Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 1: Thất lạc




Đại học Vân Thành, ký túc xá 614.
Trời đất đen kịt, gió mạnh gào thét đánh vào cửa ban công, phát ra tiếng vang ồn ào rất to. Tân Đàm nằm trên chiếc giường ngủ gần ban công nhất, cô vùi cả người vào trong chăn, lật qua lật lại, làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ được.
Tân Đàm vừa định xuống giường uống thuốc, màn hình điện thoại di động đặt cạnh gối bỗng sáng lên, cô căng mắt mở ra nhìn, là tin nhắn của Kỳ Xán.
[(.)]: Bé~ nghỉ học rồi, mai chúng ta đi ra ngoài chơi nhé. [/Mắt long lanh chờ mong]
Đây là thông báo trong nhóm lớp lúc sáng nay, nói là vì lý do thời tiết, bắt đầu từ ngày mai sẽ nghỉ học ba ngày. Mặc dù trong thông báo nói học sinh hãy tránh rời khỏi trường học, nhưng cơ bản sẽ chẳng có ai bận tâm.
[. ]: [/OK]
Qua một lúc lâu Tân Đàm mới gửi tin nhắn đi, Kỳ Xán lập tức trả lời, gửi tin nhắn bảo cô đeo tai nghe vào, đợi cô làm xong, anh gọi điện thoại qua.
Sau khi Tân Đàm nghe máy, trong tai nghe lập tức truyền đến giọng thiếu niên réo rắt của Kỳ Xán. Anh hạ thấp giọng, hỏi cô: "Đàm Đàm, có phải là do bên ngoài ồn quá, không ngủ được đúng không?"
Hôm nay ban ngày vẫn là thời tiết tốt mặt trời chói chang, đến buổi tối thì trận gió này vẫn luôn đập cửa ban công. Loại ký túc xá cũ kỹ này không chịu nổi gió mạnh mưa rào tàn phá, cửa bị thổi đến va loảng xoảng, giống như bên ngoài đang có người gõ mạnh lên vậy, vào lúc ban đêm yên tĩnh, nghe có hơi sợ.
Tân Đàm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"E còn chưa uống thuốc chứ?"
"Vừa định uống."
"Đừng uống, mình kể chuyện trước khi ngủ cho cậu nghe. Cậu đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại."
Tân Đàm làm theo, chẳng mấy chốc trong tai nghe đã truyền đến giọng nói êm tai của thiếu niên, vỗ về chan chứa dịu dàng, kiên nhẫn dẫn cô vào trong thế giới cổ tích trong giấc mộng.
Cô uể oải ngáp một tiếng, giọng nói mềm mại giống như một con mèo con: "A Xán, ngủ ngon..."
Qua một lúc lâu, Kỳ Xán nghe tiếng hít thở của thiếu nữ trong tai nghe dần trở nên đều nhịp, không còn động tĩnh nào khác, anh mới kết thúc phần kể chuyện trước khi ngủ hôm nay. Anh cố ý để ý thời gian, hiện tại vừa lúc là 0 giờ.
Kỳ Xán đi ra khỏi nhà vệ sinh, ba cậu bạn cùng phòng vẫn đang sống cuộc sống về đêm, cũng không định đi ngủ.
Bạn cùng phòng Từ Diệc Thù còn trêu chọc anh: "Ngày ngày kể chuyện cho Tân Đàm nghe, Andersen cũng không biết kể chuyện bằng cậu. Cậu nói cậu kể thì kể đi, không phải chạy ra ban công thì là chạy vào nhà vệ sinh, hồi mới khai giảng bọn tôi còn tưởng cậu là streamer chuyên kể chuyện trước khi ngủ cho trẻ con đấy."
"Các cậu ồn quá, tôi sợ làm phiền lỗ tai của Đàm Đàm nhà tôi." Kỳ Xán nói, bước đến cạnh ban công: "Tôi ra ngoài hít thở không khí."
