Ngay từ đầu Tân Đàm không bị dụ dỗ tới, bởi vì Úc Gia Trí đứng ở đầu gió, chờ mong hỏi Kỳ Xán: "Ăn được chưa?"
Kỳ Xán đẩy Úc Gia Trí qua một bên. Anh thầm đếm trong lòng, lúc đếm tới mười, Tân Đàm chậm rãi đi từ nhà gỗ nhỏ ra hành lang hoa.
Trong hành lang hoa cũng thắp nến, nhưng chỉ có một cây, ánh sáng vô cùng mờ mịt. Tân Đàm đứng ngược chiều ánh sáng, đi về phía anh. Đầu cô khẽ cúi xuống, nghiêm túc lần theo mùi hương nhìn xuống dưới chân.
Kỳ Xán lập tức đi lên đón, anh thấy Tân Đàm đi chân trần, vội vàng chạy về nhà gỗ nhỏ. Tân Đàm không hiểu quay người, Kỳ Xán đã vọt ra, trên tay còn cầm một đôi dép lê bông cho nữ.
Kỳ Xán ngồi xổm xuống trước mặt Tân Đàm, nhấc chân cô lên rồi đi dép vào cho cô. Tân Đàm mất tự nhiên, suýt nữa đá anh một phát, anh cũng không thèm để ý mà chỉ nhìn cô cười: "Đừng để bị lạnh, Đàm Đàm."
Tân Đàm chậm rãi gật đầu.
Kỳ Xán muốn dắt Tân Đàm tới gần nồi, nhưng móng vuốt Tân Đàm quá dài, cô sợ đụng phải Kỳ Xán nên vẫn luôn tránh né. Kỳ Xán hết cách, chỉ có thể nhường bước nắm lấy cổ tay cô.
Úc Gia Trí trông mòn còn mắt, có đôi khi anh ta cảm thấy anh ta không nên ngồi ở chỗ này, anh ta nên xuống lầu lắc lư trong gió lạnh với đồng loại mới đúng.
Cháo gà nấm hương đã nấu xong, những hạt gạo trắng mẩy mềm mại, nấm hương và thịt gà thái hạt lựu chín mềm ngon miệng, cả hai hòa vào nhau, hơi nóng mờ mịt bốc lên mang theo mùi thơm khiến người thèm nhỏ dãi.
Tân Đàm luôn cho rằng mình ăn bất cứ thứ gì cũng nhạt như nước ốc là bởi vì những thứ kia không phải đồ ăn của cô. Nhưng giờ phút này, khi những hạt cháo ấm áp tan ra giữa môi lưỡi cô, chảy vào trong dạ dày, ấm áp, khiến cơ thể cứng còng của cô thoải mái hơn một chút. Lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên cô nếm được mùi vị khác.
Kỳ Xán thấy cô thích, không nhịn được thở phào một hơi sau đó cũng bắt đầu ăn.
Chỉ có Úc Gia Trí không giống bình thường từ đầu đến cuối, anh ta không sợ bỏng, không cần thìa mà húp trực tiếp, một bát cháo nhanh chóng thấy đáy. Kỳ Xán sợ anh ta ăn xong nếu Tân Đàm muốn ăn bát thứ hai thì hết mất, còn ngăn cản không cho anh ta ăn bát thứ tư.
Úc Gia Trí đã đói bụng nhiều ngày, anh ta cảm thấy bụng chưa căng cứng thì là chưa no, nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm họ ăn với vẻ mặt chờ đợi.
Kỳ Xán nhìn Tân Đàm chậm rãi, vụng về dùng thìa múc từng thìa từng thìa cháo vào trong miệng, không nhịn được lên tiếng: "Đàm Đàm, ăn chậm một chút, khá nóng, cậu thổi trước đã."
Tân Đàm không cảm nhận được nóng, nghe thấy Kỳ Xán nói vậy thì ngơ ngác thổi mấy lần, lúc thổi vẫn luôn nhìn Kỳ Xán. Ban đầu Kỳ Xán còn không hiểu ra sao, nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng.
"Được rồi, hẳn là nguội rồi, ăn đi."
Tân Đàm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mỗi một thìa cô đều nhớ rõ phải thổi năm lần nhiệt độ của cháo mới vừa.
Nhưng đến cuối cùng Tân Đàm vẫn không ăn bát thứ hai, Kỳ Xán cũng không cho cô ăn bát thứ hai, bởi vì lúc anh múc cháo còn dùng một chiêu nhỏ, múc cho Tân Đàm rất đầy. Lúc đầu cho rằng cô không ăn hết, không ngờ cô lại ăn sạch.
Ban đầu Kỳ Xán định để Úc Gia Trí đi rửa bát đũa, nhưng Tân Đàm bất ngờ lôi Úc Gia Trí đi, kéo đến cuối hành lang hoa, hình như là có chuyện muốn nói.
