Châu Mộ nâng cằm Du Kỳ, còn chụm ngón tay lại nhéo nhéo, cười đến cực kỳ vui vẻ.
Du Kỳ có thể phát giác được hành vi của mình đã bay xa khỏi ý định ban đầu, nhưng dường như hắn cũng không thấy làm sao cả, trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại muốn nhìn xem Châu Mộ sẽ phản ứng như thế nào.
"Bốp bốp bốp bốp bốp!!"
Bên tai lại vang lên một tràng pháo tay.
Sau khi nhìn thấy Châu Mộ thuần phục đàn anh Tiểu Hao, ngay cả đàn anh Du Kỳ đáng sợ kia cũng ngoan ngoãn, cả tập thể học sinh tiểu học đều vỗ tay, vỗ đến cực kỳ chân chất.
Du Kỳ mới nãy không làm sao cả, bây giờ đã có chút xấu hổ rồi...
Du Kỳ làm như không có việc gì ấn tay Châu Mộ xuống.
Những đứa trẻ đều rất ngây thơ, chúng rất thuần khiết mà sợ hãi, mà lúc hoan hô cũng thì rất đơn thuần mà hoan hô. Đây có lẽ là lần Du Kỳ được yêu thích nhất ở Hoa Linh.
Đỉnh ghê á——
Chẳng những vỗ tay, có vài nhóc to gan còn cất bước lại gần bên này, mắt thấy còn muốn học theo sờ một cái.
Sắc mặt Từ Thiên Dịch thay đổi.
Cũng may Châu Mộ kịp thời ngăn lại, cậu đẩy Tiểu Hao ra: "Ài, các em sờ cái này đi!"
Sau đó, trong nháy mắt đàn anh liền bị bao phủ lại.
Tiểu Hao: "... Áu!"
Xem ra Châu Mộ không phải là vì suy nghĩ cho các bạn nhỏ, mà là đang phân chia rạch ròi hàng cá nhân và hàng công cộng, cậu nói xong thì nghiêng đầu qua, liền thấy Du Kỳ đang híp mắt nhìn mình chằm chằm.
Cái gì gọi là "sờ cái này", vậy cái kia là hắn? Xem hắn là đồng loại của Tiểu Hao thật à?
"Cậu nhìn tôi làm gì," Châu Mộ giả vờ giả vịt nói, "Ầy dà, chẳng lẽ cậu muốn bắt tay với họ sao?"
Du Kỳ biết Châu Mộ tám phần là cố tình nói như vậy, nhưng giờ đây bị đám nhóc ồn ào vây quanh, nghe Châu Mộ cố ý giở trò như thế, tâm tình của hắn ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Du Kỳ hừ một tiếng, một tay đặt lên đầu Châu Mộ, xoa đầu cậu đến rối tinh rối mù.
Từ Thiên Dịch:...... Bắt đầu hoang mang.
Anh có thấy mọi người thảo luận trên diễn đàn trường học, nói Du Kỳ không bị xử phạt, quan hệ với Châu Mộ còn tiến thêm một bậc, nghi ngờ hắn đang nuôi lớn chờ ngày xơi.
Nhưng hôm nay anh thật không thể hiểu nổi nữa rồi, không phải chứ, cả trường sẽ không chỉ có một mình anh thấy hơi sai sai chứ? Hai người bọn họ như này rồi rốt cuộc ăn là ăn như nào?!
"Chào mọi người, hãy thả đàn anh Tiểu Hao về chỗ cũ nào, kế tiếp chúng ta phải tiến hành bài huấn luyện tiếp theo rồi." Từ Thiên Dịch chết lặng nói. Anh cũng chỉ có thể chết lặng thôi, dù sao anh cũng nào có dám hỏi Du Kỳ 'có phải cậu đang nuôi nhốt Châu Mộ thật không' đâu.
Đàn anh Tiểu Hao chưa từng phải chịu loại oan ức này, toàn thân chó sắp bị xoa đến sáng bóng luôn rồi, sau khi được thả, mũi liền dùng sức xì ra một tiếng, "Hứ!!"
Chỉnh đốn đội hình lại lần nữa, Từ Thiên Dịch dẫn mọi người mở khóa bản đồ lần trước chưa đi hết.
Nói thật là Hoa Linh rất lớn, dựa núi mà xây lên, địa hình khó lường, lại không được phép tùy tiện chạy trốn, cho dù đám nhóc cũng chỉ việc đi theo Từ Thiên Dịch thì cũng là một bài thử thách thể lực rồi.
Mà trong đám học sinh tiểu học đang thở hổn hển đấy, Châu Mộ chính là "hạc giữa bầy gà", cậu mệt rồi, liền ngồi vào lồng ngực Du Kỳ đang đi cùng.