"Ngoài đó gió to lắm, nghe thôi đã thấy ghê."
Kỳ Xán không tin, kéo cửa ban công ra, vừa mới mở ra một khe nhỏ thì một trận gió lạnh chợt lẻn vào phòng. Vừa khai giảng năm thứ ba không lâu, thời tiết còn đang trong giai đoạn nóng bức, nhưng trận gió này thổi vào, lại lạnh tới mức Kỳ Xán không nhịn được rùng mình.
Anh đóng chặt cửa lại, sau đó nhìn về phía đối diện. Hướng đó chính là tòa ký túc xá Tân Đàm ở, bình thường anh vừa nhìn qua là có thể thấy rõ, nhưng đêm nay thực sự quá tối, thậm chí anh còn không thể nhìn thấy hình dáng của tòa nhà.
Kỳ Xán đành phải lên giường nghỉ ngơi, mấy cậu bạn cùng phòng khác cũng định đi ngủ, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đập vào cửa sổ. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, Kỳ Xán còn mơ mơ màng màng nghĩ, nếu ngày mai vẫn gió to như vậy thì không thể đi ra ngoài chơi với Tân Đàm được.
...
Hôm sau.
Những hôm không có tiết buổi sáng thì Tân Đàm thường dậy lúc tám giờ. Khi cô vừa đạp chân xuống đất, chiếc điện thoại được bạn cùng phòng đặt trên bàn để sạc pin đúng lúc vang lên.
Bạn cùng phòng Tôn Lộ xoay người, uể oải nói bằng giọng ngái ngủ: "Đàm Đàm, tắt đồng hồ báo thức đi giúp mình với."
Tân Đàm im lặng tắt đồng hồ báo thức cho cô bạn, sau đó lấy đồ dùng rửa mặt từ trong tủ ra, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Động tác của cô rất nhẹ, không quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi.
Sau khi rửa mặt xong, Tân Đàm nghe tiếng gió không biết đã gào thét bên tai bao lâu, trước khi thay quần áo thì nhẹ nhàng đi đến cạnh ban công, kéo rèm cửa ra một khe nhỏ.
Bên ngoài đã không còn tối như vậy nữa, có một chút ánh sáng, có thể miễn cưỡng nói là trời đã sáng. Chẳng qua là gió thổi suốt cả một đêm, bụi đất tung bay, cái cây to dưới lầu cũng suýt nữa bị thổi gãy làm đôi, thế giới bên ngoài chẳng khác nào một mảnh hỗn độn.
Thậm chí Tân Đàm còn không thể nhìn xuyên qua cảnh hỗn loạn này để nhìn thấy tòa ký túc xá đối diện, chỉ có thể mơ hồ trông thấy hình dáng của tòa nhà, trừ điều này ra thì cô chẳng nhìn thấy gì nữa.
[. ]: A Xán, hôm nay không ra ngoài được rồi.
[. ]: T_T
Tin nhắn mà Tân Đàm gửi đi vẫn xoay mãi, cô lại thử mở dữ liệu di động, nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy. Cô cũng không mong mỏi gì nữa, để điện thoại di động sang một bên, mở đèn bàn, bắt đầu đọc sách.
Khoảng chừng buổi trưa, bạn cùng phòng lục tục rời giường, bọn họ lần lượt bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Người đầu tiên bước vào chính là Chu Ngữ Tư, chẳng bao lâu sau giọng của cô nàng đã vang lên: "Sao lại không có nước thế này? Cũng không bật được đèn!"
Giữa trưa ai cần dậy thì đều đã dậy cả, bên ngoài cũng trở nên ồn ào. Có nữ sinh đang lớn tiếng nói chuyện, chính là về chuyện mất nước mất điện, thậm chí ngay cả máy cung cấp nước nóng trên hành lang cũng ngừng hoạt động.
