Editor: JingJing
Giáo viên chủ nhiệm ý thức được tình hình đang trở nên phức tạp.
Ông ho một tiếng, cố gắng che giấu sự căng thẳng trong lòng, ráng gượng nở một nụ cười hiền lành trên mặt nói: “Chuyện này cũng không nghiêm trọng như thế, viết kiểm điểm là cho qua rồi.”
Phó Vân Hiên cười nói: “Nhưng phụ huynh rất quan tâm đến con cái, xảy ra chuyện này, chắc chắn muốn có một công bằng. Thầy yên tâm, kiểm điểm nhất định phải viết rồi, còn phần đền bù hay là xin lỗi về chuyện này, người làm phụ huynh như chúng tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không gây rắc rối, khó xử đến thầy đâu.”
Giáo viên chủ nhiệm bị anh ấy cười mỉa nói, trong lòng vô cùng hối hận.
Sắc mặt của đám Tống Hằng cũng không dễ nhìn.
Cậu ta đã quen hoành hành ở Thiên Lập, từ trên xuống dưới đều là người của cậu ta, vốn dĩ không sợ bị thất bại.
Mà Thẩm Đàm có cái gì chứ?
Mẹ nó, ngay cả đến trường mà anh còn đi xe bus! Sao bằng việc ngồi xe tư nhân của bọn họ chứ!
Nhưng người này lại khiến cho đại thiếu gia nhà họ Tống chịu khổ, mất mặt.
Người đứng sau của tên nhóc ngồi xe bus đến trường này còn vững chãi hơn của cậu ta.
Cha Tống tới rất nhanh.
Ông mặc một bộ đồ trang trọng, dễ thấy rằng là bị kêu đến từ công ty.
“Tổng giám đốc Phố.” Sau khi hai phụ huynh thấy nhau, đầu tiên là bắt tay chào hỏi hữu nghị, sau đó rất nhanh tiến vào chủ đề chính: “Con của tôi tính tình khá nóng nảy, lần này đã đắc tội rồi.”
Phó Vân Hiên cười nói: “Có thể hiểu.”
Tống Hằng không nhịn được nữa, thấp giọng kêu: “Cha!”
Cha Tống trừng mắt nhìn sang, giọng nghiêm khắc: “Còn không mau xin lỗi bạn học đi!”
Tống Hằng hoàn toàn không tin vào mắt mình.
“Cha muốn con xin lỗi cậu ấy ư?” Câu “cha, cha điên rồi” sắp bật ra khỏi miệng Tống Hằng nhưng bị nghẹn nuốt trở về, cậu ta cắn răng nói: “Cậu ấy ra tay trước! Cha nhìn xem cậu ấy có vết thương nào không?”
Phó Vân Hiên nghe xong bèn nhìn Thẩm Đàm, hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Thẩm Đàm nâng tay lên, lạnh nhạt nói: “Tay đau.”
Kiêu ngạo.
Tống Hằng: “…”
Trong lòng đầy lời thô tục.
Phó Vân Hiên nói tiếp: “Sao lại đánh nhau?”
Thẩm Đàm híp mắt nhìn sang Tống Hằng, gương mặt châm biếm nhàn nhạt này khiến trong lòng Tống Hằng khó chịu.
Mọi người nghe thấy Thẩm Đàm không nhanh không chậm nói: “Tờ giấy cậu ấy gian lận ném trúng vào em.”
Tống Hằng không nhịn được, tức giận mắng: “Mẹ nó…”
“Câm miệng!” Cha Tống căng đầu, càng tức giận: “Con xin lỗi người ta đàng hoàng mau! Nhìn xem bây giờ con ra thể thống gì hả!”
Vướng phải sự uy nghiêm của cha, Tống Hằng nuốt hết những câu nói sau về, vết xanh xanh đỏ đỏ lẫn lộn trên mặt, hết sức khó coi.
Cậu ta chưa bao giờ bực tức thế này!
