Bạn Học Thẩm

Chương 30:




Editor: JingJing
Thẩm Đàm không để cho người ta chút mặt mũi nào.
Giễu cợt Tô Vi trước mặt mọi người.
Tô Vi chưa từng bị chọc tức như thế này nên vành mắt lập tức ửng đỏ, cắn răng không khóc thành tiếng, trong lòng vô cùng tủi thân.
Trước kia như thế này thì Tống Hằng sẽ là người đầu tiên xông ra.
Nhưng xin lỗi, đối phương là Thẩm Đàm, Tống Hằng là người đầu tiên chuồn mất.
Lâm Tú ở bên cạnh không phục nói: “Cậu không cần phải nói thế đâu nhỉ?”
“Vậy bản thân người trong cuộc có nói gì chưa?” Thường Đình nhìn thẳng vào mắt Tô Vi cười nói: “Muốn thắng tôi, vậy thì tự mình tới đi.”
Mọi người vì câu nói này của cô mà phát ra tiếng ồn ào náo nhiệt.
Tô Vi một lần nữa nhớ tới lời nói của Thường Đình khi rời khỏi nhà họ Tô.
Khoảng cách giữa tôi và cô, sẽ không chỉ dừng lại ở tám điểm.
Cô ta không kìm được nữa, tức giận xoay người rời đi.
Từ sau lần đánh nhau ở kỳ thi đợt trước, mọi người đã mơ hồ đoán ra được mối quan hệ giữa Tô Vi và Thường Đình không tốt.
Hôm nay xem như hoàn toàn chơi thẳng mặt nhau, quang minh chính đại tuyên bố mối quan hệ giữa hai người các cô không tốt thật.
Sau khi Thường Đình nói xong bèn vui đùa ôm chầm lấy cổ của Dư Mai, nói với Tô Vi đang rời khỏi: “Cô thắng được thì tên của tôi sẽ viết ngược!”
Lâm Tú với vẻ mặt phẫn nộ xoay người rời đi hai bước, rồi quay đầu nhìn Lục Hoài nói: “Cậu không đi xem Vi Vi sao?”
Vẻ mặt Lục Hoài kỳ quặc nhìn Thẩm Đàm, dừng lại mấy giây sau mới đuổi theo Tô Vi.
Thẩm Đàm bị Từ Dương kéo vào phòng học, có không ít người vây quanh anh nhờ chỉ bảo.
Nhưng Thẩm Đàm vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, vừa nhìn là biết không muốn mở miệng nói chuyện.
Vì học tập, những người khác đều liều mạng!
Thường Đình trở về chỗ ngồi, nhìn Dư Mai nói: “Cậu và Tô Vi từng đụng chạm sao?”
Trước đó nhiều lần, cô đã cảm thấy Dư Mai xem thường và khinh bỉ Tô Vi nhưng cô chưa hỏi kỹ.
“Có một chút.” Dư Mai nhún vai: “Cậu ấy quá kiêu căng ngạo mạn, khi cậu ấy nhìn người không lọt vào mắt cậu ấy sẽ mang theo cảm giác kiêu kỳ và không tốt.”
“Nhất là ở việc học tập, không phải cậu ấy hạng nhì sao, trừ Lục Hoài ra, cậu ấy cảm thấy ai cũng không xứng.” Dư Mai chê cười: “Cậu ấy bị người khác chiều chuộng đến hư rồi.”
Bị người khác chiều chuộng đến hư rồi.
Thường Đình gật đầu, híp mắt cười: “Có thể được người khác chiều chuộng thành thế này cũng là một loại may mắn.”
Dư Mai lại lắc đầu, Cố Minh cũng lắc đầu.
Cố Minh nói: “Có người chiều chuộng là chuyện tốt, nhưng không thể làm hư được.”
“Bị làm hư còn không tự hiểu, đó chính là ngu ngốc.” Dư Mai hừ nói: “Nếu như tớ giống cậu ấy thì chắc chắn cha mẹ tớ sẽ đuổi tớ ra ngoài đường!”
Thường Đình bị cô ấy chọc cười, đôi mắt cong lên.
Dư Mai chỉ về phía cô nói: “Nhìn cậu đi, lúc cậu vừa tới, tớ đã thấy cậu rất vừa mắt, có cám giác khiến người ta cam tâm tình nguyện cưng chiều. Sự thật chứng minh tớ không có nhìn nhầm.”
Thường Đình không khỏi cảm thán ở trong lòng, quả thật số cô may mắn, gặp được những người tốt bụng hiền lành.