Những học sinh tiểu học khác đi một bước liền nhìn Châu Mộ một cái, ánh mắt sùng bái đàn anh lúc đầu giờ đây đã biến thành ai oán.
Châu Mộ đắc ý nói: "Nhìn anh làm gì, anh là thương binh!"
Từ Thiên Dịch nghĩ thầm, đệt, đàn em thích ứng tốt ghê á.
Ban đầu: Đi tập huấn cùng học sinh tiểu học xấu hổ quá à.
Bây giờ: Tôi ngạo thị quần hùng!
Thiên Kỳ lại rất quen địa hình chênh vênh lên xuống, tuy rằng đều là học sinh tiểu học, nhưng mọi người bất đồng chủng tộc, thể lực cũng không giống nhau. Hơn nữa nhóc đã từ vị trí của tổ trưởng trà trộn đến bên cạnh Từ Thiên Dịch, phụ trách giúp đàn anh cầm dây micro, duy trì trật tự.
Sau khi Thiên Kỳ vốn đang chạy ở phía trước bước lên một bậc thang thì bỗng nhiên liền dừng lại, bất an quay đầu: "Đàn anh, nơi này..."
Không chỉ mỗi nhóc, những học sinh mới khác ít nhiều đều hơi cảm ứng được, nơi này tràn ngập cảm giác làm cho mọi người không thoải mái.
Từ Thiên Dịch thản nhiên bay đến phía trước: "Tất cả mọi người đều có học bạ rồi, không cần sợ đâu. Nơi này được gọi là Kim Uyển, kim là hài âm của từ "cấm"*, thời điểm trường mới sáng lập, nơi này được gọi là Cấm Uyển."
(*金kim và 禁cấm đều phát âm là jīn;
Hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau.)
"Lúc trước anh giới thiệu cho mọi người rất nhiều cấm chế của trường rồi, đó đều là vì trường của chúng ta là trường tổng hợp đầu tiên của Tam Giới, chúng được thiết lập vì để bảo vệ trật tự trường học."
"Cũng chính bởi những cấm chế cao siêu này, sau khi nhân giới xuất hiện ma vật, có một lần đã mượn địa bàn của Hoa Linh, đem ma vật trấn áp ở chỗ này. Tuy nhiên, vì sự an toàn của học sinh, lãnh đạo nhà trường cũng đã chọn nơi an toàn nhất của trường. Còn nhớ ở lễ khai giảng hiệu trưởng có nói 'sư tổ sáng lập trường đã để lại một tay' không?"
Từ Thiên Dịch đi đến một chỗ, duỗi tay về phía trước, không khí xung quanh trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo, nơi này có một màn chắn vô hình, che giấu đi cảnh vật chân chính.
"Chính là trong đây, sư tổ để lại một tay ở chỗ này, cho nên cho dù đi tới nơi này, cảm thấy có ma khí còn sót lại cũng không phải sợ, bởi vì nơi này có cấm chế an toàn nhất. Có thể nói, an toàn hơn cả tòa nhà giảng dạy tụi em."
Dù sao ở trong tòa nhà giảng dạy còn có thể bị đàn anh cắn, bị bạn học bắt nạt. Hơn nữa vì nơi này chẳng những an toàn mà còn yên tĩnh, cuối kỳ còn có bạn học cố ý chạy tới đây để ôn tập.
Từ Thiên Dịch giải thích như thế, mọi người liền yên tâm hơn nhiều.
"Được rồi, bọn mình có hai con đường, một là xuyên qua Kim Uyển, một là đường vòng, còn phải xem các em muốn chọn đường nào." Từ Thiên Dịch nói.
Chắc là Châu Mộ cũng không thích tia ma khí còn sót lại kia, nằm nhoài trên vai Du Kỳ, ỉu xìu, "Đàn anh, muốn đi thì mau đi thôi."
"Hì hì, được, vậy chúng ta đi về phía Kim Uyển." Từ Thiên Dịch dẫn đầu xuyên qua, thân thể biến mất trong không khí, mọi người thấy thế đều xuyên qua theo.
Phía bên kia màn chắn, chính là toàn cảnh của Kim Uyển.
Nơi này dựng rất nhiều cột đá, khắc phù văn cổ xưa, ở giữa là một mảnh sân lớn trũng xuống, trung tâm là một pháp trận bán kính hai trượng (gần bảy mét), mắt trận rõ ràng là đài Lưu Ly, một bàn tay mộc mạc cứ như thế lẳng lặng đặt ở trên đó.
Không sai, tay, bàn tay năm ngón rõ ràng còn tươi mới của con người, là tay phải, chỉnh tề đứt đoạn ở ngay cổ tay, khảm một vòng khuyên vàng ngọc.
