Thời gian một đêm nhanh chóng trôi qua, vì Tân Đàm là zombie nên thời gian ngủ cần có không hề dài, cô tỉnh dậy từ sớm, còn đi căn tin ăn sáng.
Tân Đàm đã tới Viện Khoa học được hai ngày, bởi vì giáo sư Lâm thường xuyên dẫn cô tới đây nên đa số các nghiên cứu viên thường tới căn tin cũng quen biết cô. Thi thoảng còn sẽ có người chủ động chào hỏi cô, cô vẫn cảm thấy không quen với bầu không khí này lắm, ăn rất nhanh.
Sau khi cô ăn sáng xong thì lập tức đi tới phòng nghiên cứu hôm qua. Tiểu Trịnh tới rất sớm, nhìn thấy cô thì lên tiếng chào hỏi, cô mím môi mỉm cười, ôn hòa lại xa cách.
Khi mặt trời lên cao, các nghiên cứu viên tham dự công tác ngày hôm qua cũng có mặt ở đây đúng giờ, bọn họ lại nhanh chóng dấn thân vào trong bận rộn.
Tân Đàm cũng không ngoại lệ, những lúc thế này có thể khiến cô quên mất cảm giác mất tự nhiên giữa đám đông.
Thi thoảng rảnh rỗi Tân Đàm cũng sẽ nghĩ đến Kỳ Xán. Cô nhớ lại lúc họ nói chuyện cách đây không lâu, Kỳ Xán nói bố của anh sắp hoàn thành nhiệm vụ trở về, bố con họ đã không gặp nhau rất lâu rồi, hẳn sẽ ở chung rất vui sướng.
...
Ban đêm lúc Kỳ Xán trở về nhà thì đã rất muộn, trong nhà chỉ để lại một ngọn đèn cho anh ở phòng khách, bố mẹ anh đều đã đi ngủ. Khi tia nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu vào phòng, mặc dù anh ngủ muộn nhưng vẫn tỉnh dậy đúng giờ.
Tận thế đến nay, rất hiếm khi anh ngủ nướng.
Khi anh rửa mặt xong mặc chỉnh tề đi xuống dưới lầu, dì giúp việc trong nhà đang chuẩn bị bữa sáng. Kỳ Xán nhìn mấy loại bữa sáng bày trên bàn, anh mới vừa nhờ dì giúp việc đóng gói một phần để anh mang ra ngoài thì ngoài phòng ăn bỗng truyền đến tiếng bước chân.
"Sao, không muốn gặp bố thế cơ à? Hôm qua nhìn thấy xe bố thì chạy, hôm nay mới sáng sớm cũng muốn cầm bữa sáng rồi chạy?" Ngoài phòng ăn truyền tới giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng, một giây sau, một người đàn ông trung niên mặc quần áo thể thao, thần thái sáng láng sải bước tiến đến.
Trên cổ Kỳ An Dư còn quàng một cái khăn lông màu trắng, hiển nhiên là ông ấy mới tập thể dục buổi sáng từ bên ngoài về. Nghe thấy giọng nói của con trai, quần áo cũng chưa kịp thay đã đi đến.
Kỳ Xán đứng tại chỗ, gọi một tiếng "bố" sau đó mới nói: "Con có tránh bố đâu."
"Hôm qua con đi đâu? Mới về nhà ngày đầu tiên lại không ở nhà." Giọng Kỳ An Dư hơi cứng nhắc.
Kỳ Xán không thích giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc giống như nói chuyện với cấp dưới của bố mình, anh chợt im lặng, nhưng cũng may chẳng mấy chốc Thiệu Niệm Anh đã đi từ trên lầu xuống.
Thiệu Niệm Anh thấy cả nhà đoàn tụ, trong mắt vô thức nhiễm ý cười. Bà ấy nói: "Bố con hai người đứng ở chỗ này làm gì? Còn không đi ăn sáng đi?"
"Tôi lên lầu thay quần áo." Kỳ An Dư nói xong thì quay người lên lầu.
"Tiểu Xán, chúng ta ngồi trước."
Kỳ Xán gật đầu, ngồi xuống cạnh mẹ mình.
Dì giúp việc bưng sữa bò nóng ra, đặt trước mặt bọn họ. Lúc Kỳ Xán nói "cảm ơn", Thiệu Niệm Anh cười trêu: "Hôm qua con không nói tiếng nào đã chạy mất, chỉ có Ninh Ninh hiểu chuyện, biết theo giúp mẹ, còn không bằng con bé qua làm con gái của mẹ luôn."
"Vậy thì tốt quá, mẹ nhận cô ta làm con gái nuôi đi chứ sao." Kỳ Xán nhìn liếc một vòng bàn ăn, phát hiện bánh bao nước nhân gạch cua. Anh nghĩ vừa hay món này ăn rất ngon, da mỏng nhiều nước, gạch cua tươi ngon, Đàm Đàm chắc chắn sẽ thích ăn.
