Thịnh Thành nằm ở phía bắc nước A, bốn mùa thay đổi rõ rệt, phong cảnh tươi đẹp. Bây giờ đang là mùa xuân gió ấm, Tân Đàm tựa bên cửa sổ máy bay, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt nhìn xuống dưới, có thể thấy được một mảnh xanh ngát mông lung.
Tân Đàm chớp mắt, muốn cố gắng nhìn rõ hơn một chút. Màu xanh non phủ lên đôi mắt ửng đỏ của cô, tầm mắt càng thêm rõ ràng, cùng lúc đó, cô nhìn thấy những đồng loại zombie đang di chuyển giống như một cái lưới khổng lồ.
Vô cùng rõ ràng, tình huống ở phía bắc nước A cũng không tốt hơn là bao, nếu không phải bọn họ ở xa trên không trung và zombie chỉ tập trung vào con người dưới mặt đất, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải càng nhiều zombie. Cô còn chú ý tới, khi máy bay trực thăng sắp hạ cánh xuống ngoài Thịnh Thành, nhìn từ trên xuống dưới, có thể thấy lít nha lít nhít zombie đang vây quanh ngoài Thịnh Thành. Xem tình huống này, có vẻ số lượng zombie nhiều hơn ở khu an toàn Vân Thành hồi trước nhiều.
"Bởi vì cuối cùng có không ít người sống sót lựa chọn đi về phía bắc, khi bọn họ di chuyển cũng dẫn zombie tới. Bây giờ bên ngoài những thành phố chưa thất thủ, tính cả Thịnh Thành thì xung quanh đều vây đầy zombie. Bởi vậy nên ngoài tiểu đội cứu viện và tiểu đội tìm kiếm vật tư có thể ra ngoài ra, mấy thành phố đó đều đã giới nghiêm." Phương Dung biết được tình huống từ buồng lái nói với bọn họ: "Chúng tôi không kiến nghị dừng máy bay ngoài Thịnh Thành, nhưng chúng tôi cũng không thể lái máy bay vào trong Thịnh Thành được."
Máy bay trực thăng bay thấp xuống, tiếng động cơ khiến đám zombie trên mặt đất nhảy nhót không thôi. Kỳ Xán thấy vậy thì thu tầm mắt lại, nói: "Tôi biết một tuyến đường hàng không, tôi tới buồng lái chỉ cho các cậu nhìn, tuyến đường hàng không kia sẽ không bị chặn lại."
Phương Dung kinh ngạc nhìn Kỳ Xán một cái, gật đầu.
Kỳ Xán nói với Tân Đàm xong thì đi theo Phương Dung tới buồng lái. Tân Đàm thu hồi ánh mắt, lại tựa lên cửa sổ, nhìn chằm chằm mặt đất không ngừng thu nhỏ.
Lúc ánh mắt Tân Đàm nhìn xuống mặt đất, từ đầu tới cuối đều rơi vào trên người những đồng loại xa lạ.
...
Dưới sự chỉ thị của Kỳ Xán, khi màn đêm buông xuống, máy bay trực thăng hạ cánh thẳng xuống một bãi cỏ rộng lớn trong một căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Xung quanh tối tăm một mảnh, Kỳ Xán bật đèn pin, chùm sáng chiếu xuống dưới chân Tân Đàm, anh dặn cô đi đường cẩn thận đừng té ngã.
Bởi vì bay buổi tối không an toàn nên cơ trưởng và Phương Dung cũng xuống máy bay, định đợi đến sáng ngày mai lại trở về trấn Vĩnh Ninh.
Tân Đàm nhìn dáng vẻ quen thuộc của Kỳ Xán đối với nơi này, không nhịn được hỏi: "Đây là nhà cậu à?"
"Hẳn là không tính, bố mẹ mình không thường ở đây lắm. Chẳng qua là khi mình còn bé sức khỏe mẹ mình không tốt, hoàn cảnh nơi này tốt lại còn yên tĩnh, là cho bà ấy dùng để dưỡng bệnh."
Tân Đàm liếc nhìn công trình kiến trúc và thực vật xanh thanh nhã yên tĩnh được chăm chút tỉ mỉ xung quanh, cô vẫn luôn biết Kỳ Xán là con nhà giàu, nhưng không ngờ lại giàu tới mức này. Thịnh Thành là thủ đô của nước A, lúc trước là vì lí do gì Kỳ Xán mới có thể tới Vân Thành sống cùng ông nội chứ?
