Bạn Học Thẩm

Chương 32:




Editor: JingJing
Thường Đình nâng pikachu trong tay, kinh ngạc nhìn.
“Cô, cô… pikachu…” Đầu lưỡi cô bị dính lại, giọng run run: “Biết, biết nói chuyện… à…”
Thẩm Đàm nhìn cô gái nhỏ bị dọa sợ.
Anh đi qua giơ tay nhéo lỗ tai của pikachu nói: “Cậu xem nó như là một con pikachu biết nói chuyện đi.”
Thường Đình nâng mắt nhìn anh, thầm nói đáng sợ quá!
Đáng sợ nhất là cậu nói con pikachu biết nói chuyện này là Đa Quả!
“Không phải Đa Quả sao?” Thường Đình mông lung nhìn anh.
Thẩm Đàm lau tóc nói: “Phải.”
“Sao đây là Đa Quả được chứ!” Thường Đình phản bác xong, đầu lại mông lung một lúc rồi đột nhiên tỉnh táo lại: “Đợi chút… Ý của cậu là Đa Quả không phải là người sao?”
Sau khi Thẩm Đàm nghe thế thì nhìn cô, cười như không cười.
Đa Quả nói: “Nói một cách nghiêm túc thì đúng là như vậy.”
Thường Đình nghe thấy cô ấy nói chuyện bèn cúi đầu nhìn về trong tay, giọng của Đa Quả là kiểu dịu dàng của người phụ nữ đã trưởng thành.
“Cô ấy là trí tuệ nhân tạo.” Thẩm Đàm nói: “Chẳng qua thông minh hơn những con khác.”
Trí tuệ nhân tạo.
Thì ra tình địch của tôi là một AI!
Trong lòng Thường Đình thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cảm thấy pikachu trong tay cô quả thật vô cùng đáng yêu!
Một khi đã chấp nhận sự việc thế này, cô hoàn toàn vứt đi ý nghĩ tình địch mà chỉ còn lại sự tò mò.
“Tôi biết trí tuệ nhân tạo nhưng cho tới giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy trí tuệ nhân tạo thế này.” Cô vừa nói chuyện với Đa Quả vừa đi ra ngoài, tiện thể lịch sự đóng cửa lại cho Thẩm Đàm.
Cô nhìn Đa Quả, trong mắt tràn đầy sự tò mò và thán phục: “Là bạn học Thẩm chế tạo ra sao?”
Đa Quả nói: “Là cha của cậu ấy.”
“Lợi hại thật!” Thường Đình khen ngợi.
Đa Quả nói: “Xin lỗi vì những ngày trước đó đã mang đến rắc rối đến cho cô bé. Lúc nãy còn dọa sợ cô bé.”
Cô ấy vừa nói thế giống như là nhìn thấy chút tâm tư nhỏ của mình.
Thường Đình hơi lúng túng sờ mũi, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn xung quanh, không có ai hết.
Cô giảm âm lượng nói: “Cô không chỉ có thể nói chuyện trôi chảy với tôi mà còn có thể xin lỗi nữa ư?”
Việc này cũng quá quan tâm, dịu dàng rồi!
Còn lễ phép hơn cả loài người!
Trên mặt của pikachu là gương mặt tươi cười đã được xóa đi chút vẻ khiêu khích, vô cùng hợp với giọng nữ dịu dàng: “Phải.”
“Quá, quá, quá lợi hại rồi!” Thường Đình lấy ngón trỏ chỉ nhẹ vào đầu của nó: “Tôi nghe bạn học Thẩm nói, lần trước trong nhà tôi có trộm là do cô báo động giúp sao?”
“Dự tính ban đầu khi tôi được ra đời chính là sàng lọc thủ công và báo động trước những sự việc nguy hiểm đối với người bình thường.” Đa Quả nói: “Cho nên đó là trách nhiệm của tôi.”
“Cảm ơn nhé!” Thường Đình nói: “Nhưng mà giỏi quá đi.”
“Cho nên cô báo động xong sẽ bảo bạn học Thẩm đi hỗ trợ xử lý sao?”
Đa Quả: “Phải.”
