Bạn Học Lưu Manh

Chương 39:




Ở Dịch San lúc này, Hứa Khê đang ngồi một mình trong phòng, trên tay cầm cái điện thoại nghịch nghịch gì đó trông rất thích thú.
Cánh cửa phòng mở ra, Cẩn Siêu từ ngoài đi vào, chẳng biết hắn vừa lông bông nơi nào bây giờ mới về. Hứa Khê nghe tiếng động, cậu hơi nhướn cổ ra nhìn, thấy hắn gần đi vào, cậu lại ngồi dựa lưng vào tường.
Cẩn Siêu đi đến bàn học, hắn liếc nhìn Hứa Khê nằm trên giường, buột miệng hỏi, " Không về nhà à?"
Hứa Khê nghe hắn hỏi, lẹ miệng đáp nhưng mắt không rời khỏi màn hình, " Ừ, không về."
" Sao không về?" Cẩn Siêu vừa hỏi vừa cởi chiếc áo sơmi ra để lộ phần ngực đầy cơ bắp của hắn.
" Ò...Về cũng không còn ai nữa. " Hứa Khê nói, lúc này thì hơi ngẩng mặt nhìn Cẩn Siêu, phần ngực để lộ kia chầm chậm thu vào tầm mắt cậu, tự dưng lại ngượng ngùng lảng tránh sang chỗ khác.
" Ờ, cậu có dùng phòng tắm không?" Cẩn Siêu hỏi.
Hứa Khê lười trả lời, cậu lắc đầu một cái, mắt lại tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình.
Cẩn Siêu nhìn cậu vài giây rồi bước đến phòng tắm, " Vậy tôi tắm."
" Tắm à? Tắm tối không tốt." Hứa Khê đột nhiên ngẩng mặt nói vội.
" Đây đâu phải lần đầu? Cậu từ khi nào đã quản tôi như vậy nhỉ?" Cẩn Siêu nhếch môi cười nhạt.
Hứa Khê liếm liếm môi, trả lời hững hờ, " Có à?"
"....." Nhìn thái độ dửng dưng của cậu, Cẩn Siêu nhất thời cau mày, ờ một tiếng.
Hứa Khê hít lấy một hơi, xoa xoa mũi, " Thế mốt không quản nữa."
"...... " Cẩn Siêu tiếp tục im lặng, hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Lúc nãy được Hứa Khê quan tâm khiến hắn khá vui, ngoài miệng thì không có vẻ gì thích thú khi bị cậu quản nhưng mà tâm thì lại khác.
Bây giờ nghe cậu bảo không thèm quản nữa, trong lòng hắn lại có chút mất mát khó hiểu.
Rốt cuộc thì mình đang bị cái quái gì nhỉ? Cẩn Siêu đứng trầm mặc vài giây rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tiếng nước bên trong vọng ra ngoài nghe rào rào, Hứa Khê đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Cậu còn tưởng chỉ mỗi mình ở lại trường không về nhà thôi, ai ngờ Cẩn Siêu cũng thế. Nhưng sao cậu ta không về nhỉ?
Hứa Khê từ nhỏ đã chỉ sống với mẹ, ba mẹ cậu ly hôn, ba cậu ra nước ngoài cưới một người vợ khác. Đến lên cấp hai, mẹ cậu bệnh nặng mà qua đời, chỉ còn mỗi mình cậu phải sống tự lập nuôi bản thân.
Khoảng thời gian đó nhớ lại thì thật kinh khủng. Là một học sinh cấp hai, cậu xin làm việc ở đâu cũng rất khó, may mắn là được mấy người hàng xóm mỗi ngày đều cho ăn hai bữa cơm.
Có lẽ cũng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà bản tính Hứa Khê ngày càng lạnh lùng hơn, không biết cách thể hiện tình cảm, mà cậu cũng không dám thể hiện nó. Nhất là với Quách Cẩn Siêu kia.
Hứa Khê nhiều lần muốn gọi hắn bằng cái tên khác nghe cho nó thân mật hơn một chút. Lần đầu tiên là Tiểu Siêu, vừa lẩm bẩm cái tên đó lên thì cậu lập tức xua tan nó.
