Editor: JingJing
Khoảnh khắc đối mặt lúc nãy rất xấu hổ, Thường Đình chỉ muốn nói gì đó để kết thúc bầu không khí ngột ngạt này.
Tâm trạng khó chịu còn chưa tiêu tan, bộ dạng mắt sưng mũi chua xót rơi vào trong mắt Thẩm Đàm, quả thật hơi mất hình tượng.
Thẩm Đàm cúi người nhặt điện thoại lên, hai người im lặng quan sát ba giây, nói: “Không cứu được.”
Vừa dứt lời thì cảm thấy vành mắt của cô gái càng đỏ hơn, còn có nước mắt rưng rưng.
“Cảm ơn.” Thường Đình đưa tay lấy điện thoại.
Cô không quan tâm tới Thẩm Đàm, ôm túi rồi dựa vào tường ngồi tiếp.
Bọn họ còn ở trong cục cảnh sát, chỉ là ở một góc tường, bởi vì trời đổ mưa nên không có người.
Thẩm Đàm cũng không để tâm lắm, lướt qua cô đi ra ngoài.
Thường Đình lặng lẽ nâng mắt, phát hiện anh một mình đi vào trong màn mưa.
Tính cách này hờ hững thật.
Cô phảng phất nghĩ đến, nhưng tiếng chuông của một điện thoại khác vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Là mẹ gọi tới.
Thường Đình nhận điện thoại, nghe thấy tâm tình của đối phương rất không tệ nói: “Chừng nào trở về? Mẹ kêu dì chuẩn bị đồ ăn mà con thích nhất đấy.”
“Sắp ạ.” Cô thấp giọng nói.
Mẹ nói tiếp: “Vi Vi cũng chưa trở về, có phải đi cùng với con không?”
“Không có.”
“Vậy con bé đi đâu rồi?”
“Không biết.”
“Vậy con về trước đi, mẹ đi hỏi thăm.”
Thường Đình cúp điện thoại, thở dài một tiếng.
Cô không muốn trở về nhà lắm, gia đình này hơi phiền toái.
Mưa rơi tí tách, Thường Đình nghịch điện thoại, nghĩ đến ngày mai sẽ đem đến tiệm xem thử.
Cô không tin lời nói không cứu được của Thẩm Đàm.
Anh cũng đâu biết sửa điện thoại!
“Ôi, Thẩm Đàm đâu?”
Cô vừa mới nghĩ đến anh thì phát hiện có người quay trở lại, người đó xông vào từ trong mưa kêu: “Tên nhóc kia lại chạy rồi à?”
“Lúc nãy còn ở đây, sao không thấy nữa vậy?”
Người ở bên trong đáp: “Làm xong ghi chép hết rồi, cũng không phải lần đầu đến.”
Có người cười nói: “Nhìn số lần cậu ấy đến, không biết chừng còn tưởng là nhân viên ngoài biên chế.”
“Còn cười nữa, tội phạm chạy thoát hơn 10 năm lại bị một học sinh cấp ba bắt được, còn không chỉ một người, đội trưởng Lưu ở bên trong đã tức giận đến muốn chỉnh người.” Người bên trong nói với người bên ngoài: “Anh trở về đúng lúc lắm, mau qua đây thay tôi chịu bị chỉnh đi!”
Thường Đình co thành một cục trong góc nên không bị phát hiện.
Nghe lời nói của những người này, cô mấp máy môi, hơi tò mò.
Thẩm Đàm lợi hại vậy à?
Cô giơ tay xoa gương mặt bị gió đêm thổi lạnh, đang định đứng dậy thì thấy Thẩm Đàm lúc trước rời đi lại trở về.
Anh cầm cây dù màu đen, trong tay còn cầm một cây dù màu trắng.
Mục tiêu rất rõ ràng là đi tới bên này.
Người ở bên ngoài còn chưa đi vào chào hỏi anh: “Ôi, sao tiểu thiếu gia lại quay về rồi?”
“Có phải nhớ đến manh mối gì không?”
Câu nói đầy vẻ trêu ghẹo, lại có vẻ thân thiết ôn hòa.
Thẩm Đàm gật đầu ra hiệu với Thường Đình ở trong góc: “Đón người.”
Lúc này những người khác mới chú ý tới trong góc còn có người khác.
