Bạn Học Thẩm

Chương 42:




Editor: JingJing
Thường Đình dựa vào trong ngực anh, cười đến hai mắt cong lên thành hình lưỡi liềm. Cô nói: “Không được nuốt lời đó.”
Thẩm Đàm nói: “Ai nuốt lời người đó xuống địa ngục.”
Thường Đình ngẩng đầu nhìn anh, khập khiễng chạm vào trán anh một cái, dịu dàng thân mật.
Trên đường trở về, Thường Đình chỉ lo nhìn Thẩm Đàm, cũng không thèm ăn một miếng takoyaki trong tay. Sau khi về đến nhà, cô nhìn cái hộp trên bàn không kìm được bật cười, giơ tay lên che miệng, sự vui vẻ lan đầy trong ánh mắt.
Thường Đình ngã xuống giường, trong miệng còn đang nhẩm hát.
Cô trở mình cầm điện thoại, chuẩn bị chia sẻ chuyện tốt này với Tiết Doanh, nhưng vừa cầm lên đã nhìn thấy mình có mấy tin nhắn chưa đọc.
Tiết Doanh: “Chu Tài điên rồi?”
Thường Đình thoáng tỉnh táo hỏi cô ấy đã có chuyện gì.
Tiết Doanh đang online lập tức gửi tin nhắn thoại qua: “Tối nay đi ăn mừng em gái của Tiểu Bắc đã thoát khỏi ám ảnh nên ra ngoài chơi, lúc ăn đồ nướng chơi trò Đại mạo hiểm thật lòng, tớ chọn đại mạo hiểm bị phạt hôn Tiểu Bắc một cái, Chu Tài bèn bỏ đi, nhưng đi chưa được hai bước đã quay về đánh Tiểu Bắc.”
Thường Đình nghe giọng cô ấy trong đoạn ghi âm, cũng biết Tiết Doanh kinh ngạc đến cỡ nào.
Thường Đình thầm nói, chuyện này mà đổi thành tớ thì tớ cũng đánh!
Thường Đình gọi điện thoại cho Tiết Doanh, sau khi nhận máy bèn hỏi thẳng: “Cậu có hôn thật không?”
Tiết Doanh ở đầu bên kia điên cuồng lắc đầu: “Nhiều nhất chỉ là chạm vào dưới mặt của cậu ấy thôi, vừa chạm lập tức cách xa liền!”
“Vậy còn được.” Thường Đình trầm tư hai giây rồi hỏi: “Lớp trưởng Chu nói thế nào?”
Tiết Doanh thở dài: “Trái lại thái độ xin lỗi rất chân thành.”
“Cậu bảo cậu ấy xin lỗi à?”
“Tự cậu ấy chủ động xin lỗi!” Tiết Doanh nói: “Tớ có thể bảo cậu ấy xin lỗi sao? Cũng đâu phải cậu không biết cậu ấy là kiểu người gì. Cậu ấy dám động thủ sao có thể xin lỗi chứ.”
Thường Đình ngồi ngay ngắn, vẻ mặt thành thật nói: “A Doanh, cậu có cảm thấy tại sao Chu Tài lại làm vậy không?”
Giọng của Tiết Doanh sâu xa: “Tớ thấy có lẽ cậu ấy thích tớ.”
Thường Đình ấn đầu của con pikachu điên cuồng gật đầu: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
“Tớ đi hỏi thẳng, cậu ấy nói không phải.” Tiết Doanh cười lạnh: “Đồ không có mắt.”
Thường Đình: “…”
“Người cũng đã đánh, xin lỗi cũng đã nói, vậy bây giờ cậu muộn phiền gì chứ?” Thường Đình khó hiểu.
Tiết Doanh càng thêm buồn bực: “Nguyên nhân à! Cậu không tò mò sao?”
Thường Đình chống cằm lên con pikachu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đương nhiên cô biết nguyên nhân rồi.