Kỳ Xán hơi ghen, kìm nén suy nghĩ muốn đi nghe lén giọng Tân Đàm, thành thật đi rửa nồi bát gáo bồn. May mà đến bây giờ khu thất thủ vẫn chưa bị từ bỏ, phía khu an toàn vẫn luôn dùng cách của họ để kiên trì cung cấp nước cho nơi này. Mặc dù không nhiều, nhưng lượng điện nước cũng đủ sinh hoạt hằng ngày, dùng tiết kiệm thì chắc chắn đủ.
Thực vật trong hành lang hoa đã héo úa cả, Tân Đàm đi dép lê mềm nhũn, giẫm lên lá khô, phát ra tiếng vang xào xạc. Ngay từ đầu cô cũng không nói chuyện, cô đang nghĩ nên mở lời như thế nào, đúng lúc này, Úc Gia Trí bất mãn nói chuyện với cô trước.
"Hôm nay cô ăn bát cháo to nhất! Cô không muốn cho tôi ăn no, có phải cô khó chịu khi tôi ở đây chen chân vào thế giới hai người của bọn cô, muốn đuổi tôi đi không?" Lúc sau trong nồi chỉ còn lại một bát cháo, để Kỳ Xán ăn, Úc Gia Trí không vét được miếng nào, anh ta lên án.
Tân Đàm lườm Úc Gia Trí một cái rồi nói: "Bởi vì ăn ngon, tôi rất thích."
Suy nghĩ trong lòng Úc Gia Trí càng thêm chắc chắn, cực kỳ tủi thân nói: "Rõ ràng những đồ ăn kia rơi vào trong miệng chúng ta đều giống nhau như đúc, cô nói láo! Rõ ràng là cô muốn đuổi tôi đi!"
"Ăn ngon thật mà, nếu như anh cảm thấy ăn không ngon thì tại sao lại ăn nhiều hơn mọi người chứ?" Tân Đàm chậm rãi bình tĩnh hỏi lại.
Trong mắt Úc Gia Trí ầng ậng nước, nói: "Cô còn chê tôi ăn nhiều? Tình đồng đội lâu bền giữa chúng ta "xoẹt" một cái tan tành rồi! Tôi đi, cô đừng đến tìm tôi!"
Tân Đàm không lên tiếng, cũng không giữ lại, chỉ lẳng lặng nhìn Úc Gia Trí đi rửa bát giúp Kỳ Xán.
Cô đứng tại chỗ rất lâu, sau đó bỗng nhiên chống lưỡi dưới răng nanh, nhẹ nhàng cắn một cái, trong miệng lập tức tràn ngập vị như rỉ sắt. Đây là mùi máu tươi.
Tân Đàm đột nhiên phát hiện, cơ thể cô lại xuất hiện thay đổi mới. Đối với Tân Đàm mà nói, những thứ không biết khiến cô sợ hãi, càng khiến cô bất an.
...
Bóng đêm dần thâm.
Sau khi Kỳ Xán thu dọn xong quay về nhà gỗ nhỏ, thấy Tân Đàm đang đứng trong nhà vệ sinh nhìn chằm chằm vào cái áo hoodie được cô phơi trên bồn rửa tay. Cô phí rất nhiều công sức, vẫn không giặt sạch được vết máu đã cứng lại trên áo.
Kỳ Xán đi đến cạnh cô, nhìn vẻ mặt sa sút của cô thì chủ động nói: "Đàm Đàm, mình giặt quần áo giúp cậu."
Tân Đàm chỉ vào vết máu loang lổ giống như rỉ sắt trên áo rồi lắc đầu, giặt không sạch, chỉ lãng phí thời gian thôi.
Kỳ Xán có thể giao lưu cơ bản với Úc Gia Trí mà không gặp trở ngại, trên người có tiềm chất hiểu ý Tân Đàm. Anh ngẫm nghĩ rồi gấp quần áo thành hình vuông, chỉ vào mặt trăng nhỏ màu vàng trên ngực, sạch sẽ.
"Nhìn này, mặt trăng vẫn rất đẹp." Kỳ Xán chỉ vào mặt trăng nhỏ, nói với cô.
Tân Đàm quơ quơ tay, sau đó chậm rãi giơ lên, ống tay áo rộng trượt xuống theo cổ tay cô, một cái dây buộc tóc hình ngôi sao lộ ra.
Kỳ Xán nhìn những ngôi sao vàng lấp lánh, bỗng bật cười: "Mặt trăng rất đẹp, ngôi sao cũng vẫn luôn ở đó."
Ạnh nhẹ nhàng đè tay Tân Đàm xuống, để ngôi sao trên cổ tay cô tới gần mặt trăng.