Trước kia buông lời độc ác với Thẩm Đàm, muốn anh khóc lóc xin lỗi mình, ai mà ngờ cuối cùng người bị buộc xin lỗi lại là mình. Xi𝐧 hãy đọc 𝒕𝐫uyệ𝐧 𝒕ại [ 𝑻𝐫U𝐦𝑻𝐫u yệ𝐧.𝖵𝐧 ]
Nhìn đôi mắt trào phúng không nói gì của Thẩm Đàm, nội tâm Tống Hằng bùng nổ, gần như nghiến răng nói: “Xin lỗi.”
Gương mặt bừng đỏ của Tống Hằng cùng với gân xanh nổi trên trán, ai cũng nhìn ra được sự miễn cưỡng và phẫn nộ của cậu ta.
Cha Tống thương con trai, lập tức cười nói với Phó Vân hiên: “Con nít không hiểu chuyện, tôi cũng có trách nhiệm, đền bù thương tích thế nào sếp Phó cứ việc nói.”
“Nếu đã xin lỗi thì chuyện này xem như xong.” Phó Vân Hiên cũng cười nói: “Trường rất có trách nhiệm, nhất định chúng ta phải hòa giải ngay trước mặt, phiền sếp Tống rồi.”
Giáo viên chủ nhiệm ở bên cạnh có cảm giác hít thở không thông thật chân thật.
Cha Tống cười: “Nào có chứ.” Ông nhìn giáo viên chủ nhiệm nói: “Chủ nhiệm, nếu hai bên phụ huynh chúng tôi đã hòa giải xong, chắc là không có chuyện gì nữa chứ?”
Giáo viên chủ nhiên gật đầu lia lịa, không có việc gì, không có việc gì, các anh mau đi đi, mau đi đi!
Đám Triệu Huy cảm thấy nên đi xa chút, để Tống Hằng và cha của cậu ta ở cùng nhau.
Phó Vân Hiên dẫn Thẩm Đàm ra ngoài, lúc này đã là giờ tan học buổi chiều.
Bên ngoài có không ít học sinh kề vai câu cổ đi với nhau.
Sau giờ học, Thường Đình chạy đến phòng giáo viên chủ nhiệm, xa xa nhìn thấy Thẩm Đàm từ trên lầu đi xuống đợi người.
Phát hiện người đàn ông đeo kính đen ở bên cạnh anh, Thường Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Thẩm Đàm không bị quyền thế ức hiếp, có người bảo vệ anh hộ cô rồi.
Cô bước đi chầm chậm, cảm thấy bây giờ mình đi qua có hơi không thích hợp lắm.
Thẩm Đàm lơ đễnh nâng mắt nhìn, đúng lúc trông thấy Thường Đình nhìn sang.
Gió đêm khẽ lướt, hoa lá bên cạnh khẽ đung đưa, ngăn cách giữa hai người là dòng người đi đi lại lại khiến hình bóng của hai bên thoắt ẩn thoắt hiện.
Thường Đình bất giác đi về trước nhưng bị người phía sau gọi lại: “Thường Đình!”
Cô lập tức hoàn hồn, quay đầu nhìn lại.
Dư Mai đuổi theo chạy tới: “Đi! Dẫn cậu đến tiệm trà sữa mà bữa trước đã nói!”
Thường Đình vừa gật đầu vừa xoay người nhìn lại, Thẩm Đàm đã lẫn vào trong đám người đi mất hút.
Cô cất tâm tư của mình lại, đi theo Dư Mai rời khỏi.
Sau khi trở về trên xe, Phó Vân Hiên nói: “Hôm nay cậu gây chuyện lớn như thế, sau này còn có thể làm học sinh chăm ngoan nữa không?”
Thẩm Đàm nhíu mày: “Tôi trở thành người như thế từ lúc nào?”
Phó Vân Hiên bật cười, click mở video trên điện thoại ra, từ tốn nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân à.”
