Tân Đàm sẽ không quên trong một ngày trời đầy tuyết, Kỳ Xán đã từng ngã trước mặt cô giống như hôm nay. Lần trước là Kỳ Xán trúng đạn vì bảo vệ cô, mà lần này lại là cô tự tay làm anh bị thương.
Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ cô thật sự chỉ có thể mang đến tai họa cho Kỳ Xán hay sao?
Những lời Chu Nhược Ninh vừa nói lần nữa hiện lên trong đầu cô, khiến đầu cô đau như búa bổ.
Tân Đàm ngã bệt xuống đất, ôm chặt lấy Kỳ Xán, thấp giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Tân Đàm đã không nhớ rõ những chuyện xảy ra sau đó, cô chỉ nhớ sau khi Chu Nhược Ninh hét lên, hai sĩ quan vọt vào, muốn tách cô và Kỳ Xán ra.
Tân Đàm giữ chặt Kỳ Xán không muốn buông tay, cuối cùng là sĩ quan Trang trầm giọng nói: "Tân Đàm buông tay đi, chúng tôi phải dẫn cậu ấy đi bệnh viện!"
Lúc này cô mới giống như vừa sực tỉnh buông tay ra. Khi sĩ quan Trang khiêng Kỳ Xán đi, sĩ quan Triệu tiến đến, kéo Tân Đàm còn đang ngã dưới đất lên.
Tân Đàm luống cuống tay chân đứng tại chỗ, cô gần như đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Sĩ quan Triệu tròng lên cổ tay gầy yếu của Tân Đàm vào một cái còng tay, trầm giọng nói: "Tân Đàm, cô không thể ở lại nơi này nữa, tôi cần phải đưa cô đến Bộ Phòng Ngự!"
"Không, tôi muốn đi tìm A Xán."
"Xin lỗi, cô không có quyền lựa chọn."
Sĩ quan Triệu nắm lấy tay Tân Đàm, kéo cô ra ngoài. Tân Đàm nhìn thấy sĩ quan Trang cõng Kỳ Xán rời đi ở phía trước, cô vội vàng thất tha thất thểu chạy về phía đó. Nhưng cô vẫn không đuổi kịp anh ta, trái lại còn khiến nghiên cứu viên của Viện Khoa học thấy được cảnh này.
Ánh mắt bài xích, chán ghét của họ biến thành kháng cự và căm hận trần trụi, đều đang nhắc nhở Tân Đàm, cô vừa phạm phải một sai lầm lớn.
Cuối cùng Tân Đàm không chịu nổi, lại lần nữa té ngã trên mặt đất. Ngôn ngữ của con người không ngừng truyền vào tai cô một cách rõ ràng, giống như từng con dao sắc bén, lăng trì cô, sau cùng khiến cô mất đi ý thức.
...
Kỳ Xán bị thương nặng và Chu Nhược Ninh còn chưa tỉnh hồn đều nhanh chóng được đưa tới bệnh viện. Một người bị đẩy vào phòng cấp cứu, một người nằm trên giường bệnh.
Lúc chuyện được báo tới trước mặt Kỳ An Dư, ông ấy đang ở trong nhà với vợ mình. Bởi vì sĩ quan báo tin quá sốt ruột, không chú ý trường hợp, trực tiếp khiến Thiệu Niệm Anh sức khỏe yếu ớt cũng biết tin này.
Giờ phút này ngoài phòng cấp cứu, Thiệu Niệm Anh không yên lòng đi qua đi lại, bà ấy không ngừng hỏi thăm sĩ quan Trang vẫn luôn canh giữ ở chỗ này: "Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Tại sao trong Thịnh Thành sẽ có zombie? Thịnh Thành là khu an toàn mà? Cậu nói đi chứ!"
"Niệm Anh, bà bình tĩnh một chút!" Kỳ An Dư nắm chặt tay vợ mình, nói với sĩ quan Trang: "Chúng ta đi sang bên cạnh nói."
"Ông còn muốn giấu tôi à?" Thiệu Niệm Anh tức giận nói: "Đứng ở đây nói cho tôi!"