Trong lòng Tô Vi khó mà bình ổn được, về thành tích của Thẩm Đàm, mặc dù mọi người đã phân tích qua nhưng vẫn có một số người nghĩ rằng có yếu tố may mắn, cảm thấy có sơ hở nào đấy mà có thể chui lọt được.
Cho đến khi thầy Lý đến đây.
Ông cười híp mắt nói: “Mọi người đã xem bảng thành tích hôm nay chưa?”
Dưới bục im lặng như tờ.
Thầy Lý cũng phớt lờ, nhìn thấy dáng vẻ tò mò của các cô cậu thiếu niên thì hắng giọng nói: “Đã sớm nói với các em, bây giờ là thời kỳ mấu chốt mà các em không nghe.”
“Sự uy hiếp không chỉ đến từ bản thân mình mà còn có người khác.”
“Về bài thi, là nhóm giáo viên cùng nhau xem qua, không có sơ hở nào.” Thầy Lý nói: “Có một giáo viên khác đã sớm chú ý đến bạn học này.”
“Mọi người có thể không biết, bạn học này trước khi chuyển đến đã học ở Nhất Trung.” Thầy Lý liếc nhìn Thẩm Đàm với vẻ mặt không đổi cảm xúc, giúp anh bác bỏ tin đồn nhảm: “Ở bên đó bình thường đều thi được ở vị trí thứ nhất.”
Dưới bục xôn xao hẳn lên.
Mọi người không khỏi nhìn sang Thẩm Đàm.
Triệu Huy vỗ tay nói: “Tớ biết mà! Khó trách trước kia Thẩm Bội ở Nhất Trung lại tới đây!”
Bạn cùng bạn: “Chính là anh em nhỉ, tớ khẳng định không đoán sai đâu!”
Tống Hằng hừ một tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn sang Thẩm Đàm.
Một tay Thường Đình chống cằm, chớp mắt nhìn Thẩm Đàm.
Nếu như Thẩm Đàm vẫn luôn thi được hạng nhất ở Nhất Trung thì tại sao chuyển đến đây lại khiêm tốn như vậy?
Quả thật khiến người ta tò mò mà.
Có thầy Lý làm chứng, sự hoài nghi tồn đọng trong lòng những người khẳng định kết quả của Thẩm Đàm không đúng bị vã bôm bốp vào mặt.
Một chút ý nghĩ may mắn ở trong lòng cũng biến mất.
Lục Hoài yên lặng, nhìn qua không ổn lắm.
Lòng tự tin bị Thẩm Đàm mỉa mai đã để lại vết thương lòng.
Tâm tình của Tô Vi cũng chẳng tốt.
Một mình Thường Đình thì cô ta còn có thể chịu nổi nhưng bây giờ lại tới thêm một người Thẩm Đàm.
Cô ta muốn điên lên nhưng ngại vì đang đi học nên cố gắng nhịn xuống.
Cả ngày hôm nay đều nhịn nhục, Tô Vi cảm thấy mình khó chịu đến muốn chết.
Thường Đình chờ đến giờ tan học, gấp gáp muốn đi tìm Thẩm Đàm để hỏi chuyện.
Vừa mới đi đến dưới lầu thì đã nhận được cuộc điện thoại.
Mới nhìn số điện thoại là cô đã nhận ra, là của Chu Tài.
Thường Đình chớp mắt, nghe máy, vừa đi vừa nói chuyện: “Alo?”
“Tan học chưa.” Chu Tài nói: “Tớ đang ở cổng trường của cậu.”
Thường Đình: “…”
Cậu ấy đến đây thật à!
Thường Đình lập tức quay đầu, chạy về phía cổng sau: “Tớ đã rời khỏi trường rồi!”
Chu Tài từ tốn nói: “Tớ đã đợi ở cổng trường suốt một tiếng, không nhìn thấy cậu, đừng có nói xạo!”
“Một tiếng?”
“Đã biết trước rồi, tớ biết cậu sẽ chạy.”
Thường Đình thở dài: “Được rồi, cậu ở cổng chờ tớ năm phút, năm phút nữa tớ sẽ tới.”
Cô cúp máy, chạy về phía cổng sau trường.
Con đường này là Dư Mai nói với cô, học sinh trốn học thường chạy đến đây hoặc là con đường mà các học sinh trễ học tránh đội kỷ luật.
Đi đến đây thì phải leo tường.
Thường Đình nhìn bức tường cao trước mắt, khẽ cắn răng xắn tay áo lên.