“Không tò mò. Không phải năm ngoái lớp trưởng Chu hơi có thành kiến với Tiểu Bắc sao, tích lũy hằng ngày, đột nhiên bùng phát, bình thường thôi.” Cô hắng giọng, an ủi Tiết Doanh nói: “Cậu cũng đừng rối rắm, ngược lại Tiểu Bắc nói gì? Đừng nói cậu ấy đánh lại nhé?”
“Cậu ấy không dám.” Tiết Doanh buột miệng nói: “Cũng không nhìn xem thử Chu Tài là ai.”
Thường Đình bật cười: “Tớ thấy gần đây cậu ấy hơi quá sức, cậu bảo vệ lớp trưởng Chu cho tốt nhé.”
“Cậu ấy cần tớ phải bảo vệ sao? Dáng vẻ cậu ấy đánh Tiểu Bắc giống như hung thần sát khí.” Tiết Doanh hừ nói.
Thường Đình nói đùa: “Đó không phải là dáng vẻ cậu thích sao?”
Tiết Doanh nghe xong yên lặng hai giây nói: “Tớ vẫn cảm thấy cậu ấy không ổn, tớ quay về sẽ nói cho cậu biết.”
Thường Đình thấy cuộc trò chuyện bị ngắt, lại gọi điện thoại cho Chu Tài.
Đối phương chưa được bao lâu đã nghe máy.
Thường Đình nói: “Cậu không kìm được tức giận sao?”
Chu Tài im lặng hai giây, cười lạnh đáp: “Cậu ấy cố ý.”
“Ai?”
“Tiểu Bắc.” Chu Tài nói: “Cậu ấy đã nhìn ra.”
“Tiểu Bắc có IQ này sao?” Thường Đình chớp mắt, nói tiếp: “Nhưng dù cậu có che giấu thế nào thì sau chuyện này A Doanh cũng sẽ nhìn ra, lúc này phỏng chừng sẽ đi tìm cậu, cậu tự cầu phúc đi.”
Chu Tài cúp điện thoại, rơi vào trầm tư.
Thường Đình ngồi dậy từ trên ghế sofa, bỏ điện thoại xuống đi rửa mặt. Bị chuyện của hai người bạn tốt quấy rầy một lúc, cô đã quên nói chuyện ban đầu mình muốn kể.
Hai tuần trước kỳ thi tốt nghiệp, bầu không khí càng căng thẳng.
Thời gian đếm ngược càng gần, mọi người đều “dọn dẹp” những tàn dư trong thời kỳ cuối năm lớp 12 này. Người nên chia tay thì chia tay, người muốn tỏ tình thì tỏ tình, tùy ý phóng khoáng trong những ngày tháng thanh xuân của mình.
Không biết có phải Thẩm Đàm “mở hàng” khá tốt không, mà ngày hôm sau Thường Đình cứ nhận được đủ loại tỏ tình của người khác.
Thông qua đủ loại cách thức, cộng thêm gửi tin nhắn weixin bày tỏ cảm tình với cô, hoặc là nhờ người khác lén đưa thư tình, ngay cả trên đường cũng bị người ta chặn lại tỏ tình.
Có một lần Thẩm Đàm đang ở bên cạnh mua trà sữa cho cô, trở về đã thấy bên cạnh Thường Đình có một chàng trai rạng ngời đỏ mặt tim đập nhanh.
Anh cũng không sốt ruột, đứng ở bên cạnh miễn cưỡng nhìn xem.
Thường Đình đứng trước chàng trai, nhận ra lời cậu ấy muốn nói tiếp là gì, bèn giơ tay lên chỉ về Thẩm Đàm ở phía sau nói: “Bạn trai của tớ!”
Anh chàng sững sờ xoay đầu nhìn sang, đúng lúc chống lại đôi mắt lạnh nhạt và xa cách của Thẩm Đàm.