Kỳ Xán nghĩ như vậy, lập tức hỏi dì giúp việc còn nhiều bánh bao nước nhân gạch cua không, đóng mấy cái vào hộp giúp anh. Dì giúp việc nghe theo đóng gói bữa sáng cho anh.
Kỳ An Dư thay quần áo xong đi từ trên lầu xuống, nói: "Bữa sáng trong nhà không đủ cho con ăn à? Con lại cứ phải mang ra ngoài ăn?"
Kỳ Xán không lên tiếng, trái lại Thiệu Niệm Anh sực nhớ ra, bà ấy cười nói: "Là mang cho bạn gái của A Xán nhà chúng ta à?"
"Vâng." Lúc này Kỳ Xán mới trả lời, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít.
Kỳ An Dư ngồi xuống, hỏi: "Có bạn gái từ bao giờ?"
"Tốt nghiệp trung học."
"Tên là gì? Học cùng đại học với con à? Học ngành nào?"
Lông mày Kỳ Xán chậm rãi nhăn lại. Thiệu Niệm Anh bất đắc dĩ lên tiếng giảng hòa, nói với Kỳ An Dư: "Được rồi, ông thẩm vấn tội phạm đấy à? Đó là bạn gái của con chúng ta. Chúng ta chỉ cần biết là đó là cô gái Tiểu Xán thích là được rồi, chờ nó dẫn cô bé đó về nhà, chẳng phải chúng ta sẽ biết tất cả mọi chuyện ư?"
"Tôi là bố nó! Đương nhiên phải hỏi rõ ràng!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Cả nhà chúng ta không thể bình tĩnh lại ngồi xuống ăn một bữa cơm hẳn hoi à?" Thiệu Niệm Anh xụ mặt, bà ấy bỗng nhiên đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch" rất lớn.
Kỳ An Dư: "..." Ông ấy không lên tiếng.
Kỳ Xán chống tay bên môi ho khan một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên.
Sau cùng khoảng thời gian bữa sáng sau đó cũng dần trở nên vui vẻ hòa thuận, nhưng lúc gần kết thúc, biến cố xảy ra.
Thiệu Niệm Anh nhìn Kỳ Xán đang nhanh chóng ăn sáng, trêu ghẹo anh: "Muốn ăn xong sớm để đi tìm bạn gái nhỏ của con à?"
"Vâng, con muốn gặp cậu ấy." Kỳ Xán thừa nhận không chút do dự.
"Tình cảm của người trẻ tuổi tốt thật đấy, lúc nào Tiểu Xán mới định dẫn Đàm Đàm về nhà?"
"Mấy ngày gần..."
Kỳ Xán chưa nói xong một câu, giọng Kỳ An Dư chợt vang lên: "Đàm Đàm? Đấy là tên của cô bé đó à? Cô bé đó họ gì?"
"Tân, Tân Đàm." Thiệu Niệm Anh khen ngợi: "Tên của cô bé rất hay."
Sắc mặt Kỳ An Dư chợt trầm xuống.
"Con tới thư phòng với bố!"
Kỳ Xán ngẩn ra mất một giây, trong nháy mắt, anh bỗng nghĩ tới điều gì, vẻ mặt bình tĩnh dần thay đổi. Anh không nói tiếng nào đi theo Kỳ An Dư lên lầu, chỉ còn lại Thiệu Niệm Anh không rõ ràng cho lắm ngồi dưới lầu.
Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, giọng nói nhẹ nhàng của Chu Nhược Ninh cũng truyền tới.
"Dì Thiệu, cháu lại tới ăn chực nè, mọi người ăn sáng xong rồi ạ?"
...
Ngày đó Lục Khiếu chỉ liên hệ với Lôi Thừa Phong phụ trách phòng tuyến của Thịnh Thành, sau đó lại thông qua Lôi Thừa Phong liên hệ giáo sư Lâm. Mặc dù lấy được sự đồng ý của hai bên, nhưng về sau Lôi Thừa Phong suy đi nghĩ lại, cho rằng Tân Đàm là zombie, lại muốn đi vào khu an toàn Thịnh Thành đang giới nghiêm là một chuyện lớn, cho nên Lôi Thừa Phong vẫn báo cáo cho cấp trên của mình, cũng chính là thượng tướng Kỳ An Dư.
Lúc ấy Kỳ An Dư chỉ biết là có một con zombie bị nghiên cứu viên trước kia của Viện Khoa học tiêm huyết thanh vào người muốn tới Thịnh Thành. Sau khi tiêm huyết thanh, thịt thối trên người nó rút đi, chậm rãi có đặc điểm của con người. Sự tồn tại của nó vô cùng có khả năng sẽ có trợ giúp đối với công việc nghiên cứu huyết thanh của Viện Khoa học Thịnh Thành. Sau khi cân nhắc lợi và hại, Kỳ An Dư đồng ý.