Hắn ta mà là Tiểu sao? Nghe thật không hợp tí nào.
Đại Siêu? Hứa Khê tiếp tục lắc lắc đầu, cũng không hay lắm.
Siêu...Siêu...biến thái? Nghĩ đến đây, Hứa Khê không ngừng cười lên khình khịch, cậu vùi đầu vào gối để thoả mãn cơn cười của mình.
Đúng vậy, Siêu biến thái là một cái tên rất hợp với cậu ta nha, đúng bản chất nữa!!!
Cẩn Siêu cuối cùng cũng tắm xong, hắn mở cửa bước ra ngoài, hơi lạnh từ máy điều hoà phả vào người khiến hắn run rẫy.
" Lạnh à?" Hứa Khê nhìn hắn đang run lên, bèn hỏi.
" Hơi hơi. Hắt xì! " Cái mũi hắn đỏ ửng, hắn vội xoa xoa chóp mũi.
Hứa Khê nhìn mũi Cẩn Siêu đỏ như tuần lộc, cậu cười thầm, sau dó thì đưa tay chỉ vào giường, " Lên úm chăn ngủ đi."
" Ờ..." Cẩn Siêu nói rồi nhanh chân leo phắt lên giường, hắn kéo chăn che gần hết mặt.
Hứa Khê lúc này mới bỏ điện thoại xuống bên cạnh, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn Cẩn Siêu, thấy hắn im hơi lặng tiếng, cái mũi vẫn còn đỏ ửng. Nhịp thở đều đặn, lồng ngực phập phồng lên xuống nhẹ nhàng.
Ngủ say rồi đi? Hứa Khê chớp chớp mắt, khẽ khàng nhích người sang bên giường hắn.
Cậu chống tay, cúi thấp mặt nhìn gương mặt kia, hai người đối mặt với nhau. Hứa Khê nhoẻn miệng cười một cái, thì thầm, " Ngủ rồi hả?"
Cẩn Siêu không trả lời, hình như hắn đã ngủ say sưa rồi. Lúc này Hứa Khê tiếp tục nghiêng đầu chăm chú nhìn, bạo gan cúi thấp đầu hôn lên môi hắn một cái nhanh như chớp.
"....... " Hôn xong Hứa Khê ngồi im phăng phắc, lát sau mới từ từ nhích trở lại giường của mình, cậu nằm xuống, kéo chăn che ngực, thoải mái nhắm mắt ngủ.
...
Một tuần sau, Hứa Khê vừa mới xuống canteen mua vài hộp sữa để dành uống cho hôm nay, cậu trở về phòng thì tự dưng cảm thấy nó hơi trống trãi.
Hứa Khê nhíu mày, đóng cửa rồi đi đến tủ áo, cậu mở ra thì thấy quần áo của Cẩn Siêu bị mất một ít. Chẳng lẽ cậu ta đi rồi?
Nghĩ rồi cậu xoay người đi tìm cái balo của hắn, tìm khắp phòng vẫn không thấy tăm hơi nó đâu. Trong bụng khẳng định Cẩn Siêu đã đi rồi. Nhưng đi đâu được? Chẳng lẽ về nhà ư?
Tâm tình đang vui bỗng chốc lại bị tụt dốc thảm hại, Hứa Khê hụt hẫng, cậu định đi ra ngoài hỏi thăm vài người.
Vừa bước ra khỏi cửa, gặp ngay vài nam sinh hay chơi bóng rổ cùng Cẩn Siêu, cậu nhắm mắt đi đến hỏi đại, " Mấy cậu, cho tớ hỏi, Cẩn Siêu hôm nay có đi cùng mọi người không?"
Một trong mấy nam sinh đó nhìn Hứa Khê rồi lắc đầu, " Không có. Hình như Cẩn Siêu về nhà thì phải, lúc nãy rủ chơi bóng thì cậu ta từ chối, bảo về nhà có việc gấp."
"...À..cảm ơn mấy cậu nhé. " Hứa Khê nhìn bọn họ cười cười rồi quay ngược trở lại phòng.
