Bạn Học Lưu Manh

Chương 48:




Lữ Nhi nhìn thấy thế liền theo phản xạ mà đứng bật dậy, hai tay cậu áp lên cửa sổ, mắt ngó xuống dưới, miệng kêu lên, " A Phi Kiệt..."
Hành động kỳ quặc của cậu liền khiến cho cả lớp im bặt, cả cô giáo đứng trên bục cũng đứng hình. Cô khẽ chau mày, gõ nhẹ lên bảng, " Lữ Nhi, em đang làm gì thế?"
Lữ Nhi nghe thấy giọng cô giáo mới tỉnh lại, cậu xoay người đối diện với ánh mắt lạnh lẽo từ cô, biết rằng mình vừa hành động hồ đồ nên lập tức cúi thấp đầu hối lỗi, " Dạ em xin lỗi cô..."
" Haiz, trong giờ học đừng làm những trò kỳ quặc như vậy. Phi Kiệt chỉ xuống dưới phòng hiệu trưởng thôi mà, em không cần phải kêu tên em ấy như thế." Cô giáo đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt tò mò chỉa thẳng vào Lữ Nhi.
Cả lớp bắt đầu xì xầm to nhỏ, nhiều học sinh nhìn Lữ Nhi với đầy vẻ trêu ghẹo. Lữ Nhi nghe cô nói tự dưng lại đỏ mặt, cậu siết chặt ống quần, gương mặt cúi thấp trên bàn. Trong lòng thì không ngừng lo lắng, rõ ràng lúc nãy cậu đã nhìn thấy Phi Kiệt bị lôi vào xe a ~!!!!
Tiết học nhạt nhẽo đó chậm chạp trôi qua, cuối cùng tiếng chuông hết giờ cũng vang lên, Lữ Nhi nghe thấy tiếng chuông mà lòng nhẹ nhõm.
Cậu vừa đứng dậy soạn cặp thì Vệ Manh lẫn Dĩnh Thiên đã đi đến bên cạnh. Dĩnh Thiên nhìn Lữ Nhi lo lắng, " Tiểu Nhi, lúc nãy cậu bị làm sao vậy?"
Lữ Nhi tay cầm cuốn vở toang cho vào cặp thì dừng lại, ánh mắt nhìn Dĩnh Thiên, gương mặt tiu nghỉu, " Lúc nãy tớ thấy...thấy...Phi Kiệt bị ai đó lôi vào chiếc xe hơi rất sang trọng. Cậu ấy đã cố gắng vùng vẫy nhưng không được. Tớ rõ ràng đã thấy như vậy đó. " Lữ Nhi nói đầy vẻ nghiêm túc.
Vệ Manh nghe xong tự dưng cảm thấy bất an, hắn đảo mắt xuống bên dưới một chút rồi lập tức xoay người rời khỏi lớp, trước khi đi còn dặn Dĩnh Thiên, " Cậu đi cùng Lữ Nhi đi, tôi đi đây lát. " Nói rồi hắn đi thẳng một nước ra đến cửa.
Vệ Manh đeo một quai cặp, hắn vừa bước đi vừa suy nghĩ, Phi Kiệt bị gọi xuống phòng hiệu trưởng, sau đó thì Lữ Nhi bảo thấy em ấy bị lôi vào xe? Chuyện này hẳn là liên quan đến ông nội rồi.
Vệ Manh đứng trước cửa, nghĩ đến phải bước chân vào căn phòng này một lần nữa, hắn nhất thời ngửa cổ thở dài thườn thượt, sau đó thì tiến vào trong.
Khúc Hoàng Diệu vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ thư thái ung dung, Vệ Manh trái lại cảm thấy con người hắn đang nóng dần lên.
Hoàng Diệu nghe tiếng động liền ngoái đầu ra phía sau, vừa vặn thấy Vệ Manh đi tới, lúc nãy vừa gặp nó, bây giờ lại thấy nó đứng trước mặt mình. Ông khẽ nhếch môi cười, " Lại kiếm ta có chuyện gì?"
Vệ Manh không đôi co vòng vo, hắn trực tiếp đi vào vấn đề chính, " Phi Kiệt đâu rồi?"
" Con đang hỏi ai vậy? " Khúc Hoàng Diệu khẽ chau mày.
" Con hỏi Phi Kiệt đâu mất rồi? " Vệ Manh đặt hai tay lên bàn, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Hoàng Diệu.