Thường Đình nghiêng đầu nhìn cửa phòng, thì ra đây chính là sự thật.
Anh thật sự đang làm những chuyện tương đương với anh hùng mà.
Thường Đình nhìn Đa Quả, chớp mắt nói: “Có một bộ phim tên là Iron Man, cô biết không?”
Đa Quả: “Đã tìm kiếm.”
Cô giơ tay ra dấu: “Cô giống như là Jarvis, trợ thủ trong Iron Man vậy.”
Sau khi nói xong, Thường Đình cảm thấy mình hình dung vô cùng chính xác.
Thường Đình nghiêng đầu nhìn cửa phòng, một tay chống cằm như có điều suy nghĩ: “Khó trách, vậy mà bạn học Thẩm sẽ nói cho mình biết bí mật lớn như vậy.”
Đa Quả nói: “Bởi vì cậu ấy tin tưởng cô bé.”
“Thật vậy sao?” Cô thích nghe lời này.
Thường Đình vui mừng hỏi Đa Quả: “Vậy có phải những câu hỏi mà tôi nghi ngờ trước kia, cô cũng có thể trả lời tôi không?”
“Có thể.”
“Ví dụ như hôm đó tôi ở cục cảnh sát gặp mặt cậu ấy, chính là hôm trời mưa đó, cậu ấy đang nói chuyện với cô sao?”
Đa Quả: “Phải.”
Thường Đình lại nhớ tới: “Khi tôi mướn nhà, cái app thông minh kỳ quái kia… cũng là cô sao?”
“Phải.” Đa Quả bắt đầu giải thích: “Là để bồi thường.”
“Bồi thường?” Thường Đình ngạc nhiên.
Sau khi Đa Quả giải thích xong, Thường Đình không khỏi thổn thức.
Thì ra bạn học Thẩm ở trường khiêm tốn thế này không phải là không có nguyên nhân.
Thẩm Đàm ở trong sấy tóc, Thường Đình đang ở ngoài nói chuyện với Đa Quả.
Đợi đến khi anh mở cửa đi ra, sự chú ý của Thường Đình đều đặt trên người Đa Quả, hoàn toàn không chú ý tới anh.
Thẩm Đàm dựa vào cửa nhìn một lúc.
Thường Đình chạm nhẹ lên đầu pikachu, thỉnh thoảng nắm lấy lỗ tai của nó, tò mò hưng phấn hỏi những câu hỏi kỳ quái.
“Cô nói chuyện với người khác lưu loát quá.” Thường Đình cảm thấy: “Chuyện này phải thế nào mới đạt được?”
Đa Quả nói: “Kiến thức chính là năng lực.”
Thường Đình lắc đầu: “Vậy phải là thiên tài, người phàm như chúng tôi không được.”
“Cô có thể bật công tắc đèn từ xa không? Tôi vừa tìm thử, phát hiện trí tuệ nhân tạo có thể làm được.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng đúng, chính là cái ở bên tay trái tôi.” Thường Đình mong chờ nhìn: “Có thể bật được không?”
“Nếu như cô bé muốn.” Lúc Đa Quả nói chuyện thì đèn đã sáng rồi.
Thường Đình mở to hai mắt: “Wow!”
Thẩm Đàm ở bên cạnh nhìn thấy, trong mắt xẹt qua ý cười.
Anh vừa đi được một bước thì thấy Phó Vân Hiên đi xuống từ trên lầu, hai người gặp nhau ở đầu cầu thang, cũng nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Thường Đình với Đa Quả ở bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, Phó Vân Hiên đi tới nói: “Cậu nói cho cô bé biết rồi à?”
Thẩm Đàm đáp ừm, lười biếng nói: “Thấy cậu ấy chơi rất vui.”
Xem AI có thể xử lý tội phạm làm món đồ chơi điện tử cho trẻ em ba tuổi.
Phó Vân Hiên nhìn anh nói: “Cậu cưa cẩm như vậy trả giá cao thật đấy.”
“Tôi không sợ, anh sợ cái gì.” Thẩm Đàm không để ý lắm: “Có Đa Quả ở đó, cậu ấy sẽ không thể nói ra.”
“Lỡ như cô bé nói ra thì sao?” Phó Vân Hiên nhìn anh.
Thẩm Đàm lẳng lặng nhìn Thường Đình cười: “Nói thì nói.”
Phó Vân Hiên lại chuyển mắt nhìn Thường Đình, với mấy lần chạm mặt nhau thì anh ấy cảm thấy cô bé này không phải là kiểu người đó.
Nếu không thì cũng không thể lọt vào mắt xanh của tiểu thiếu gia này rồi.
“Tự cậu lo liệu là được.” Phó Vân Hiên nói: “Tin tức ở nhà họ Thẩm vừa truyền đến, bệnh của ông ấy rất nặng, sáng sớm hôm nay phải nhập viện, hy vọng cậu có thể trở về thăm ông ấy một lần.”
Thẩm Đàm nghe thế, khẽ cụp mắt, chốc lát vẻ mặt hơi hung dữ.
“Không đi.” Anh lạnh lùng nói xong bèn đi đến Thường Đình.
Phó Vân Hiên nhận được câu trả lời như trong dự đoán, cầm điện thoại lên trả lời với người ta: “Cậu ấy nói không đi.”
Sau đó không quan tâm đến tiếng mắng chửi của đối phương, cúp ngang cuộc nói chuyện.
Thường Đình đưa lưng về phía Thẩm Đàm, không biết anh đã tới nên vẫn còn đang hỏi Đa Quả: “Cô ở trong con pikachu này sao?”
Đa Quả nói: “Tôi ở đâu cũng được.”
Thẩm Đàm đi tới, giơ tay khẽ gõ lên đầu cô nói: “Chỗ nào có tín hiệu thì nó sẽ ở đó.”
Thường Đình sờ tóc, cầm pikachu đứng dậy.
Cô phát hiện Phó Vân Hiên cũng ở đây nên gật đầu chào hỏi đối phương.
Thẩm Đàm nói: “Ở với bạn tớ chơi có vui không?”
Anh hỏi trông có vẻ cà lơ cà phất.
Thường Đình gật đầu, trả lời nghiêm túc: “Vui.”
Phó Vân Hiên đi tới nói: “Đa Quả là một AI báo động nguy hiểm, biết rất nhiều thứ.”
Thẩm Đàm nghe xong bèn nhìn anh ấy, lặng lẽ tỏ ý tôi không có ý định nói chuyện này.
Phó Vân Hiên phớt lờ, tiếp tục nói với Thường Đình: “Nhưng bây giờ cô ấy đang nghỉ hưu, chỉ phụ trách cuộc sống hằng ngày của người quản lý nhà mình.”
Thường Đình đưa mắt nhìn Thẩm Đàm, ánh mắt tỏ ý bạn học Thẩm chính là người quản lý?
Vẻ mặt cô cảm thán nhìn Thẩm Đàm nói: “Cha của cậu lợi hại thật!”
Thẩm Đàm nghe thế, ánh mắt khẽ khựng lại, Phó Vân Hiên nghe xong cũng khẽ nhíu mày nhìn Thẩm Đàm.
Đa Quả cũng im lặng.
Thường Đình nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng.
“Đi xuống thôi.” Thẩm Đàm xoay người đi xuống lầu dưới.
Sau khi Thường Đình thấy anh đi xa thì mới nhỏ giọng hỏi Phó Vân Hiên: “Có phải em nói sai gì không?”
Phó Vân Hiên nói: “Cha của cậu ấy qua đời lâu rồi.”
“À.” Thường Đình hơi buồn rầu.
“Nhưng chuyện này không phải là trọng điểm.” Phó Vân Hiên cười trấn an: “Chỉ cần đừng chủ động nhắc với cậu ấy thì sẽ không sao.”
Thường Đình gật đầu.
Phó Vân Hiên nhìn cô nói tiếp: “Cũng đừng nhắc đến mẹ.”
Thường Đình sững sờ.
Đa Quả nói: “Cha mẹ của cậu ấy đều không còn.”
Thường Đình nghe xong thấy hơi khó chịu.
Cô đồng ý xong thì theo Thẩm Đàm đi xuống.
Bối cảnh thân thế của bạn học Thẩm còn phức tạp hơn cả cô.