Ánh mắt của họ đảo tới đảo lui nhìn Thẩm Đàm và Thường Đình, ý cười trong mắt càng thêm mập mờ.
“Có tiền đồ đó.” Một người dựng thẳng ngón cái với Thẩm Đàm, rồi nói với người bên cạnh: “Anh học hỏi chút đi.”
“Đã ghi chép lại rồi, được chưa nhỉ?”
Tim Thường Đình đập bình bịch, giả bộ như mình không nghe thấy gì đi về trước.
Thẩm Đàm đưa cây dù nhỏ màu trắng cho cô thì nghe thấy một câu cảm ơn mềm mại.
So với câu cảm ơn lúc trước thì nghe thật lòng hơn.
Hai người bung dù một trước một sau đi ra ngoài.
Thường Đình ở phía sau lặng lẽ nâng mắt đánh giá Thẩm Đàm ở phía trước.
Chàng trai này trổ mã rất đẹp.
Dáng người cao lớn, cao hơn cô rất nhiều cái đầu, mái tóc đen rơi che đi phần phía sau cổ, không nhìn thấy rõ được gương mặt của anh.
Người này chắc có rất nhiều bạn thích.
Thường Đình thầm nghĩ, vừa cố gắng bắt chuyện để xoa dịu bầu không khí: “Chuyện đó… bạn học Thẩm, chuyện của Tống Hằng hôm nay tớ không phải cố ý đâu.”
Nếu như cô không sơ suất đá tờ giấy đến chỗ Thẩm Đàm…
Thẩm Đàm: “Liên quan gì đến cậu?”
Nói hay lắm!
Ánh mắt Thường Đình nhìn anh một cách sâu xa, quả nhiên bạn học Thẩm am hiểu lý lẽ.
Thẩm Đàm đột nhiên xoay người, quá mức bất ngờ nên Thường Đình sợ tới mức lui về sau mấy bước.
Anh ỷ vào thân hình cao lớn, khẽ cúi đầu, nhìn từ trên cao xuống.
“Cậu đi theo tớ làm gì?”
“Hả?” Thường Đình đứng hình một giây, sau đó mới phản ứng kịp, nói: “Tớ phải về nhà.”
Thẩm Đàm nghiêng người nhường đường, im lặng ra hiệu, vậy cậu đi đi.
Thường Đình: “…”
“Tớ vừa tới Bạch Xuyên nên không quen.” Thường Đình nói: “Phía trước có thể gọi xe không?”
“Có thể.”
“Cảm ơn cậu.”
Hôm nay số lần nói chuyện của Thường Đình với Thẩm Đàm đều có nói câu cảm ơn.
Thẩm Đàm lười biếng nhìn cô, khi Thường Đình đi ngang qua bên người thì anh thấp giọng nói: “Cho cậu cây dù, tối nay nhìn thấy gì, nghe thấy gì, một chữ cũng không cho cậu nói ra.”
Thường Đình: “…”
Cô biết người này sẽ không đặc biệt tốt bụng đến đưa dù cho mình mà!
Cái gì mà tình bạn bè? Đều là ảo giác!
Thường Đình tránh ở dưới dù, từ từ nhìn lại Thẩm Đàm, cũng thấp giọng học theo anh nói: “Nếu lỡ nói ra thì phải làm sao?”
Thẩm Đàm cúi đầu bật cười.
Lần đầu tiên Thường Đình thấy anh cười. Nếu nói khi Thẩm Đàm không người thì lạnh lùng xa cách với người khác cả nghìn dặm, nhưng khi anh bật cười lại xua đi nét lạnh lùng trên người, mang theo vẻ bá đạo vô lại, lại hơi tỏ vẻ “cao cao tại thượng”.
Anh rũ mắt cười như không cười đánh giá Thường Đình, nói: “Cậu cứ thử xem.”
Cậu như vậy thì ai mà dám thử?
Thường Đình yên lặng thu hồi tầm mắt, đến sát cây dù ngăn cách Thẩm Đàm ở bên ngoài.
“Tớ không thử.” Cô ngoan ngoãn nói.
Thẩm Đàm nheo mắt, rồi nói: “Vậy thì đi đi.”
Thường Đình ồ một tiếng, đi trước mặt anh.
Cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt, giữa hai người lại trở về sự im lặng.
