16
Hắn thỏa hiệp, hoặc có thể là hắn cũng muốn. Hắn run rẩy kéo khóa quần xuống, thả anh bạn nhỏ đã cương cứng của mình ra rồi xấu hổ nhìn cô.
Cô hài lòng búng ngón tay mở kết giới, đắc ý nói: "Cậu không mặc quần lót."
"Là do giặt chưa khô... Hôm qua..." Thẩm Văn sốt ruột muốn giải thích, lại ngập ngừng ngậm miệng dưới ánh mắt đùa cợt của cô.
"Hừ, cậu ngoan ngoãn như vậy thì nên được thưởng."
Cô cúi đầu dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn. Sau khi thổi vài hơi lên quy đầu thì ngậm lút cán.
Cô mút vài cái rồi nhổ ra, chuyển sang liếm. Đầu lưỡi lướt nhanh qua quy đầu, lại xảo trá như muốn chui vào lỗ nhỏ ở phía trên. Cô cảm nhận được cơ thể Thẩm Văn nằm dưới thân mình đang run lên vì hưng phấn. Cô hài lòng vui vẻ với phản ứng thành thật ngây ngô này, lại ngậm vào, nhả ra lên xuống liên tục.
"ừm... a..." Có lẽ biết không ai có thể nghe thấy mình, hắn bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ, bất giác đẩy mông lên khiến cho anh bạn nhỏ trong miệng cô tiến sâu vào trong cuống họng. Cô có chút khó chịu nhưng vẫn có thể nhịn được. Cô dừng lại, đưa tay ra vuốt ve phần eo dẻo dai của hắn như xoa dịu một con dã thú nhỏ đang bất an.
"Tớ muốn... muốn..." Giọng nói của hắn dần dần trở nên nghẹn ngào, cô dùng tay bóp chặt đỉnh gậy th*t, hắn cũng giống như lần trước: "Làm ơn, làm ơn để cho tớ bắn..."
Cô buông tay, một luồng tinh dịch bắn vào niêm mạc miệng.
Thẩm Văn xụi lơ trên ghế, cô nằm lên người hắn. Môi chạm môi, hắn dịu dàng hé miệng mặc cho cô đút tinh dịch vào miệng hắn. Sau khi chơi đùa cùng chú chim chích bông, cô hôn hắn. Hầu kết thẩm văn khẽ động, trượt lên trượt xuống, nuốt tinh dịch của chính mình.
17
Kể từ đó, hai người thầm thừa nhận mối quan hệ này. Lúc nào cô cũng dính lấy Thẩm Văn, ôm ôm ấp ấp. Lúc hứng tình, dù ở trường học, cô nhi viện hay ngoài đường, chỉ cần giăng kết giới là có thể làm ngay một trận tại chỗ.
Khi không ở cùng nhau, cô sẽ đi tham quan thế giới. Thế giới hiện đại ngày nay phồn hoa hơn ngàn năm trước, nhất là nơi gọi là trung tâm mua sắm. Cô đi đến nơi bán đồ lót. Cô nhớ tới Thẩm Văn dường như không có nhiều đồ lót, lần trước còn giặt chưa kịp khô. Thành thật mà nói, lời giới thiệu của nhân viên bán hàng về đủ loại đồ lót có hình thù kỳ lạ mới là lí do khiến cô có hứng thú, vì thế cô đã chọn thật nhiều cho hắn dựa theo sở thích của mình.
Ngoài ra, cô phát hiện được rất nhiều thứ mới lạ và thú vị, cô nghĩ rằng Thẩm Văn sẽ rất vui khi thấy điều này. Hắn chắc chắn sẽ thấy vui khi thấy thứ kia, vì vậy cô đã mua hết tất cả.
Bởi vì sắp đến sinh nhật Thẩm Văn.
Vào ngày sinh nhật, hắn vẫn phải đi học. Một số bạn cùng lớp cũng nói "Chúc mừng sinh nhật" hắn, hầu hết đều là con gái. Hắn ngượng ngùng cảm ơn mọi người rồi lén lút nhìn cô.