Dưới sức ép về khí thế, chàng trai đỏ mặt cúi người nói xin lỗi: “Quấy rầy rồi!” Nói xong bèn vội vã trở về bên cạnh hai người bạn đang chờ.
Thẩm Đàm bước tới đưa trà sữa cho Thường Đình.
Thường Đình nói: “Người thứ tư của tuần này rồi.”
“Em còn nhớ rõ à?” Thẩm Đàm nghiêng đầu nhìn.
Thường Đình cố tình không nghe thấy lời uy hiếp trong câu nói, ngón tay khuấy ly nước: “Trách em trí nhớ tốt quá thôi, nhưng chuyện về mình anh có biết không? Dư Mai nói anh được hoan nghênh hơn em, cô gái thích anh cũng vô cùng nhiều.”
Thẩm Đàm híp mắt, đợi cô nói ra đoạn sau.
“Nhưng chẳng có mấy người tỏ tình với anh, anh biết tại sao không?” Thường Đình giơ tay xoa giữa chân mày của anh, từ từ nói: “Bởi vì anh quá hung dữ, người ta không dám.”
“Vậy sao em dám?” Thẩm Đàm nuông chiều động tác này của cô.
Thường Đình giang hai tay về phía anh, híp mắt nở nụ cười. Thẩm Đàm ngồi xổm xuống cõng cô từ từ đi về trước.
Anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái truyền đến từ trên lưng: “Bởi vì em thích anh.”
Thích anh, cho nên không hề sợ hãi.
Thẩm Đàm nghe xong, ý cười trong mắt chợt lóe lên.
Gần đây vận đào hoa của Thường Đình quả thật rất nhiều, tuy mọi người nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Thẩm Đàm nhưng chưa bao giờ nhận được đáp án xác thực, dần dà đã quên luôn mối quan hệ mập mờ giữa hai người, mặc định là độc thân.
Người có can đảm đều vội vàng đến dò xét.
Sau đó như đá phải tấm cửa sắt.
Đúng lúc chiều hôm nay có một tiết thể dục, sau khi hoạt động tự do, dựa theo quy tắc cũ tổ chức trận đấu bóng.
Vì chuyện này mà Thẩm Đàm bị mọi người ăn ý cô lập, Tống Hằng và Lục Hoài liên kết cùng nhau chống đối anh.
Mọi người đều đang chơi hừng hực khí thế trên sân bóng, Thường Đình ở bên cạnh cầm nước suối chờ Thẩm Đàm ra sân sẽ đưa cho anh, vừa thưởng thức nhóm thiếu niên đẹp trai chơi bóng và đầy nhiệt huyết.
Khi có người tiến vào sân, bên ngoài toàn là tiếng vỗ tay và hoan hô, các đàn em khóa dưới cũng có mặt ở ngoài sân xem bóng. Nhóm của Thẩm Đàm đi vào chợt sôi nổi một cách lạ thường.
Sự sôi nổi bên ngoài sân càng hăng hái hơn, đối với các thiếu niên trong sân đó là một khích lệ to lớn. Lần này có người ở đội bóng rổ trường gia nhập về phía của Tống Hằng. Nhóm Tống Hằng thề phải cho Thẩm Đàm một đòn đả kích nặng nề trên sân bóng này.
Tiếng còi nghỉ giữa trận của trọng tài vang lên, người của đội bóng rổ trường vừa lau mồ hôi vừa kéo Tống Hằng, âm thầm chỉ về phía bên kia nói: “Cô gái đó là lớp của các cậu sao? Đó chính là mẫu người tớ thích! Lúc nãy tớ ném bóng rổ phát hiện cậu ấy nhìn tớ mấy lần!”
Tống Hằng vừa vặn nắp chai nhìn sang: “Ồ, Thường Đình à, là lớp tụi tớ, nhưng…”
Thẩm Đàm đi ngang qua không nhanh không chậm nói: “Đó là bạn gái tôi.”
