Có lẽ là do buổi tối ăn lẩu nên hiện tại Tân Đàm cảm thấy toàn thân nóng hôi hổi. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, cảm thấy rất ấm áp. Đương nhiên, nếu như người nằm bên cạnh cô là Kỳ Xán thì cô sẽ càng ấm hơn.
Bởi vì chỗ bọn họ bỗng nhiều thêm hai người nên Kỳ Xán đã chuyển qua lều vải ngủ với Lục Khiếu, Tân Đàm thì ngủ cùng Lương Thiên trong nhà gỗ nhỏ.
Lương Thiên mệt mỏi mở mắt ra, nói: "Em gái, sao thế? Bên cạnh biến thành người khác nên không quen à?"
"Ừ." Tân Đàm lại hỏi: "Tôi đánh thức cô à?"
"Vậy thì không phải, tôi cũng không quen nằm cạnh zombie." Lương Thiên ngáp một cái, hỏi cô: "Em gái, tạm thời chúng ta không cần lo lắng tới Lục Khiếu, tiếp theo cô tính toán thế nào?"
Tân Đàm ngẫm nghĩ, nói: "Ban đầu cô nói muốn kiểm tra sức khỏe giúp tôi, ngày mai chúng ta bắt đầu đi."
"Có thể. Nhưng còn chưa tìm được máy phát điện, vẫn phải tới công ty điện lực một chuyến, cho nên ít nhất cũng tốn cả một ngày. Tôi đề nghị để Kỳ Xán lại đây coi chừng Lục Khiếu, đừng để anh ta làm chuyện xấu." Lương Thiên sợ Tân Đàm không đồng ý, lại nói: "Với cả lỡ chẳng may kết quả kiểm tra của cô không được như ý, cũng có thể lựa chọn không nói cho cậu ta."
Tân Đàm quay đầu. Lương Thiên nhìn thấy đôi mắt sáng rực trong bóng đêm của Tân Đàm, cô nói: "Tôi sẽ không giấu giếm Kỳ Xán, cho dù thế nào đi nữa cậu ấy cũng sẽ đối mặt cùng tôi."
"Cô nói vậy khiến tôi bất ngờ đấy."
Khóe môi Tân Đàm cong lên, nở một nụ cười dịu dàng, cô nói: "A Xán là người rất lạc quan, có cậu ấy ở bên tôi mới có thể dũng cảm đối mặt. Dù kết quả là gì tôi cũng sẽ không sợ."
Lương Thiên trợn trắng mắt, nhưng đây là chuyện giữa cặp đôi trẻ này, cô ta bèn không nhiều lời.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Đàm nói suy nghĩ của cô cho Kỳ Xán nghe. Kỳ Xán biết đây là sắp xếp ổn thỏa nhất, nhưng... Phương Dã phải ở lại đây.
Lương Thiên nhún vai tỏ vẻ không bận tâm.
Chờ sau khi ăn sáng xong, Tân Đàm, Úc Gia Trí, Lương Thiên lập tức xuất phát đi lấy máy phát điện, sân trượng chỉ còn lại Kỳ Xán, Phương Dã và Lục Khiếu.
Phương Dã chạy đến hàng rào rìa sân thượng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lương Thiên đang cẩn thận tránh né zombie, rời đi quảng trường lớn bên ngoài trung tâm thương mại Hưng Long. Lục Khiếu thì nuốtmột ngụm cháo cuối cùng xuống, nói với Kỳ Xán.
"Anh nhớ là anh từng nói với em rằng Lương Thiên là người như thế nào." Lục Khiếu không đồng ý với cách làm của Kỳ Xán, anh ấy nói: "Anh không đề nghị Tân Đàm đi lại gần gũi với cô ta quá."
"Anh không tin Lương Thiên, nhưng em tin Đàm Đàm." Kỳ Xán thu hồi ánh mắt đang ngóng nhìn Tân Đàm đi xa, đi tới cạnh Lục Khiếu.
"Em không lo lắng cho Tân Đàm à?" Lục Khiếu không hề che giấu nói: "Anh tuyệt đối không nghi ngờ về việc Lương Thiên có khả năng sẽ mổ Tân Đàm ra làm nghiên cứu."