Cô đưa cho hắn một chiếc túi nhỏ màu trắng tinh tế. Đây là túi càn khôn được làm từ một phần da rắn mà cô lột ra. Chiếc túi tuy nhỏ nhưng có thể đựng được nhiều thứ, bên trong có đủ loại đồ mới lạ mà cô sưu tập khi đến thế giới này.
Thẩm Văn vui vẻ nhận lấy và mở ra, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra bí ẩn trong túi càn khôn. Hắn cảm thấy mới lạ, lấy ra một thứ từ bên trong, đó là chiếc quần lót mà cô đã chọn. Hắn đỏ mặt và nhét ngay lại, mắt ngấn lệ. Thẩm văn có chút tức giận, lại có chút ngượng ngùng e lệ nhìn cô: "Sao lại tặng tớ thứ này, hình dáng lạ quá..."
Cô hồn nhiên đáp: "Được nhân viên bán hàng giới thiệu, nếu cậu mặc cái này khẳng định vô cùng hợp."
Cô cảm thấy mặt hắn đỏ đến mức sắp bốc khói.
Nói rằng cậu cảm thấy thoải mái.
18
Cô không thiếu tiền bởi vì bộ sưu tập của cô vô cùng phong phú từ hàng nghìn năm nay. Cô thuê một căn nhà cách trường học và cô nhi viện không xa như một nơi nghỉ ngơi thường ngày của mình.
Vào lúc này, cô và Thẩm Văn đang ngồi đối diện nhau ở trong nhà cô để làm bài tập về nhà.
Nguyên nhân là do vào một ngày thứ sáu nào đó, Thẩm Văn không được tự nhiên mời cô cùng học vào cuối tuần. Cô suy nghĩ một hồi rồi đề nghị có thể đến nhà cô vì cô ở một mình sẽ thuận tiện hơn, Thẩm Văn vui vẻ đồng ý.
Nhưng cô không có hứng thú với đống bài tập nhàm chán và khó hiểu này, cô cắn bút, ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn ở đối diện đang nghiêm túc sửa sang lại bài tập.
Đột nhiên cô nảy ra ý tưởng nghịch ngợm, nũng nịu nói: "Tiếng Anh khó quá, tớ không hiểu, cũng không đọc được."
Thẩm Văn nhìn lên, cầm lấy sách giáo khoa của cô: "Cái này... là như thế này."
Đầu tiên, hắn đọc một câu tiếng Anh trong sách giáo khoa, sau đó dịch nó sang tiếng Trung cho cô. Cô khen hắn giỏi quá, cái gì cũng biết. Mắt Thẩm Văn sáng lên, rõ ràng hắn rất vui vì có thể giúp cho cô nên hắn đã dịch thêm vài câu tương tự. Thế nhưng vẻ mặt của hắn lại thay đổi và dừng lại, không nói nữa.
Bởi vì cô đang ve vãn bắp chân Thẩm Văn bằng đôi chân trần.
Cô cười tủm tỉm: "Tiếp tục đi."
Thẩm Văn sững sờ, dưới sự thúc giục của cô dừng một chút rồi lắp bắp đọc tiếp.
Chân của cô từ từ duỗi thẳng, ngón chân lơ đãng xẹt qua đùi Thẩm Văn, dừng lại giữa hai chân, lúc nhẹ lúc nặng giẫm lên. Giọng đọc tiếng Anh của hắn dần dần bị tiếng thở dốc thay thế. Hai tay hắn đặt lên chân cô, ánh mắt hơi híp lại, hai má đỏ ửng.
Cô rút chân, hắn mở đôi mắt mù sương, như không biết làm sao nhìn cô. Cô kéo hắn, hôn hắn qua bàn.
Đầu lưỡi Thẩm Văn rất mềm, hắn ngại ngùng nút đầu lưỡi của cô một cái rồi rụt trở về. Cô đuổi theo không rời, trèo lên bàn, một bên nghiêng người hôn hắn, một bên lại dùng chân xoa bóp nơi cứng rắn nào đó.
Hắn nhắm mắt lại, hàng mi dài run run, khẽ hé môi mặc cho cô làm bậy trong miệng. Sự phục tùng này làm cho cô vô cùng hưng phấn, cô nhảy xuống bàn. Trong lúc Thẩm Văn còn mờ mịt đã kéo hắn đến phòng khách, đẩy hắn ngã xuống sô pha.