Tân Đàm vừa định hỏi, lại thấy một bóng dáng nhanh chân vòng ra từ sau biệt thự. Nhìn thân hình thì là một người trung tuổi, nhưng lúc ông ấy đi nhanh có thể nhận thấy rõ chân trái bị thọt.
Mắt Kỳ Xán sáng lên, lập tức tiến lên đón, gọi: "Chú Triệu!"
"Tiểu Xán, cháu từ Vân Thành về rồi à?!" Chú Triệu mừng rỡ không thôi, giọng điệu kích động run rẩy: "Tốt, tốt lắm, tốt quá rồi! Vốn dĩ trước đó không lâu nghe nói Vân Thành thất thủ, chú, thượng tướng và phu nhân đều rất lo cho cháu! Cháu trở về là tốt rồi!"
"Vâng. Chú Triệu, sao chú lại ở đây?"
"Mấy năm trước chú bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên xuất ngũ, một người cô đơn như chú cũng không có chỗ nào để đi, thượng tướng bèn giữ chú ở lại đây." Chú Triệu nói tóm tắt bằng một câu, sau đó nhìn sang Tân Đàm bên cạnh Kỳ Xán, ánh mắt rơi vào trên hai bàn tay đan chặt mười ngón của họ, hơi kinh ngạc: "Đây là?"
"Bạn gái của cháu, Tân Đàm."
Tân Đàm chủ động lên tiếng chào hỏi chú Triệu: "Chú Triệu, chào chú. Chú gọi cháu là Tân Đàm là được."
"Được được." Chú Triệu cười càng vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỳ Xán nắm chặt tay Tân Đàm, sau đó giới thiệu Phương Dung và cơ trưởng cho chú Triệu, nói: "Bọn họ đều là bạn của cháu, cố ý đưa chúng cháu về, đêm nay phải ở nhà một tối."
"Quãng thời gian trước phu nhân từng tới đây ở một thời gian, bên trong đều dọn dẹp sạch sẽ." Chú Triệu lập tức nói: "Tiểu Xán, chú dẫn bạn cháu đi phòng cho khách, tự cháu về phòng ngủ đi. Đúng rồi, cháu và Tân Đàm ngủ cùng nhau à? Hay là ở phòng cho khách?"
Kỳ Xán vừa định nói Tân Đàm ngủ cùng phòng với anh, Tân Đàm đã gãi gãi đầu ngón tay anh. Anh nhận ra ý của Tân Đàm, bất đắc dĩ nói: "Để Đàm Đàm ngủ phòng của cháu là được, cháu ngủ phòng cho khách."
"Tùy các cháu." Chú Triệu quay đầu đi, khách sáo nói với Phương Dung và cơ trưởng: "Tôi dẫn hai người tới phòng cho khách."
"Làm phiền chú."
Đợi đến sau khi chú Triệu rời đi, Kỳ Xán mới nắm tay Tân Đàm lên lầu, dẫn Tân Đàm tới phòng ngủ của anh. Tay anh ấn lên chốt cửa theo thói quen, căn phòng ngủ màu xanh da trời thoáng chốc sáng bừng lên.
"Thịnh Thành cung cấp điện nước bình thường, Đàm Đàm, cậu có thể tắm nước nóng trước rồi ngủ. Mình nhớ trong tủ quần áo của mình có áo choàng tắm sạch, mình đi tìm cho cậu."
Bởi vì thường xuyên có người quét dọn nên phòng ngủ cũng không bám bụi. Kỳ Xán nhanh chóng tìm được một cái áo choàng tắm sạch sẽ, đưa cho Tân Đàm đang quan sát bài trí trong phòng.
Lúc Kỳ Xán đưa áo choàng tắm cho Tân Đàm còn nói: "Đây là phòng lúc mình học cấp một cấp hai, có phải nhìn hơi ngây thơ không?"
Tân Đàm cũng từng tới nhà cũ của Kỳ Xán ở Vân Thành, tham quan phòng của Kỳ Xán, khi đó phòng của anh theo phong cách đen trắng đơn giản chín chắn, không lòe loẹt giống nơi này.
"Không đâu. Chỗ này rất tốt." Tân Đàm nhìn cái áo choàng tắm vắt trên cánh tay, nói: "Nhưng có phải cái áo choàng tắm này hơi to không?"
