Bạn Học Thẩm

Chương 5:




Editor: JingJing
Thường Đình còn đang trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của mẹ.
Thời gian hơi tối, mẹ cứ dặn đi dặn lại cô phải chú ý an toàn trở về nhà sớm.
Sau khi Thường Đình cúp điện thoại, cô ngồi trên xe nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Cô đang suy nghĩ phải mở miệng nói chuyện mướn phòng với mẹ như thế nào mới có thể tránh phiền toái và hiểu lầm.
Nhưng cho dù cô nghĩ thế nào thì kết quả vẫn như nhau.
Di động truyền đến tiếng nhắc nhở có tin nhắn.
Thường Đình click mở weixin xem.
Cô chuyển trường hơn nữa di động còn bị mất, vì thế đã làm thẻ lại, tài khoản “chat chít” đều thay đổi, chỉ có nói với người bạn tốt Tiết Doanh trước đây.
“Bạn của tớ ở Thiên lập vừa mới nói chuyện với tớ, nói hôm nay tiểu tiên nữ mới chuyển tới ở lớp bên cạnh họ đã lộ diện, vừa treo thành tích tích lên đã đánh bại tất cả thành viên, chỉ thiếu một điểm nữa là cướp luôn hạng nhất?”
Sau khi Thường Đình xem xong mím môi cười, từ từ gõ chữ trả lời cô ấy: “Ừm, một điểm.”
Tiết Doanh nói: “Hạng nhất là ai? Xử cậu ấy liền!”
“Tớ sẽ cố gắng!”
Tiết Doanh gửi đoạn ghi âm, Thường Đình lấy tai nghe ra nghe.
Trong tai truyền đến chất giọng “ngự tỷ” lười biếng hỏi cô: “Ở bên đó có người ăn hiếp cậu không?”
Thường Đình suy nghĩ rồi đáp: “Không có.”
“Có người ức hiếp, cậu nhất định phải nói với tớ, cho dù ở thành phố bên cạnh tớ cũng có thể che chở cho cậu.”
“Tớ không có dễ bị ức hiếp như thế.” Thường Đình cúi đầu đánh chữ.
“Cậu không nói tớ cũng đành chịu.” Tiết Doanh nói: “Nhưng lần này cậu đi, Chu Tài giống như bị điên mỗi ngày đều chạy theo tớ hỏi tin tức của cậu, dáng vẻ tủi thân của cậu ấy như là thầm mến cậu vậy!”
Thường Đình nhớ tới vị cuồng học tập này, rồi nhìn câu cuối cùng của Tiết Doanh, không nhịn được lắc đầu.
Thứ lớp trưởng Chu mãi mãi yêu chính là hạng nhất.
Tiết Doanh nói: “Qua hai ngày nữa có thể tớ sẽ đến chỗ cậu một chuyến, đến lúc đó tìm cậu đi chơi.”
Thường Đình hơi kinh ngạc: “Khi nào?”
“Thứ sáu đi.” Tiết Doanh gửi tin nhắn thoại, không nhanh không chậm nói: “Em gái của Tiểu Bắc yêu qua mạng bị một tên khốn kiếp lừa, khóc đến thừa sống thiếu chết, đám Tiểu Bắc tức giận không thôi, chuẩn bị thứ sáu sẽ qua tìm người đòi lời giải thích.”
Thường Đình khiếp sợ: “Yêu qua mạng bị lừa gì thế?”
“Tiền.”
Cô nhẹ nhàng thở ra: “Người không sao là tốt rồi.”
“Không tốt lắm, bây giờ cô gái nhỏ còn che chở cho hắn ta, không chịu nói thông tin của hắn.” Tiết Doanh bất đắc dĩ nói: “Không thể xác định rốt cuộc tên khốn kiếp kia là người của Nhất Trung, Bạch Xuyên hay là người của Thiên Lập, đang tìm người nghe ngóng này.”
Thường Đình nói: “Vậy các cậu đến Bạch Xuyên thì nói với tớ.”
Tiết Doanh đáp lại, sau khi xe đến trạm thì Thường Đình mới cất điện thoại đi xuống.