Kỳ An Dư bất đắc dĩ gật đầu với sĩ quan Trang, sĩ quan Trang mới lên tiếng: "Chu Nhược Ninh tới Viện Khoa học tìm Tân Đàm, bởi vì cô ta có giấy thông hành cho nên chúng tôi mới cho vào. Không lâu sau đó Kỳ Xán cũng tới, đúng lúc này Chu Nhược Ninh bỗng hét lên, nói "cứu với, zombie tấn công con người". Cảnh chúng tôi nhìn thấy sau khi chạy vào chính là tình huống hiện tại mà ngài đang nhìn thấy."
"Zombie? Ai là zombie?" Thiệu Niệm Anh nhanh chóng phản ứng lại: "Tân Đàm?!"
Thiệu Niệm Anh vốn đang cố chống, giờ phút này lại bị đả kích lần nữa, rốt cuộc không kiên trì nổi ngất đi.
Kỳ An Dư vội vàng ôm vợ mình vào phòng bệnh nghỉ ngơi, sau đó hỏi số phòng bệnh của Chu Nhược Ninh, trực tiếp sải bước đi vào.
Chu Nhược Ninh đang nằm trên giường, sắc mặt cô ta hơi trắng, thoạt trông có vẻ thật sự bị hoảng sợ. Mà khi nhìn thấy Kỳ An Dư, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.
Kỳ An Dư cũng không cảm thấy Tân Đàm sẽ ra tay làm hại Kỳ Xán, chỉ sợ là biến cố trong đó xuất phát từ Chu Nhược Ninh. Ông ấy lạnh giọng nói: "Cô làm việc như thế à?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Không liên quan gì tới cháu, là Tân Đàm bỗng nhiên nổi điên. Chú biết mà, cô ta là zombie! Bất ngờ nổi điên không phải là rất bình thường à?" Chu Nhược Ninh biết rõ cô ta nhất định không thể thừa nhận, nếu không thì cô ta sẽ xong đời. Cô ta kiên quyết nói: "Cháu cũng là người bị hại, chú Kỳ, chú không nên chất vấn cháu như vậy!"
Kỳ An Dư lạnh lùng nhìn cô ta, nói: "Trước khi tôi điều tra rõ rốt cuộc tất cả những chuyện này là như thế nào, cô tự giải quyết cho tốt."
Hiện tại cũng đúng là không phải lúc để chất vấn Chu Nhược Ninh, Kỳ An Dư nói xong thì xoay người rời đi. Ông ấy vừa định đi đến ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả, phó tưỡng đã nói cho ông ấy biết, tin tức Kỳ Xán bị zombie làm bị thương bị tiết lộ trên đường tới bệnh viện, bây giờ lòng người trong Thịnh Thành bàng hoàng, cần Kỳ An Dư chủ trì đại cuộc.
Kỳ An Dư phân rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, ông ấy không thể canh giữ trước giường bệnh của con trai, ông ấy còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đợi đến khi Kỳ An Dư kéo cơ thể mệt mỏi trở lại bệnh viện, Thiệu Niệm Anh đã tỉnh lại. Bà ấy lại lần nữa đứng chờ ngoài phòng cấp cứu, trông thấy ông ấy, ánh mắt bà ấy trở nên lạnh lẽo.
"Ông đã biết những chuyện này từ trước rồi đúng không?" Thiệu Niệm Anh đã từng là nữ cường nhân oai phong trên thương trường, bà ấy vô cùng thông minh, lập tức mơ hồ hiểu ra những chuyện xảy ra gần đây: "Lúc ấy Ninh Ninh cũng có mặt, nó có thể đi vào Viện Khoa học là nhờ ông giúp đỡ đúng không? Tất cả những chuyện này đều là do ông kế hoạch, đúng chứ?"
Kỳ An Dư không lên tiếng, cảm xúc của Thiệu Niệm Anh dần mất khống chế, Kỳ An Dư đành phải kéo bà ấy tới hành lang, sau đó hơi suy sụp nói: "Nếu không thì tôi có thể làm gì, bà thật sự định để con trai của chúng ta ở bên zombie à?"
"Thế hiện tại Tiểu Xán nửa sống nửa chết nằm trong phòng cấp cứu, ông muốn như vậy sao?" Thiệu Niệm Anh kêu lên: "Chuyện của con cái thì để chúng nó giải quyết, bọn nó lớn vậy rồi, ông chặn ngang một chân thì tính là gì?!"