Chàng trai trong đội bóng rổ trường: “…”
Tống Hằng vừa mới uống nước phun toàn bộ ra ngoài, Lục Hoài nhanh nhẹn mới thoát được.
Triệu Huy cầm chai nước đứng ở bên cạnh với vẻ mặt khiếp sợ: “Má? Hai người họ quen nhau thật à?”
Tử Dương vốn đang đi theo Thẩm Đàm nhưng cũng bị khiếp sợ mà khựng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là trong đội của tụi tớ nhưng cũng khiến người ta không kiềm được đập cậu ấy một trận.”
Sau khi mọi người trơ mắt nhìn Thẩm Đàm ra sân, Thường Đình cầm chai nước đi về phía anh, ở bên cạnh anh vừa nói vừa cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh muôn vì sao.
Nhóm Tống Hằng nhìn thấy cảnh này không hẹn mà cùng bóp chai nước trong tay.
Tình trường sân bóng đều mỹ mãn, tôi hận!
Chàng trai của đội bóng trường suýt chút nữa đã khóc: “Quá đáng mà, úp sọt của tớ thì bỏ đi, còn cướp luôn em gái xinh đẹp tớ nhìn trúng nữa!”
“Thảm, thật là thảm.” Triệu Huy giơ tay vỗ vai cậu.
Tống Hằng nghiến răng nói: “Tên nhóc đó có cái gì tốt!”
“Tốt hơn cậu.” Lục Hoài nhẹ nhàng chém thêm một nhát.
Tống Hằng trợn mắt nhìn sang: “Cút! Người ta quen nhau còn cậu chia tay, có mặt mũi nói tớ sao?”
Vì thế Lục Hoài im lặng.
“Chia tay?” Triệu Huy và Tử Dương cùng kinh ngạc nhìn sang: “Cậu chia tay với Tô Vi?”
Lục Hoài lạnh nhạt nói: “Ừ.”
Tử Dương nhìn khắp phòng nghỉ ngơi: “Hôm nay… không thấy Tô Vi.”
Bình thường Lục Hoài chơi bóng chắc chắn sẽ có Tô Vi. Cô ta hưởng thụ cảm giác người yêu của mình được mọi người tán thưởng, bởi vì những người mơ ước Lục Hoài đều sẽ hâm mộ và ghen ghét chú ý đến cô ta.
Triệu Huy đi tới bên cạnh Tống Hằng, sau khi Lục Hoài đi ra mới nhỏ giọng nói: “Này! Cơ hội của cậu đến rồi đó! Lục Hoài và Tô Vi chia tay, cậu còn ngại gì nữa!”
Tống Hằng không nhịn được đẩy người ra, khóe mắt lướt sang Thường Đình, cuối cùng hừ lạnh, bình tĩnh nói: “Ông đây bây giờ chỉ có thi tốt nghiệp, mắc mớ gì phải yêu đương!”
Triệu Huy: “…”
Gặp quỷ sao, tâm tình của vị thiếu gia này bị tiểu yêu tinh học hành bắt sóng khi nào thế?
Trận đấu hôm đó không có gì bất ngờ, đến cuối cùng vẫn là Thẩm Đàm thắng. Bí mật Thẩm Đàm và Thường Đình ở bên nhau cũng công khai.
Nhưng lúc này đã đến kỳ thi tốt nghiệp, mọi người ghen tỵ, hâm mộ xong cũng sẽ rối rít ném ra sau đầu bắt đầu học tập.
Buổi tối Thường Đình đang suy nghĩ muốn ăn gì đó, mới đi với Thẩm Đàm được nửa đường thì anh nhận điện thoại, báo anh biết tin tức Thẩm Xước sắp không qua khỏi.
Thẩm Đàm không trả lời, anh cúp điện thoại, đứng yên trên đường.
Thường Đình đi ở bên cạnh phát hiện Thẩm Đàm có gì đó không ổn, cuống quít xoay người nhìn sang hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Đàm nói: “Ông ấy sắp chết.”