Tiết Doanh là một trong số người bạn không nhiều của cô. Khác với Thường Đình cục cưng ngoan ngoãn trong mắt giáo viên, Tiết Doanh hành động rất ương bướng, không theo bất kỳ ai, vô cùng chói mắt.
Tuy Thường Đình xử sự khôn khéo, nhưng lại dễ bị người tương phản với mình hấp dẫn.
Sau khi trở về, mẹ cười hỏi cô đi chơi với bạn có vui không.
Thường Đình nói vui, sau đó hỏi: “Tô Vi đâu ạ?”
Vẻ mặt của mẹ bỗng khựng lại, cười nói: “Con bé đến nhà bạn chơi, tối nay không trở về.”
Thường Đình nhìn bà do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn đợi ngày mai ký hợp đồng thuê phòng xong mới nói với mẹ.
Khi ăn cơm tối chỉ có hai người cô và mẹ, Tô Minh Hầu vì chuyện buôn bán mà trở về rất trễ.
Sau khi ăn xong, Thường Đình bị mẹ giữ lại tán gẫu, quả thật mẹ rất vui khi cô có thể trở về bên cạnh mình.
Thấy nụ cười trên mặt mẹ, Thường Đình chớp mắt thấp giọng nói: “Mẹ, con không muốn khiến mẹ khó xử.”
Mẹ sửng sốt, sau đó cười: “Đứa nhỏ ngốc, mẹ có gì mà khó xử chứ.”
“Tại sao Tô Vi không trở về, chúng ta đều rõ hết.” Thường Đình nghiêng đầu nhìn bà, vẻ mặt nghiên túc: “Mối quan hệ giữa con và mẹ sẽ không thay đổi vì chuyện có thể ở cạnh nhau hay không.”
Nụ cười trên mặt mẹ tan biến: “Đình Đình, con đang trách mẹ sao?”
Thường Đình hơi mông lung, cô hoàn toàn không có ý này mà?
Cô vội lắc đầu: “Không phải, con không có ý này.”
Chuông điện thoại vang lên, mẹ cúi đầu nhìn thoáng qua, thở dài, đưa tay sờ đầu Thường Đình: “Con lên nghỉ ngơi trước nhé, không cần lo chuyện của Tô Vi, mẹ sẽ giải quyết tốt.”
Bà cầm di động, đứng dậy đến một bên nghe điện thoại.
Thường Đình ngẩng đầu gãi tóc, yên lặng đứng dậy trở về trên lầu.
Mẹ không thể nào giải quyết được chuyện của Tô Vi.
Cô rất rõ.
Hôm sau, mẹ phải trở về với công việc nên bảo tài xế đưa cô đến trường.
Thường Đình đến giữa đường đã xuống xe, tránh phiền phức hôm qua bị Tô Vi hay là Dư Mai phát hiện.
Đi bộ thêm một con đường là đến trường, cô theo nhóm người đi lên cầu, xung quanh cũng có các chàng trai cô gái mặc đồng phục.
Hai ba nữ sinh tụm lại thành nhóm, cười hi hi ha ha đi qua bên người đụng vào cô, Thường Đình ngẩn người, thân hình không ổn định nên ngã về trước.
Ơ? Đầu óc cô mờ mịt, ngã về trước đụng vào một nữ sinh trong nhóm đó.
Sau đó có người đưa tay ôm lấy cổ cô kéo vai về sau, Thường Đình bị túm lại nên đỡ ngã về trước, đứng vững dựa vào lồng ngực rắn chắc.
“Làm gì thế?” Nhóm nữ sinh kia xoay người nhìn đang định gây rối, nhưng bởi vì chàng trai bảo vệ Thường Đình ở phía sau nên dừng lại.
Thẩm Đàm kéo bả vai cô vào trong ngực, khi chống lại tầm mắt của nữ sinh đụng người thì anh kiêu ngạo hất cằm, nói: “Xin lỗi.”
Thường Đình chớp mắt nhìn nữ sinh bị đụng kia nói: “Xin, xin lỗi.”
Thẩm Đàm: “…”
Khóe mắt anh nâng lên, đè thấp giọng nói: “Không có nói cậu.”
