Editor: JingJing
Lúc nãy Thường Đình buồn ngủ, kết quả vì tự mình làm loạn nên bây giờ lại khá tỉnh ngủ.
Thẩm Đàm cứ như vậy mà đi mất rồi
Cô ngồi dậy nhìn mèo đen cuộn tròn ngoài cửa sổ.
Khi nhìn con mèo không hiểu sao cô lại cảm thấy thỏa mãn.
Tao có thể ở trong nhà nhưng mày chỉ có thể ở ngoài.
Thoải mái quá đi.
Thường Đình hài lòng nằm lại trên sofa.
Thẩm Đàm lên lầu, trong phòng không có mở đèn, nhưng nhờ có ánh trăng ngoài cửa sổ mà trông đỡ u ám hơn.
Anh đứng lặng ở trước cửa, nhớ đến lời nói của Thường Đình lúc nãy thì không khỏi cong môi cười.
Hôm sau là thứ hai, phải đến trường.
Thường Đình được Đa Quả đánh thức, khi ngồi dậy đi rửa mặt mới phản ứng được là mình đang ở đâu.
Thẩm Đàm thức trước cô, đã đi ra ngoài cho mèo ăn.
“Ăn sáng ở bên ngoài nha.” Thẩm Đàm nói.
Thường Đình gật đầu.
Chuyện xảy ra lúc trước khi ngủ đã bị hai người ăn ý quên lãng.
Hai người cùng đến trường, bởi vì chuyện tối qua nên có không ít người nhìn về phía họ.
Thường Đình không để ý lắm, tối qua sau khi cô nói chuyện với mẹ xong thì tâm tình cũng tốt lên không ít.
Hơn nữa ID của Lâm Tú bị phơi bày thì bây giờ người khó chịu nhất chính là cô ta và Tô Vi.
Còn tại sao Lâm Tú lại đăng bài này, tâm tư nhỏ mọn ghen tỵ kia đã bị mọi người nhìn thấu.
Trong trường, ban ngày đều gió êm sóng lặng nhưng đến tiết thể dục buổi chiều mới có chút chuyện.
Các bạn nam đang tổ chức hoạt động đấu bóng rổ 5V5 đầy kích thích. Trước đây sẽ là Tống Hằng đối đầu với Lục Hoài nhưng kết quả hôm nay người khác thấy anh và nhóm Từ Minh đánh với nhau nên đã chạy tới mời Thẩm Đàm qua chơi cùng.
Thẩm Đàm thấy đối thủ là Lục Hoài nên đã đồng ý.
Người không biết còn đang thì thầm nói anh có biết chơi hay không, Tống Hằng cười lạnh rời khỏi sân đấu.
Mẹ nó, ai mà muốn chơi với tên Thẩm Đàm ném trái ba điểm chứ!
Các bạn nam chơi bóng vốn chỉ định đứng xem một tí nhưng những người trên sân đấu đều là những nhân vật đang nổi tiếng trong trường.
Trận này quá hấp dẫn người xem.
Thường Đình ngồi trong sân đấu, hai tay chống cằm, chớp mắt nhìn Thẩm Đàm đang chạy trên sân bóng.
Là quãng thời gian tươi đẹp nhất của chàng thiếu niên.
Ba điểm rồi ba điểm, tỷ số dẫn đầu càng lúc càng cách biệt.
Đè bẹp dí số điểm của đội Lục Hoài.
Mỗi lần Thẩm Đàm ném được trái ba điểm đều nhận được một tràng vỗ tay lớn và tiếng ủng hộ reo hò.
Các bạn nam đứng xem ở bên ngoài đều nhốn nháo lên còn ánh mắt của nữ sinh như phát sáng.
Gần như ánh mắt của mọi người đều bị Thẩm Đàm hấp dẫn.
Dư Mai thổn thức nói: “Bạn học Thẩm hot rồi.”