Tuy trước kia cô chưa từng trốn học nhưng thỉnh thoảng sẽ cùng nhóm Tiết Doanh trèo tường đi ra cổng, những lần mà làm như thế đều là chọc vào người không nên chọc hoặc là những lúc đánh nhau chạy trối chết.
Đợi sau khi gặp phải viện binh đang ép giết bằng được ở phía đối diện thì cũng phải trèo thêm lần nữa.
Cho nên tuy trèo tường không phải nhuần nhuyễn lắm nhưng cũng không quá xa lạ.
Đợi đến khi Thường Đình từ từ trèo lên đầu tường thì nhìn thấy phía dưới có hai người cách đó không xa ở đằng trước.
Một người trong đó là Thẩm Đàm.
Anh đeo cặp da ở một bên vai, hai tai nhét vào trong túi lạnh lùng đứng dưới tàng cây.
Nữ sinh ngăn cản đường đi của anh, đỏ mặt nghiêm túc nói với anh vài lời.
Tình cảnh này khiến cô không tài nào chấp nhận được.
Thường Đình hít sâu, hoàn toàn quên mình là người đang chạy trốn.
Cô nằm sấp ở trên tường, hô với hai người ở phía trước: “Bạn học Thẩm, cứu, mạng!”
Đàn em cách đó không xa: “…”
Thẩm Đàm nghe thấy bèn quay đầu nhìn lại.
Trông thấy Thường Đình đang vướng ở trên tường tội nghiệp nhìn mình, anh khẽ cong môi cười.
Thẩm Đàm xoay người đi về phía cô.
Đàn em vội vàng gọi theo: “Đàn anh!”
Thẩm Đàm đáp lời cô ấy: “Tự mình đi nói đi.”
Đàn em bị anh nói thế này thì vẻ mặt hơi mất mát.
Thẩm Đàm từ từ đi đến dưới tường, ngẩng đầu nhìn Thường Đình ở bên trên nói: “Làm gì thế?”
Sau khi Thường Đình thấy anh tới đây thì trở mình ngồi dậy trên bờ tường, chớp mắt với anh: “Tớ không xuống được.”
Trả lời vô cùng vô tội.
Cô lặng lẽ nhìn nữ sinh ở phía sau, vào lúc Thẩm Đàm đi qua thì đối phương đã biết điều đi rồi.
Thẩm Đàm nghe thấy cô nói không xuống được, hai tay bèn đưa ra từ trong túi quần, giang rộng rồi nói với Thường Đình: “Nhảy.”
“Tiếp được không?” Thường Đình hỏi.
Thẩm Đàm bật cười: “Vậy tớ đi đây.”
“Đừng đừng đừng, tớ nhảy!” Thường Đình vừa dứt lời thì buông tay nhảy xuống.
Thật ra cô biết Thẩm Đàm nhất định sẽ đỡ được cô.
Sự thật cũng là như thế.
Chàng trai vững vàng đỡ được cô, bàn tay phát ra lực nhẹ nhàng, ôm chặt người ở trong ngực không để cho bị thương tẹo nào.
Thường Đình được anh ôm vào trong ngực wow lên, hoan hô nói: “Giỏi quá!”
Thẩm Đàm khẽ nghiêng đầu, chạm vào trán cô một cái rồi nhanh chóng tách ra.
Anh vừa mới thả người xuống thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam nhàn nhạt nói: “Năm phút, cậu đến sớm rồi.”
Thường Đình: “…”
Cô hoảng sợ đến suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình.
Sao lớp trưởng Chu lại có thể tìm tới nơi này chứ!
Trong chớp mắt cô làm gương mặt khổ sở nhìn Thẩm Đàm nhíu mày.
Xoay người nhìn lại, phía sau là nam sinh điển trai đeo mắt kính đang đi tới.
Cậu ấy có phong cách trầm ổn, thậm chí mang theo vài phần dịu dàng, nhưng vẻ mặt không chút biểu cảm nhấp nhô gì lại mang đến vẻ lạnh lùng khó mà chạm đến.
Chu Tài chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Đàm rồi nhìn Thường Đình nói: “Bất kỳ trường học nào cũng có cổng sau và cổng trước, đây là Tiết Doanh nói với tớ.”
Khóe mắt Thường Đình nâng lên nói: “Cậu thật sự đã bị cậu ấy dạy bậy rồi.”
“Mấy thứ cậu ấy dạy thỉnh thoảng cũng xem như có ích.” Chu Tài nhướng mày.