Có xe đi ngang qua, Thường Đình vội vẫy tay ngăn lại, mở cửa lên xe đóng lại, động tác liền một mạch.
Tài xế hơi nghi ngờ nhìn cô gái nhỏ, dáng vẻ vội vàng giống như phía sau có chú chó đuổi theo cô.
Thường Đình báo địa chỉ, nhìn Thẩm Đàm trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa phía sau thì mới nhẹ nhõm thở ra.
Không phải cô sợ Thẩm Đàm.
Dù sao một thanh niên ba tốt giao tội phạm cho đất nước, thấy thế nào cũng không phải là người xấu.
Cô chỉ không chịu nổi bầu không khí yên ắng đó.
Quả thật cả người đều khó chịu.
Trong lòng có 180 câu hỏi nhưng ngại lời cảnh cáo của Thẩm Đàm nên không dám nói.
Thường Đình nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, mạch suy nghĩ có hơi không thông.
Bạn học Thẩm không có chút tiếng tăm ở trong trường, nhưng ở ngoài trường lại nổi tiếng như thế.
Quả nhiên mấy nhân vật tiếng tăm ở trường cấp ba Thiên Lập trong lời của bạn cùng bàn không thể tin hoàn toàn được.
Sau khi Thẩm Đàm nhìn người lên xe biến mất trong tầm mắt anh, di động truyền đến tiếng rung, buộc anh cầm lên xem tin nhắn.
Trên màn hình phát ra ánh sáng của một khung trò chuyện màu đen.
“Số liệu phản ánh khẳng định cô ấy không nghe thấy được.”
“Tôi bảo cậu đưa dù cho cô ấy, sử dụng phương pháp vòng vèo, nhưng không bảo cậu uy hiếp cô ấy.”
“Như vậy với con gái là không tốt đấy.”
Thẩm Đàm bấm tắt cất điện thoại lại, mặt không đổi nhìn về trước.
Sau khi về nhà, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Thường Đình cầm cây dù màu trắng đi vào trong sân thì nghe thấy mẹ nói: “Vi Vi đâu?”
Người làm đáp: “Đến mấy nhà kế bên tìm cũng không thấy.”
“Đứa nhỏ này, di động cũng không nghe…” Lời còn chưa dứt thì thấy Thường Đình trở về, trên mặt mẹ lộ ra vẻ tươi cười, đi ra nghênh đón nói: “Đã về rồi à, có đói bụng không?”
Thường Đình lắc đầu, mẹ nắm tay cô nói: “Đã dọn phòng cho con xong rồi, thêm rất nhiều món đồ, con lên đó xem có thích không nhé.”
Thường Đình đáp dạ rồi thu dù lại, người làm liền đi qua ý bảo cô đưa qua để mình xử lý.
“Không cần, tự con làm được ạ.” Thường Đình nhẹ giọng nói, cầm dù đi lên lầu.
Đây là ngày thứ ba cô vào nhà họ Tô.
Năm năm trước mẹ tái hôn đến nhà họ Tô cũng dẫn cô sang đây. Tuy Tô Minh Hầu yêu bà đến chết nhưng con gái của người vợ đầu Tô Minh Hầu lại vô cùng không thích người mẹ kế và đứa em gái mà người mẹ kế dẫn đến. Truyện Phương Tây
Thường Đình cũng cảm thấy lúng túng.
Người Tô Minh Hầu yêu là mẹ của cô, mặc dù cũng “yêu ai yêu cả đường đi lối về” nhưng suy cho cùng vẫn thua kém con gái của mình.
Tô Vi sống chết cũng không muốn Thường Đình vào ở, làm loạn rồi rời nhà trốn đi, dọa Tô Minh Hầu.
Không ít người cũng muốn Thường Đình nhượng bộ, nói hãy suy nghĩ vì cuộc hôn nhân của mẹ, đừng ở bên cạnh mẹ nữa.
Ngay từ đầu cô cũng không muốn.
Là mẹ muốn cô tới đây.
Sau này bà ngoại đón cô đến thành phố lân cận sinh sống, quanh năm suốt tháng gặp mẹ được hai ba lần, phần lớn thời gian đều liên lạc qua điện thoại.
Mãi đến năm nay bà ngoại qua đời, mẹ mới đón cô sang đây lần nữa.
Ngày đầu tiên Thường Đình đến nhà họ Tô, tuy Tô Vi đã trở về nhưng hoàn toàn không đếm xỉa tới cô.