“Nên là vậy.” Thường Đình hơi kiêu ngạo.
Dư Mai nhìn cô chỉ bảo: “Vậy cậu còn không mau tóm lấy đi! Cậu không biết bây giờ số lượng đối thủ cạnh tranh với cậu đang tăng lên gấp bội sao!”
Thường Đình nghe xong chớp mắt, từ từ nói: “Không cần gấp.”
“Cậu không gấp nhưng tớ gấp.” Dư Mai đảo mắt nói: “Gần đây tớ nhìn thấy một bạn nam ở Nhất Trung, cậu ấy chơi trượt ván rất đẹp.”
“Nhất Trung?” Thường Đình kinh ngạc nhìn sang.
Không khỏi nghĩ đến em họ của Thẩm Đàm, Thẩm Bội.
Dư Mai đưa ra yêu cầu: “Lát nữa tan học có muốn đi xem thử không? Mấy hôm nay tớ đã nằm vùng từ lâu nhưng không dám đến bắt chuyện.”
Thường Đình nhìn Thẩm Đàm trên sân bóng, đăm chiêu suy nghĩ.
Cuối cùng cô đồng ý với Dư Mai.
Sau khi tan học, cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Thẩm Đàm tỏ ý mình sẽ trở về tiệm trễ một chút.
Thẩm Đàm hỏi: “Đi đâu?”
“Đi ra ngoài chơi với Dư Mai.” Cô nói.
Thẩm Đàm cũng không hỏi nhiều.
Thường Đình biết bà Bạch không cam tâm nên mấy ngày nay sẽ đợi ở nhà cô, nhưng cô không muốn gặp bà nên Thẩm Đàm đã bảo cô ở nhà mình tạm trước.
Đương nhiên Thường Đình không từ chối.
Chẳng qua cảm thấy hơi là lạ.
Giống như có cái gì nên nói nhưng lại không nói ra.
Cô theo Dư Mai đến công viên gần Nhất Trung.
Thường Đình vốn tưởng người Dư Mai nói là Thẩm Bội nên mới đến đây xem thử.
Không ngờ mặc dù Thẩm Bội có ở đó nhưng không phải là anh chàng mà Dư Mai để ý.
Người Dư Mai nhìn trúng là bạn của cậu tên Diêu Uy Phàm.
Công viên này là nơi nhóm Thẩm Bội thường đến chơi, cũng là nơi chủ yếu để họ luyện tập chơi ván trượt.
So với một Thẩm Bội khí phách, Diêu Uy Phàm trông sáng sủa cũng thư sinh hơn, là chàng trai kiểu dịu dàng.
Khi cậu ấy chơi ván trượt cũng không bay vút nhanh lẹ giống những người khác, mà giống cơn gió xuân lướt nhẹ qua mặt nước hơn.
“Quá dịu dàng rồi.” Dư Mai si mê cảm thán: “Chỉ cần một ánh mắt của cậu ấy nhìn sang đây cũng đủ để tớ xỉu lên xỉu xuống!”
Ánh mắt Thường Đình rơi vào trên người Thẩm Bội đang chơi ván trượt có hoa văn, nhìn thấy cậu từ trên lan can bay xuống rồi nhảy bật lên lướt đi thêm một đoạn, tất cả động tác đều vô cùng lưu loát.
Có người đứng xem vỗ tay bốp bốp.
Thường Đình lấy điện thoại ra, khi cúi đầu tìm ván trượt thì xuất hiện những đề xuất tìm kiếm như: “Một năm chơi ván trượt ngã chết bao nhiêu người?”
Thường Đình: “…”
Cô còn click vào xem.
Dư Mai đang kích động xoa tay: “Làm sao đây, tớ phải làm sao để đi lên bắt chuyện một cách tự nhiên chứ không phải giả bộ để hỏi cách liên lạc của cậu ấy đây?”