"Tôi chỉ muốn tốt cho nó!"
"Lúc Tiểu Xán học lớp 9 ông cũng nói với nó như vậy! Thế nhưng có ích gì không? Kỳ An Dư, ông sai đến thái quá!"
Hai người tranh chấp không dứt, mãi đến khi đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra ngoài, nghe thấy cuộc cãi vã của họ thì đi đến hành lang nói: "Thượng tướng Kỳ, Kỳ phu nhân, đây là bệnh viện, xin giữ yên lặng!"
"Tiểu Xán thế nào rồi?" Thiệu Niệm Anh vội hỏi.
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bởi vì vết thương quá sâu, suýt nữa chạm tới trái tim cho nên còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, cần quan sát một thời gian. Trong quá trình quan sát không xảy ra chuyện là có thể bình yên vô sự."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..." Thiệu Niệm Anh hỏi tiếp: "Hiện tại tôi có thể đi thăm nó không?"
"Bệnh nhân đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, đề nghị để cậu ấy nghỉ ngơi một buổi tối trước đã."
"Được."
Thời gian mấy ngày sau đó trôi qua vô cùng dày vò. Kỳ An Dư và Thiệu Niệm Anh gần như canh giữ trước giường con trai một lát không rời. Mấy ngày sau cuối cùng Kỳ Xán đang suy yếu nằm trên giường cũng có ý thức, dường như anh ý thức được gì đó, trong miệng không ngừng nỉ non một cái tên.
... Tân Đàm.
Thiệu Niệm Anh thấy vậy thì nước mắt rơi như mưa.
Sắc mặt Kỳ An Dư khó coi đến vặn vẹo.
Lại qua mấy ngày, Kỳ Xán vượt qua nguy hiểm, đồng thời cuối cùng cũng tỉnh lại. Anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quan tâm và tiều tụy của bố mẹ.
Kỳ Xán há to miệng, giọng khàn khàn: "Đàm Đàm, ở đâu?"
Kỳ Xán mơ hồ biết anh đã hôn mê một thời gian dài, từ đầu đến cuối anh đều nhớ rõ cảnh tượng trước khi mình mất đi ý thức, cũng vẫn luôn nhớ rõ Tân Đàm. Anh thật sự sợ, sợ Tân Đàm sẽ bị khó xử, sợ Tân Đàm sẽ chịu uất ức.
Thiệu Niệm Anh chợt nhìn về phía Kỳ An Dư.
Kỳ An Dư mím chặt môi, đón ánh mắt mong chờ của Kỳ Xán, ông ấy không cam lòng nói: "Nó đang ở Bộ Phòng Ngự, sẽ không có ai làm khó nó!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kỳ Xán thở phào một hơi, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng, anh tiếp tục nói: "Con muốn gặp cậu ấy."
"Không có khả năng! Con đều đã thành như vậy, còn nhớ tới đầu sỏ..."
Thiệu Niệm Anh chợt ngắt lời Kỳ An Dư, bà ấy dịu dàng nói với con trai: "Con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ tự mình đi dẫn Đàm Đàm tới cho con, được không?"
"Vâng."
Thiệu Niệm Anh lườm Kỳ An Dư một cái, nói: "Đi ra ngoài với tôi."
Kỳ An Dư nén giận đi theo vợ mình ra ngoài.
"Tôi muốn tới Bộ Phòng Ngự." Thiệu Niệm Anh bình tĩnh nói: "Nếu như ông không đi cùng tôi thì tôi tự đi. Chính ông chọn đi."
"Bà chỉ biết nuông chiều nó!"
"Thằng bé là con trai tôi, tôi không nuông chiều nó thì nuông chiều ai?!" Thiệu Niệm Anh hít sâu một hơi, nói: "Tôi không muốn cãi nhau với ông, ông tự giải quyết cho tốt!"
Kỳ An Dư bó tay hết cách với vợ mình, chỉ có thể dẫn bà ấy tới Bộ Phòng Ngự. Mấy ngày nay Kỳ An Dư một mực trông chừng Kỳ Xán, thậm chí không hỏi đến tình huống của Tân Đàm, sau khi hỏi Lôi Thừa Phong mới biết, trong khoảng thời gian này Tân Đàm vẫn luôn được sắp xếp ở lại trong một căn phòng trong tòa nhà chính của Bộ Phòng Ngự.