"Lo lắng, nhưng Đàm Đàm không yếu đuối như những gì anh tưởng đâu." Đôi mắt đen nhánh của Kỳ Xán sáng ngời trong suốt, nắng ấm mùa đông đều giấu trong mắt anh: "Em chỉ cần chờ đợi, Đàm Đàm sẽ không khiến em thất vọng."
Lục Khiếu cười nhạo: "Đúng là người trẻ tuổi. Nhưng anh cũng muốn nhắc nhở em một câu, tối hôm qua máy bay trực thăng tiếp viện đã tới rồi, nếu như vẫn luôn chậm trễ thời gian ở đây thì chúng ta rất khó từ khu thất thủ quay lại khu vực an toàn."
"Tạm thời em còn chưa muốn tới khu an toàn." Kỳ Xán nói rõ với Lục Khiếu: "Chờ bên Đàm Đàm có kết quả, em sẽ dẫn Đàm Đàm đi. Lục Khiếu, đừng ngăn cản em."
Ánh mắt Lục Khiếu nhìn về phía Kỳ Xán vô cùng thất vọng: "Anh vốn cho rằng em là hạt giống tốt, không ngờ em lại là người không để ý toàn cục như vậy."
"Em chỉ là người bình thường."
...
Lục Khiếu thông minh nhưng cũng tự phụ. Anh ấy theo dõi Lương Thiên, nhưng lại không tiết lộ cho phân đội nhỏ của quân cứu viện, bên kia chỉ biết là anh ấy và Lương Thiên mất tích. Đêm qua lúc máy bay trực thăng tới tiếp viện, bọn họ đã dẫn theo người sống sót rời đi, chỉ để lại một bộ phận nhỏ ở chỗ này chờ Lục Khiếu, đồng thời cũng đang tìm kiếm xem còn có những người sống sót khác không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên lần này bọn Tân Đàm rời đi sân thượng không cần tránh né bọn họ nữa, bởi vì căn bản không gặp được nên hành động đi tìm máy phát điện vô cùng thuận lợi.
Vì hai chân Lương Thiên bị thương nên Tân Đàm và Úc Gia Trí thay phiên khiêng máy phát điện về. Bọn họ đi tới tòa nhà văn phòng kia, Lương Thiên đã chờ ở lầu bảy.
Trông thấy Tân Đàm khiêng một cái máy phát điện lớn như vậy trên bả vai gầy nhỏ, Lương Thiên không vui nói: "Đàn ông con trai bây giờ làm sao thế? Chẳng có chút phong độ quý ông gì cả, cho nên Kỳ Xán người ta đã có bạn gái rồi mà cậu vẫn chưa có đấy."
Úc Gia Trí có thể nghe hiểu Kỳ Xán nói chuyện, nhưng lời Lương Thiên nói thì cùng lắm anh ta chỉ có thể nghe hiểu một nửa. Có điều anh ta cũng không nghe nghiêm túc, anh ta chỉ vào xác đồng loại đang thối rữa trong góc nói một chàng với Tân Đàm, nói nơi này thật đáng sợ anh ta muốn chạy trốn.
Tân Đàm sẽ không để Úc Gia Trí rời đi, cô bằng lòng tin tưởng Lương Thiên, nhưng có Úc Gia Trí ở đây thì có thể bảo hiểm hơn một chút. Cô cố ý nói sự thật cho Úc Gia Trí, đồng thời dọa anh ta: "Tất cả xác chết trong tầng này đều do Lương Thiên làm, anh cách xa tôi coi chừng cô ta chích cho anh một phát đấy, đau lắm."
"Tôi biết ngay là con người đều đáng sợ mà! Tân Đàm cô nhất định phải bảo vệ chàng trai tuấn tú nhu nhược là tôi nhé!"
Tân Đàm: "... Được, tôi sẽ cố."
Sau khi Lương Thiên nối máy phát điện xong, căn phòng bày đầy dụng cụ tinh vi trong góc lầu bảy lập tức sáng ngời. Cô ta đi tới trước màn hình trong một góc, mười ngón tay nhanh nhẹn gõ bàn phím điều chỉnh thử số liệu. Tốc độ của cô ta rất nhanh, chưa đầy một lát đã bảo Tân Đàm nằm lên đó.
Lúc này Úc Gia Trí còn đang kêu ca nơi này nhiều dụng cụ như vậy không biết Lương Thiên mang tới kiểu gì, Tân Đàm lại biết, bởi vì Lương Thiên từng nói với cô ta, cô ta nói: "Trước đó lầu bảy vốn là một phòng nghiên cứu, cho nên chỗ này có một bộ phận dụng cụ cũng không có gì lạ."
"Em gái, đừng nói chuyện nữa, mau lên." Lương Thiên vội vàng thúc giục.
Tân Đàm đi tới, làm theo chỉ thị của Lương Thiên.
Lương Thiên nhìn thấy Tân Đàm nằm xong, ấn chốt mở, cả người Tân Đàm lập tức bị chùm sáng bao phủ. Cô ta không nhìn Tân Đàm nữa mà quay ra nhìn chằm chằm vào những số liệu phức tạp trên màn hình.
Bình thường, lại không bình thường.
Lương Thiên có hơi không phân được rốt cuộc thì cơ thể Tân Đàm đang trở nên tốt hơn hay xấu đi, bởi vì những số liệu mà máy tính cho ra rất rối loạn. Cô ta gần như cảm thấy Tân Đàm cũng không thể nói là zombie chân chính, cũng không thể là con người chân chính.
Nhưng dường như cách nói này cũng không sai.
Bởi vì bây giờ trên người Tân Đàm có đặc thù của cả người và zombie.
Nhưng Lương Thiên vẫn cảm thấy không thích hợp, bởi vì sau Tân Đàm cũng có đối thượng thí nghiệm khác tiêm huyết thanh S-S01 vào cơ thể, trị số thân thể bọn họ và Tân Đàm có khác biệt rất lớn. Theo lý thuyết không nên là như vậy.
Nhất định là có điểm nào đó cô ta chưa để ý tới.
Đợi đến khi đèn chỉ thị sáng lên, Tân Đàm ngồi dậy, xỏ đôi ủng đi tuyết trắng tinh đêm nay Kỳ Xán cố ý chuẩn bị cho cô vào chân. Cô đi đến cạnh Lương Thiên, ngồi xuống cạnh cô ta rồi nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Sao rồi?" Tân Đàm thấy sắc mặt Lương Thiên không đúng lắm, hơi bất an hỏi.
Lương Thiên mấp máy môi… Nói thì mất mặt, vậy mà cô ta lại không nói ra được nguyên do. Cô ta quay đầu, hai mắt sáng rực nhìn Tân Đàm, nói: "Em gái, tôi có một suy nghĩ. Tôi muốn tiêm virus zombie và huyết thanh S-S01 vào người cô cùng một lúc. Tôi muốn nhìn phản ứng trung hòa của hai loại thuốc thử này trong cơ thể cô. Mặc dù trong cơ thể cô đã có virus zombie, nhưng..."
Tân Đàm không đợi Lương Thiên nói xong đã từ chối không chút do dự: "Nếu như cô không nói ra được lý do thì tôi về đây."
"Đừng mà." Lương Thiên vội vàng kéo cô lại, giọng hấp tấp: "Thử một lần, chỉ thử một lần thôi!"
Tân Đàm hất tay Lương Thiên ra, hai mắt đỏ như máu dần hiện lên vẻ lạnh lẽo. Cô nói rõ ràng với Lương Thiên: "Tôi từ chối!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Thiên đứng tại chỗ, mím môi không nói.
Tân Đàm đẩy cửa ra, đi ra ngoài. Úc Gia Trí không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tân Đàm, bởi vì anh ta rất sợ Lương Thiên.
Tân Đàm vừa đi ra ngoài chưa được mấy bước đã bất ngờt dừng lại, bởi vì cơn đau quen thuộc kia lại tới nữa.
Có lẽ đây chính là tác dụng phụ nghiêm trọng mà Lương Thiên từng nói, hơn nữa khoảng cách giữa hai lần khó lòng đánh giá, cho nên đây là thần thứ ba cô gặp phải chuyện này!
Tân Đàm cắn răng đi lên trước một bước, sau đó hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Cô cố gắng mở to mắt, nhưng tinh thần đã mơ hồ không rõ. Cơ thể cô cuộn lại theo bản năng, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống theo gương mặt trắng bệch. Cô khó lòng ức chế, tiếng thét đau đớn phát ra từ trong miệng.