Thường Đình suy nghĩ nói: “Bảo cậu ấy dạy cậu chơi cùng đi?”
“Chính là hơi nguy hiểm.”
Cô đưa tin tìm kiến cho Dư Mai xem.
Dư Mai: “…”
Cô ấy cắn răng bày tỏ: “Vì anh trai dịu dàng này thì đau một tí có sao đâu!”
Dư Mai hàng động rất nhanh, đến shop gần đó mua dụng cụ, trong sự cổ vũ của Thường Đình, cô ấy hăng hái chạy ra phía trước chàng trai.
Vào lúc cô ấy đi qua, Diêu Uy Phàm đang trượt ván bay lên.
Dư Mai đã từng nói, chỉ một ánh mắt là có thể khiến cả người cô ấy lâng lâng.
Dư Mai đang lâng lâng không thể né được nên bất hạnh đụng vào Diêu Uy Phàm.
Cứ như thế mà vận mệnh trực tiếp gặp nhau!
Trước khi Dư Mai té xỉu đã nghĩ như vậy.
Thường Đình kinh ngạc lập tức tiến lên, Diêu Uy Phàm cũng vội đỡ cô ấy.
Trong lúc đầu óc Dư Mai mơ mơ màng màng đã nói: “Đau đau đau.”
Máu mũi tràn lan.
Thẩm Bội dừng lại, đi qua giúp một tay hô: “Đi bệnh viện!”
Thường Đình không hề ngờ tới sẽ xảy ra chuyện thế này.
Diêu Uy Phàm cõng Dư Mai lên xe cùng đến bệnh viện.
May mà Dư Mai không sao, bác sĩ vừa an ủi vừa dặn dò Dư Mai vận động nhiều hơn, chú ý tập thể dục vì bây giờ thể chất cô ấy kém quá.
Dư Mai nghe xong cả khuôn mặt đều đỏ bừng, sau khi bác sĩ rời đi thì Diêu Uy Phàm ở phía đối diện chân thành xin lỗi.
Chàng trai này quả thật rất dịu dàng và tốt bụng.
Dư Mai đắm chìm vào sự dịu dàng này mà không muốn tỉnh lại.
Sau khi biết bạn cùng bàn không sao, Thường Đình thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi ra ngoài để lại thế giới riêng cho hai người.
Kết quả mới đi ra đã gặp Thẩm Bội còn đang đứng chờ ngoài cửa.
Đối phương khẽ nhíu mày nhìn cô nói: “Tớ đã gặp cậu.”
Thường Đình hơi kinh ngạc nói: “Ở đâu?”
“Ở Thiên Lập.” Thẩm Bội nhướng mày nhìn cô: “Tớ nhớ ra rồi, cậu chính là người có mối quan hệ rất tốt với Thẩm Đàm.”
Thường Đình dựa vào tường với vẻ mặt nghi ngờ.
Bình thường không phải nên gọi là anh sao?
Thẩm Đàm đánh giá cô rồi cười khúc khích nói: “Anh ấy thích kiểu như cậu à?”
“Kiểu gì?” Thường Đình hỏi ngược lại.
Thẩm Bội cà lơ cà phất đáp: “Dễ thương.”
Thường Đình nói: “Quan hệ của hai người không tốt sao?”
Rõ ràng lần trước Thẩm Bội vì chuyện có người giở trò lấy hình của Thẩm Đàm mà đi qua, nhưng mấy câu này của cậu đã khiến Thường Đình thích mê.
Thẩm Bội bị cô hỏi bèn hừ lạnh, không trả lời.
Điện thoại Thường Đình vang lên, là Thẩm Đàm gọi đến.
Cô nhìn Thẩm Bội, bấm nghe máy.
Thẩm Đàm nói: “Còn chưa qua đây à?”
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tớ đi qua liền.” Thường Đình hạ thấp giọng đã dẫn đến sự chú ý của Thẩm Bội, cậu thính tai hỏi: “Thẩm Đàm à?”
