cô. Cô đột nhiên có suy nghĩ ác ý, khi hắn sắp đạt tới đỉnh điểm thì nắm chặt gốc rễ của hắn.
"Đừng, buông ra...... Muốn......" cao trào đột nhiên dừng lại khiến hắn có chút thống khổ rên rỉ ra tiếng.
Cô chậm rãi lại vuốt ve vài cái, trấn an hắn: "Cầu xin tớ."
"Cầu, cầu cậu...... làm tớ...... bắn......" tiểu tướng công nhà cô nói không lưu loát, khẩn trương nhìn cô, vừa sắc tình vừa gợi cảm.
"Ngoan quá." cô hài lòng hôn hắn một cái, động tác trên tay nhanh hơn. Rất nhanh, hắn đã bắn. Một ít tinh dịch dính trên quy đầu, một ít rơi xuống mặt đất.
Thẩm Văn thở hổn hển, hai mắt đờ đẫn không biết đang ở phương nào. Nếu không phải cô ôm eo hắn, nói không chừng hắn đã mềm nhũn, xụi lơ ngồi xuống đất luôn rồi.
Cô dùng pháp thuật tẩy sạch mặt đất, lại đưa tay đem tinh dịch ở quy đầu của thẩm văn quét toàn bộ lên ngón tay cho hắn xem. Mặt Thẩm Văn quả thực không thể đỏ hơn được nữa, cô lại nổi lên tâm tư xấu xa, đem ngón tay dính tinh dịch đến gần mặt hắn. Hắn quay đầu né tránh mấy lần, không né tránh thì cô vẫn làm được thôi, cẩn thận lại dùng chút sức xoa tinh dịch lên môi hắn.
Thẩm Văn si ngốc nhìn cô, cô cười rộ lên nhìn hắn: "Sắp tới trạm rồi, tớ muốn thu lại kết giới."
Hắn vội vàng, luống cuống tay chân mà gài lại nút áo sơ mi, chỉnh trang y phục.
Cởi nút áo, tớ liếm cho cậu.
14
Ngày hôm sau là thứ bảy, cô nghĩ không cần đi học nên đi tới nơi Thẩm Văn cư ngụ là trại mồ côi Dương Quang ở phía bắc thành phố.
Cô niệm ẩn thân quyết, dưới mí mắt bảo vệ chạy vào bên trong. Vào được bên trong, cô chậm rãi đi lên bằng thang lầu, cô biết lầu 5 có gian phòng học là nơi dành cho bọn nhỏ làm bài tập hoặc tự học.
Cô nhìn xuyên qua cửa sổ trên hành lang nhìn vào trong, bên trong có không ít người. Có trẻ con, cũng có thiếu niên, đại khái biết tương lai không xa chỉ có thể dựa vào chính mình nên bọn họ đều đang cố gắng học tập, cả gian phòng học yên tĩnh.
Thẩm Văn ngồi ở nơi hẻo lánh trong hàng cuối cùng. Hắn cúi đầu nghiêm túc viết chữ, tóc đen nhánh, môi hồng như thoa son, phần gáy trắng nõn, ngón tay thon dài...... tiểu tướng công nhà cô thật là đẹp mắt! Nhưng tóc dài quá, che khuất đôi mắt.
Có người đang muốn vào cửa, cô vội vàng cũng đi theo vào. Thẩm Văn hình như cảm giác được, ngẩng đầu sửng sốt. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai ngươi khẽ chạm phải nhau.
Hắn vội vàng hấp tấp cầm một quyển sách lên muốn dùng nó che mặt mình lại, giống như chỉ có như vậy mới không bị phát hiện.
Thẩm Văn không phát hiện những người khác đều không thấy cô, là cô thuận tay đem ẩn thân quyết đổi thành chỉ có hắn mới thấy được. Đà điểu dúi đầu vào hạt cát, hắn dúi đầu vào trong sách, đều là lừa mình dối người.