Tân Đàm nhìn chằm chằm vào ngôi sao và mặt trăng đang dựa sát vào nhau một lúc lâu, chợt nhìn thấy bọn họ trong gương. Trong đó, Kỳ Xán cười rất vui vẻ.
Tân Đàm học theo Kỳ Xán, khóe môi cong lên, nhếch môi, lộ ra một đôi răng nanh sắc nhọn.
Mặt trăng cũng cười.
Tân Đàm đang mất mát vì quần áo giặt không sạch nhanh chóng được Kỳ Xán dỗ vui vẻ trở lại. Kỳ Xán vốn định làm tiếp công việc còn dang dở đêm qua... cắt tóc cho Tân Đàm, nhưng Tân Đàm đột nhiên không muốn.
Bởi vì phần da không có thịt thối trên cổ ngày càng lan rộng, xuất hiện trên người cô, giống như may lại với thịt thối, rất đột ngột, Tân Đàm cảm thấy vô cùng khó coi.
Cho nên, cô không muốn mất đi phần tóc che chắn, không muốn để Kỳ Xán nhìn thấy. Ở trước mặt Kỳ Xán cô đã nhếch nhác lắm rồi, cô không muốn thảm hại hơn nữa.
Ngay từ đầu Kỳ Xán còn dỗ Tân Đàm, nói anh chỉ sửa lại đuôi tóc thôi, sẽ không làm đau cô. Nhưng Tân Đàm tỏ ra rất kháng cự, thậm chí là bất an, Kỳ Xán cũng không dám nói gì nữa.
Anh trực tiếp ném cái kéo nhỏ trên tay ra ngoài, sau đó bắt đầu nói chuyện để di chuyển sự chú ý của Tân Đàm: "Đàm Đàm, thật ra mình có chuẩn bị cho cậu một bất ngờ."
Phản ứng của Tân Đàm rất chậm, cô không thể không tập trung tìm hiểu ý của những lời này, cũng khiến cô không cách nào bận tâm tới cảm xúc bối rối vừa rồi. Cô ngơ ngác nháy mắt nhìn Kỳ Xán, chờ anh nói tiếp.
Kỳ Xán không định thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Bất ngờ trong tủ quần áo, vốn dĩ mình cho rằng cậu sẽ mở ra, kết quả cậu lại úp mặt vào tường cả ngày."
Tân Đàm nghe vậy thì đi đến trước tủ quần áo. Dưới ánh nhìn của Kỳ Xán, cô chậm rãi mở tủ quần áo ra.
Cái tủ này cũng không to, nhưng lại nhét rất đầy, mặc dù nhiều nhưng quần áo bên trong cũng được xếp rất gọn gàng thành từng hàng, tất cả đều là quần áo cho nữ, kiểu dáng và màu sắc đều rất đẹp. Dưới cùng là một vài món quần áo ít ỏi của Kỳ Xán.
Kỳ Xán đặc biệt tự hào nói với Tân Đàm: "Không phải là trong trung tâm thương mại Hưng Long có cửa hàng quần áo à? Lúc mình tìm kiếm vật tư mà trông thấy quần áo đẹp là lại cảm thấy sẽ rất hợp với Đàm Đàm nhà chúng ta, sau đó càng để lâu càng nhiều, mình dứt khoát dùng tấm ván gỗ đóng thành một cái tủ quần áo chuyên dùng để cất chúng."
Tân Đàm không nhìn những món đồ đẹp đẽ đủ loại màu sắc kia, cô ngồi xổm xuống, khẽ chạm vào những món đồ của Kỳ Xán được xếp gọn gàng dưới đáy tủ.
Kỳ Xán gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Mình nghĩ nếu đồ của mình và cậu được đặt cùng một chỗ, đến khi mình không thể kiên trì được nữa thì còn có thể mơ mộng một chút, giả vờ như cậu vẫn luôn ở đây."
Tân Đàm đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, cô chớp mắt, chớp rất nhiều lần, khiến xung quanh hốc mắt ướt sũng, Kỳ Xán vội vàng lau nước mắt giúp cô.
Tân Đàm cẩn thận nắm chặt tay Kỳ Xán, sau đó cởi sợi dây buộc tóc hình ngôi sao trên cổ tay ra lồng vào tay Kỳ Xán. Đôi mắt đỏ sáng long lanh như lưu ly của cô im lặng nói với Kỳ Xán, mình sẽ vẫn luôn ở đây.
...
Một đêm nhanh chóng trôi qua. Đêm qua Kỳ Xán ngủ trong một căn nhà gỗ nhỏ khác đơn sơ hơn, chen chúc với Úc Gia Trí. Thật ra hôm nay Kỳ Xán vốn nên ở lại sân thượng với Tân Đàm, nhưng chiếc bộ đàm mà quân cứu viện cho anh bỗng vang lên.
