Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 7:




Thời gian chậm chạp trôi đi, hết thảy lại trở về như ban đầu.
Từ ngày hôm đó, Lâm Kì dọn ra khỏi nhà hắn. Trong trường nếu ngẫu nhiên gặp mặt cũng chỉ là hai người xa lạ không quen nhau. Cho đến năm học mới, hắn lên năm thứ ba, còn Lâm Kì ra nước ngoài.
“Anh nói xem con chúng ta sao tự nhiên lại chăm chỉ đến như vậy? Học muốn choáng váng đầu óc luôn a.” Tối đi ngủ, Vương a di có chút buồn bực.
“Bà xem bà kìa! Con nó không học cũng nói, giờ con nó học bà cũng nói.” Vương thúc thúc bất đắc dĩ.
Phòng bên cạnh, Vương Lang vẫn đang sáng đèn cặm cụi làm bài tập.
Phải nhanh chóng thi đại học, phải nhanh chóng vào đại học, phải tập cho quen hoàn cảnh bây giờ. Phải quên y, thật nhanh!
Ngăn dưới dùng của cái giá sách là một chiếc laptop, mặt trên có số điện thoại và địa chỉ liên lạc cùa Lâm Kì. Cái này là trong một lần ăn cơm chung, Lâm a di viết ra cho hắn. Từ đó về sau, nó được nhét vào ngăn trong cùng của giá sách.
Có đôi khi đi ngang qua lớp của Lâm Kì, sẽ không tự chủ được mà ngoái đầu lại nhìn. Nhưng tất nhiên không thể thấy được thân ảnh quen thuộc năm nào nữa.
Nước Mỹ xa như vậy, y ở đó có quen không?
Ăn có ngon không? Ngủ có đủ giấc không? Nếu bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?
Ngẫu nhiên đi ngang qua tiệm bánh bao, thấy mẻ bánh mới ra lò nóng hầm hập, hơi nước nóng sẽ làm mắt hồng hồng.
“Tại đói bụng nên ăn hết rồi!”
Một năm trước, từng có một kẻ ngốc ăn bánh bao đến no căng bụng.
Đường đến trường có cắt qua một khu phố buôn bán, đến ngã rẽ có thể thấy phòng trưng bày nhạc cụ. Vì vậy hắn dừng bước, nhìn cây đàn dương cầm qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt mà thất thần. Còn nhớ rõ ngày kỉ niệm thành lập trường, y mặc sơ mi trắng chơi đàn dương cầm…
“Vương Lang, ngươi thích nghe đàn dương cầm sao?”
“Vương Lang, về sau ta sẽ đàn những bài ngươi nghe hiểu được.”
Nơi góc đường kia, nhà hàng Lá Chuối cũng không còn nữa, thay vào đó là một quán bar mới mọc lên. Trong quán bar ấy có một tay pha rượu tóc vàng nhạt, đôi mắt màu hổ phách, nhìn qua cực kì giống người nào đó.
“Ngươi mới là hỗn trướng! Nếu không thích y vì cái gì còn trêu chọc y?”
Ai nói ta không thích?
Kì thật khi Lâm Kì vừa mới rời đi được ba ngày, hắn đã nghĩ rõ ràng mọi việc. Người tốt như vậy sao có thể không thích? Chỉ là một đời người dài lắm, nếu bước sai thì sau này phải làm sao? Cho nên, kết thúc vậy, quên hết tất cả! Chỉ là Lâm Kì, ta làm sao quên được ngươi?
Ban ngày đi học, buổi tối làm bài, trước khi đi ngủ còn nghe tiếng Anh, cứ tưởng rằng mình đã dùng hết thời gian rồi, nhưng vì sao trong mộng ta vẫn nhìn thấy ngươi?
“Biểu ca dạo này uống nhầm thuốc à?” Lạc Tiểu Tịch buồn bực: “Anh ta rốt cuộc muốn thi đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh?”
“Mặc kệ hắn.” Hứa Đình hung hăng liếc Vương Lang một cái, “Ngu ngốc!”
Thời gian một năm bào dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.
Sáu tháng sau, Vương Lang cầm trong tay thư báo trúng tuyển của đại học D. Mỗi ngày lại ầm ĩ cùng đám bạn học đi ăn cơm, ca hát… trông rất khoái hoạt, vô lo.
“Lang, hôm nay con đừng đi chơi, cùng ba mẹ ra ngoài ăn cơm.” Khoảng giữa trưa, Vương a di vỗ vai Vương Lang bảo.
“Đi ăn ở đâu?” Vương Lang nhàm chán dựa vào sô pha xem ti vi.
“Thì như bình thường, nhà chúng ta với nhà cô Lâm cùng nhau đi ăn. A Kì hôm qua mới về nước, ngươi cũng thi xong đại học rồi, lâu lâu ngồi ăn nói chuyện với nhau một chút.”
Cái gì? Vương Lang ngạc nhiên. Y…đã trở lại?
Buổi tối đến nhà hàng, mở cửa căn phòng được bao riêng đã thấy Lâm Kì đang ngồi trên ghế, cúi đầu nói chuyện điện thoại, nghe tiếng người đến cũng không thèm ngẩng đầu.