19
Thẩm Văn ngã xuống ghế sô pha mềm mại màu xám đậm, làn da của hắn vốn đã trắng lại càng trắng hơn. Cô ngồi lên người hắn, vừa hôn lên cằm, vừa ngậm lấy vành tai, thuần thục cởi nút áo. Chẳng mấy chốc, bộ quần áo thường ngày của hắn đã mở rộng.
Loại chuyện này đã làm nhiều, hắn đã quen với việc cô tùy thời tùy chỗ hôn hôn ôm ấp, ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, không kìm được mà rên rỉ khi cô hôn lên đầu v*.
Cô biến ra một con bạch xà từ hai ngón tay, linh hoạt quấn tay hắn đặt lên đỉnh đầu.
"Làm gì vậy...?"
Có lẽ vì trong mộng thường xuyên bị bạch xà quấn lấy, Thẩm Văn không hề tỏ ra sợ hãi mà mở to đôi mắt ngấn nước vì kinh ngạc, có chút tò mò về thủ đoạn mới của cô. "Làm cho cậu thoải mái." cô cười ngọt ngào với hắn và cởi quần hắn xuống.
Hai chân trắng nõn thon dài lộ ra. Không biết có phải vì chưa phát triển hoàn toàn hay không, bên ngoài thân thể hắn vô cùng mịn màng, ngay cả chỗ riêng tư cũng không có lông. Cô rất ngạc nhiên, lại yêu thích không muốn buông tay.
Dường như hắn có chút tủi thân mà kẹp hai chân cọ xát, cô nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó bị che lấp, ra lệnh: "Mở chân ra. "
"Woo..." dưới ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của cô, Thẩm Văn xấu hổ mở chân. Lộ ra gậy th*t cứng rắn, mã mắt trên quy đầu còn đáng thương khóc không ngừng.
"Ngoan quá" cô hài lòng nắm lấy, khéo léo xoa dịu hắn, lại biến ra một con bạch xà nhỏ, không ngừng trườn vào chỗ riêng của hắn, lưỡi rắn làm cho hạ thể hắn ướt đẫm.
Cô thấy hai mắt Thẩm Văn mê ly, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, khuôn mặt và cơ thể đỏ tôm luộc. Cô biết hắn đã đắm chìm trong khoái cảm mà cô ban cho, hậu huyệt hồng hào của hắn dính đầy nước dâm. Cô vừa nghĩ, bạch xà chỉ to bằng ngón út đã chui về phía sau huyệt của hắn.
Ngay khi đầu con rắn nhỏ vừa đi vào, Thẩm Văn bừng tỉnh giãy dụa: "Cái gì vậy?" Hai tay hắn đang bị trói, hai chân bất an đá lung tung, cô vội vàng an ủi anh bạn nhỏ của hắn: "Đừng sợ, rất thoải mái, sẽ không làm cậu đau."
Con rắn rất nhỏ, lúc này đã hoàn toàn chui vào, xoắn xuýt ở bên trong
"Kỳ lạ quá..." Thẩm Văn thoáng bình tĩnh lại, đáng thương cầu cô: "Lấy ra được không..."
Hai mắt ươn ướt, đuôi mắt ửng hồng, đầu v* cương cứng, gậy th*t dựng đứng. Cô đương nhiên sẽ không buông tha cho hắn, theo tiếng rên rỉ, thân thể hắn cong thành một vòng cung gợi cảm, là con rắn nhỏ chạm phải chỗ nhô lên kia, cô cười xấu xa: "Tìm được rồi, lập tức sẽ làm cho cậu thoải mái ngay thôi."
Cô khống chế con rắn nhỏ không ngừng cọ xát nơi đó, thân thể Thẩm Văn nhấp nhô không ngừng, giọng nói của hắn mang theo nức nở: "Không... à... thật kỳ lạ..."
Cô vui vẻ buông tay còn đang an ủi anh bạn nhỏ của hắn: "Không có gì lạ đâu, thoải mái lắm phải không?"
"Ừm... a..." gậy th*t sắp tuôn trào của hắn bị cô búng hai cái, hai tay lại bị trói chặt trên đỉnh đầu: "Phía dưới... phía dưới..."