Tân Đàm đeo tai nghe, nghe những bài hát đã tải từ trước, uống một hớp nước nóng từ trong ly giữ nhiệt mới rót sáng nay, chậm rãi lật sang trang sách tiếp theo.
Bạn cùng phòng Thẩm Thanh Dung chọc lên vai Tân Đàm, hỏi cô: "Mất nước từ buổi sáng à?"
"Lúc mình dậy thì vẫn có nước, nhưng không có điện."
Ký túc xá mất nước, nhưng mấy cô gái còn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của việc này. Sau khi dùng nước khoáng vệ sinh sạch sẽ, lúc bọn họ định đặt đồ ăn ngoài mới phát hiện không có mạng. Đừng nói là đặt đồ ăn ngoài, gửi tin nhắn còn chẳng được.
Chu Ngữ Tư và Tôn Lộ đều đã đói, xông thẳng xuống dưới lầu, định đi căn tin ăn cơm. Thẩm Thanh Dung lấy hai cái bánh mì ra, đưa cho Tân Đàm một cái.
"Cảm ơn, mình vẫn chưa đói." Tân Đàm không nhận.
"À."
Chỉ chốc lát sau, Chu Ngữ Tư và Tôn Lộ đã quay lại, quần áo họ bị gió thổi dính đầy bụi đất, tóc cũng rối bù, hai người vừa bước vào cửa đã bắt đầu kể lể.
"Dung Dung cậu không biết chứ, cơn gió này thật là tuyệt, suýt chút nữa là thổi bay hai đứa mình rồi, căn bản là không ra khỏi cửa được."
Cũng may họ vẫn còn đồ ăn dự trữ trong ký túc xá, miễn cưỡng lấp đầy bụng. Nhưng bởi vì không có mạng nên bọn họ cũng chỉ có thể ngồi không, sau cùng họ bắt đầu chơi đấu địa chủ.
Chẳng mấy chốc đã qua nửa ngày, Tân Đàm đọc sách cả buổi trưa, đôi mắt hơi nhức mỏi. Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, tin nhắn vẫn chưa gửi đi được, cô bèn nhìn ra ngoài ban công.
Hiện tại trời đã tối, bên ngoài một mảnh tối tăm, không thấy chút tia sáng nào, trong ký túc xá chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ chiếc đèn bàn.
Tân Đàm cảm thấy hơi buồn ngủ, vừa định nhắc nhở bạn cùng phòng nhỏ tiếng lại, mình muốn nghỉ ngơi một lúc thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng vang "ầm ầm" rất to. Bầu trời đen nhánh bỗng bị tia sáng màu trắng bạc thắp sáng, tia chớp phá tan màn trời, mưa to rơi xuống như trút nước.
Bốn cô gái trong ký túc xá không hẹn mà cùng giật nảy mình. Phản ứng của Tân Đàm càng lớn, sắc mặt cô hơi khó coi. Cô cố nén cơn run, nhanh chóng trèo lên giường, vùi người vào trong chăn.
Ba cô bạn cùng phòng khác cũng không còn hứng thú chơi bài nữa, họ lên giường sớm, định nghỉ ngơi.
Tân Đàm lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, tiếng gió kèm theo tiếng mưa rơi giống như đang vang lên ngay bên tai cô. Cô đứng dậy, muốn đọc sách tiếp, nhưng đèn bàn đã không còn điện.
Tân Đàm chỉ có thể quay về giường, lại nhìn điện thoại một cái, vẫn không có mạng. Cô chỉ có thể chôn mình trong chăn, trong chăn tối om, nhưng so với bóng tối bên ngoài thì nơi này khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau.
Tân đàm vẫn tỉnh dậy đúng tám giờ, nhưng lần này trong phòng ngủ tối om, ngoài trời không hề có dấu hiệu của hừng đông. Cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào, chỉ có thể ngồi trước bàn sách, thông qua chút ánh sáng thi thoảng lại hiện lên nhờ ánh chớp, ngơ ngác nhìn những giọt mưa như sắp biến thành một chiếc rèm trên cửa kính ban công.