Thiên Kỳ phát hiện trước, kêu lên một tiếng đầy kinh hãi: "Đàn anh, nơi đó có một cái tay của con người!"
Bàn tay này vốn đang an ổn đặt ở đó, phát hiện có người đến, thế là liền cử động, dựng thẳng đứng trên đài mà vẫy vẫy, dọa Thiên Kỳ sợ tức mức lùi lại hai bước.
"Đừng hoảng," Từ Thiên Dịch bình tĩnh nói, "Không phải nói rồi sao, sư tổ đã để một tay, chính là cái này."
Mọi người: "......"
Cho dù ở đây cơ bản đều không phải là người, nhưng nghe được câu này của Từ Thiên Dịch cũng không khỏi nghẹn lời đôi chút.
Không ngờ rằng ngài hiệu trưởng nói toàn lời sáo rỗng trong lễ khai giảng, hóa ra lại kẹp một câu nói thật không hề đẹp đẽ như vậy chứ.
Từ Thiên Dịch giải thích cho mọi người: "Sư tổ sáng lập trường chúng ta có một nửa huyết thống Thanh Địch*, có khá là nhiều tay, sau khi đắc đạo liền chặt bỏ mấy cái để luyện hóa, để lại một cái ở trong trường. Bàn tay này có ba phần bản lĩnh của sư tổ, dư sức bảo vệ trường."
(*青鸐: Thanh Địch, tức sơn trĩ, là một loài chim núi trong thần thoại Trung Quốc.)
Sư tổ chẳng những tu luyện nhiều năm, còn là cao đồ của Nhị Lang Thần, cho nên bàn tay ông ấy để lại đích thật là rất lợi hại, chẳng trách Hoa Linh có thể sừng sững đến nay, quản lý nhiều học sinh như vậy, nhưng lại rất ít khi có hỗn loạn.
Các học sinh mới lần đầu đến nơi này cũng giống với mỗi đời tiền bối trước đây lúc mới nhập học, mang theo tâm tình kính ngưỡng đi ngang qua tay sư tổ, tuy rằng không có quy định, nhưng có Thiên Kỳ làm đầu tàu, các bạn nhỏ đều vẫy vẫy tay với nó.
Bàn tay thấy thế, cũng cực kỳ thân thiện mà chậm rãi vẫy chào.
Chỉ là khi Du Kỳ ôm Châu Mộ đi ngang qua, bàn tay kia liền không vẫy nữa, mà lẳng lặng nằm trên đài Lưu Ly. Bộ dáng hình như có hơi khác so với lúc nó nằm úp sấp ban đầu, ngón tay hơi gập lại, là dáng vẻ sẽ nắm chặt lại bất cứ lúc nào.
Thấy thế, các học sinh mới liền xì xào bàn tán.
Rất dễ hiểu mà, dù sao ở lễ khai giảng hiệu trưởng đều đã dùng bàn tay này để cảnh cáo Du Kỳ rồi, là cấm chế mạnh nhất bảo vệ Hoa Linh, khi đối mặt với Du Kỳ có hệ số nguy hiểm khá cao, nó sẽ bắt đầu cảnh giác.
Lúc trước mọi người còn vỗ tay cho đàn anh Du Kỳ, giờ đây bầu không khí lại có chút quái dị.
Du Kỳ cũng không phải là lần đầu đến Kim Uyển, thấy thế cũng chỉ khinh thường cười một tiếng.
Chỉ có Châu Mộ nằm trong lòng hắn đột nhiên phẫn nộ, chống vai Du Kỳ ưỡn lưng hô to: "Thầy Tay! Tất cả mọi người đều đóng học phí, mắc gì thầy lại không vẫy tay với tụi em?!"
Du Kỳ: "..."
Cũng không phải là vấn đề về học phí...
Châu Mộ kháng nghị bàn tay kia: "Trường chúng ta còn là thích hợp với tất cả chủng tộc, đoàn kết hướng thiện. Thầy Tay nhiệt tình chút đi, ô kê?"
Bàn tay trầm mặc hồi lâu, còn cong ngón cái và ngón trỏ lên thật, trả lời "OK".
Sau đó liền khôi phục biên độ phất tay cao quý trang nhã, tuy rằng hình như đây cũng không phải là chức trách của nó.
Châu Mộ thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Thật bủn xỉn! Đúng không?"
Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy bạn cùng phòng đang nhìn mình chằm chằm, một giây sau cằm lại chạm vào đỉnh đầu cậu, cách khẩu trang cọ cọ, bất lực phì cười, "Ừ, cậu nói đúng."
......