Thiệu Niệm Anh hỏi Lôi Thừa Phong: "Tình huống của Đàm Đàm vẫn ổn chứ?"
"Không tốt lắm. Cô ấy cự tuyệt ăn uống, bác sĩ chỉ có thể tiêm dịch dinh dưỡng và đường glucose vào cho cô ấy, có lúc cô ấy còn sẽ làm ra hành động tự hại bản thân, mỗi ngày bác sĩ đều sẽ đúng giờ tiêm thuốc trấn tĩnh cho cô ấy." Lôi Thừa Phong mím môi, thấp giọng trả lời.
Hai vợ chồng đi theo Lôi Thừa Phong đến căn phòng Tân Đàm đang ở tạm, ngoài phòng có thêm một cái cửa sắt, là để đề phòng Tân Đàm đi ra ngoài.
Lôi Thừa Phong lấy chìa khóa mở cửa ra. Sau khi cửa mở, bọn họ chỉ thấy một mảnh tối tăm. Lôi Thừa Phong tập mãi thành quen, đi đến cửa sổ sát đất kéo rèm ra: "Lúc đầu ánh sáng nơi này rất tốt, nhưng cô ấy không chịu mở rèm cửa."
Thiệu Niệm Anh đã ngửi được mùi máu tươi, trong lòng bà ấy hơi bất an, nói trước: "Tôi vào thăm Đàm Đàm trước, hai người ở đây chờ tôi."
Kỳ An Dư không yên lòng, nhưng bị Lôi Thừa Phong khuyên nhủ.
Thiệu Niệm Anh chậm rãi đi vào trong. Ánh sáng trong phòng mờ tối, rèm cửa dày nặng chặn tất cả ánh sáng bên ngoài. Sau khi hai mắt bà ấy chậm rãi thích ứng bóng tối, cũng không nhìn thấy Tân Đàm trên giường, trên chiếc giường trắng tinh chỉ có một chút máu tươi.
"Đàm Đàm?" Thiệu Niệm Anh chậm rãi lên tiếng.
Tân Đàm không trả lời, Thiệu Niệm Anh chỉ có thể tự tìm. Chẳng mấy chốc, bà ấy tìm được một bóng dáng gầy yếu trong góc. Cô gái đáng thương kia đang ngồi co ro trong góc, đang mặt không biểu cảm bẻ gãy cái móng vuốt cuối cùng của mình.
Bên chân cô có một ít máu tươi chảy từ trong đầu ngón tay ra, còn có mấy móng vuốt nhuốm máu đã đọng lại, không khó nhìn ra chúng đã bị bẻ gãy một thời gian rồi.
Đúng lúc này, Tân Đàm nhìn về phía Thiệu Niệm Anh, hai mắt cô đỏ ngầu, giống như vũng nước đọng.
Thiệu Niệm Anh cố nén xúc động muốn lùi lại, dịu dàng nói với Tân Đàm: "Đàm Đàm, dì là mẹ của Kỳ Xán. Tiểu Xán thường xuyên nhắc tới cháu với dì, cháu có thể gọi dì là dì Thiệu."
"Kỳ Xán?" Tân Đàm ngơ ngác nỉ non, cô cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất. Bởi vì quá suy yếu, lúc cô đứng lên thì hai chân đang run rẩy.
Tân Đàm chậm rãi đi về phía Thiệu Niệm Anh, màu không ngừng nhỏ xuống từ đầu ngón tay, tạo thành một vết máu dài khi cô đi lại.
Theo Tân Đàm tới gần, lúc này Thiệu Niệm Anh mới phát hiện Tân Đàm gầy yếu đến đáng sợ.
Tân Đàm run rẩy vươn mười ngón tay trụi lủi, trên vài đầu ngón tay có quấn băng vải nhưng đều bị cô giật ra, tác động tới vết thương, vẫn luôn có máu chảy ra.
"Cháu bẻ gãy hết móng vuốt rồi, sẽ không khiến Kỳ Xán bị thương đâu. Dì, xin lỗi, dì có thể cho cháu gặp Kỳ Xán một lần không?"