Thường Đình: “…”
Ơ hay, không có ăn ý gì hết.
Với khí thế không thể bì nổi của Thẩm Đàm, các cô gái nghe xong lời xin lỗi này thì không có dây dưa nhiều cùng nhau xoay người rời đi.
Thẩm Đàm buông Thường Đình ra, lướt qua cô đi tới.
Thường Đình đuổi theo nói: “Cảm ơn nhé.”
Thẩm Đàm không đáp lại.
Thường Đình bị rớt lại ở phía sau anh một bước, nâng mắt nhìn, trong lòng nói quả nhiên bạn học Thẩm đáng tin thật, cho dù ngoài miệng nói đừng đến gần bắt chuyện với anh, nhưng cơ thể lại rất thành thật chủ động giúp đỡ.
Đây mới thật là khẩu thị tâm phi.
Thường Đình chớp mắt đi theo sát Thẩm Đàm, thỉnh thoảng nâng mắt đánh giá anh như có vẻ đăm chiêu.
Trước mắt, cô rất tò mò với tất cả những chuyện liên quan đến Thẩm Đàm.
Là cái gì khiến anh thu lại bớt tài năng trở thành người bình thường không có gì lạ.
Còn tỏa sáng ở nơi mà người khác không nhìn thấy.
Thẩm Đàm đeo tai nghe, dây tai nghe màu trắng khẽ động trên vai anh. Tầm mắt của Thường Đình nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh, rồi từ từ nhìn xuống dưới.
Trong tai nghe truyền đến giọng nữ dịu dàng nói: “Cô ấy đang tiến hành quan sát cậu.”
Thẩm Đàm: “…”
Hai người một trước một sau đi tới trường học, Thường Đình bất ngờ nhìn thấy Tô Vi đi xuống từ trên xe, đứng bên cạnh nghe Tô Minh Hầu trong cửa sổ nói gì đó.
Tô Vi mím môi, gương mặt oan ức.
Tô Minh Hầu ở trong xe có vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thường Đình trông thấy hai người này, cô đang sóng vai đi cùng Thẩm Đàm chợt theo bản năng trốn phía sau Thẩm Đàm.
“?” Thẩm Đàm nói: “Làm gì thế?”
Thường Đình nói: “Đi đi đi.”
Thẩm Đàm nhìn sang theo tầm mắt của cô, phát hiện Tô Vi đang đứng ở trước xe thì trong lòng sáng tỏ.
Thường Đình nhỏ giọng nói: “Bạn học Thẩm, trong khi đang cứu vớt thế giới thì có thể giành chút thời gian cứu vớt kẻ thấp bé như tớ không?”
Thẩm Đàm vừa che chắn tầm mắt thay cô, vừa đè thấp giọng cảnh cáo: “Nói bừa nữa có tin tớ ném cậu qua không?”
Thường Đình ngậm miệng, yên lặng nhờ vào sự che chở của Thẩm Đàm mà an toàn tiến vào cổng trường.
Thường Đình nâng mắt nhìn Thẩm Đàm nói: “Cảm ơn.”
Tất cả lời cảm ơn hôm nay đều rất chân thành.
Thẩm Đàm nhìn cô nói: “Trước kia không phải rất biết nói chuyện sao? Bây giờ sợ như thế làm gì.”
“Đây không phải là sợ.” Thường Đình suy nghĩ, mặt nghiêm túc nói: “Đây là chiến thuật rút lui.”
Thẩm Đàm khẽ ồ một tiếng: “Cậu đúng là rất biết nói.”
Thường Đình đưa tay sờ tóc, không nói gì nhìn anh.
Đây là khen ngợi sao?
Hai người một trước một sau đi vào lớp học.
Thường Đình đi ở phía trước, ngồi ở vị trí dãy sau, khi đi ngang qua nhìn thấy bạn cùng bàn của Thẩm Đàm chào hỏi anh, Thẩm Đàm miễn cưỡng đáp lại.
Anh cũng không phải là người không nói lý lẽ.