Cô đứng dậy, đi tới cạnh cửa ban công, nhón chân nhìn xuống dưới lầu. Ánh mắt Tân Đàm xuyên thấu qua màn mưa dày đặc, trong tia sáng lúc sáng lúc tối, cô nhìn thấy... dường như ở nơi xa có những sinh vật chậm chạp, đông đúc, đang tới gần tòa nhà ký túc xá giữa màn mưa.
Lại một tia chớp hiện lên, không trung thoáng chốc được thắp sáng như ban ngày. Trước mặt Tân Đàm chợt hiện ra từng khuôn mặt máu me, thối rữa, dữ tợn... Cô nhìn thấy, trong bóng tối cất giấu nguy hiểm chết người.
Cô giật nảy mình, bàn tay nắm chặt lấy rèm cửa, sau đó muốn nhìn thêm lần nữa cho rõ hơn, nhưng đã không còn tia chớp nào sáng như vậy nữa.
Giữa trưa lúc các bạn cùng phòng thức dậy, lập tức phát hiện Tân Đàm đang đứng trước cửa kính ban công, giống như một pho tượng đá.
Tôn Lộ bật đèn pin điện thoại lên thì bất ngờ nhìn thấy cô, giật mình hoảng sợ hỏi: "Đàm Đàm, cậu đang nhìn cái gì thế? Bên ngoài có nhìn thấy gì đâu."
"Có... Có quái vật đang tới gần chúng ta." Giọng nói từ trước tới nay không hề phập phồng của Tân Đàm đang khẽ run.
“Ngoài trời đen sì, cậu có thể nhìn thấy mới lạ." Tôn Lộ không để ý lắm: "Nhưng cơn mưa này còn không tạnh, mình chờ ở ký túc xá sắp nổi mốc tới nơi rồi."
Tân Đàm không nói thêm gì, bạn cùng phòng không tin, cô nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cô biết rõ đến cuối cùng những quái vật kia sẽ xông vào tòa nhà ký túc xá, cô lại có thể làm gì chứ?
Tân Đàm cắn răng, sau đó vội vàng rời khỏi ký túc xá, đi xuống dưới lầu. Chẳng mấy chốc cô đã đi tới lầu một, cửa kính lầu một đóng chặt, nhìn có vẻ rất chắc chắn.
"Bạn học, hiện tại không thể ra ngoài đâu, mưa to quá!" Cô quản lý ký túc xá đi tới, nói với cô như vậy.
Tân Đàm gật đầu, chậm rãi ngơ ngác đi lên lầu.
Bởi vì thời tiết kỳ lạ này mà tòa nhà ký túc xá đã sớm sôi trào, mọi người đều đang bàn tán rất sôi nổi. Lúc cô đi đến lầu sáu, chỉ thấy những cô bạn ở cùng tầng này đang tụ tập trong phòng ngủ của lớp trưởng, hỏi đông hỏi tây.
Lớp trưởng có biết gì đâu, cô nàng cũng ngơ ngác vì thông báo của nhà trường, chỉ nói là thông báo khẩn cấp, là nhà trường trực tiếp truyền xuống mà không thông qua khoa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong nỗi lo âu của các nữ sinh. Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống, bên ngoài tòa nhà vẫn chìm trong gió lốc mưa rào, một mảnh đen kịt, không khác gì so với ban ngày.
"Đàm Đàm? Đàm Đàm?" Thẩm Thanh Dung gọi Tân Đàm rất nhiều lần, Tân Đàm mới ngơ ngác nhìn về phía cô ấy. Cô ấy nói: "Cả ngày hôm nay cậu đều chưa ăn gì cả, chỗ mình còn có đồ ăn vặt, cậu ăn một chút đi."