Sau đó để đề phòng, Kỳ An Dư còn cố ý điều tra đơn giản về Tân Đàm, biết tình huống gia đình và tin tức cơ bản của cô, tiếp đó ông ấy không xen vào chuyện này nữa. Mãi đến hôm qua ông ấy về nhà, nhận được điện thoại của Lôi Thừa Phong, biết được Tân Đàm đã tới Thịnh Thành.
Khi đó giọng điệu của Lôi Thừa Phong vô cùng kỳ lạ, nhưng Kỳ An Dư cũng không để trong lòng. Cho tới hôm nay nghe được hai chữ "Đàm Đàm" nói ra từ trong miệng của vợ mình, tính cảnh giác trời sinh của quân nhân khiến ông ấy hỏi tới, không ngờ lại nhận được một "niềm vui bất ngờ" lớn như vậy.
Con của ông ấy, con của Kỳ An Dư, vậy mà lại kiếm một con zombie làm bạn gái! Thậm chí bạn gái nó đã vào Viện Khoa học, chỉ sợ con ông ấy cũng không vào được, còn muốn chạy tới đưa bánh bao! Hoang đường! Chuyện này thật sự quá hoang đường!
Kỳ An Dư giận dữ, trực tiếp cầm một quyển sách rất dày bên cạnh lên ném về phía Kỳ Xán, góc nhọn của quyển sách cọ rách khóe mắt anh, có máu tươi chảy xuống.
Kỳ An Dư thật sự quá tức giận, ông ấy cũng mặc kệ việc khóe mắt Kỳ Xán còn đang chảy máu, trực tiếp há miệng mắng: "Con biết khu an toàn Thịnh Thành chúng ta có bao nhiêu người vật lộn với những quái vật bên ngoài, chết dưới tay zombie chỉ vì muốn bảo vệ Thịnh Thành không? Chúng ta ở bên ngoài chém giết, con thì hay rồi, dẫn một bạn gái là zombie tới khu an toàn Thịnh Thành!"
Lúc ở dưới lầu Kỳ Xán đã ý thức được Kỳ An Dư quyền cao chức trọng, khả năng ông ấy biết sự tồn tại của Tân Đàm rất cao. Kỳ Xán nghĩ, là do anh không để ý tới điểm này, thậm chí theo bản năng cho rằng bố mẹ có thể chấp nhận Tân Đàm.
Kỳ Xán không thể chịu đựng được lời Kỳ An Dư nói, anh nói thẳng: "Con không biết zombie ngoài Thịnh Thành như thế nào, nhưng con nói rõ với bố, Đàm Đàm, những người bạn zombie con quen ở bên ngoài, tính cả nơi mà con ở trước khi tới đây, zombie ở đó đều không phải là tội không thể tha như những gì bố nghĩ! Ngược lại bọn họ đang trở nên tốt hơn từng chút một, sao bố của thể vơ đũa cả nắm như thế?!"
"Bố vơ đũa cả nắm?" Kỳ An Dư suýt nữa bị Kỳ Xán làm tức cười, ông ấy lạnh giọng nói: "Con chưa từng đánh nhau với những zombie giống như âm hồn không tan ngoài Thịnh Thành, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông lúc chúng tấn công, lại dựa vào đâu mà nói bố vơ đũa cả nắm? Kỳ Xán, bố quá thất vọng về con!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỳ Xán dùng cách nói của Kỳ An Dư để hỏi lại: "Bố cũng chưa từng nhìn thấy zombie hung ác thu lại nanh vuốt, giống như một con người thực sự, bố lại dựa vào đâu mà nói bố không vơ đũa cả nắm?! Đàm Đàm từng nói một câu vô cùng chính xác... vơ đũa cả nắm, ếch ngồi đáy giếng!"
Kỳ Xán vừa dứt lời đã thấy lỗ tai ù lên, sau đó anh mới chậm rạp cảm thấy trên má nóng rát. Trong lúc Kỳ An Dư phẫn nộ đã tát anh một cái, sức lực rất mạnh, gần như khiến tai trái của Kỳ Xán vang lên tiếng ù ù chói tai trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Đồ bất hiếu! Mày trả lời tao như thế à? Cút! Cút ra ngoài cho tao! Kỳ An Dư tao không có đứa con trai làm bạn với zombie như mày!"
Kỳ Xán không hề do dự xoay người rời đi, nhưng anh còn chưa đi tới cửa, Kỳ An Dư lại cao giọng nói: "Mày lại muốn đi tìm Tân Đàm?! Quay lại cho tao!"
Kỳ Xán không lên tiếng, vẫn tiếp tục đi.
