Bạn Học Thẩm

Chương 8:




Editor: JingJing
Bị Thẩm Đàm lảng sang đề tài khác nên tất cả tâm tư của Thường Đình đều đặt trên người anh.
Lòng hiếu kỳ lại được gợi lên, buổi tối miên man suy nghĩ đủ thứ, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mỗi ngày làm việc tốt của bạn học Thẩm có lẽ hôm nay đã được tăng lên hai phần.
Không có chuyến xe đến đưa đón Thường Đình nên cô dậy sớm đi xe bus đến trường.
Tới môi trường mới, cô còn đang từ từ thích ứng với nó.
Thường Đình xuống xe đi về trước chưa được hai bước thì thấy có chiếc xe từ từ chạy ngang qua bên mình, người ngồi ở phía sau hạ cửa kính xe xuống gọi cô: “Cô bé, có muốn chị chở em một đoạn đường không?”
Thường Đình nhìn Dư Mai đang cười hì hì trong xe.
Xe dừng ở phía trước, Dư Mai mở cửa xe đi xuống, vẫy tay với Thường Đình đang ở phía sau.
Thường Đình chạy tới vài bước thì chạm mặt với Tô Vi đang đi xuống từ trong xe ở bên cạnh.
Quá ngột ngạt.
Sao trùng hợp thế này.
Giờ này mọi người đều đến trường à?
Thường Đình và Tô Vi đối mặt nhau.
Tô Vi lộ ra nụ cười thoáng trào phúng, vẻ mặt khinh thường dời tầm mắt đi qua trước mặt cô.
Thường Đình thản nhiên, chào hỏi với Dư Mai, hai người nói chuyện cười đùa vào trong trường.
Bài vở nặng nề, bầu không khí thi đại học vẫn tồn tại ở ban một, trừ những người khác ra, đề tài trọng tâm thảo luận của mọi người đều là đề này thế nào, thành tích thi thử lần này ra sao.
Dư Mai cho Thường Đình một đống đồ ăn vặt, muốn đút lót để cô giảng đề cho mình.
Hai nữ sinh chụm lại nghiêm túc chăm chỉ làm đề, bàn trên nghe thấy tiếng giảng bài nghiêm túc ở phía sau thì ráng nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa bèn xoay người nói: “Tính luôn tớ có được không?”
Bàn trên là một nam sinh nho nhã đeo mắt kính, cậu hơi đỏ mặt nhìn Thường Đình, lấy chocolate và sữa trong hộc bàn đưa tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ cũng có thể mua cho cậu ăn.”
Thường Đình không kiềm được bật cười, mặt nam sinh càng đỏ hơn.
Dư Mai trêu chọc nói: “Cố Minh, chỉ như thế mà cậu cũng muốn cướp Thường Đình với tớ à?”
Cố Minh bị cô ấy nói thế hơi lúng túng, nói chuyện cũng hơi run rẩy: “Nếu như không đủ… cậu cứ nói, tớ đi mua.”
Thường Đình lắc đầu liên tục: “Không cần, mọi người cùng nhau học tập, cùng tiến bộ nhé.”
“Tớ tới trước, cậu xếp hàng đi.” Dư Mai nói với Cố Minh.
Thường Đình vừa định nói gì thì phát hiện người đi ngang qua bên cạnh dừng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, Thẩm Đàm đặt một chai sữa AD calcium nói: “Tớ xếp hàng, các cậu trước đi.”
Thường Đình sửng sốt, Thẩm Đàm cũng đã đi đến chỗ ngồi của mình.
Cố Minh ngẩn người, sau đó nói; “Vậy được rồi, tớ cũng xếp hàng.”
“Sao cậu ấy cũng muốn đến tham dự một chân…” Dư Mai buồn bực hỏi Thường Đình: “Hai cậu thân nhau à?”
“Hả?” Thường Đình chớp mắt chần chừ nói: “Thì… là bạn học mà.”
Mặt Dư Mai nghi ngờ, Thường Đình bình tĩnh né tránh ánh mắt, nói với Cố Minh: “Cậu muốn hỏi gì?”
Cố Minh hơi đỏ mặt, lấy giấy bút chỉ câu hỏi của mình cho cô xem.
Bầu không khí giữa ba người rất hài hòa.
Thường Đình rất kiên nhẫn, Dư Mai và Cố Minh rối rắm làm sai nhiều lần cô cũng không tức giận, cô có kiểu suy nghĩ là nếu giảng không hiểu thì mình sẽ đổi cách khác cho đến khi hai người nghe hiểu thì thôi.
Chỉ với mấy đề mà Cố Minh và Dư Mai càng có nhiều thiện cảm với cô.
Động tĩnh ở bên Thường Đình hấp dẫn ánh mắt của không ít người, phần lớn đều xì xào bàn tán chuyện này.
“Học tập tốt chính là không giống nhau.” Lâm Tư nói với người bên cạnh: “Xem đi, một đống đồ ăn kìa.”
“Cậu học cũng được mà.” Bạn cùng bàn không nhanh không chậm trả lời cô ta.
Lâm Tú hừ lạnh: “Sao không thấy cậu đưa đồ ăn cho tớ nhỉ?”
Bạn cùng bàn cười: “Không phải tớ không cần cái này sao? Tớ đạt chuẩn là OK rồi.”
Lâm Tú trợn mắt, xoay người nhìn Tô Vi ở phía sau: “Cậu phải cố gắng nha! Người ta không chỉ thắng cậu về thành tích, mà về nhân cách còn đuổi kịp và vượt qua cậu rồi, bé cưng à, cậu mau có chút ý thức nguy hiểm đi!”
Tô Vi bực mình nhìn cô ta: “Cô ấy xứng để tớ có cảm giác nguy hiểm sao?”
Lâm Tú sửng sốt, thấp giọng nói: “Vi Vi, có phải cậu rất ghét cậu ấy không?”
Thái độ này hơi rõ ràng.
Tô Vi hừ lạnh, không nói chuyện.
Lâm Tú vừa mới mở miệng đã bị bạn cùng bạn cắt ngang: “Tôn Nghị, cậu làm gì thế? Bị mù sao mà có thể đụng tớ!”
Cô ta quay đầu nhìn sang, Tôn Nghị đi ngang qua bên cạnh không biết thế nào mà ngã lên người bạn cùng bàn.
Bạn cùng bạn đỡ Tôn Nghị dậy, tức giận nói: “Nhìn đường đi anh bạn!”
“Xin lỗi…” Sắc mặt Tôn Nghị trắng bệch xin lỗi, cầm di động trở về chỗ ngồi của mình.
“Cậu ấy làm gì thế?” Lâm Tú buồn bực nói: “Dáng vẻ như gặp quỷ vậy.”
Bạn cùng bạn trợn mắt: “Có quỷ mới biết.”
Tôn Nghị trở về chỗ, vẻ mặt bất an, thường quay sang nhìn Thẩm Đàm ở phía trước.
Thẩm Đàm liếc mắt nhìn sang như không có chuyện gì.
Vào lúc nghỉ trưa, Thường Đình nhận được tin nhắn của bạn thân Tiết Doanh, nói cho cô biết đang trên đường tới.
Sau khi Thường Đình thấy thì rất vui vẻ, hỏi cô ấy khi nào tới.
“Buổi chiều nhỉ, chắc chắn đến trước khi các cậu tan học, hôm nay tên khốn kiếp kia đừng hòng chạy.”
Thường Đình hỏi: “Các cậu tìm được người chưa? Là Thiên Lập hay Nhất Trung?”
“Thiên Lập.” Tiết Doanh nói: “Tọa độ mà hắn làm lộ là ở Nhất Trung, suýt chút nữa khiến tụi tớ bị nhầm, bạn ở Nhất Trung nói không có người này, sau đó có người nói đã gặp hắn ở Thiên Lập, lúc này mới tìm đúng người.”
“Tên nhóc này cũng xảo trá quá.”
Thường Đình nghe xong hơi thổn thức, hỏi tiếp: “Em gái của Tiểu Bắc có đến không?”
“Không, cho con bé biết tụi tớ đến tìm người thì nguy mất, bây giờ còn yêu đến chết đi sống lại kìa, không cho chạm vào cọng lông nào của hắn.” Tiết Doanh cười lạnh: “Gương mặt đẹp trai của đàn ông dùng được cái rắm, loại hèn hạ này nên cắt thịt cho chó ăn!”
”Đẹp trai lắm à?” Thường Đình nổi máu tò mò: “Rất tuấn tú sao?”
“Đẹp trai, nhưng không thể che giấu được hành vi phạm tội của hắn.” Tiết Doanh nói: “Cậu chờ đó, tớ gửi qua cho cậu.”
Chưa được một giây thì Thường Đình đã nhận được ảnh chụp của Tiết Doanh.
Một tấm hình góc nghiêng dưới ánh mặt trời ở bên ngoài.
Chàng trai trẻ mặc áo trắng đúng chuẩn.
Dáng người cao lớn, gương mặt sáng sủa, ánh mắt trời làm nổi bật lên vẻ uể oải trông rất đẹp.
Đẹp trai.
Thật sự rất đẹp.
Nhưng sao tên cặn bã đẹp trai này giống Thẩm Đàm thế?
Quả thật giống nhau như đúc.
Sắc mặt Thường Đình quái dị, click vào hình ảnh phóng to và thu nhỏ đủ góc độ, nhìn gần và nhìn xa đều cảm thấy rất giống Thẩm Đàm.
Cô lặng lẽ hỏi: “A Doanh à, tên cặn bã này tên gì thế?”
Một lát sau Tiết Doanh trả lời cô: “Lớp 12 ban 1, Thẩm Đàm. Tớ nhớ là cậu cũng ban 1.”
Thường Đình: “…”
Không thể nào.
Không phải đâu.
Sao anh có thể là người như thế chứ!
Thường Đình lập tức phủ nhận sự thật này.
Tiếng chuông vang lên, chương trình học bắt đầu.
Thường Đình chỉ kịp gửi dấu chấm than liên tiếp cho Tiết Doanh.
Tiết Doanh thấy cô hoảng sợ khi mình chung lớp với tên cặn bã thì an ủi cô: “Đừng sợ, hôm nay tụi tớ đến để tên nhóc này biết cái gì gọi là làm bậy thì sớm muộn cũng phải trả!”
Cả tiết học Thường Đình đều trôi qua trong cơn hoảng hốt, tầm mắt luôn nhìn Thẩm Đàm, nhiều lần đến suýt chút nữa bị Dư Mai phát hiện.
Dù thế nào thì cô cũng không thể có bất kỳ liên tưởng nào giữa Thẩm Đàm và tên cặn bã lừa tiền yêu qua mạng.
Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi!
Đợi đến lúc hết tiết, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiết Doanh, tỏ ý trong đó có phải có hiểu lầm không, Thẩm Đàm mà cô quen biết không phải là người như thế.
Nhưng không biết Tiết Doanh đang bận gì mà vẫn không hề trả lời.
Thường Đình chớp mắt, không dám đi tìm Thẩm Đàm vào thời điểm này.
Chờ đợi trong sự khó chịu ở đây, chịu đến khi tan học.
Trước khi tiếng chuông vang lên, Thường Đình cũng đã thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị ra trận.
Cô vừa mới đứng dậy tìm Thẩm Đàm thì điện thoại reo lên.
Tiết Doanh gọi điện thoại tới, Thường Đình vội nghe máy, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy đối phương nói: “ Sao cậu nói giúp tên cặn bã đó? Các cậu quen biết à?”
“Quen biết! Tớ cảm thấy có lẽ hiểu lầm rồi, đỡ phiền toái thì chúng ta bình tĩnh nói chuyện trước đã!” Thường Đình đang định đuổi theo Thẩm Đàm nhưng bị người phía sau va phải, cô nghiêng người nâng mắt nhìn, Tống Hằng không kiên nhẫn nói: “Đừng có cản đường.”
Vẻ mặt cậu ta đầy sát khí, giống như đại tướng sắp ra trận thời xưa.
Thường Đình sửng sốt một lát, không cãi với Tống Hằng, quay đầu lại thì không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Đàm nữa, trong lòng chợt giật mình, vội vàng chạy ra ngoài.
Dư Mai ở phía sau kêu cô: “Thường Đình! Thường Đình, cậu chưa lấy cặp này!”
Tống Hằng nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm tới mức đó sao? Chỉ vậy thôi mà đã sợ tới mức ngay cả cặp cũng không lấy mà bỏ chạy mất rồi?
Triệu Huy kêu: “Tôn Nghị! Đứng lên đi nào! Đám chó Tam Trung đã đợi ở ngoài cổng rồi!”
Tôn Nghị khó khăn đứng dậy, nâng mắt nhìn Tống Hằng ỉu xìu nói: “Anh Tống, hôm nay có người tới tìm tớ gây chuyện.”
Tống Hằng nhìn Thường Đình chạy ra ngoài, rồi nhìn Tôn Nghị ở trước mặt, nhíu mày nói: “Ai dám đến địa bàn của tớ gây chuyện với cậu? Nói.”
Tôn Nghị đi theo họ ra ngoài, vừa giả vờ bất đắc dĩ vừa đau khổ nói: “Tớ có quen biết với một em gái trên mạng, cảm thấy cô ấy có cảnh ngộ hơi tội nghiệp nên đối xử với cô ấy khá tốt, bình thường tặng đồ, mua đồ ăn cho cô ấy, kết quả là cô ấy đi nói khắp nơi rằng tớ là bạn trai của cô ấy, nhưng tớ tuyệt đối không có ý đó.”
“Sau khi tớ từ chối cô ấy, cô ấy cứ đeo bám làm phiền, nói cô ấy có anh trai là dân xã hội đen ngoài đường, nếu tớ không đồng ý thì sẽ đánh đến khi tớ đồng ý mới thôi.” Tôn Nghị cầu xin giúp đỡ nhìn Tống Hằng: “Anh Tống, lúc đầu tớ thật sự chỉ thấy cô ấy đáng thương nên mới đối xử tốt với cô ấy, hôm nay cô ấy uy hiếp tớ nói rằng nhóm anh trai của cô ấy đã tìm đến trường học rồi.”
Xét theo mối quan hệ trong ngày thường với Tôn Nghị, nhóm người Tống Hằng không hề nghi ngờ với lý do của hắn, sau khi cả tin thì một nhóm thiếu niên nhiệt huyết đều cực kỳ tức giận, ai cũng xắn tay áo lên.
“Mẹ kiếp, còn có câu chuyện khốn nạn vậy à?”
“Đến thì đến, ai sợ ai chứ? Dám ăn hiếp anh em của tao mà không biết suy nghĩ!”
“Để đám người đó nhìn xem đây là địa bàn của ai rồi nói chuyện tiếp!”
Tôn Nghị có chỗ dựa là nhóm Tống Hằng nên nhất thời có thêm sức mạnh.
Trong lòng tính toán, đối phương nhiều lắm chỉ có 5, 6 người, đến lúc đó lấy số đông và khí thế chèn ép cũng đủ làm cho đối phương biết ngại mà lui.
Tống Hằng nói: “Các cậu đi giúp Tôn Nghị, số còn lại cùng tớ đến giải quyết với người của Tam Trung, đừng để mấy tên ngốc đó suốt ngày cứ sang đây.”
Đám thiếu niên hăng hái, cả đàn cả lũ kéo đi ra ngoài trường.
Người của Tam Trung đã sớm chờ ở chỗ hẹn ngoài trường.
Bọn họ đến hơi sớm nhưng chưa được một lúc thì đột nhiên phát hiện một nhóm thiếu niên bước tới chỗ đối diện bọn họ.
Đếm thử xem, gần 30 người.
“Nhóm người đó… là Nhất Trung à?” Có người mông lung nói: “Tớ không nhìn lầm đó chứ?”
“Mẹ kiếp, cái tên đạp ván trượt dẫn đầu có phải là Thẩm Bội của Nhất Trung không?”
“Đúng là thật kìa!”
“Người của Nhất Trung đến đây làm gì thế?”
“Còn đối diện với chúng ta?”
“Có ý gì? Thiên Lập kêu viện trợ à?”
“Mẹ nó, Tống Hằng không biết xấu hổ, thế mà kêu viện trợ!”
Nam sinh có dáng người cao gầy đạp chân lên ván trượt màu đỏ, hai tay nhét vào túi đi quanh một vòng đèn đường ở phía trước, rơi xuống đất an toàn từ trên bậc thang cùng với ván trượt trông rất cao ngạo.
Các cô gái qua đường ngạc nhiên nhìn cậu.
Người ở phía sau Thẩm Bội nói: “Anh, người của Tam Trung ở đối diện.”
“Bọn họ đến đây để làm gì?” Thẩm Bội nheo mắt hỏi.
Có người giơ tay: “Tớ biết này! Bọn họ vẫn luôn có mâu thuẫn với Thiên Lập, lần này chắc là tìm đến đánh nhau như bình thường thôi.”
“Vậy không liên quan đến chúng ta.” Người kia nói tiếp: “Chúng ta đến đây chủ yếu chính là đến dạy dỗ tên cặn bã dám lấy hình của anh Thẩm đi yêu đương qua mạng!”
Thẩm Bội hừ một tiếng, cậu có dáng vẻ giống ba phần với Thẩm Đàm, nhưng khí chất lại rất kiêu ngạo, tùy ý, vẻ xúc động nóng nảy của thiếu niên đều rỏ ra rất rõ.
Cậu nhíu mày tức giận, dẫn theo đám người xông lên.
Mới vừa đi chưa được hai bước thì đã nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Đợi chút, nhóm người đó lại đến đây làm gì?”
Ở ngã tư đối diện cổng trường, có một nhóm khoảng 20 người hùng hổ bước đi trên vạch đường cho người đi bộ, mục tiêu rõ ràng là hướng cổng trường Thiên Lập.
Bọn họ có khí chất giống nhau, vì thế vô cùng dễ dàng nhận ra nhóm người đi tới là kiểu người gì.
Thiếu niên.
Thiếu niên còn trong thời kỳ trưởng thành, không biết trời cao đất rộng.
Trong nhóm thiếu niên trên lối qua đường có một cô gái cao cao mặc áo khoác màu đen trông rất cuốn mắt.
Tiết Doanh đang nói chuyện điện thoại với Thường Đình: “Đó đều là giả tạo, hắn chính là tên đẹp trai lừa gạt.”
Thường Đình nói: “Không phải… cậu ấy không phải là kiểu người đó thật, cậu ấy không thể nào yêu qua mạng!”
Tiết Doanh nói: “Tụi tớ tới nơi rồi.”
Thường Đình vừa mới chạy tới cổng trường nâng mắt, xa xa đã trông thấy nhóm người Tiết Doanh.
Đám thiếu niên Tam Trung ở bên trái: “Mẹ kiếp, sao còn có nữa vậy?”
“Đây là của bên nào?”
“Có lẽ… là viện trợ của chúng ta?”
“Mơ hả, chúng ta có viện trợ cái rắm!”
“Không biết xấu hổ! Chơi dơ quá!”
Nhóm thiếu niên Nhất Trung bên phải: “Mợ, cô gái đó cũng ngầu quá đi!”
“Hôm nay Thiên Lập có nhiều chuyện thế?”
“Người bên nào thế? Đồng minh hay là kẻ địch? Một câu thôi, đánh hay không đánh!”
“Sợ gì chứ! Đến một người thì đánh một người!”
“Tên cặn bã còn có viện trợ!”
Tôn Nghị đi theo Triệu Huy nhìn thấy tình hình vây quanh ba mặt ở ngoài trường thì suýt chút nữa sợ đến ngất đi.
Hoàn toàn không giống như những gì hắn suy nghĩ vậy?
Bên bị chèn ép bởi số người và khí thế sao lại là mình thế?
Ở ngã tư, Khúc Huy và Triệu Lực Dương dựa vào xe, nhìn cảnh tượng rầm rộ ở trước cổng trường Thiên Lập cảm thán: “Hôm nay hơi náo nhiệt nhỉ.”
“Anh Thẩm đâu?” Triệu Lực Dương hỏi.
Khúc Huy hừ lạnh nói: “Không biết chạy đi đâu phục vụ vì nhân dân rồi.”
“Được nhỉ, anh ấy phục vụ vì nhân dân, chúng ta phục vụ cho anh Thẩm.” Triệu Lực Dương hất cằm, chỉ hướng đi tới trường cấp ba Thiên Lập, những người khác ở phía sau dần dần đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.