Lúc cô đi đến bên cạnh Thẩm Văn, hắn vẫn không nhúc nhích mà chôn đầu vào quyển sách. Cô ngồi xuống, bàn trong phòng học là bàn dành cho hai người, ghế ngồi cũng là ghế dựa dài, cô ngồi cách hắn rất gần.
Cô chậm rãi rút quyển sách trong tay Thẩm Văn vứt qua một bên, hắn bất an xê dịch mông. Cô cũng dịch mông theo, cả người cô dán lên người hắn, cô cảm thấy lúc mình dựa gần, cơ bắp hắn căng chặt lên.
15
Cơ thể hắn cứng đờ, từ bên cạnh lấy sách ôm ở trước người như đang dùng nó để bảo vệ bản thân nhưng cũng bị cô nhẹ nhàng kéo ra.
Hắn không biết phải làm sao bây giờ, khi cô đè hắn xuống, hắn lắc đầu khẩn cầu cô đừng làm thế nữa.
Bàn tay cô chạm lên bờ vai hắn còn ngón tay bắt đầu cách lớp áo sơ mi nhào nặn đầu v*. Từ chuyện ngày hôm qua, cô biết nơi đó của hắn rất mẫn cảm.
Quả nhiên cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, trong mắt ngân ngấn nước. Hắn nhẹ nhàng đưa tay định đẩy ra nhưng sau khi cô chơi xấu xoa nắn đầu v* thêm vài cái thì hắn yếu ớt, không còn sức mà đẩy nữa.
Cô xoay mặt Thẩm Văn lại, bắt đầu hôn lên. Thẩm Văn rất thích hôn, cô đẩy lưỡi vào dò xét hai lần ý muốn câu dẫn hắn, quả thật hắn đã chìm đắm vào nụ hôn này mà dùng lưỡi đáp lại. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau.
Mặt Thẩm Văn đỏ bừng sau khi được cô hôn, cô thì thầm vào tai hắn: "Cởi nút áo, tớ liếm cho cậu."
Cô nghe thấy tiểu tướng công nhà mình hít vào một hơi thì kéo tay hắn đặt lên nút áo sơ mi, vươn đầu lưỡi liếm môi ra ám chỉ, thúc giục nói: "Mau lên."
Hắn đỏ mặt do dự dùng ngón tay đẹp mắt, trắng nõn thon dài chậm rãi cởi nút áo, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Cô vội vàng kéo áo sơ mi của hắn ra, một bên bả vai lõa lồ trần trụi xuất hiện trong không khí.
Cô vùi đầu trước ngực hắn, dùng đầu lưỡi xoay vòng men theo đầu v* rồi liếm láp nó, gặm cắn nó, mút lấy nó, làm nó sưng lên, dựng thẳng, đỏ bừng. Thẩm Văn gục đầu vào cổ cô, thở hổn hển vào tai cô.
Cô bắt đầu vuốt tới vuốt lui lên đùi, dần dần tới gần thứ căng phồng giữa hai chân Thẩm Văn. Hắn rên rỉ ra tiếng, cô đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt, lần này tớ không có giăng kết giới đâu."
Hắn lập tức cứng người, dùng sức cắn môi, hai tay vốn đang buông thõng lại muốn đẩy cô ra.
Cô đè tay hắn ra sau, đầu cô dần dần dời xuống phía dưới. Cách lớp quần nhẹ nhàng hôn lên nơi đó của hắn, hai chân hắn vốn không an phận cũng không dám nhúc nhích thêm cái nào nữa.
Cô thấy tướng công đã thành thật rồi, ngẩng đầu cười xảo quyệt: "Nếu cậu tự tay lấy nó ra, tớ sẽ mở kết giới, cậu biết đây là nơi nào mà."
Thẩm Văn lo lắng ngước mắt lên nhìn xung quanh. Dường như không ai chú ý tới sự tục tĩu đang diễn ra trong một góc phòng học, cũng có một số người cảm thấy có điều gì đó không ổn nên muốn quay đầu lại.