Thẩm Đàm ở bên kia nghe thấy giọng nói bèn nhíu mày.
Thường Đình lắc đầu nhưng Thẩm Bội đã nhanh tay giật lấy điện thoại trong tay cô, nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi.
Siêu anh hùng.
Thẩm Bội: “…”
Thường Đình: “…”
Hai người nhìn nhau, bầu không khí vừa quái lạ vừa xấu hổ.
Trong lúc yên lặng, hai người nghe thấy giọng Thẩm Đàm truyền đến: “Cậu ở đâu?”
Thẩm Đàm xác nhận là giọng của anh mình nên khóe mắt nâng lên.
Thường Đình cướp điện thoại về nhưng bị Thẩm Bội ngăn lại, cậu nói: “Cô bé đã xảy ra chuyện đang ở bệnh viện, muốn biết ở đâu thì cầu xin em đi.”
Nói xong thì cúp máy cái rụp.
Thường Đình sợ hãi: “Cậu làm gì thế?”
Thẩm Đàm đưa điện thoại lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô: “Tớ còn muốn hỏi cậu đó, tên ghi chú đó là có ý gì?”
“Tình cảm của thiếu nữ đó thì sao hả!” Thường Đình trả lời vô cùng hợp lý.
Thẩm Bội: “…”
Chịu thua.
Thẩm Đàm ở đầu bên kia bị cúp điện thoại bèn cau mày, đứng dậy rời khỏi tiệm.
Đa Quả đã chia sẻ tọa độ cho anh.
Thẩm Bội còn đang chờ Thẩm Đàm gọi điện thoại cho mình.
Kết quả đã đợi năm phút nhưng vẫn không thấy gì.
Vẻ mặt cậu nghi ngờ nhìn Thường Đình nói: “Không phải quan hệ giữa cậu và anh ấy rất tốt sao?”
Thường Đình giữ khoảng cách với cậu, đề phòng điện thoại rơi vào tay địch lần nữa, phòng bị nói: “Cậu muốn hỏi gì?”
“Tớ nói cậu ở bệnh viện mà sao anh ấy vẫn không có phản ứng gì vậy?” Thẩm Bội nhíu mày: “Quan hệ giữa hai người không tốt?”
“Sao có thể chứ!” Thường Đình nói: “Chắc chắn bạn học Thẩm đang trên đường tới.”
“Nhưng anh ấy không biết ở đâu, nhất định sẽ gọi điện thoại hỏi tớ.” Thẩm Bội: “Cậu xem đi anh ấy có gọi sao?”
Thường Đình nghe xong, ngược lại cô mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn cậu.
Em trai ngốc này không biết Thẩm Đàm có Đa Quả sao?
Đa Quả xác định vị trí cho anh mà còn cần gọi điện thoại hỏi ở đâu sao?
Thẩm Bội cau mày: “Vẻ mặt của cậu như vậy là sao?”
Thường Đình lắc đầu, nói thầm: “Xem ra cậu không hiểu anh mình cho lắm.”
“Tớ không hiểu?” Thẩm Bội tức giận bật cười: “Cậu dám nói tớ không hiểu!”
Thường Đình gật đầu.
Khóe mắt Thẩm Bội nâng lên, hít sâu nói: “Là tớ đã đoán sai, xem ra cậu không phải là bạn gái của anh ấy.”
Thường Đình: “Nãy giờ tớ đâu có nói thế!”
Là do cậu tự đoán mò!
“Cậu không hề quan trọng trong lòng của Thẩm Đàm! Nếu không thì sao anh ấy không gọi điện thoại!” Thẩm Bội nói: “Không nói đến điện thoại đi, mà ngay cả một tin nhắn cũng không có! Người đàn ông xấu xa nghe người ta đang ở bệnh viện mà cũng không có chút phản ứng gì!”