Thẩm Đàm nâng mắt nhìn sang, trên đó đang phát lại một màn anh dũng cảm xông ra bảo vệ Thường Đình.
Hai chữ anh hùng rơi vào lỗ tai anh, có ý hơi sâu xa.
Thẩm Đàm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sắc màu ảm đạm: “Ông đây ngứa mắt cậu ta từ lâu rồi.”
“Trước kia đều nhịn, sao hôm nay lại không nhịn được nữa vậy?” Trong lời nói của Phó Vân Hiên đầy vẻ trêu chọc.
Thẩm Đàm cười giễu nói: “Vận may của cậu ta không tốt.”
Thẩm Đàm không thích dáng vẻ oan ức khó chịu của Thường Đình nhất.
Trước đây nhiều lần đều vì Thường Đình buồn bã muốn khóc mà khiến anh không nhịn được chủ động tới gần.
Bản thân mình phải tốn tâm tư đi dỗ người ta, vậy mà Tống Hằng lại ra tay ở ngay trước mặt anh.
Chuyện này mà còn có thể nhịn được thì mới quái.
“Với cái tính này của cậu, có thể nhịn ở Thiên Lập hơn nửa năm là tôi cũng đã cảm thấy khó tin rồi.” Phó Vân Hiên lái xe, thong thả nói: “Trong điều ước của Người quản lý, tôi không thấy hạng mục tự chọn muốn cậu chịu cực.”
Thẩm Đàm nghe xong, mặt tối sầm, cười lạnh nói: “Vậy anh phải hỏi Đa Quả.”
Phó Vân Hiên nói: “Đa Quả? Ra đây nói chuyện.”
Trong xe vang lên một giọng nữ dịu dàng trả lời: “Trong hiệp ước Người quản lý cũng không có điều này. Đây thuộc về sự chọn lựa của bản thân người quản lý.”
Phó Vân Hiên: “Nghe thấy chưa? Là tự cậu lựa chọn.”
“Nhưng mà cô càng ngày càng tiến bộ nhỉ, biết “muốn gặp quỷ thì phải nói chuyện với quỷ” rồi.” Thẩm Đàm giễu cợt nói: “Tôi tùy tiện nói đại với người ta một câu là cô đã có thể phán rằng là uy hiếp, sau đó âm thầm tiến vào điện thoại của người ta để bồi thường.”
“Cô chỉ thiếu bước chưa livestream thu tiền cho người ta thôi.”
Phó Vân Hiên đăm chiêu: “Cậu nhắc nhở tôi phải kiểm tra xem tiền trong tài khoản của tôi có biến động gì không.”
Đa Quả vẫn trả lời bằng giọng dịu dàng: “Căn cứ vào trọng điểm của Hiệp ước Người quản lý, người quản lý tiền nhiệm hy vọng cậu là một người lương thiện, ngôn ngữ uy hiếp không phù hợp với điều kiện này.”
Trong xe truyền đến tiếng cười vui sướng khi người gặp họa.
Mặt Thẩm Đàm không chút biểu cảm nói: “Bây giờ biết tôi xảy ra chuyện gì ở trường rồi chứ?”
Anh cố gắng tránh tiếp xúc với nhiều người, bình thường cũng có nói vài ba câu với bạn cùng bàn Từ Dương của anh.
Dựa theo tính cách của Thẩm Đàm ở Nhất Trung trước đây, tên yêu ma quỷ quái này đánh nhau khắp đầu đường xó chợ không hề thua ai.
Lời nói đơn giản hay là một ánh mắt ngắn ngủi cũng có thể khiến nhóm thiếu niên xắn tay áo lên bắt đầu đánh nhau.
Sau khi vào Thiên Lập, bởi vì khiêm tốn nên anh tránh những phiền phức.
Mãi đến sau khi Thường Đình chuyển đến đây, anh không còn nhịn nổi nữa.
