Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 18:




Lâm Kì về nhà chưa được vài ngày đã đến Tết Nguyên tiêu (rằm tháng Giêng). Vương a di hưng trí bừng bừng ra siêu thị mua bột gạo nếp cùng với mè làm nhân.
“A di, con giúp người.” Lâm Kì rửa sạch tay liền chạy vào phòng bếp hỗ trợ.
Vương thúc thúc ở trên ban công uống trà, nhìn thân ảnh bận rộn của Vương a di, ai nha, tức phụ mình thật đảm đang nha!
Vương Lang hai chân bắt chéo ngồi trên sô pha, thường hướng ánh mắt về phía nhà bếp ngắm a ngắm, ai nha, tức phụ ta cũng thật đảm đang nha!
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã đến tháng 6 rồi.
Đêm trước kì thi đại học, Vương Lang khẩn trương ở trong nhà đánh trống khua chiêng.
“Lang, ngươi hôm nay dính máu gà à? Nửa đêm hai giờ rồi còn chưa ngủ?” Vương a di không thể nhịn được nữa, người còn mặc áo ngủ đứng chống nạnh trước của phòng thằng con mà rống giận.
Vương Lang bị rống trở về phòng, nằm trên giường trằn trọc. Lúc hắn thi vào đại học còn chưa thấy khẩn trương như vậy!
Thật vất vả mơ mơ màng màng ngủ, kết quả lại mơ thấy tiểu ngốc đi thi không mang bút viết, thế là giật mình tỉnh giấc. Thật con mẹ nó dày vò quá!
Đợi cho phương Đông dần dần trắng xoá, Vương Lang từ trên giường đứng lên, chạy một mạch đến tiệm văn phòng phẩm: bút bi, hộp bút, gôm, bút xoá, ê-ke, com-pa … Cái gì có thể mua được hắn đều mua tất, sau đó chạy đến địa điểm thi của Lâm Kì ngồi ngốc ở ngoài.
Chỉ số bảo mẫu bạo phát.
Đợi đến tám giờ kém, rốt cuộc thấy được thân ảnh lung la lung lay của Lâm Kì bước xuống xe.
“A Kì,” Vương Lang vội vàng chạy đến.
“Sao ngươi lại đến đây?” Lâm Kì có chút giật mình: “Sắc mặt sao khó xem như vậy?”
“Ta không sao. Ngươi kiểm tra lại một chút, xem có cái gì quên mang theo hay không?” Vương Lang lọc xọc lục trong cái túi mang theo. “Ngươi xem xem thiếu món gì, ta cái gì trong này cũng có.”
“Ta cái gì đều mang đủ,” Lâm Kì dở khóc dở cười, “Ngươi đừng khẩn trương như vậy a!”
“Ta không có khẩn trương.” Vương Lang vừa nói vừa gật đầu.
“Ta đi thi đây.” Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của hắn, Lâm Kì nhịn không được cười ra tiếng.
Lâm tiểu công chúa vào phòng thi hai ngày, một con đại hình khuyển nào đó cũng trung thành và tận tâm ở bên ngoài thủ hộ hai ngày.
Nghe được tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ làm bài cuối cùng vang lên, Vương Lang cảm nhận được chính hắn như thế nào lại có chút chóng mặt?
“Lang,” Lâm Kì chạy đến bên người Vương Lang: “Ta thi xong rồi!”
“Ân, ta bắt xe đến khách sạn đi, cha mẹ chắc là còn đang chờ đi?” Vương Lang mạnh mẽ bày ra nét tươi cười, nhưng đi chưa được hai ba bước đã thấy dưới chân mềm nhũn.
“Lang!” Lâm Kì bị doạ sợ, vội vàng chạy lên đỡ lấy hắn. “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì,” Vương Lang ngồi xổm trên mặt đất. “Qua một lúc là đỡ thôi!”
“Không được, ta mang ngươi đến phòng khám.” Lâm Kì kéo hắn liền ra ngoài.