Rốt cuộc là Cẩn Siêu sao lại đường đột về nhà như vậy chứ? Tự dưng tâm trạng lại bất an thế này, mình làm sao vậy nhỉ, haiz...
Hứa Khê gương mặt rầu rĩ, cậu ngồi im trên giường, cầm lấy điện thoại định gọi cho hắn nhưng rồi lại thôi.
Cậu cứ chần chừ bấm được nửa dãy số rồi lại tắt đi, sau đó bấm tiếp rồi lại tắt đi, đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
" Cẩn Siêu a?" Hứa Khê vội vã chạy ra mở cửa, cậu nghĩ là Cẩn Siêu đang ở ngoài.
Đứng trước cửa là cô giáo chủ nhiệm, Phạm Uyển Như. Cô nhìn vào trong phòng rồi nhìn Hứa Khê, nhẹ nhàng hỏi, " Cẩn Siêu về nhà rồi phải không Tiểu Khê?"
Hứa Khê mơ mơ hồ hồ, cậu nhìn cô gật đầu một cái, " Có gì không ạ?"
" Cũng không có gì, cô nhận được tin từ gia đình Cẩn Siêu, bảo rằng mẹ em ấy vừa mất. Cô vội tới đây xem em ấy thế nào, thì ra là đã trở về nhà rồi." Uyển Như ồn tồn nói.
Hứa Khê thì như bị tiếng sét ở đâu dội tới, cậu chau mày, tay siết chặt nắm cửa. Hoá ra mẹ Cẩn Siêu vừa...vừa...mới mất sao? Cậu ấy có sao không nhỉ? Hẳn là rất sốc đi...Mình hiểu cảm giác này mà...rất hiểu nó...
Uyển Như nói xong rồi xoay người đi được vài bước thì bị Hứa Khê gọi giật lại, cậu nhìn cô với ánh mắt khẩn thiết, " Em muốn hỏi cô cái này, được không ạ?"
...
Sau khi hỏi Uyển Như xong, Hứa Khê liền tức tốc đeo một cái balo trên vai rồi chạy xuống dưới cổng, chạy một mạch ra bến xe buýt.
Cậu ngồi trên xe, tâm tình lại bồn chồn đến khó tả, cậu cúi mặt nhìn dòng địa chỉ được ghi ngay ngắn trong mẩu giấy nhỏ, ngẫm nghĩ vài giây.
Nhà cậu ta cũng xa ghê, đi đến đó cũng mất hơn hai tiếng đi? Nếu như tới đó thì trời cũng vừa chập tối rồi còn gì...Cơ mà..tại sao mình lại phải vội vàng đến nhà cậu ta chứ?
Hứa Khê à, mi ăn phải món gì bị hỏng rồi phải không? Dây thần kinh bị chạm ở đâu rồi sao?
Cậu khẽ thở dài, dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt thiếp đi. Đến lúc tỉnh dậy thì trời bên ngoài đang dần sập tối, cậu đưa tay xem đồng hồ, cũng 6h rồi.
Xe buýt cũng vừa lúc dừng lại ở trạm, Hứa Khê nhanh chân leo xuống xe, trên tay cầm theo mẩu giấy lúc nãy, từ từ đi mò đường.
Cậu đi thẳng một đường, sau đó thì rẽ trái, rồi lại tiếp tục hỏi đường, đến một lúc sau mới dừng lại ở một căn nhà tương đối lớn.
Hứa Khê cất mẩu giấy vào túi áo, ngẩng đầu nhìn địa chỉ, chính là nó, nhà của Cẩn Siêu đây rồi. Cậu vui mừng nhoẻn miệng cười một cái, bên trong khá im ắng nếu không phải nói là bị bao trùm bởi nỗi ảm đạm.
".......... " Hứa Khê không hiểu sao hai chân cậu lại không nhích thêm được bước nào, cậu cứ đứng ngây người trước cổng nhà hắn.
Mình vào lúc này thì có thích hợp không nhỉ? Lỡ như...Cẩn Siêu vừa thấy mình, cậu ta sẽ lại nổi cáu lên vì lý do nào đó?
Hứa Khê, mi làm sao đây? Vào hay không vào?