“Thời gian của cậu còn rất nhiều nhưng Đa Quả thì không còn thời gian nữa, cô ấy sốt ruột đốc thúc cũng có thể hiểu được.” Phó Vân Hiên cười rồi nói: “Lúc trước tôi nên mang cậu đi theo.”
Thẩm Đàm nhíu mày, không lên tiếng.
Dừng một lát, Thẩm Đàm lạnh lùng mở miệng: “Lần này cô dám bồi thường cho đám Tống Hằng thử xem.”
Anh trở về sẽ đóng hệ thống.
Đa Quả nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân, điều cậu làm là chuyện tốt. Mà Tống Hằng mới là người uy hiếp cho nên không có bồi thường.”
Thẩm Đàm: “…”
Mẹ nó, anh hùng cứu mỹ nhân.
“Tôi vừa mới mô phỏng cuộc sống hằng ngày kế tiếp của cậu, phát hiện cậu sẽ có không ít phiền toái.” Đa Quả nói: “Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình thi đại học của cậu, tôi sẽ mở hệ thống an toàn tạm thời, bảo đảm thể xác và tinh thần của cậu đều khỏe mạnh.”
Thẩm Đàm trừng mắt, lạnh nhạt nói: “Ảnh hưởng nhất tới thể xác và tinh thần của tôi chính là cô đấy, cô dứt khoát tắt mình lại đi.”
Đa Quả dịu dàng bày tỏ: “Tôi không có quyền hạn tự tắt.”
“Cậu không tắt nó được đâu, nó có mệnh lệnh tự hủy, thời gian còn chưa tới.” Phó Vân Hiên nói: “Đây là quà mà cha cậu để lại cho cậu.”
Thẩm Đàm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong con ngươi đen đầy vẻ hờ hững.
Sau khi vào đêm, gió càng ngày càng lạnh.
Di động truyền đến tiếng báo động thay đổi về thời tiết, nhắc nhở buổi tối có cơn mưa lớn ngắn ngủi.
Sau khi Thường Đình và Dư Mai dạo phố xong rồi về nhà, trên đường cầm điện thoại muốn gọi cho Thẩm Đàm mấy lần, vào lúc cô đang do dự thì bà Bạch gọi điện thoại cho cô.
Lần trước hai người cãi vã thì cả hai bên đều chiến tranh lạnh sắp một tuần rồi.
Vẻ mặt Thường Đình khựng lại, tính toán thời gian, trong lòng đã đoán được cuộc gọi này muốn nói gì.
Cô nhận máy, ngoan ngoãn kêu: “Mẹ?” Đồng thời đi lên xe bus.
Bà Bạch nghe lời này thì đôi mày đang nhíu chặt lại lặng lẽ giãn ra, bà nói: “Ngày mai là sinh nhật của con, mẹ muốn cho con một bữa cơm chúc mừng đơn giản.”
Thường Đình ngẫm nghĩ, cảm thấy hành động lần trước của mình hơi quá đáng nên không khỏi gật đầu đồng ý: “Được ạ, nhưng chỉ là bữa cơm đơn giản là được rồi.”
Thấy cô đồng ý, không hiểu sao sự căng thẳng trong lòng bà Bạch mới giảm đi.
Bà bắt đầu hỏi thăm mấy ngày nay Thường Đình thế nào, cố gắng xoa dịu mối quan hệ này.
Thường Đình hễ hỏi thì đáp, đèn đường chiếu sáng trước cửa nhà cô, có một bóng hình cao cao gầy gò đang chờ ở đó.
Thẩm Đàm dựa vào tường, hóng gió đêm ngẩng đầu nhìn về trước.
Thường Đình đang định lên tiếng nhưng khi trông thấy anh thì không khỏi khựng lại, lời muốn nói chợt bị quên sạch trong phút chốc, trong đầu chỉ còn cảnh tượng như bức tranh này.
“… Mẹ tự xem xét là được rồi ạ, con đến nhà rồi, cúp máy đây ạ, mẹ ngủ ngon.” Thường Đình cúp điện thoại, đang từ từ thong dong bước đi chuyển thành chạy ùa tới trước cửa.