Kỳ An Dư nhanh chân xông lên trước, kéo Kỳ Xán lại, gằn từng chữ một nói cho anh biết: "Mày không được đi! Từ hôm nay trở đi, trước khi mày suy nghĩ rõ ràng, mày đừng hòng bước ra cửa nhà nửa bước!"
"Con đã trưởng thành, bố không có tư cách hạn chế tự do của con!"
"Cậu cho rằng tôi đang lấy thân phận bố của cậu nói chuyện với cậu à?" Kỳ An Dư lạng lùng nói: "Tôi lấy thân phận thượng tướng của Thịnh Thành, đang thông báo cho cậu biết!"
Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
"Chú Kỳ, dì Thiệu bảo cháu mang nước trái cây tới cho hai người. Cháu vào được không?"
Kỳ An Dư lạnh lùng nhìn Kỳ Xán một cái, giọng điệu mềm xuống: "Ninh Ninh, chú và Kỳ Xán còn có chuyện muốn nói, cháu đi xuống ăn trái cây với dì Thiệu trước đi."
"Vâng." Sau đó là tiếng Chu Nhược Ninh giẫm giày cao gót xuống lầu.
Kỳ An Dư không để ý tới Kỳ Xán nữa, xoay người đi ra ngoài. Kỳ Xán nhanh chân đuổi theo xuống lầu, xông thẳng ra ngoài, không hề bất ngờ bị sĩ quan đã nhận được mệnh lệnh đang canh giữ ngoài cổng ngăn lại.
Vào giây phút Thiệu Niệm Anh nhìn thấy Kỳ Xán, bà ấy chợt đứng dậy: "Tiểu Xán! Đây là sao thế này?!"
...
Tân Đàm cũng không biết đã xảy ra biến cố lớn như vậy, vào lúc phát hiện kim đồng hồ vừa lúc chỉ tới năm giờ, cô lập tức rời khỏi phòng nghiên cứu, trực tiếp đi tới cổng chính.
Từ năm giờ chiều tới năm giờ sáng hôm sau đều là giờ trực của hai sĩ quan đứng gác tối hôm qua, sau khi Tân Đàm phát hiện người không đổi thì từ từ đi tới. Cô không nhìn thấy Kỳ Xán, bèn nhẹ giọng hỏi: "A Xán chưa đến à?"
"Chưa." Một sĩ quan lạnh lùng mở miệng, sau đó sờ tay ra sau lưng, lấy một cái hộp giữ ấm ra đưa cho Tân Đàm, nói: "Đưa cho cô, là một người phụ nữ đưa tới."
Tân Đàm nhận lấy qua khe cổng, còn có một tờ giấy đi kèm, bên trên là chữ của Kỳ Xán... Đàm Đàm, mình có vài chuyện cần xử lý, cho nên nhờ dì giúp việc nhà mình đưa tới cho cậu.
Tân Đàm cất tờ giấy vào túi, sau đó mở hộp giữ ấm ra, bên trong đầy ắp bánh bao nước nhân gạch cua, vừa mở nắp ra thì mùi thơm của vỏ bánh và gạch cua đã bay ra, khiến người thèm ăn.
Cô nếm một cái, hương vị thật sự rất không tệ.
"Các anh ăn không?" Tân Đàm hỏi.
Hai sĩ quan kia giống như tượng đá, không lên tiếng.
Sức ăn của Tân Đàm không lớn, nhiều bánh bao nước nhân gạch cua như vậy cô cũng không ăn hết. Sau khi cố ý để lại hơn một nửa, cô thò tay qua khe cổng nhét hộp giữ ấm vào tay một sĩ quan.
...
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày cô đều có thể nhận được đồ ăn Kỳ Xán gửi tới ở cổng chính Viện Khoa học và một tờ giấy. Tân Đàm đã từng thử dùng di động gửi tin nhắn cho anh, nhưng mãi mà anh chưa trả lời.
Có lúc đồ ăn nhiều, Tân Đàm sẽ chia một phần ra cho hai sĩ quan đã dần trở nên quen thuộc với cô. Thi thoảng trong lúc đứng chờ ở cổng chính, cô cũng có thể nói mấy câu với hai sĩ quan này.
Một ngày này cô tới muộn một chút, lại ngoài ý muốn thấy được một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp ở cổng. Tuổi cô gái kia xấp xỉ cô, trên người cũng mặc váy trắng lả lướt. Cô ta tùy ý giơ tay lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay chạm trổ tinh xảo có giá trị không nhỏ.
"Ồ, cô chính là Tân Đàm à?" Chu Nhược Ninh nở nụ cười, cô ta thân thiện nói với Tân Đàm: "Hôm nay dì giúp việc trong nhà anh Kỳ Xán có việc đột xuất, cho nên tôi đến đưa đồ ăn cho cô giúp dì ấy."
Tân Đàm nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh.