Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 57: Chuyến công tác Hà Nam




“Không ngờ Kiểm sát viên Tống miệng lưỡi lanh lợi tới vậy, hôm nay biết nói lời yêu thương làm anh cảm động nữa cơ.”
Trong mắt Quang Lam là đứa con gái vụng về không nói được câu nào ngọt ngào, nhưng hôm nay lại nói ra được mấy lời này khiến anh nghẹn ngào xúc động. Có lẽ Lam cho rằng nó bình thường, nhưng với anh thì đậm chất ngôn tình.
“Lúc nãy em và ông ấy vừa cãi nhau một trận, thái độ em kiên quyết lắm, chắc ông ấy trong thời gian tới sẽ tạm thời không nhắc đến chuyện đó nữa.”
“Nhắc đến thì cũng chẳng sao, cứ để bác ấy kiên trì thêm một thời gian nữa đi, bác ấy cũng sẽ tự động bỏ cuộc thôi. Em tin vào tình yêu của chúng mình chứ?”
Lam mím môi gật đầu, mắt long lanh nhìn anh, nếu được bên cô lúc này, thế nào Quang cũng đem cô ôm vào lòng hôn mấy cái vào gương mặt dễ thương đó.
“Anh làm việc tiếp đi, à anh ăn trưa chưa vậy?”
“Rồi rồi.”
“Không được bỏ bữa đâu đấy nhé, bận cách mấy cũng phải ăn, như vậy mới có sức để làm việc.”
“Và có sức để…”
Lam đỏ mặt, liếc mắt nhìn Quang e thẹn.
“Ây, anh lại nói đi đâu nữa rồi, thôi nhé em tắt đây.”
Cô tắt máy, nụ cười trên môi Quang vẫn còn, anh cảm nhận một chút dư âm cuộc vui còn sót lại. Ngồi làm việc thêm được hơn nửa tiếng, chú Dĩ bên ngoài bước vào, tay cầm bìa trình ký.
“Quang, cháu lại chọc anh Quốc gì nữa vậy?”
Quang vừa soạn văn bản trên máy tình, vừa hỏi nhưng mắt không rời.
“Cháu đã làm gì?”
Chú bỏ cái bìa trình ký xuống bàn bảo Quang tự xem. Anh dừng công việc lại đưa mắt nhìn chú rồi nghi ngờ nhìn xuống bìa trình ký trên bàn, anh cầm lên lật ra xem chuyện to tát gì sắp ập đến.
“Anh Quốc sắp xếp chuyển công tác cho cháu đến Hà Nam đấy, từng này công việc chắc đi hơn 3 tháng.”
Anh bỏ bìa trình ký xuống bàn, mắt nhìn chú tỏ vẻ không quan tâm lắm, thong thả đáp: “Cháu không đi đâu.”
Ông khoát tay, quay mặt đi chẳng thèm nhìn anh.
“Cháu tự mà đi nói với anh ấy! Người ta là cấp trên của cháu, bản phân công chỉ thị đã có rồi, cháu dám từ chối sao? Mà dù có từ chối cũng bất thành.”
Chú quay lại khuyên: “Làm gì sai thì qua đó xin lỗi một tiếng đi! Hạ mình xuống, cúi đầu nhận thua không sao đâu!”
Sắc mặt Quang tối sầm, nắm chặt bàn tay đang siết. Giọng anh trầm thấp, xì xào qua kẽ răng, như đang cố gắng hết sức để đè nén cơn tức giận trong lòng.
“Xin lỗi? Không thể nào!”
Chú lớn tiếng quát: “Trần Bách Quang!”
Chú chẳng hiểu đầu đuôi trắng đen, vừa vào đã kêu anh đi xin lỗi ông Quốc, giờ còn lớn giọng gọi thẳng tên khiến Quang ấm ức sinh ra tức giận. Trong giây lát anh cảm thấy một dòng máu nóng dồn lên trán, hai tay đập xuống bàn, trợn mắt hung tợn nhìn chú Dĩ.
“Chú biết bác ấy đã làm gì với cháu không hả? Kêu cháu qua đó xin lỗi khác gì từ bỏ tình yêu của mình.”
Chú Dĩ nhíu mày, nheo mắt hoài nghi yêu cầu Quang nói rõ. Anh đưa tay lên vuốt mặt, thở dài bất lực.
“Bác ấy biết cháu và Lam đang quen nhau nên cấm. Bác ấy vừa cãi nhau với con gái ở nhà, bây giờ đến lượt con. Chính vì không muốn Lam quen cháu nữa, nhưng cô ấy không đồng ý nên quay sang đối phó với cháu. Ông ấy muốn đưa cháu đi tỉnh khác công tác để xa mặt cách lòng đây mà. Nhưng đáng tiếc ông ấy đánh giá cháu quá thấp rồi, nếu cháu dễ dàng bỏ cuộc như vậy sẽ không trụ vững ở công ty Luật này đến ngày hôm nay. Nếu muốn đấu thì đấu tới cùng, cháu sẽ cho ông ấy thấy, vì Lam cháu chấp nhận thay đổi.”
Thần mắt Quang trở nên kiên định, nhìn không thấy sắc giận, dù cho bị hiểu lầm, anh cũng không muốn lên tiếng giải thích, mà dùng thời gian âm thầm chứng minh. Chú ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, có lẽ do chú nghĩ quá nhiều, anh đã sớm tính toán xong.
“Cuối cùng thì anh Quốc không hài lòng gì ở cháu vậy hả?”
Cứ nhắc đến chuyện không vui, Quang lại chán nản rời bàn làm việc bước đến cạnh chú nói:
“Vì tính nóng nảy của cháu thôi, ông ấy sợ Lam ở bên cháu, khi hai người xảy ra tranh cãi cháu sẽ vô tình nói ra những lời khiến cô ấy tổn thương.”
Chú sững người, gấp gáp truy vấn: “Thế trước nay cháu từng tức giận với con bé trước mặt ông ấy chưa?”
“Chú nghĩ sao vậy? Cô ấy là bạn gái cháu, khó khăn lắm mới chinh phục được, sao có thể nổi giận với cô ấy chứ?”
“Có người bố nào không thương con, chú hiểu tâm trạng anh Quốc lúc này.”
Quang bĩu môi, cài lại cúc áo vest đi qua bộ ghế sofa ngồi xuống, vắt chéo chân nghiêng đầu nhìn chú.
“Chú làm gì có con mà hiểu chứ?”
Chú bắt gặp ánh mắt khinh thường của Quang, mặt lập tức biến sắc, mắng: “Thằng nhóc thúi, cháu có thôi tạt nước lạnh vào mặt chú không?”
Quang không hề để ý mà chỉ cười trừ, không có ý định trả lời.
“Haizz, cháu đợi anh ấy bình tĩnh lại rồi tìm cơ hội nói chuyện riêng, không chừng sẽ thuyết phục được.”
Chú chậm rãi bước đến ngồi xuống đối diện với Quang.
“Vô ít thôi.”
“Thế thì cháu buộc phải chứng minh cho anh ấy thấy, Lam bên cạnh cháu sống rất tốt.”
“Chuyện này thì không cần chú nói, nhưng chuyện chuyển công tác phải làm sao đây? Cháu biết chắc bây giờ qua đó tìm, bác Quốc sẽ không đồng ý thay đổi.”
Chú đặt một tay lên thành ghế, một tay lên đùi, tựa người ra sau, chân nhịp xuống sàn, ung dung nói:
“Thì đi thôi! Hai người yêu nhau, có thể leo núi lội sông mà chẳng phải sao? Chẳng phải đây chính là cơ hội tốt để chứng minh à? Ba tháng thôi, thời gian không dài! Cuối tuần cố gắng thu xếp về đưa con bé đi chơi, tối về gọi điện cho nó. Yêu xa cũng thú vị lắm chứ, nó khiến hai người yêu nhau nhiều hơn, trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.”
“Chú nói hay thật, như người từng trải vậy.”
Chú nhìn thấy khóe miệng Quang hơi nhếch lên thành nụ cười, liền biết anh đang nghĩ gì trong đầu.
“Cháu đừng có khinh thường ông già này, chú một bụng kinh nghiệm đấy nhé, chỉ là không tìm được người thực nghiệm thôi.”
“Thế cô hàng xóm Mỹ Cầm đâu rồi, tại chú không chịu người ta, chứ cháu thấy người ta có ý với chú đó.”
Lòng chú bỗng thắt lại, ánh mắt ta nhìn về nơi xa.
“Đừng nói bậy! Người ta trẻ hơn chú 10 tuổi đó.”
“Chú lo gì không xứng, chỉ mới 58 thôi mà? Vợ chú mất lâu rồi, cứ độc thân vậy hoài sao, phần đời còn lại sẽ rất cô đơn đấy!”
________________
Cuộc tranh luận kết thúc, Lam xách cặp lên cùng đồng nghiệp rời vị trí, Quang đang thu dọn lại tài liệu vụ kiện trên bàn, thấy Lam đi ngang nên bỏ lại cho một mình chú Dĩ dọn, anh cầm cặp bước nhanh theo sau.
Vài đồng nghiệp thi thoảng quay ra sau vô tình nhìn thấy cảnh hai người khoác tay thân mật cười nói, cộng với trước đó cả hai có nhiều cử chỉ thân mật trước phiên tòa, Quang dành cho Lam những cái nắm tay, cái ôm ấm áp. Ngược lại, Lam thường xuyên thủ thỉ, cười với Quang trong giờ giải lao bên ngoài phòng xét xử, khiến nghi ngờ trong lòng họ càng thêm sâu. Họ hoài nghi Lam đang hẹn hò với Quang.
Cô chưa bao giờ kể về chuyện cá nhân của mình với đồng nghiệp, bao gồm cả việc Quang là bạn trai mình. Cô ấy luôn cố gắng giữ bí mật về mối quan hệ của họ trong một thời gian dài trước khi được công khai, để tránh ảnh hưởng đến công việc cả hai.
Ai cũng biết giữa Luật sư và Kiểm sát viên thì chỉ có đối đầu, nhưng không có pháp luật nào quy định họ không thể yêu nhau. Chỉ là trong mắt đồng nghiệp cô ấy xem điều này là chuyện trái với lẽ thường.
Không ít người sẽ mặc định Lam vì đang qua lại với Luật sư của bị cáo, nên khi thực hiện nhiệm vụ tố tụng sẽ thiếu công bằng, đưa ra những quyết định sai lệch hoặc có xu hướng giảm nhẹ án. Nhưng những điều họ nghĩ quá dư thừa, tuy cô và anh yêu nhau nhưng không có lý do gì để cô bất phân thị phi như thế.
Dù luận tội bị cáo nặng hay nhẹ thì cũng chẳng liên quan đến anh. Về việc xin giảm nhẹ hình phạt được hay không, quyền quyết định không nằm ở cô ấy, mà là Thẩm phán.
“Cục cưng của anh, đợi kết thúc vụ kiện lần này anh phải chuyển công tác đến Hà Nam rồi, em sẽ nhớ anh chứ?”
Trước nay hai người họ vẫn luôn quấn quýt bên nhau, khi rảnh anh thường chạy qua bên nhà lấy cớ thăm bệnh ông Quốc để được ở gần cô ấy, khi đi làm thì tranh thủ giờ cô được nghỉ trưa đưa cô đi ăn rồi ngồi nói chuyện tỉ tê ở quán nước đến giờ làm mới chở cô về. Họ chưa bao giờ xa nhau lâu, nên Lam giật mình sững sờ trong giây lát, những bước chân dần chậm lại, Quang cố gắng bước ngắn để theo nhịp điệu của cô ấy.
“Sao đột ngột vậy? Tận ba tháng luôn? Thế em thì phải làm sao đây?”
“Em có thể đi theo anh mà?”
“Công việc của em thì sao hả?”
“Cục cưng à, anh vẫn sẽ gọi về cho em mà?”
Lam đột ngột dừng bước, xoay người nhìn Quang, hai tay nắm lấy bàn tay to của Quang đu đưa qua lại. Mặt cô mặt xị xuống tỏ ý hờn dỗi, phụng phịu trả lời:
“Anh không thương em nữa đúng không nào? Em cô đơn chết mất thôi, thứ bảy hàng tuần ai sẽ đưa em đi ăn? Chủ nhật ai chở em đi mua sắm, rồi ai sẽ đưa đón em đi làm? Em không chịu đâu, sống xa anh chẳng dễ dàng chút nào cả.”
“Ha ha ha, không ngờ em cũng biết cách làm nũng. Cái đồ nhõng nhẽo!”
Quang vừa nói vừa dùng ngón trỏ chỉ vào trán Lam, dáng vẻ khác này như tăng thêm vẻ nữ tính của cô trong mắt anh ấy. Anh không giải thích lý do đột ngột chuyển công tác của mình, vì sợ khi nghe xong cô sẽ vội về tìm bố. Hai người nói qua lại rồi sẽ xảy ra mâu thuẫn, anh không muốn bản thân mình lại chính là nguyên nhân dẫn đến tình bố con tan vỡ.
“Thời gian có thể trôi đi, mọi thứ có thể thay đổi nhưng tình yêu anh dành cho em sẽ mãi không bao giờ phai nhạt. Cục cưng à, em phải hiểu anh đi làm là để lo cho tương lai hai đứa mình. Khoảng cách không phải là thử thách mà là chất xúc tác cho tình yêu của chúng mình…”
Quang nắm tay Lam, đặt tay còn lại lên bàn tay cô vuốt ve xoa dịu: “Đừng lo rằng anh sẽ quên đi em, những kỷ niệm về em sẽ luôn ở trong tâm trí anh. Lòng anh chỉ có một mình cô Kiểm sát viên trẻ tuổi, tài giỏi như em thôi. Nếu có buồn phiền, mệt mỏi phải tâm sự với anh ngay, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về đó có biết chưa hả.”
Khóe miệng phiếm cười nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, Lam mặt nặng mày nhẹ nói lẫy:
“Em không dám hứa đâu đấy, nếu anh để em cô đơn quá lâu thì em sẽ không chung thủy với anh nữa đâu.”
Khi ở bên Quang, rõ ràng thích anh ấy đến 7 phần nhưng chỉ biểu hiện ra 3 phần, sợ hãi biểu lộ quá nhiều sự yêu thích của bản thân, sẽ bị phụ lòng, bị tổn thương. Cho nên cô luôn biểu hiện thái độ “anh đi rồi bên cô cũng sẽ có người khác.”
Quang thay đổi sắc mặt, dựng mắt nhìn Lam gằn giọng hỏi: “Em dám?”
Lam nhướng mày, đáp trả bằng giọng thách thức: “Sợ anh chắc?”
Anh đanh mắt lại nhìn cô như sắp nổi trận lôi đình, bỗng trong một thoáng, sự căn thẳng trên gương mặt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ranh mãnh. Lam cũng nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của anh, từ giận hờn vu vơ chuyển sang ngờ vực, nụ cười này có vấn đề, cô chuyển sang tư thế phòng bị.
“Anh nhìn em như vậy là sao?”
Quang không trả lời, đột nhiên cù lét Lam, cô nhột nên lùi về sau để trốn. Cô lùi một bước anh lại tiến một bước, cứ thế ép cô vào tay vịn cầu thang, liên tục cù nách khiến Lam không thể ngừng cười. Cô đưa tay lên thử đẩy Quang ra nhưng không được, cô dường như bị tướt đi toàn bộ sức lực. Người đến xem phiên xử không nhiều, lúc Quang “giở trò” với Lam ở hành lang chỉ vài ba người đi qua.
“Không sợ này… Không sợ này…”
“Ha ha ha, nhột quá, đừng cù lét em nữa! Ha ha, nhột chết mất thôi ha ha ha…”
Lam uốn éo để tránh tay Quang như bị anh giữ lại không cho cựa quậy, anh nhìn cô cười thành từng tràng không thể nín nhịn được, do có sự khoái trá đặc biệt.
“Nói lại lần nữa xem nào, em sợ anh không?”
“Ha ha… sợ sợ… ha, em sợ anh nhất trên đời, tha cho em đi!”
“Được rồi tha cho em đó.”
“Trần Bách Quang, dám cù lét em hả, em đánh chết anh này.”
Quang vừa buông tay ra đã bị Lam tấn công, cô dùng cặp da đánh vào người anh mấy cái nhưng chỉ đánh gió, hoàn toàn không dùng đến lực tay. Anh cũng không phản kháng, chỉ lấy tay chắn trước mặt, chân lùi ra sau vài bước, miệng liên tục cầu xin nhưng vẫn mang theo ý cười:
“Được rồi, được rồi, anh xin lỗi, tha cho anh đi cục cưng! Lần sau anh không dám vậy nữa, hứa luôn.”
Nghe vậy Lam mới chịu dừng tay lại, tuy bị đánh nhưng mặt anh không chút quạo, ngược lại còn rất vui vẻ. Quang bỏ tay xuống, khoác tay qua vai cô ấy tiếp tục đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.