Từ lúc hắn đòi chuyển phòng với Dĩnh Thiên nhưng không được chấp nhận thì đã cảm thấy khó chịu với ông nội rồi. Về sau hắn càng không muốn qua lại mật thiết với con người này nữa, mọi hành động của ông ta, hắn đều bỏ ngoài tai, không để tâm đến.
Nhưng hôm nay cư nhiên lại xảy ra chuyện với Phi Kiệt, Vệ Manh thật sự không thể làm ngơ được nữa.
Khúc Hoàng Diệu nhìn Vệ Manh thản nhiên đáp, " Ba nó đưa nó về nhà rồi."
" Lý do? "
" Để dạy dỗ lại nó. Thằng bé...bị lệch lạc giới tính rồi. " Ông nói, khoé môi khẽ nhếch lên.
Ông nói vậy chắc khác nào đâm trúng hai con nhạn, Vệ Manh rõ ràng cũng thích con trai đó thôi? Hắn nghe thế liền cau mày, " Bao lâu thế ạ? Phi Kiệt về nhà bao lâu?"
"...Hừm...ít nhất là một tuần. "
Lời vừa dứt thì Vệ Manh cũng đứng thẳng dậy, hắn nhìn Khúc Hoàng Diệu vài giây rồi xoay người rời khỏi phòng. Thật sự ngay lúc ấy, Khúc Hoàng Diệu đã không hề để ý khoé môi Vệ Manh đã nhếch lên đầy nham nhiểm, chỉ khi nào hắn tính toán gì đó thì mới trưng ra cái nụ cười đó thôi.
Ra đến ngoài phòng, Vệ Manh đi qua phòng ký túc của Dĩnh Thiên, bước vào liền vừa vặn thấy được Lữ Nhi đang ngồi trong đó thấp thỏm lo lắng. Nhìn biểu tình của cậu ta mà hắn không nỡ thông báo cái tin động trời kia.
Dĩnh Thiên nghe tiếng bước chân liền nhướn người ra ngoài, thấy Vệ Manh đang đi vào, cậu liền chạy đến bên cạnh, " Vệ Manh, cậu vừa đi đâu đấy? Có nghe tin gì về Phi Kiệt không?"
Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên rồi nhìn Lữ Nhi đang ngồi co chân trên giường, hắn thở dài một cái, " Phi Kiệt đã về nhà rồi. Có lẽ là ở đó một tuần lần."
Lữ Nhi vừa nghe thế liền đứng bật dậy, hai mắt cậu mở to, " Tại sao? Tại sao lại bị bắt về nhà chứ? Sao lại tới một tuần lần?"
Dĩnh Thiên nhìn Lữ Nhi bị kích động, cậu liền nắm lấy tay Lữ Nhi trấn an, " Bình tĩnh nghe Vệ Manh nói hết đã..."
Vệ Manh im lặng vài giây rồi nói tiếp, " Lữ Nhi, cậu đừng lo quá. Hừm...đúng một tuần sau Phi Kiệt sẽ quay lại, tôi chắc chắn đấy."
Nghe thấy thế, Lữ Nhi cũng bớt lo lắng hơn, cậu ngồi phịch xuống giường, hai mắt liên tục đảo qua đảo lại, sau đó thì thở dài một cái, " Ừ tớ biết rồi."
...
Ngay lúc này ở Tống gia, xe của hai người bọn họ vừa đậu ngay ngắn trong sân, Phi Kiệt mở tung cánh cửa hung hăng bước ra ngoài. Tống Nghiêm thấy vậy liền đi theo sau.
Phi Kiệt vào đến nhà, hắn ngồi xuống ghế, gương mặt giận dữ, cơ thể nóng như lửa đốt. Tống Nghiêm trái lại gương mặt lạnh băng, cơ thể như một khối băng không hơn không kém, ông ngồi xuống đối diện hắn, " Con đang tỏ thái độ với ai hả?"
Phi Kiệt chỉ lướt qua khuôn mặt ông rồi lại nhìn đi chỗ khác, một lời cũng không muốn thốt ra. Tâm tình bực bội, khó chịu, thật không ngờ hắn lại bị lôi về nhà giữa thanh thiên bạch nhật như thế.
" Không trả lời ba? Con đúng là đứa hư đốn! " Tống Nghiêm đứng dậy, tiếp tục giáng lên mặt Phi Kiệt một cái tát điếng người.