"Hình như là có một chút.”
"Triệu chút thì có."
Tân Đàm cười nói: "Không sao, mình tạm chấp nhận vậy. Thế cậu đi ra ngoài trước đi, nếu không đợi lát nữa chú Triệu lên kiểm tra thì sao?"
"Chúng ta là người yêu, ngủ cùng một phòng thì sao chứ?" Kỳ Xán lập tức kháng nghị nói: "Cậu lại cứ phải nói với chú Triệu là không ngủ cùng phòng với mình."
"Không phải cậu nói là muốn gặp phụ huynh à? Gặp phụ huynh xong mới ngủ cùng phòng mới đúng..." Tân Đàm nhỏ giọng nói: "Được rồi, cậu mau ra ngoài đi."
"Ồ. Vậy cậu nhớ đừng khóa cửa ban công nhé."
Tân Đàm buồn cười: "Cậu sao thế? Sao ở nhà mình còn phải trèo ban công?"
"Cũng có phải mình chưa trèo bao giờ đâu."
"Vậy mình không khóa cửa, nhưng cậu nhớ phải giống lúc ở khu an toàn Vân Thành nhé, hừng đông trời sáng là phải về phòng của cậu."
"Được~." Kỳ Xán lập tức đồng ý: "Chờ mình, mình sẽ quay lại nhanh thôi."
"Biết rồi."
Kỳ Xán đi sang phòng cho khách, trước khi rời đi còn đóng cửa phòng lại cho cô, Tân Đàm ôm áo choàng tắm vào nhà vệ sinh.
Từ khi tận thế bùng nổ tới nay đã qua lâu như vậy, rất lâu rồi Tân Đàm chưa được tắm gội một cách hưởng thụ. Cô đứng dưới vòi hoa sen, để mặc nước nóng trút từ đỉnh đầu xuống, làm ướt toàn thân cô.
Giọt nước lấp lánh trượt từ trên da thịt trắng nõn của cô xuống dưới, ánh mắt Tân Đàm cũng tùy theo nhìn xuống. Nửa người trên của cô đã khôi phục bình thường, làn da nửa người dưới trắng xanh đan xen, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa màu xanh sẽ rút đi hết.
Nếu như thuận lợi thì răng nanh và móng vuốt của cô cũng sẽ rút đi?
Tân Đàm không thích thịt thối và làn da trắng xanh trên người mình, nhưng cô không muốn rời xa răng nanh và móng vuốt có thể bảo vệ cô, nếu như cô thật sự không có những thứ này...
Tân Đàm mím môi, hơi căng thẳng.
Cũng không biết có phải do nước nóng quá không, cả phòng tắm mờ mịt hơi nước, khiến Tân Đàm hơi khó chịu ngã bệt xuống đất, qua một lúc lâu mới giống như chợt bừng tỉnh bò dậy.
Tân Đàm ra khỏi phòng tắm, lau khô nước trên người, mặc áo choàng tắm màu trắng vào. Trước bồn rửa tay có một cái gương to, nhưng bên trên bị phủ một lớp sương mờ, cô giơ tay lau hơi nước trên gương đi, trên đó đang phản xạ bóng dáng cô một cách chân thực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mái tóc dài của cô xõa tung, dán trên mặt. Sắc mặt cô tái nhợt và khó coi, lộ ra vẻ suy yếu, hai gò má bị hơi nóng hun thành màu đỏ hồng, cánh môi khô khốc tróc da, tóm lại vô cùng không tốt.
Cô không muốn nhìn nữa, nhìn sang nơi khác.
Tân Đàm cảm thấy hiện tại mình rất chật vật.
Bởi vì tóc còn ướt nên Tân Đàm dùng khăn lông khô tùy ý xoa một lúc, sau khi tóc không nhỏ nước nữa cô lập tức đi ra ngoài. Cô không nằm xuống giường mà lựa chọn ngồi trước bàn sách trong phòng ngủ, trên tầng cao nhất của giá sách trên bàn đặt đầy sách giáo khoa hồi cấp hai của Kỳ Xán, mà bên dưới thì đặt rất nhiều tạp chí và truyện tranh.
Tân Đàm rút bừa một quyển ra, cô nhìn trang bìa là biết, là một quyển truyện tranh chủ đề thiếu niên nhiệt huyết. Cô mở ra, nghĩ dùng để giết thời gian, đọc từng trang một.