“A Kì, chậm một chút a, chân ta nhuyễn a!” Vương Lang kêu khổ không ngừng.
Sau khi đến phòng khám kiểm tra, Vương Lang bị bắt nằm bẹp ở trên giường truyền dịch.
“A Kì, ta không sao, ngươi đi ăn cơm đi, ba mẹ đều đang chờ ngươi làm lễ chúc mừng mà.” Vương Lang thật áy náy, lễ chúc mừng tiểu ngốc bị chính hắn làm cho hỏng be bét.
“Không đi, ta ở cùng ngươi. Ta đã điện thoại cho bọn họ rồi.” Lâm Kì giúp hắn ngồi dậy.
Địa điểm thi của y là một khu nhà mới được tu sửa, còn chưa được chính thức đi vào hoạt động, xung quanh cái gì cũng không có.
Mặt trời tháng sáu độc như vậy, y ở trong phòng thi còn có máy điều hoà, hắn thế nhưng vẫn ngốc nghếch ngồi cả buổi dưới ánh mặt trời, kết quả là phơi nắng đến cảm nắng luôn.
Thế mà suốt ngày kêu mình là tiểu ngốc, không biết chính hắn mới là tên ngốc đi.
Muốn cười hắn một chút, nhưng là miệng còn chưa kịp cong đã thấy mũi có chút cay cay. Chỉ đơn giản là vòng tay ôm hắn, thật cẩn thận hôn lên.
Hưởng thụ tiểu ngốc khó có khi chủ động, Vương Lang một tay nâng gáy y, càng muốn đòi lấy mạnh mẽ hơn.
Hai người hôn đến xuất thần, không để ý có người đã chạy đến trước cửa.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Vương a di trợn mắt há hốc mồm.
Vương Lang hoảng hốt buông Lâm Kì ra, chỉ thấy hai bà mẹ đều đang đứng ở cửa.
“… Mẹ…” Vương Lang chột dạ mở miệng.
Lâm Kì căng thẳng đến mức mặt trắng bệch, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lâm a di cũng có chút kinh ngạc. Biết hai tên nhóc này quan hệ tốt, cũng đã sớm đem Vương Lang như con mà đối đãi, nhưng cũng không thể nghĩ tới, bọn họ cư nhiên lại có thể…
Trong phòng bệnh yên lặng đến doạ người, Lâm Kì có điểm sợ hãi, lại có điểm uỷ khuất: Mình và hắn cũng không có làm chuyện gì xấu, cũng không gây trở ngại đến người khác, chỉ là đơn thuần muốn cùng đối phương một chỗ, nắm tay hắn cả đời, vì cái gì lại phải cẩn cẩn dực dực như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì cả mình và hắn đều là nam nhân?
Này là cái lí do gì a?
“Đừng khóc,” Vương Lang đưa tay thay tiểu ngốc lau nước mắt.
“… A Kì, chúng ta về nhà trước.” Lâm a di đã không còn biết nên nói cái gì.
Lâm Kì do dự một chút, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đứng lên. Đi theo mẹ ra đến trên xe, Lâm Kì không hề nói chuyện.
“A Kì,” Lâm a di thử gọi y một tiếng.
“Mẹ,” Lâm Kì xoạch một tiếng rới nước mắt, “Thật xin lỗi…”
Trong nhà chỉ có một thằng con như vậy, tính tình vừa ngoan lại là dạng trầm tĩnh, Lâm a di từ đó đến giờ đều là đem Lâm Kì như tiểu bảo bối mà nuôi dưỡng, trong trí nhớ thì đây là lần đầu tiên nó khóc thảm như vậy.
Vốn là muốn mắng nó vài ba câu, nhưng chính nó cũng đã đáng thương đến như thế, vậy mình còn mắng được cái gì a?
Coi như xong!
Trong phòng bệnh, Vương a di đang nhéo lỗ tai Vương Lang mà nổi bão.
“Mẹ a, đau! Con còn đang truyền dịch nha!” Vương Lang kêu thảm thiết.
“A Kì ngoan như vậy, nhất định là ngươi đem nó làm hư!” Vương a di rống giận.
“Mẹ!” Vương Lang bất mãn né tránh. “Như thế nào gọi là làm hư? Tụi con là nghiêm túc.”
“Nhưng mà…”
“Mặc kệ cái gì a,” Vương Lang ngắt lời bà: “A Kì có chỗ nào không tốt? Mẹ không phải lúc nào cũng muốn y làm con ruột đấy thôi?”
“Nhưng là…”
“Mẹ~~” Vương Lang chạy qua đấm lưng bà lấy lòng. “Mẹ nói chuyện một chút với Lâm a di đi a, đừng để Lâm Kì ăn mắng.”
Trong cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên bà thấy một sinh vật thân cao 1m85 làm nũng, nhất thời Vương a di cảm thấy thân thể mình run run.
Vài ngày sau, hai người vẫn không dám gặp mặt, chỉ có thể lén lút gửi tin nhắn.
Không lâu sau đó, Lâm Kì lên trường lấy giấy đăng kí nguyện vọng vào đại học, thật cẩn thận cùng người nhà thương lượng chuyện chọn đại học.
“Ngươi muốn vào trường nào?” Lâm a di hỏi y.
“Đại học D.” Thanh âm Lâm Kì nhỏ như muỗi kêu, nhưng vẫn là rất rõ ràng chui vào tai hai người cha mẹ này.
Vương thúc thúc không nói gì, Vương a di do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng vẫn là gật đầu.
Cái này xem như là ngầm thừa nhận đi?
Lâm Kì vẫn luôn căng thẳng trong lòng, lúc này liền đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, mấy ngày nay lúc nào cũng lo sợ.
Nhìn đến đôi mắt Lâm Kì hồng hồng, Lâm thúc thúc và Lâm a di đều có chút đau lòng. Có một đứa con bảo bối như vậy, còn có ai nỡ lòng nói cái gì?
Ở bên kia thành phố, Vương a di nghĩ nghĩ, cũng hiểu được Lâm Kì kì thật rất tốt, tuy rằng mình không có một đứa con dâu, nhưng mình còn lời thêm một đứa con cơ mà, không lo!
“Xú tiểu tử, về sau nếu dám khi dễ A Kì, ta với ngươi đoạn tuyệt quan hệ!” Vương a di uy hiếp.
“Ân, ân.” Vương Lang gật đầu điên cuồng. Như thế nào lại nỡ khi dễ a, đau lòng còn không kịp đây!
Trải qua mấy ngày đè nặng áp lực, Vương Lang chọn một ngày trời trong nắng ấm đem Lâm Kì ra cùng ngoại ô tản bộ giải sầu.
“Lang,” Lâm Kì ngồi trên ghế phó lái quay đầu nhìn Vương Lang. “Chúng ta có phải hay không đã làm cho cha mẹ thất vọng rồi?”
“Ngốc!” Vương Lang dừng xe, đem tiểu ngốc kéo vào trong lòng. “Không được loạn tưởng! Chúng ta về sau hảo hảo cùng một chỗ, hảo hảo hiếu thuận với cha mẹ, bọn họ sẽ hiểu được.”
Lâm Kì ở trong lòng hắn cọ cọ, không nói gì.
“Hơn nữa mọi người cũng không phản đối a, mẹ ta còn bắt ta hứa là phải chiếu cố ngươi cho tốt đây.” Vương Lang xoa xoa khuôn mặt y: “Không cần bày ra cái khuôn mặt đau khổ này, thi  xong kì thi đại học ngươi hẳn phải vui vẻ mới đúng. Có muốn học lái xe không?”
“Ta? Muốn!” Lâm Kì vội vàng tỉnh táo lại tinh thần.
“Đến, ta dạy cho ngươi.” Vương Lang và Lâm Kì cùng đổi chỗ ngồi.
“Ba ta cũng đã dạy cho ta, có điều… ta học chậm.” Lâm Kì thẳng thật khai báo.
“Không sao, cái này đơn giản lắm! Ngươi đại khái biết lái xe đến mức nào? Trước thử một chút cho ta xem xem.” Vương Lang đem móng vuốt tiểu ngốc đặt lên trên tay lái.
“Vậy, ta nổ máy nga!” Lâm Kì có chút phấn khởi, thử khởi động xe trước tiên.
Chỉ có điều còn chưa đi được bao xa, Vương Lang đã phải vội vàng nhoài người qua đạp lên chân thắng phụ y.
Rõ ràng chính là đại lộ bằng phẳng, nhưng sao hắn lại có cảm giác giống như lái xe vượt địa hình ta? Đây rõ ràng là nhân tài a!
“… Ta lái không được tốt a?” Lâm Kì sợ hãi hỏi Vương Lang.
Vương Lang bị đôi mắt nho nhỏ của y nháy mắt miểu sát (một chiêu là gục), những kìm chế nãy giờ trong lòng cũng trở thành mây bay a bay.
“Không phải, tức phụ ta lái xe tốt lắm.” Vương Lang hôn nhẹ một cái khích lệ lên khuôn mặt y. “Đến, tiếp tục.”
Vì thế, nửa giờ sau…
“Lang! Làm sao bây giờ? Đằng trước có cái cây!”
“……”
“Thắng hư rồi phải không?”
“……”
“A a a, nên đi bên trái hay phải?”
“……”
Vài lần như vậy, cái xe mới mua chưa được nửa năm của Vương Lang đã cấp tốc đứng vào hàng ngũ cựu chiến binh.
“Thật xin lỗi.” Lâm Kì ngồi xổm bên chiếc xe áy náy. “Ta giúp ngươi mang nó đi sửa.”
“Không có việc gì, sửa cái gì mà sửa? Ngươi xem nó không đẹp à, có thêm điểm nhấn, không còn đơn điệu như trước nữa.” Vương Lang mang tức phụ mình lên xe, hôn một cái bắt đầu cởi quần áo. (che mặt, xấu hổ nga:”>)
“Không được!” Lâm Kì phản ứng lại, có ý định muốn chạy trốn.
“Ngoan, nghe lời.” Vương Lang đè tiểu ngốc ngồi lại trên ghế.
Lâm Kì vẫn rất khẩn trương, không ngừng giãy dụa, tiểu thân mình xoay a xoay, đôi chân đạp a đạp.
Vương Lang nhìn đến một màn này thiếu chút nữa phun huyết, tiêu chuẩn dục cự còn nghênh là đây a! Vì thế bổ nhào qua, cắn một ngụm.
Ăn xong đến thoả lòng thoả dạ, Vương Lang đắc ý mở máy chiếc xe có trang trí hoa văn trừu tượng của mình, lái về nhà. Trong lòng thầm cảm thấy làm trong xe rất có cảm giác, mai mốt làm thêm mấy lần nữa đi?
Lâm Kì ngồi trên ghế phó lái, thở phì phì trừng hắn. Mai mốt không thèm lên xe tên đại lưu manh này nữa!
“A Kì,” Vương Lang vừa lái xe vừa cười đến vui vẻ: “Lần sau ra ngoài chúng ta mang theo tấm thảm đi!”
“Làm gì?” Lâm Kì cảnh giác.
“Mặt cỏ kia không tệ, lần sau chúng ta có thể…”
“Câm miệng!” Lâm Kì mặt đỏ tai hồng ngắt lời hắn.
“A Kì, thử một lần đi!”
“Nằm mơ!”
“Kích thích lắm đó!”
“Cuồng phô!!!”
“Vậy chừng nào mới được?”
“Cút!”
“Ngày mai đi!”
“……” Lâm Kì khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.