Cô tăng tốc độ cọ xát của con rắn nhỏ, động viên Thẩm Văn: "Cậu có thể dựa vào mặt sau để lên đỉnh."
"Không được... a... tớ, tớ không chịu được..." hắn lắc đầu loạn xạ, khoái cảm gần như cao trào khiến hắn khẩn cầu cô như trước kia: "Xin cậu... xin cậu đó..."
"Làm sao con trai có thể nói không." cô giả vờ làm ra vẻ đau đầu: "Được rồi, tớ sẽ giúp cậu lần nữa." nói xong lập tức xoa nắn đầu v* trên ngực hắn.
"A!" hắn cao giọng: "Muốn bắn... muốn bắn..."
Cô từ trên cao nhìn xuống thưởng thức dáng vẻ Thẩm Văn chìm trong nhục dục, ra lệnh: "Nói rằng cậu rất thoải mái."
"Ưm... tớ, tớ rất thoải mái!" hắn vô thức tuân theo mệnh lệnh của cô, làn sóng khoái cảm chưa bao giờ trải qua đang bao trùm lấy hắn. Thẩm Văn thét chói tai, hắn lên đỉnh. Chất lỏng màu trắng sữa phun lên lồng ngực trần trụi của hắn, hắn nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ, trên mặt còn vương nước mắt.
Cô dùng pháp thuật làm cho những con rắn biến mất, nằm sấp lên người Thẩm Văn. Nhẹ nhàng hôn lên mí mắt và hai má, dỗ dành hắn: "Ngoan, không khóc."
Thẩm Văn lấy lại tinh thần sau khi đạt được khoái cảm, vòng tay ôm lấy cô, thẹn thùng và thân mật dùng má cọ xát lên cổ cô.
20
Không biết qua bao lâu, cô thuận lợi bắt cóc Thẩm Văn đến núi Côn Lôn. Hắn quyết chí tu luyện, như vậy mới có thể ở bên cô mãi mãi.
Sau khi gặp được sư phụ cô, rốt cuộc cô cũng hiểu được ý nghĩa của lời nói lúc trước của nàng.
Mỗi một đời lúc tướng công của cô sắp đến tuổi trưởng thành đều sẽ thức tỉnh ký ức của đời thứ nhất. Mỗi một đời hắn đều sẽ yêu, sẽ chờ đợi người con gái ấy. Mỗi một lần luân hồi đều sẽ đứng cạnh cầu Nại Hà chờ cô, mãi đến khi cô trở thành bạn cùng bàn mới của hắn.
Điều này đối với sư phụ cô mà nói chỉ là một pháp thuật nhỏ. Nhấc tay một cái là làm được, nhưng cô đã giữ im lặng rất nhiều ngày. Cuối cùng, cô đem nội đan của mình chia thành hai. Khi cô cùng Thẩm Văn làm tình, cô đã đem một nửa nội đan của mình dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Sự đau đớn khi chia nội đan thành hai nửa còn hơn cạo xương mổ tim, nằm trong chảo dầu. Tu vi của cô tụt xuống không ngừng, pháp lực thụt lùi, thậm chí thiếu chút nữa mất đi tính mạng. Thẩm Văn vừa tức giận lại vừa đau lòng nhưng cô không hối hận. Cô nhớ tới hình ảnh cô đơn lẻ bóng của hắn mỗi một đời, chỉ cảm thấy hạnh phúc. Từ nay về sau hai người cùng chung một sinh mệnh, có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Cuối cùng.
Thẩm Văn kiếp trước là một con ma ốm, cô lại là một con rắn tinh hút tinh khí của con người cho nên hai người chưa từng làm tình. Ngay cả thủ dâm cũng chưa từng làm, chỉ sợ hắn sẽ làm mất cái mạng nhỏ.
Kiếp này Thẩm Văn có được thân thể khỏe mạnh lại mềm mại như nước, cô từ yêu tinh tu luyện thành thần tiên. Cô không cần trói buộc dục vọng nghẹn hơn một ngàn năm nữa.
Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, muốn sờ thì sờ.
Cô vô cùng hài lòng.