Thường Đình nghe xong muốn xỉu.
Em trai ngốc nghếch này.
Nhưng cô không thể nói ra được, đành phải banh mặt nhìn Thẩm Bội vừa mắng Thẩm Đàm là tên khốn kiếp vừa nhìn chằm chằm điện thoại.
Kết quả Thẩm Bội không thể bình tĩnh được nữa.
Cậu gọi điện thoại cho Thẩm Đàm trước.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây thì nhất định còn chưa nhận máy thì đã cắt ngang.
Nhưng lần này lại nghe máy.
Hừ!
Tim Thẩm Bội đập bình bịch, hắng giọng vô cùng hách dịch nói: “Thẩm Đàm, bạn gái của anh bị thương đang ở bệnh viện có phải là chuyện gấp không?”
Thường Đình ở bên cạnh bổ sung: “Cậu đừng có nói bậy!”
Hai người đồng thời nghe thấy giọng của Thẩm Đàm truyền đến từ phía sau: “Là rất gấp.”
Thường Đình quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Đàm đứng ở hành lang, lạnh lùng nhìn Thẩm Bội ở đằng trước.
Thẩm Bội khiếp sợ nhìn anh: “Sao anh biết ở đây?”
Thẩm Đàm cất điện thoại, trên đường tới Đa Quả đã báo cáo tình hình cho anh, mặc dù biết Thường Đình không sao nhưng vẫn nhìn cô một cái.
Vẻ mặt Thẩm Bội không phục nhìn Thường Đình hỏi: “Có phải cậu mật báo không?”
Thường Đình lắc đầu.
Thẩm Đàm đi tới nói: “Chơi vui nhỉ?”
“Sao anh biết?” Thẩm Bội cũng rất tò mò về chuyện này.
Thẩm Đàm không định trả lời mà hỏi: “Có phải ngứa da rồi nên mới dám chơi cái trò này với anh không?”
“Nếu anh quan tâm thì tại sao không gọi điện hỏi người ta ở đâu?” Thẩm Bội chế giễu: “Vốn dĩ anh cũng đâu quan tâm đến người ta.”
Thường Đình hắng giọng chuẩn bị lên tiếng thì thấy Thẩm Đàm cười lạnh nói: “Muốn ăn đòn phải không?”
“Tới đi!” Thẩm Bội: “Em sợ anh à!”
Thẩm Đàm tiến lên nhưng Thẩm Bội lui về sau.
“Vậy em trốn làm gì?” Thẩm Đàm châm biếm.
Thẩm Bội vừa trốn vừa nói: “Ông đây có trốn đâu anh nói bậy gì đó hả! Anh đang vu oan người ta đó!”
Thường Đình: “…”
“Này… đây là bệnh viện…”
Nhưng mà hai anh em lại không nghe thấy.
Thẩm Bội vừa lui vừa trêu chọc, khí thế phách lối.
Thẩm Đàm trông rất quyết tâm muốn đánh cậu một trận.
“Anh đánh em thử xem, anh… F*ck! Thẩm Đàm!”
Thẩm Bội bị Thẩm Đàm tóm lấy, vẻ mặt hoảng sợ: “Đây là bệnh viện! Bệnh viện!”
Vô dụng.
Thường Đình nhìn thấy hai người đánh nhau bèn hít sâu một hơi, dựa vào tường ngã xuống đưa tay che đôi chân nói: “Ôi… bạn học Thẩm, tớ bị ngã rồi.”
Tiếng than khóc giả bộ này vẫn không thể hấp dẫn hai người kia quay đầu lại.
Thường Đình lặng lẽ nâng mắt nhìn sang, phát hiện hai người vẫn đang đánh nhau thì biểu cảm thờ ơ ngồi dậy từ trên đất, vươn tay phủi phủi vạt áo rồi nói: “Được lắm, các cậu cứ đánh đi, tớ đi trước, bye bye.”