Nghĩ nghĩ ngợi ngợi một lúc, Hứa Khê quyết định đứng nép ở bức tường nhà Cẩn Siêu, cậu dựa người vào tường, hai chân chéo nhau, ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẫm, không một ngôi sao nào.
Trời hôm nay chẳng đẹp gì cả, tối hù một mảng!! Hứa Khê nhìn trời rồi chép chép miệng. Đứng một lúc, cậu mỏi chân nên đã ngồi xổm trên đất, gương mặt lúc này cũng đã thấm mệt.
" Làm gì bây giờ, ngồi ngoài đây đến sáng mai a....Hứa Khê ơi là Hứa Khê..." Hứa Khê ngồi cúi mặt nhìn mặt đất, lẩm bẩm vài câu.
Trên trời đột nhiên nổi sấm, sau đó là vài giọt nước lách tách rơi xuống, Hứa Khê ngẩng mặt lên thì vừa vặn hứng phải cơn mưa đang đổ xuống, ướt hết mặt!
"...... " Cậu câm nín nhìn bầu trời đen thui, mưa thì ngày một lớn hơn.
Vừa định đứng dậy trốn đi ở chỗ nào đó có mái hiên thì phía trên đầu lại không còn thấy nước nhiễu xuống nữa, đằng trước mặt bỗng xuất hiện một hình dáng người con trai.
Hứa Khê giật bắn mình, cậu lùi về sau hai bước, sau đó thì chầm chậm nâng tầm nhìn lên, trước mặt hiển nhiên là chủ căn nhà cậu " rình mò " nãy giờ.
"...A...là cậu à, Cẩn Siêu? Ha..." Hứa Khê nhìn hắn, tay cậu đưa ra sau xoa xoa gáy.
Cẩn Siêu gương mặt lạnh băng, " Làm gì ở đây?"
" Tôi á?" Hứa Khê chỉ tay vào mình sau đó thì cười xoà, " À...tôi...ừm...đi chơi..."
" Đi chơi? Từ Cao San chạy xuống đây để đi chơi?" Cẩn Siêu nhếch môi cười lạnh, nói dối cũng không biết nói nữa.
" Ờ, thật ra nói dối đấy. Tới đây để tìm cậu. " Hứa Khê không thèm chối nữa, cậu nhìn thẳng mặt hắn khai thật.
" Tìm tôi làm gì? Mới không thấy mặt một ngày đã nhớ?" Cẩn Siêu đùa đùa.
Hứa Khê ngược lại gật đầu một cái đầy nghiêm túc, sau đó thì bước lại gần, vòng tay ôm hắn một cách điềm nhiên, " Ờ nhớ đấy, có làm sao không?"
".........." Cẩn Siêu tay cầm dù che mưa cho cậu, cổ họng lại không thể phát ra được câu nói nào.
" Muốn khóc thì khóc đi, tôi đây sẽ đưa khăn giấy cho cậu." Hứa Khê tiếp tục lẩm bẩm trong miệng.
Cẩn Siêu nghe cậu nói, nhất thời thở hắt ra, hắn đưa tay còn lại lên ôm chặt cậu, " Đừng mơ tôi khóc trước mặt cậu."
"...Sĩ diện hảo! " Hứa Khê bĩu môi mắng một câu.
" Ờ, mà vào nhà thôi, định đứng đây đóng phim à?" Cẩn Siêu cau mày, nói rồi hắn kéo tay Hứa Khê đi vào trong nhà.
Hứa Khê theo sau hắn vào nhà, trong lòng lại cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. Cứ tưởng cậu ta sẽ ôm mặt khóc lóc thảm thương, nhưng như vầy cũng tốt rồi. Mình đã lo nghĩ quá rồi!!
Lúc nãy còn được Siêu biến thái ôm vào lòng, cảm giác ấm áp khiến đầu óc Hứa Khê lâng lâng khó tả, cậu lén nhoẻn miệng cười một cái.
Cẩn Siêu, tôi biết cậu vốn rất dịu dàng, vì sao mà luôn tỏ ra mình là một thằng lưu manh biến thái vậy chứ?! Nhưng dù là bản chất nào đi nữa, tôi vẫn quyết khiến cậu phải đổ tôi cho được!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.