Thoạt nhìn rất có tiền nhưng cha mẹ đều qua đời, bên cạnh có rất nhiều bạn bè nhưng thỉnh thoảng lại có vẻ cô đơn.
Trong lòng mỗi người đều cất giấu bí mật không muốn người khác biết.
Nhóm Khúc Huy ở sân nhỏ dưới lầu đã bố trí xong, đầu bếp mới đến vừa cho bọn họ ăn thử còn dạy nhóm thiếu niên cách làm thế nào.
Thường Đình cũng đang làm.
Cô đeo tai nghe, ở trong góc lặng lẽ nghe chỉ dẫn của Đa Quả.
Thẩm Đàm đang ở bên cạnh nâng ly uống nước nhìn cô làm.
Vào lúc đang đánh bông kem, Thường Đình nâng mắt nhìn anh.
Thẩm Đàm chớp mắt nhìn cô.
Anh lấy máy đánh bông kem đẩy qua nói: “Cậu có thể dùng cái này.”
Thường Đình nói: “Đánh bằng tay mới có linh hồn.”
Thẩm Đàm gật đầu nói: “Cố gắng lên.”
Thường Đình tức giận.
Pikachu trên bàn nói: “Cô bé đang tỏ ý cậu đánh bông kem giúp.”
Thường Đình: “…”
Sao cô lại nói ra chứ!
Thẩm Đàm nhìn vẻ mặt lúng túng của Thường Đình, cười phá lên đưa tay nhận lấy.
Thường Đình nhìn pikachu rồi tặc lưỡi.
Trí tuệ nhân tạo?
Cái này mà cũng có thể biết được, cô đúng là quỷ mà!
Chuyện này vẫn chưa xong.
Sau đó hễ là cô có hành động chứa chút tâm tư cũng đều bị Đa Quả nhìn thấu chỉ ra.
Thường Đình được một phen hoảng sợ.
Thường Đình chỉ vào pikachu nói: “Cô ấy, cô ấy, cô ấy…” Chính là quỷ!
Thẩm Đàm đang cắt dâu tây, không ngẩng đầu nói: “Cô ấy là một AI báo động nguy hiểm, cần phải nắm vững rất nhiều tâm lý học, hiểu được rất nhiều hành động và lời nói của con người, vì vậy cũng phân tích được ý muốn của người khác.”
Thường Đình: “…”
Rốt cuộc cô đã ý thức được tác dụng của Đa Quả không chỉ là ở mức độ bật tắc được công tắt đèn.
Thẩm Đàm lướt nhìn Thường Đình, thấy vẻ mặt cô đang ngạc nhiên: “Chuyện này cũng lợi hại quá.”
Ngược lại không có dáng vẻ sợ sệt.
“Nhưng chúng ta đã nói rồi, cô có nhìn thấu cũng không được vạch trần.” Thường Đình phồng má nói: “Tôi biết lúc nãy cô nói ra là muốn tôi biết cô có thể làm được những chuyện này, nhưng đến đây có thể dừng rồi.”
Đa Quả nói: “Lúc nãy là chỉ thị của người quản lý.”
Thường Đình quay đầu trừng Thẩm Đàm.
Thẩm Đàm tiếp tục cắt dâu tây, giả bộ mình không thấy gì cả.
Bởi vì đầu bếp mới đến chỉ nói cách làm một lần cho nên những người khác đều đành chịu, thậm chí nghĩ ra chiến thuật mỗi người nhớ một bước.
Thường Đình và Thẩm Đàm cũng không nhớ.
Nhưng hai người có Đa Quả.
Khúc Huy lén đi qua xem thì phát hiện tiến độ của hai người vô cùng thuận lợi, vì thế bày tỏ sự nghi ngờ rồi nhìn con lông lá màu vàng đặt trên bàn thì càng ngạc nhiên hơn.
“Đặt pikachu ở đây để làm gì?” Cậu ấy xách lỗ tai nó lên.
Thẩm Đàm: “Không biết, hỏi cậu ấy.”
Thường Đình nói một cách vô vị: “Trừ, trừ tà.”
Khúc Huy: “…”
Cậu ấy cung kính trả con pikachu về chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.