Từ bên trong, mẹ Phi Kiệt nghe tiếng ồn liền hớt hải chạy ra, thấy con trai mình bị đánh đỏ mặt, bà liền chạy lại dỗ dành, " Con trai, con có sao không?"
Tống Nghiêm liếc nhìn vợ mình, ánh mắt bắt đầu giận dữ, " Bà tránh ra, tôi đang dạy nó. Đừng có chiều chuộng miết như vậy! "
Mẹ Phi Kiệt nhìn chồng mình mà hoảng sợ trong lòng, bà chưa bao giờ thấy ông giận đến mức này, nhưng đánh con trai bà thì đã rất quá đáng rồi.
" Nó làm gì mà ông lại đánh nó như vậy? Nó không phải chỉ là con của ông đâu. " Mẹ Phi Kiệt đứng dậy cãi lại.
Bà nhìn con trai bị đánh đương nhiên là xót lòng, hiển nhiên phải đứng dậy bênh vực rồi. Phi Kiệt vẫn còn ngồi lì trên ghế, hắn không thèm kêu đau hay than vãn một lời, mà thật cái đánh lúc nãy cũng chẳng thấy đau một chút nữa.
Phi Kiệt bây giờ chỉ toàn suy nghĩ đến Lữ Nhi, hắn không biết khi cậu nghe được tin này thì sẽ thế nào nữa? Hẳn là lo lắng lắm đi?
Càng nghĩ càng thấy bất lực, phía trên thì ba mẹ Phi Kiệt đang cãi cọ um trời càng khiến hắn thấy nhức đầu thêm thôi.
" Nó thích con trai đó, nó như vậy bà con bênh nó? " Tống Nghiêm bất quá đã nói ra lý do thực sự.
Trong vài phút đồng hồ, mẹ Phi Kiệt đã bị đứng hình. Bà nhíu mày nhìn ông như không tin lắm, sau đó thì liếc xuống con trai, "...Tiểu Kiệt, con...thích con trai ư?" Giọng bà hơi run lên.
Phi Kiệt nghe bà hỏi liền thở dài, hắn thật không muốn mẹ mình suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Bất quá chỉ là thích một người cùng giới thôi mà? Chuyện gì to tát đâu chứ?
Suy nghĩ một lúc, hắn nhẹ gật đầu một cái. Mẹ Phi Kiệt nhìn thấy hắn gật đầu thì trong lòng bị thêm một trận kinh hãi.
Bà mở to mắt nhìn, sau đó ngồi xuống, hai bàn tay áp lên mặt hắn xoa xoa nặn nặn, " Con trai, con làm sao thế? Con có phải là suy nghĩ nhiều quá rồi không?"
Phi Kiệt khó chịu khi mẹ mình vò nắn mặt mình như miếng bột, hắn hất nhẹ tay bà ra, vẻ mặt nghiêm túc, " Không mẹ ạ! Con không hề suy nghĩ quá nhiều. CON.THÍCH.CON.TRAI.!"
Từng chữ một được Phi Kiệt nhấn mạnh đến chướng tai, mẹ hắn chưa kịp làm gì thì Tống Nghiêm lại đùng đùng tức giận, ông cúi người lôi Phi Kiệt xềnh xệch lên lầu.
Ông đứng trước cửa phòng hắn, mở khoá rồi đẩy mạnh đứa con trai bảo bối của mình vào đó. Sau đấy thì cắm chìa khoá khoá trái cửa lại. Tiếng cạch vừa vang lên, Phi Kiệt sựt tỉnh, hắn chạy tới đập rầm rầm vào cửa, " Mở ra, con nói mở ra. Ba không thể làm như vậy với con!!! "
Tống Nghiêm cầm chìa khoá bỏ vào túi áo, mẹ Phi Kiệt vừa dưới lầu chạy lên, bà mới đứng gần cửa thì đã bị ông quát lên, " Đừng có mà mở cửa ra. Nếu mở, bà cũng không yên với tôi đâu." Nói rồi Tống Nghiêm xoay người đi mất.
Phi Kiệt ở bên trong đạp chân một lúc thì thấm mệt, hắn mặc kệ, nằm vật ra giường. Cái trần nhà hôm nay tự dưng lọt vào tầm mắt hắn lại chán ghét đến mức này, cái máy điều hoà kia cũng chán ghét, cả cái tivi hàng hiệu siêu mỏng kia cũng chán ghét nốt.