Thường Đình thoáng sửng sốt, sau khi phản ứng được là ai bèn hỏi: “Anh muốn đến thăm không?”
Thẩm Đàm sau hai giây im lặng nói: “Không đi.”
Anh từ chối cơ hội cuối cùng.
Hai người vốn định ăn cơm ở bên ngoài, kết quả chuyện bất ngờ này khiến Thẩm Đàm trở nên yên lặng, Thường Đình cũng không có tâm tư ăn cơm.
Lúc Thẩm Đàm đưa cô về nhà, Thường Đình thấy anh khẽ nhíu mày nói: “Vào đi. Em đi nấu cơm tối. Tối nay cho phép anh qua đêm ở đây, nếu không em sợ anh trở về sẽ bắt đầu tự bế.”
Thẩm Đàm ngẩng đầu nhìn cô, hai tay Thường Đình chống nạnh nói: “Bởi vì tủ lạnh nhà anh có rượu còn nhà em không có.”
Một người bình thường dịu dàng nhẹ nhàng trở nên cứng rắn sẽ không thể nào từ chối được.
Thẩm Đàm mím môi bật cười, đi vào cùng cô.
Hai người bước đi trên con đường nhỏ có ánh đèn sáng, Thường Đình vừa mở cửa vừa nói: “Nếu anh đã đưa ra quyết định, chỉ cần không hối hận là được rồi.”
Thẩm Đàm đáp ừ, anh sẽ không cho mình cơ hội hối hận.
Sau khi vào nhà, Thường Đình đã xác nhận tối nay sẽ ăn gì, phòng ngừa một mình Thẩm Đàm suy nghĩ lung tung nên bắt Thẩm Đàm đến phòng bếp hỗ trợ, sau đó phát hiện người này không phải không biết gì.
“Anh cắt hay thế.” Thường Đình kinh ngạc nhìn anh cắt cà rốt thành sợi: “Oa, Thẩm Đàm, anh từng học qua sao!”
Thẩm Đàm từ tốn nói: “Ở trong tiệm có bị bắt học làm bếp, giống như lần trước em nhìn thấy bị bắt học làm bánh vậy.”
Thường Đình cảm thán: “Ông chủ muốn các anh phát triển toàn diện.”
Thẩm Đàm: “Anh ấy nằm mơ.”
Thường Đình bật cười thành tiếng, mở vòi nước rửa tay rồi tháo tạp dề xuống, bưng trái cây ra ngoài, khi đi ngang qua Thẩm Đàm khoát tay nói: “Vậy bữa tối làm phiền đầu bếp Thẩm rồi.”
Thẩm Đàm: “…”
Anh miễn cưỡng nhìn Thường Đình đi ra ngoài, không có phản kháng.
Thẩm Đàm bận rộn trong phòng bếp chưa được bao lâu, trong bệnh viện có một bệnh nhân tim đã ngừng đập. Anh đang nếm thử mùi vị của canh đã được chưa, lại nhận được tin nhắn nhắc nhở của Đa Quả.
Nhưng tâm lặng như nước.
Đã từng vì yêu và hận mà cố chấp, nhưng hôm nay Thẩm Đàm nhận ra được thế giới này thật sự chỉ có một người xem anh là duy nhất.
Tin tưởng vô điều kiện, toàn tâm toàn ý cần anh, và thích anh thật sự.
Cho nên anh không cần giam mình trong chiếc lồng, cố chấp theo đuổi sự chấp nhận của Thẩm Xước, vì anh đã có được nó từ Thường Đình.
Thường Đình đi ra ngoài phòng nhận điện thoại của Tiết Doanh.
Buổi tối sau khi vào hạ, những vì sao trên bầu trời càng nhiều hơn.
Tiết Doanh thở hổn hển ép hỏi cô bị Thẩm Đàm lừa đi lúc nào, Thường Đình nở nụ cười nói: “Vào một ngày có thời tiết rất đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.