Có một phân đội nhỏ của quân cứu viện làm nhiệm vụ ở gần đó, vì biết anh ở đây, lại biết rõ địa hình, cho nên xin anh giúp đỡ bọn họ. Đương nhiên Kỳ Xán sẽ không từ chối, bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên. Anh nguyện ý làm những chuyện có ý nghĩa như vậy, hơn nữa thực chiến cũng có thể giúp anh tiến bộ nhanh hơn. Anh càng mạnh, mới càng có thể bảo vệ Tân Đàm.
Trước khi rời đi Kỳ Xán chào tạm biệt Tân Đàm, cô cũng đã dậy từ sớm. Lúc Kỳ Xán gõ cửa bước vào Tân Đàm đã đang đứng cạnh tủ quần áo, lẳng lặng nhìn anh.
Hiển nhiên Tân Đàm đã nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện giữa Kỳ Xán và phân đội nhỏ của quân cứu viện, biết hôm nay anh lại muốn đi ra ngoài.
Kỳ Xán nhẹ nhàng nói với cô: "Đàm Đàm, mình phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở lại trước ban đêm, lại không thể chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa cho cậu... Tối ăn cháo hạt dẻ nhé?"
Tân Đàm nhanh chóng gật đầu, cô im lặng nhìn theo Kỳ Xán, tạm biệt không tiếng động.
Kỳ Xán thấy được cảm xúc không nỡ trong mắt cô, bất đắc dĩ cười nói: "Mình sẽ quay về rất nhanh thôi, cậu chờ mình một chút nhé."
Tân Đàm tiếp tục gật đầu.
Kỳ Xán không kéo dài thời gian thêm nữa, anh nhanh chóng rời đi, tập hợp cùng phân đội nhỏ của quân cứu viện.
...
Lại là một trận hỗn chiến với zombie. Kỳ Xán đã sớm thói quen, sau khi đánh lùi một đợt zombie nữa, nhóm Kỳ Xán tạm thời nghỉ ngơi.
Kỳ Xán vuốt mồ hôi, hỏi đội trưởng Trịnh: "Nơi này còn khoảng bao nhiêu người sống sót?"
"Dân cư bên này quá đông đúc, zombie cũng nhiều, cho nên hành động cứu viện tiến hành rất chậm. Dựa theo thống kê không đầy đủ, dự tính còn có mấy trăm người bị nhốt."
"Còn chưa có quân chi viện tới à?"
Đội trưởng Trịnh trả lời: "Tình huống của thành phố bên cạnh tốt hơn một chút, chờ qua một thời gian nữa bọn họ sẽ tiến hành tiếp viện Vân Thành. Tôi chỉ hi vọng có thể có thêm vài chiếc máy bay trực thăng, đến lúc đó muốn cứu người còn không dễ à?"
Máy bay trực thăng của Vân Thành đã bị zombie phá hủy gần hết từ lúc mới bắt đầu tận thế, chỉ còn lại vài chiếc dùng để thả vật tư tiếp tế, Kỳ Xán đã từng nhặt được rất nhiều lần.
Sau khi cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, zombie lại lần nữa tiến đến.
Đợi đến khi zombie bị đánh tan gần hết, Kỳ Xán nói với đội trưởng Trịnh: "Phân cho tôi hai người, bọn tôi lót phía sau, anh dẫn người sống sót rút lui trước."
Đội trưởng Trịnh gật đầu, không phản đối.
Trong khu vực hỗn loạn này, không có ai chú ý tới có một bóng dáng gầy gò đang nấp trong một góc phía xa.
Người phụ nữ có mái tóc ngắn ngang tai đen nhánh, màu da tái nhợt, mặc áo khoác màu đen. Cô ta lười nhác tựa lên tường, đầu ngón tay tái nhợt tùy ý xoay một cái ống tiêm, đang theo dõi nhóm người Kỳ Xán. Ánh mắt cô ta bình tĩnh lạnh lùng, như đang nhìn một đám chuột bạch.
...
Chạng vạng tối.
Tân Đàm ngồi trên quầy bar dùng để ngắm hoa, cô đã bóc được một bát hạt dẻ đầy, thịt quả vàng óc đầy đặn, nhìn đã thấy ngon.
Úc Gia Trí thấy thèm, muốn cắn một miếng nhưng bị Tân Đàm nguýt cho một cái.
"Phải chờ Kỳ Xán về." Tân Đàm nghiêm túc nói với Úc Gia Trí từng chữ một: "Anh không được động vào."
Úc Gia Trí thử thương lượng với Tân Đàm: "Tôi cũng bóc giúp mà, tôi thấy cô cũng rất thèm. Chúng ta mỗi người một hạt, Thê Thảm sẽ không biết đâu."
"Không được." Tân Đàm ôm bát hạt dẻ bằng hai tay, che chở như vật báu, cô nhắc lại: "Chờ Kỳ Xán."