Bạn cùng bàn của anh là nam sinh, bàn trên là nữ sinh. Bàn trên xoay người lại, nói gì đó với bạn cùng bàn của Thẩm Đàm, thỉnh thoảng lén nhìn Thẩm Đàm đang lật sách.
Thường Đình chớp mắt ra vẻ đăm chiêu.
Không chỉ có bạn mà còn có người thầm mến anh.
Ngụy trang còn hay hơn cô.
Nhưng mà trước sau vẫn là một nhóm người rất nhỏ bé.
Nhân vật trọng tâm khiến người ta chú ý vẫn là mấy người.
Tống Hằng đánh nhau với người của Tam Trung, Lục Hoài đuổi theo đi dỗ Tô Vi.
Độ hot của hai đề tài này lan tràn từ hôm qua đến hôm nay.
Dư Mai vốn định tám chuyện về Lục Hoài và Tô Vi với cô, sau khi thấy Thường Đình không hứng thú mấy nên không nói tiếp nữa.
Một ngày trôi qua thật nhạt nhẽo, Thường Đình tan học bèn vội vàng đến ký hợp đồng với cụ Triệu, sau đó về nhà thu dọn hành lý.
Khi cô trở về thì mẹ và Tô Minh Hầu cũng chưa trở về, nhưng gặp phải Tô Vi đã trở về.
Hai người chạm mặt trước lầu, một người ở trên, còn một người ở dưới.
Ánh mắt Thường Đình bỗng khựng lại, không nói chuyện, vẫn đi lên lầu.
Khi đi ngang qua bên người Tô Vi thì nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không thỏa hiệp.”
Thường Đình chẳng phản ứng gì chỉ ồ một tiếng rồi đi lên lầu.
Cô thu dọn đồ đạc rất nhanh.
Bởi vì trong phòng tất cả đều là mẹ chuẩn bị mới cho cô, những món đồ cô mang qua khi bị thay đổi đã được thu dọn xong.
Khi Thường Đình xách hành lý đi xuống, Tô Vi ngồi trên ghế sofa khoanh tay nhìn cô.
Tô Vi gật đầu, mặt châm biếm: “Đúng lúc hôm nay tôi trở về, hôm nay cô lại đi, thời gian khớp nhau cũng thất hay.”
“Ừ, tôi chính là thần bói toán đó, có sợ không?” Thường Đình lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Tôi sẽ không nói với mẹ tại sao chuyển ra ngoài, là vì vừa tới đã đoạt mất hạng hai của người nào đó, chèn ép cô ta tới 8 điểm, sợ ở chung sẽ ảnh hưởng học tập của nhau.”
Tô Vi nghe thế thì sắc mặt hơi trầm xuống, đứng dậy từ trên ghế sofa.
Thường Đình liếc cô ta cười cười, giọng ngọt ngào: “Nếu như ở chung kéo thành tích học tập của tôi xuống thì tôi sẽ hối hận đến chết.”
“Cô đừng quá đắc ý.” Tô Vi lạnh lùng nói: “Một cuộc thi thử nhỏ mà thôi, vốn dĩ tôi không nghiêm túc.”
Thường Đình cười cười, không nhanh không chậm nói: “Đợi cô nghiêm túc thì sẽ phát hiện, chênh lệch giữa cô và tôi sẽ không chỉ là 8 điểm.”
Tô Vi cảm thấy tim mình nhận được đòn kích thích nghiêm trọng, sự khuất phục khó tả lan ra từ đáy lòng.
Ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua của Thường Đình trước khi đi vẫn không hề biến mất trong đầu cô ta.
Thường Đình không phải là kiểu người cay nghiệt, nhưng vào thời điểm nào đó, cô sẽ lộ ra sự lạnh lùng và phản nghịch khác thường.
Ngoan ngoãn là thật, dịu dàng cũng là thật.
Nếu như cô hung dữ với bạn thì đó chính là bạn chọc trúng giới hạn của người ta rồi.
Tức giận Tô Vi xong, Thường Đình cũng rất thoải mái.
Kéo hành lý gọi xe về phòng cho thuê, vừa đặt đồ đạc xuống thì nhận được điện thoại của mẹ.
Khóe miệng đang nâng lên của Thường Đình chợt xệ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.