Ngày hôm sau, Tô Vi về nhà gần như cùng thời điểm với cô.
Ngày thứ ba, Tô Vi không trở về.
Lần này đã không nhịn nổi trong ba ngày, cũng nằm trong dự tính của Thường Đình.
Dù sao nơi hai cô gặp mặt cũng không chỉ có trong nhà mà còn có ở trường.
Mẹ và Tô Minh Hầu hình như đều muốn tác hợp cho hai chị em gái, cho nên chuyển Thường Đình đến trường của Tô Vi, còn học cùng lớp với nhau.
Khi Thường Đình biết được thì cảm thấy ngột ngạt.
Điều may mắn duy nhất chính là bọn họ không có sắp xếp Tô Vi thành bạn cùng bạn với mình.
Nếu không thì chắc cô phải chuyển trường.
Mở cửa đi vào, so với hai ngày trước quả thật trong phòng có nhiều đồ hơn.
Chiếc giường trong phòng là màu cô thích, trên bàn bày một số món trang trí nhỏ cũng rất hợp ý cô. Mở tủ quần áo ra, bên trong có thêm vài váy quần và áo hợp gu cô.
Tuy mẹ không thường gặp cô nhưng vô cùng để ý tới đứa con gái này.
Cho dù là không ở bên cạnh, cũng sẽ thông qua bà ngoại để tìm hiểu sở thích của con gái.
Như thế này khiến Thường Đình không hạ quyết tâm với bà được.
Cô cầm cây dù đặt cạnh ban công.
Thấy có ngọn đèn xe chớp tắt ở phía dưới, Tô Minh Hầu đã trở về.
Con gái không về nhà, thân làm cha chắc chắn sẽ lo lắng.
Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng tại sao Tô Vi không trở về.
Ngày đầu tiên Thường Đình đến Bạch Xuyên đã muốn dọn ra ngoài ở.
Từ đầu cô đã không nghĩ có thể ở lại nhà họ Tô lâu.
Chỉ là vừa bị trộm bóp tiền, điện thoại và giấy tờ tùy thân nên khiến cô chậm trễ.
Di động truyền đến âm nhắc nhở có tin nhắn.
Thường Đình cất balo xong rồi cầm điện thoại ra xem.
Là Dư Mai hỏi cô có muốn thêm vào nhóm không.
Nhóm lớp chắc chắn có Tô Vi trong đó.
Thường Đình không muốn xuất hiện cùng một chỗ với Tô Vi, cho dù là nhóm trò chuyện.
Cô vừa mới từ chối xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, mẹ kêu cô xuống lầu ăn cơm.
Thường Đình đặt điện thoại xuống đi qua.
Cô có thể đón nhận được bầu không khí trên bàn cơm.
Không có ai nói tại sao Tô Vi vắng mặt, mọi người đều nhạy bén tránh vấn đề này.
Tô Minh Hầu và mẹ hỏi gì thì cô đáp đấy, ngoại trừ chuyện bài vở của Thường Đình thì thỉnh thoảng hai người sẽ nói chuyện về công ty và chuyện khác.
Sau khi Thường Đình nhanh chóng ăn no thì chuồn lên lầu ở một mình.
Giấy tờ bị mất đã tìm được, cô mở máy tính lên tra phòng cho thuê trên mạng.
Chọn lựa vị trí ở gần khu vực trường học, tiền thuê nhà ở gần trường hơi cao.
Tuy từ trước tới giờ mẹ luôn hào phóng cho tiền cô, nhưng nghĩ đến Tô Minh Hầu và Tô Vi, trong lòng Thường Đình vẫn có một vướng mắc.
Cô chọn tới chọn lui, cuối cùng không thể chọn được, mà đang xem lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy, mẹ ngăn cô nói: “Hôm nay mẹ nghỉ làm, đúng lúc có thời gian lái xe đưa con tới trường.”
Thường Đình nghĩ chỉ có một mình cô, vì thế vui vẻ đồng ý.
Sau khi lên xe thì mới phát hiện, thì ra Tô Minh Hầu cũng ở đây.
Thường Đình với nét mặt khôn khéo, nhưng trong lòng lại tiếc nuối.
Sự thoải mái lúc nãy chớp mắt rớt xuống từ trên cao.