Thường Đình đi đến bên cạnh Chu Tài, nói với Thẩm Đàm: ‘”Bạn của tớ, đến tìm tớ… chuyện học tập.”
Ba chữ cuối cùng nói trong sự vô cùng tức giận.
Thẩm Đàm nhìn Chu Tài, hơi híp mắt nói: “Học tập?”
Thường Đình kiên định gật đầu, hơn nữa ánh mắt còn ra hiệu cho Chu Tài nói phải cho tớ!
Chu Tài nói: “Nghe người ta nói hôm nay các cậu đã có thành tích rồi.”
Thường Đình thầm nói không ổn ròi, cậu ấy trực tiếp quá!
“Có thì có rồi, nhưng không như mong muốn lắm.” Thường Đình nói: “Tớ vẫn là hạng nhì, chứng ta vẫn là đồng đội trên cùng chiến tuyến.”
“Hạng nhất là ai?” Chu Tài hỏi.
Thường Đình đang định mở miệng nói Lục Hoài nhưng Thẩm Đàm ở bên cạnh lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp: “Tớ.”
Thường Đình: “…”
Cậu xong rồi bạn học Thẩm ơi!
Cậu không biết mình đang chọc vào cái gì đâu!
Lần này đổi thành cô liều mạng nháy mắt ra hiệu với Thẩm Đàm.
Chu Tài vẫn luôn phớt lờ Thẩm Đàm nhưng sau khi nghe thấy lời này thì đột nhiên trở nên xem trọng anh hơn.
Tầm mắt của cậu ấy từ Thường Đình chuyển sang trên người Thẩm Đàm, gương mặt nghiêm túc nói: “Chào cậu, tớ là bạn của Thường Đình, Chu Tài.”
Thẩm Đàm nể mặt Thường Đình mà miễn cưỡng lịch sự đáp lại: “Chào cậu.”
Chu Tài: “Nghe nói cậu ấy vì hạng nhất mà học tập cả đêm.”
“Vậy sao?” Thẩm Đàm nhìn Thường Đình, cười như không cười: “Vậy rất cố gắng đó.”
Thường Đình phồng má nhìn bọn họ.
“Cậu ấy rất lợi hại, trước kia ở bên trường tụi tớ đều là hạng nhất.” Chu Tài vừa đi vừa nói với Thẩm Đàm: “Nhưng sau khi qua bên đây thì cứ bị người khác giành mất hạng nhất, cho nên muốn nhìn xem người thắng được cậu ấy ra sao.”
“Bây giờ cậu đã thấy rồi.”
“Ấn tượng đầu tiên không tồi, nhất là khi cứu cậu ấy xuống.” Chu Tài nói: “Chắc là một bạn học nhiệt tình tốt bụng.”
Thường Đình: “…”
Thẩm Đàm lười biếng đáp: “Cảm ơn.”
Chu Tài: “Tớ đã xem đề của các cậu rồi, có mấy câu khá thú vị.”
Đầu Thường Đình đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu ấy: “Cậu lấy đề ở đâu?”
Chu Tài không cảm xúc nói: “Lúc tan học có bạn nữ nhiệt tình đưa cho.”
Thường Đình: “?”
Ai lại không chịu nổi cám dỗ vậy chứ!
Chu Tài đi đến hỏi Thẩm Đàm: “Có thể thỉnh giáo một chút được không?”
Thẩm Đàm: “Cậu cứ nói đi.”
Chu Tài cầm điện thoại bắt đầu hỏi câu hỏi của mình.
Hai người vừa đi vừa nói, dần dần bỏ rơi Thường Đình ở phía sau.
Thường Đình nhìn thấy hai người con trai đang càng đi càng xa thì lâm vào mơ màng.
Có ý gì?
Vào lúc vẻ mặt cô đang mông lung thì nhận được tin nhắn từ Dư Mai.
Dư Mai đang cảm thán ở trong nhóm: “Lúc tan học tớ gặp được một bạn nam đẹp trai đeo mắt kính, đến bắt chuyện hỏi tớ muốn xem đề thi thử!”
Thường Đình: “…”
Cố Minh: “Cậu cho à?”
Dư Mai: “Tớ dễ dàng bị người khác mua chuộc thế sao?”
“Thấy cậu ấy đẹp trai nên đương nhiên cho rồi!”
Thường Đình che mặt, thì ra là cậu! Tớ đây không có người bạn cùng bàn không chịu nổi cám dỗ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.