Tân Đàm lẽ phép từ chối, sau đó nói: "Cảm ơn, mình cũng có đồ ăn vặt."
"Thế cậu mau ăn một chút đi."
"Ừm."
Tân Đàm bóc một hộp sô cô la ra ăn để bổ sung năng lượng, các cô bạn cùng phòng khác chỉ còn lại mỗi ngọn nến còn sót lại từ lúc sinh nhật, ngồi cạnh bàn học nói chuyện phiếm.
Chu Ngữ Tư thở dài một hơi, nói: "Không biết bao giờ cái thời tiết quái quỷ này mới chấm dứt đây?"
"Không phải nói là nghỉ học ba ngày à, chắc ngày mai là kết thúc rồi." Tôn Lộ khá lạc quan, chẳng bận tâm mấy nói.
Giọng Thẩm Thanh Dung dần trở nên nghiêm túc: "Nhưng thiên nhiên thời tiết biến đổi khôn lường, chúng ta không thể bảo đảm là khi nào có thể kết thúc. Hiện tại lại mất điện mất nước, lượng nước và thức ăn còn thừa trong phòng chúng ta phải dùng tiết kiệm lại. Nếu không thì đến lúc đó thời tiết này không chấm dứt, chúng ta cũng không đến mức cạn nước hết lương thực."
"Dung Dung, cậu nói sợ quá đấy." Tôn Lộ không nhịn được nói: "Chắc chắn đến mai là ngừng, yên tâm."
Ai cũng không biết ngày mai sẽ như thế nào, chí ít hiện tại bọn họ phải lên giường nghỉ ngơi, để đề phòng cơ thể mất càng nhiều nước. Người lên giường cuối cùng là Tân Đàm thổi tắt nến, sau đó rúc vào trong chăn.
Bởi vì thời tiết quỷ quái này và nỗi sợ hãi đối với điều không biết, tối hôm qua Tân Đàm ngủ không ngon lắm, đêm nay cũng vậy. Trong lúc cô đang mơ màng, một tia sấm rền nổ vang, khiến cô chợt mở mắt.
Tân Đàm vuốt đôi mắt cay xè, dùng chiếc điện thoại sắp cạn pin để kiểm tra thời gian, vừa đến 0 giờ.
Qua ngày thứ ba, nhưng mưa gió không thấy dấu hiệu dừng lại.
Cô vừa định nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng xô cửa mạnh và hỗn loạn vang lên trong tiếng mưa gió.
Tân Đàm chợt nghĩ đến đám quái vật kia, bọn chúng... đi lên rồi?!
Tiếng đập cửa này không chỉ đánh thức một mình Tân Đàm, ba cô bạn cùng phòng khác cũng chậm rãi tỉnh lại. Tôn Lộ ở gần cửa nhất, cô ta không dậy mà chỉ xoay người, bĩu môi nói: "Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt qua gõ cửa."
"Mình đi mở cửa." Giường của Thẩm Thanh Dung nằm ở một bên khác, chịu đựng mệt mỏi ra khỏi giường.
Lúc Thẩm Thanh Dung bò dậy, phát hiện Tân Đàm đã đứng ở cạnh giường. Ánh sáng đèn pin trong tay cô ấy lướt qua người Tân Đàm, cô mặc váy ngủ làm bằng vải xô màu xám, tóc dài đen nhánh xõa tung, sắc mặt tái nhợt, màu môi cực nhạt, làm Thẩm Thanh Dung giật cả mình.
Tân Đàm nương theo chút ánh sáng này nhìn về phía cạnh cửa, sau đó cô chậm rãi cúi đầu xuống, cả người hơi run rẩy. Thẩm Thanh Dung không hiểu ra sao nhìn theo ánh mắt cô, sau đó phát hiện máu tươi đang thông qua khe cửa tràn vào khắp sàn nhà, đỏ đến biến thành màu đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.