Phi Kiệt nằm trên giường không ngừng thở hắt ra bất mãn, tay siết chặt tấm drap giường, theo thói quen liền mò túi quần tìm di động, rất tiếc lúc nãy vì bị lôi đi quá vội mà không mang theo.
Hắn lại bị một trận bực bội trong người, chân đạp phăng cái gối rớt xuống sàn. Hai mắt nhắm lại, hơi lạnh chầm chậm phả vào người khiến hắn có phần thoải mái, dần dần đi vào giấc ngủ.
Đến tối, cánh cửa phòng phát ra âm thanh nho nhỏ, Phi Kiệt cũng ngủ đủ giấc, hắn nheo mi mắt, từ từ hé mở mắt. Âm thanh bên ngoài cứ vang lên đều đặn, Phi Kiệt leo xuống giường, nghe ngóng một chút.
Sau đó thì cửa mở, trước cửa hiển nhiên là mẹ của hắn. Trên tay bà đang cầm một mâm thức ăn còn bốc khói, bà đóng cửa nhè nhẹ rồi bước vào.
" Mẹ? " Phi Kiệt nhìn bà đầy ngạc nhiên. Chẳng phải ba hắn đã cầm chìa khoá rồi sao?
Mẹ Phi Kiệt nhìn hắn mỉm cười, " Đừng bất ngờ như thế, mẹ đã lén lấy chìa khoá từ áo ba con đấy. Con trai, đói rồi phải không? Ăn chút đi nào." Bà nói rồi đặt mâm thức ăn lên giường.
Phi Kiệt đúng thực đang đói bụng, hắn nhìn mâm thức ăn rồi nhanh chóng cầm đũa lên chiến.
" Con trai, con có suy nghĩ kỹ về chuyện kia chưa?" Mẹ Phi Kiệt dịu dàng hỏi.
Lúc đầu bà cũng khá sốc với chuyện của Phi Kiệt, nhưng sau đó thì lại cảm thấy, nếu điều đó khiến con trai bà hạnh phúc, thì dĩ nhiên bà cũng hạnh phúc thôi.
Phi Kiệt cho miếng thịt chiên vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt rồi nhìn bà, " Con nghĩ kỹ lắm. Lúc trước, con chưa bao giờ có suy nghĩ mình sẽ thích một người con trai. Nhưng mẹ biết không, người đó rất đặc biệt. Tính tình lúc nóng lúc lạnh, rất quan tâm con nhưng lại hờ hững như không hề để ý đến. Khi con vui, cậu ta luôn biết cách chọc con điên lên. Khi con buồn thì lại làm trò để chọc cười con. Mẹ xem, chẳng phải cậu ta rất thú vị ư? "
Mẹ Phi Kiệt nghe con trai nói, bà cảm thấy người kia thật con nít. Bà mỉm cười hiền hoà, " Ừ, nếu con thấy người đó tốt, thì mẹ cũng thấy như vậy. Mẹ hiển nhiên là không cấm cản con, chỉ là trong thời gian này, học là chủ yếu, con không nên quá chuyên tâm vào tình cảm, hiểu không?"
Phi Kiệt nghe bà bảo rằng không cấm cản, hắn mừng như vừa lượm được tiền triệu, hai mắt sáng rực, " Thật chứ? Mẹ nói thật nhé. Chúng ta ngoắt tay hứa đi." Phi Kiệt nói rồi cầm lấy tay bà ngoắt vào tay mình coi như giao ước thành công.
Lát sau, hắn sựt nhớ đến di động liền nhìn bà với vẻ mặt cún con, " Mà mẹ à, con để quên di động ở trường rồi. Con....mẹ có cái nào dư không? Con cần điện thoại để...."
" Để liên lạc với thằng bé chứ gì? " Mẹ Phi Kiệt nhìn hắn cười ranh mãnh, sau đó thì lấy trong túi ra điện thoại của bà, " Đây, của mẹ, con cứ lấy xài tạm. Đừng để ba con biết nhé. "
Phi Kiệt cầm lấy điện thoại mà mừng quýnh, hắn nhìn bà cười híp mắt, sau đó thì bà cầm mâm thức ăn đi ra ngoài.
Tiếng cửa khoá lại vang lên, Phi Kiệt ăn uống no nê rồi nằm vật ra giường. Hắn cầm điện thoại, đầu nhớ lại những lời mẹ mình vừa nói, trong lòng như gạt bớt đi một gánh nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.