Cô vừa kêu, Úc Gia Trí cũng la lên: "Cô sao vậy Tân Đàm! Có phải cô không ổn rồi không?!"
Tân Đàm đã không còn sức để trả lời Úc Gia Trí nữa, giọng của Úc Gia Trí rơi vào trong tai cô đã sớm trở nên mơ hồ không rõ.
Úc Gia Trí luống cuống đi qua đi lại, sau đó đỡ Tân Đàm lên lao về căn phòng của Lương Thiên. Lương Thiên đang ngồi xổm cạnh một ngăn kéo, nhìn chằm chằm vào hai ống thuốc thử trong đó ngẩn người.
Hiển nhiên cô ta đang suy nghĩ quá tập trung, ngay cả tiếng thét vừa rồi của Tân Đàm cũng không nghe thấy. Úc Gia Trí chạy tới lắc người Lương Thiên, gọi tỉnh cô ta, nói: "Cô mau nhìn Tân Đàm xem!"
Lương Thiên nghe không hiểu lời Úc Gia Trí nói, nhưng cô ta đã nhìn thấy Tân Đàm đang đau đớn co người được Úc Gia Trí đặt trên ghế sô pha. Cô ta đi qua, lấy sổ ghi chép tư liệu ra, lật đến tờ của Tân Đàm, so sánh nội dung bên trên và quan sát tình huống hiện tại của Tân Đàm.
Hiện tại tình huống của Tân Đàm giống hệt những gì cô ta ghi lại trước đó, đến nỗi lúc Lương Thiên chuẩn bị đỡ Tân Đàm quay lại kiểm tra một lần nữa thì Tân Đàm đã ngất đi rồi.
Lương Thiên cau mày, lại là như vậy.
Úc Gia Trí khóc bù lu bù loa: "Tân Đàm tạch rồi."
Lương Thiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên sổ ghi chép: Nguyên nhân hôn mê không rõ, tạm thời xác định do vượt qua ngưỡng chịu đựng của cơ thể.
Nhưng có thật là vậy không? Nếu thật sự là hôn mê do đau đớn, vậy thì tại sao cô ta lại không thể tìm thấy chút dấu hiệu sự sống nào trên người Tân Đàm?
Chẳng lẽ là vì Tân Đàm vốn là zombie, cho nên sẽ không có dấu hiệu sự sống, vì vậy không thể dùng quan điểm đối xử với con người để đối xử với cô?
Lương Thiên sắp bị ép điên rồi! Cô ta ôm lấy Tân Đàm đặt lên trên bàn, muốn kiểm tra cơ thể cô lần nữa. Nhưng đèn chỉ thị từ xanh chuyển sang đỏ, đại biểu không thể kiểm tra.
"Sao rồi?" Úc Gia Trí gặng hỏi.
Lương Thiên bực bối nắm tóc, thì thào: "Lúc ấy mình không nhìn nhầm, sao mình có thể phạm sai lầm được? Lúc ở nhà tù Bắc Sơn cô ấy đã nên chết rồi... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là cô ấy đã tỉnh lại như thế nào?"
"... Có lẽ là trong cơ thể cô ấy còn có một loại vật chất nào đó mình còn chưa phân tích ra được, chẳng lẽ là một loại kháng thể nào đó? Bởi vì loại kháng thể đó phản ứng với huyết thanh, nên mới khiến cô ấy chìm vào trạng thái chết giả?"
"Đúng, kháng thể, trong cơ thể mình cũng có kháng thể! Nếu như mình muốn biết thì tự mình thử một lần là biết mà!"
Hai mắt Lương Thiên lập tức sáng bừng lên. Cô ta lảo đảo chạy về phía ngăn kéo, rút hai ống thuốc thử ra rót vào ống tiêm, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào tay mình!
Sau đó Lương Thiên té ngã.
Úc Gia Trí trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ diễn ra. Chuyện gì đang xảy ra với họ vậy? Có phải anh ta lại phải khiêng hai người về không? Khiêng xác Tân Đàm về Thê Thảm còn không bỏ đói anh ta tới chết à? Xong rồi, không thì anh ta cũng ngã đi...
Hai mắt Úc Gia Trí trợn lên, ngã trên mặt đất.
Cả phòng yên tĩnh.