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một tí ha." Ra khỏi Kim Uyển, Từ Thiên Dịch thấy tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, liền cho dừng lại uống chút nước, tuy rằng bản thân anh không cần uống nước.
Từ Thiên Dịch vẫn giữ người bay cao khoảng hai mét, bằng không với thời tiết có chút oi bức như bây giờ, nếu đứng trên mặt đất mọi người đều sẽ dính sát lại anh. Truyện Hệ Thống
Ồ, cũng không phải tất cả mọi người, Châu Mộ còn đang dính với Du Kỳ...
Từ Thiên Dịch nhìn thấy Du Kỳ bởi vì tín hiệu không tốt, đi qua một bên trả lời WeChat, liền nhân cơ hội bay qua, "Đàn em, vẫn chưa có thời gian rảnh đi hỏi thăm em, cái chuyện lúc trước... Em không sao chứ?"
Châu Mộ nghi hoặc nhìn anh: "Sư huynh, sao anh lúc nào cũng cứ bày ra vẻ mặt như em sắp bị Du Kỳ ăn đến nơi thế." Từ lần đầu gặp gỡ, Từ Thiên Dịch vẫn cứ nhắc nhở như vậy, sau khi nhìn thấy bọn họ thân mật hữu ái cả một đường như thế mà vẫn muốn hỏi vấn đề này.
Từ Thiên Dịch trừng to mắt, nhịn không được nói ra lời trong lòng: "Còn em sao lại có vẻ như cực kỳ tự tin như vậy chứ!"
"Ồ," Châu Mộ trả lời, "Bởi vì trong khoảng thời gian ở cùng nhau, em phát hiện Du Kỳ quả thật là nhiệt tình lương thiện, thành thật đáng tin, còn ăn ít nữa."
"Mẹ nó cái gì mà còn ăn ít nữa..." Từ Thiên Dịch vốn muốn hỏi vì sao ăn ít cũng có thể là ưu điểm, ngẫm lại một chút, lại cảm thấy rất có thể là vậy thật.
Từ Thiên Dịch vừa quan tâm đàn em, lại có chút chua xót, lần đầu tiên nhìn thấy Châu Mộ, anh còn định tán tỉnh Châu Mộ nữa.
"Chắc là em mắc chứng Stockholm*, dưới loại áp lực cao này, em có thể vui vẻ thật sao? Niềm vui này của em có là thật chăng? Epicurus** nói rằng biết sai lầm là bước đầu tiên trong việc cứu lấy bản thân." Anh nói được một nửa, phát hiện tiêu điểm tầm nhìn của Châu Mộ đã thay đổi, dừng lại phía sau mình, bình tĩnh phân tích, nói, "Cậu ấy ở phía sau anh đúng chứ?"
(*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
**Epicurus là một nhà triết học Hy Lạp cổ đại, người đã khai sinh ra Thuyết Epicurean, một trường phái tư tưởng nổi tiếng trong triết học văn hóa Hy Lạp cổ đại kéo dài đến 600 năm.)
Châu Mộ gật đầu.
Từ Thiên Dịch mỉm cười nói: "Nhưng anh cũng có biết cái gì là vui vẻ đâu, Huệ Tử* cũng đã nói rồi, tử phi ngư, an tri ngư chi lạc**."
(Huệ Thi/Huệ Tử: là 1 nhà triết học cổ đại Trung Quốc thuộc phái Danh gia.
**Người không phải là cá, sao mà biết được niềm vui của cá.)
Nói xong mặt không đổi sắc, ỷ vào mình là quỷ, ngay cả lý do cũng không tìm, thân thể bán trong suốt nhạt dần từng chút một, biến mất tại chỗ.
Châu Mộ: "... Đàn anh?"
Du Kỳ đi tới, vê ngón tay, chuẩn bị đi bắt Từ Thiên Dịch.
"Kệ đi kệ đi." Châu Mộ ngăn Du Kỳ lại.
Sắc mặt Du Kỳ lạnh hơn đôi chút, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng vừa rồi Từ Thiên Dịch ăn nói bậy bạ, Châu Mộ lần này thế mà không ghi thù nữa, hắn cúi đầu xuống, bóng của cả cơ thể liền phủ toàn bộ lên Châu Mộ, ngữ khí nguy hiểm nói: "Tại sao?"
Châu Mộ lại trèo lên trên người Du Kỳ.
Kỳ thật, vào lúc này, tâm tình khó chịu Du Kỳ trong nháy mắt cũng đã phai đi rất nhiều.
Châu Mộ nhìn nơi xa xa: "Loài người tụi tôi có một câu châm ngôn, gọi là người chết là lớn nhất..."
Du Kỳ: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Thiên Dịch: Tôi đúng thật là chết tốt lắm!