Cô đọc loại sách này rất nhanh, nội dung liếc qua là quên, điều cuối cùng giữ lại trong đầu cô chỉ là chàng thiếu niên Kỳ Xán càng tuổi trẻ lúc họ còn chưa quen biết.
Vào giây phút này Tân Đàm mới bất giác ý thức được, Kỳ Xán vẫn luôn có một tuổi thơ rất không tồi, mà tuổi thơ của cô đã kết thúc vào thời tiểu học xa xôi.
Rất tốt.
Tân Đàm nghĩ rồi gập sách lại, trả về chỗ cũ. Sau đó cô nhón chân lên, rút ra một quyển sách giáo khoa cấp hai trên tầng cao nhất, trang sách dúm dó, bên trong bị viết rất nhiều lời nói nhảm nhí.
Tân Đàm vừa đọc vừa cười.
Cô tùy ý lật từng tờ một, lúc sau hình như Kỳ Xán không lên lớp, mỗi một trang đều sạch bong. Cô định trực tiếp khép lại nhưng bất thình lình nhìn thấy một phong thư màu hồng kẹp ở trang cuối cùng.
Tân Đàm: "..." Cô thực sự không ngờ tới, vậy mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Tân Đàm cầm phong thư màu hồng kia lên, bên trên vẽ đầy trái tim, góc dưới bên phải có tên, nét chữ của nữ sinh đẹp đẽ và tinh tế, từng nét từng chữ đều nắn nót tỉ mỉ.
... Chu Nhược Ninh.
Hiển nhiên đây là một phong thư tình.
Tân Đàm không đến mức tùy ý mở thư của người khác ra đọc, cô cũng không cất phong thư về lại chỗ cũ mà tiện tay đặt trên bàn sách. Sau đó cô khép trang sách lại, chú ý một chút, đây là sách giáo khoa kỳ hai lớp 9.
Ngay khi Tân Đàm đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa truyền tới, sau khi Tân Đàm nói "vào đi", Kỳ Xán bưng hai cốc sữa bò nóng đi vào.
"Chú Triệu đưa cho mình, bảo mình đưa cho cậu một cốc." Kỳ Xán nhanh chân đi đến cạnh Tân Đàm, đặt hai cốc sữa bò nóng lên bàn sách, vừa vặn đặt lên phong thư màu hồng kia. Anh không chú ý tới điều này, nhìn quyển sách trong tay Tân Đàm, hỏi: "Đàm Đàm có hứng thú với sách giáo khoa cấp hai của mình à? Nhưng sách giáo khoa của mình cũng không đáng coi bằng sách giáo khoa của cậu, mình ghi chép hết vào trong đầu rồi."
"Mình chỉ tò mò lúc cấp hai A Xán là người như thế nào." Tân Đàm bưng sữa bò nóng lên, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói: "Chắc lúc cậu học cấp hai rất được con gái yêu thích nhỉ?"
Kỳ Xán kiêu ngạo nói: "Mình vẫn luôn rất được yêu thích mà! Lúc cấp ba cả khối đều biết mình đang theo đuổi cậu nên mới không có cô gái nào gửi thư tình cho mình, lúc cấp hai thư tình của mình toàn tính theo xấp thôi đấy!"
Lúc bọn họ học cấp hai cấp ba còn rất thịnh hành việc gửi thư tình. Thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi dậy thì mông lung về tình yêu, sẽ giấu những tâm tư thầm kín khó nói lên lời trên giấy, đợi đến trước tiết tự học buổi sáng hoặc sau khi tan học, sẽ len lén bỏ vào trong ngăn bàn người trong lòng, chờ mong giây phút người trong lòng mở phong thư ra.
Tân Đàm lại hỏi: "Thế cậu có từng nhận không?"
"Đương nhiên là không!"
Tân Đàm không lên tiếng, cô im lặng uống sữa bò, nhìn Kỳ Xán. Kỳ Xán đọc ra được suy nghĩ khác từ trong ánh mắt cô, anh mờ mịt không thôi.
Tân Đàm hơi cong ngón tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, Kỳ Xán nhìn xuống theo động tác của Tân Đàm, lúc này mới nhìn thấy phong thư màu hồng bị cốc thủy tinh đè lên.
Kỳ Xán: "..."
Không phải đây là cái thư tình gì đó đấy chứ?