“Cậu đợi ở đây bao lâu rồi?” Thường Đình đi qua rồi híp mắt cười hỏi.
“Không lâu.” Thẩm Đàm lên tiếng: “Nghe nói cậu cứ lưỡng lự muốn gọi điện thoại cho tớ, cuối cùng lại không gọi cho nên đi qua xem.”
Thường Đình: “…”
Quá mức khiếp sợ, cho nên cô không phát hiện kỳ lạ chỗ nào, buột miệng nói: “Sao cậu biết?”
Thẩm Đàm cong miệng, cười lạnh.
Sau khi Thường Đình phản ứng kịp thì bắt đầu hối hận.
Sao bản thân lại tự thừa nhận rồi!
Cô lắp bắp nói: “Tớ, tớ muốn gọi điện thoại cho cậu… là vì… vì lúc ban ngày! Tớ còn chưa nói xong thì cậu đã cúp rồi!”
Thẩm Đàm đáp ừm: “Cậu muốn nói gì?”
Ánh mắt anh sáng rực, mang theo vẻ khó hiểu khôn tả.
Nhưng Thường Đình không có tìm tòi sâu xa, cô đang nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, thốt lên suy nghĩ hồi ban ngày: “Là như thế này, tớ đã không sợ nữa rồi, mỗi ngày các vị đại ca đều làm việc trễ thế này mà còn phải qua đây tuần tra, thật sự quá cực khổ rồi.”
Sự chờ mong kỳ lạ khó tả trong lòng Thẩm Đàm đột nhiên vỡ vụn.
Vẻ mặt anh thản nhiên: “Lát nữa tớ nói lại với ông chủ.”
“Ông chủ?” Thường Đình tò mò: “Là người hôm nay đến đón cậu đi sao?”
Thẩm Đàm hờ hững đáp lại, Thường Đình hơi bất ngờ: “Tớ còn tưởng người đó là anh hoặc là chú của cậu… Đúng rồi, hôm nay cậu không sao chứ? Trông giáo viên chủ nhiệm rất hung dữ, Dư Mai nói có thể cậu sẽ bị phạt.”
“Bị phạt viết kiểm điểm.” Thẩm Đàm khẽ cười, không mảy may quan tâm: “5000 chữ.”
Thường Đình xung phong: “Tớ viết giúp cậu! 5000 chữ rất nhanh, trước đây tớ thường xuyên viết cái này đó!”
Thẩm Đàm cụp mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười xấu xa: “Cậu?”
“Ừm!” Mặt Thường Đình nghiêm túc: “Cậu tin tưởng tớ, tớ là dân chuyên nghiệp! Trước đây bảng kiểm điểm bị phạt của bạn tớ đều là tớ viết, chưa từng bị phát hiện!”
Thật ra học sinh ba tốt là dân chuyên nghiệp viết thay kiểm điểm.
Thẩm Đàm cảm thấy cô hơi thú vị cho nên giao nhiệm vụ thiêng liêng này lại cho cô: “Được, 5000 chữ, sáng mai nộp.”
Thường Đình cười với vẻ gian xảo: “Một tiếng sau là có thể đưa cậu.”
Thẩm Đàm híp mắt: “Muốn tớ khen cậu?”
Thường Đình giơ tay sờ mũi, khiêm tốn lắc đầu, cô vừa lấy chìa khóa ra mở cửa vừa hỏi: “Nhưng sao hôm nay cậu đối với Tống Hằng lại…” không kiên nhẫn thế này.
Không đợi cô nói xong, Thẩm Đàm đã lên tiếng: “Đã sớm thấy cậu ta khó ưa.”
“Ơ?” Thường Đình kinh ngạc quay đầu hỏi: “Không phải vì tớ sao?”
Mặt Thẩm Đàm thoáng sựng lại, lườm cô.