Vương Lang suy nghĩ: có nên qua chào hỏi y hay không a?
“Lang, con đến đây, mau ngồi đi. Sao trễ thế này mới đến a?” Lâm a di nhiệt tình tiếp đón.
“Cái tên xú tiểu tử này, buổi trưa còn đang tốt, đột nhiên buổi chiều lại đòi không đi. Ta cùng với ba hắn phải khuyên mãi.” Vương a di bất mãn trừng thằng con.
“A Kì, cúi đầu làm cái gì? Mau chào hỏi Lang a.” Lâm a di đưa tay khều khều Lâm Kì.
“Hi (= Hello), đã lâu không gặp.” Lâm Kì ngẩng đầu, trong mắt một mảnh đạm mạc.
Rõ ràng là người quen, vì sao lại tỏ ra xa lạ như vậy?
“Đã lâu không gặp.” Vương Lang hướng y cười cười, vừa miễn cưỡng vừa đau lòng.
Cơm nước đã xong, các vị đại nhân tán gẫu chưa tận hứng nên rủ nhau ra quán cà phê tiếp tục trò chuyện.
“Mọi người đi đi, con không đi.” Lâm Kì lười biếng đưa hai tay đút váo túi áo.
“Cũng được, ngươi với A Kì đi đâu mà chơi, theo chúng ta chắc chán lắm.” Vương thúc thúc quay đầu vỗ vai thằng con nhà mình.
Nhà hàng ở trên đường dành riêng cho người đi bộ, Lâm Kì chậm rãi tản bộ về nhà, áo sơ mi trắng, mái tóc đen như mực, dáng người vẫn gầy gầy nhưng đã cao hơn trước một chút.
“Lâm Kì.” Vương Lang gọi y.
Lâm Kì dừng cước bộ, nhưng không quay đầu.
“Ngươi…ngươi một năm qua, sống có tốt không?” Vương Lang hỏi mà lòng không yên.
“Tốt.” Lâm Kì đáp, đạm mạc mà đáp.
Sau đó chẳng còn ai nói chuyện nữa.
Ánh đèn đường trải bóng dáng hai người ra rất dài, rất dài. Xung quanh người đến người đi, quán xá đèn đuốc sáng trưng, ồn ào náo nhiệt, nhưng Vương Lang lại thấy lòng mình sao cô tịch.
Ra khỏi phố đi bộ, Lâm Kì chặn một chiếc taxi chui vào.
Vương Lang lững thững đi sau y, hoảng hốt mà nhớ lại cái ngày một năm về trước.
Trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, y đứng đó, chật vật không chịu nổi, vẻ mặt đau thương nhìn mình, sau đó cũng xoay người bước đi.
Lúc ấy không phải là không thấy tia hi vọng chờ mong trong mắt y, nhưng tay vươn ra lại khựng lại giữa chừng.
Trong một năm này, mỗi khi nhớ đến cảnh ấy, đáy lòng đều một trận nôn nao khó chịu.
Lâm Kì, có phải lúc ấy ta nên nắm lấy tay ngươi?
Trong xe taxi, Lâm Kì nhìn phong cảnh ngoải cửa sổ mà khoé mắt phiếm hồng, bên tai còn văng vẳng câu nói của Lâm a di: “Còn tên xú tiểu tử này, buổi trưa còn đang tốt, đột nhiên buổi chiều lại đòi không đi. Ta cùng với ba hắn phải khuyên mãi.”
Hắn không muốn đến, không muốn gặp mặt mình. Vậy mà lại không biết xấu hổ hỏi mình một câu sống có được không… Làm sao mà tốt được, làm sao có thể…
Sống ở bên đó được mấy ngày thì ngày nào cũng nhận được vô số bưu kiện cùng điện thoại của bạn bè, lại duy chỉ có hắn là không có. Lúc bắt đầu còn có thể chờ mong, nhưng về sau chỉ có thể tự khinh thường chính mình.
Diệp Ninh có gửi thư qua nói lời xin lỗi, nhưng mình lại trả cho hắn hai chữ “Không sao.”
Không sao, mình và hắn là cùng một loại người: giống nhau ấp ủ một đoạn tình cảm, nhưng nó lại chẳng bao giờ nảy mầm được. Khi ấy, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn tán gẫu vài ba câu.
“A Kì, coi như hết. Ngươi và hắn không phải cùng một loại người.” Trong mắt Diệp Ninh có chút thương cảm. Thời gian trôi qua, hắn đã có thể buông tay được, nhưng Lâm Kì vẫn như cũ không quên.
“Ta biết.” Lâm Kì lạnh nhạt, “Lúc trước là do ta ngốc.”
“Đừng đau khổ a. Không sao, mai mốt ta tìm bạn trai tốt cho ngươi.” Diệp Ninh trêu y.
“Tốt.” Lâm Kì gật đầu cười.
“Nói cái gì thế? Ai đây?” Lâm Tiêu ở bên cạnh đột nhiên thò nửa cái đầu qua.
“Bạn học của ta.” Lâm Kì đưa tay đẩy cái đầu Lâm Tiêu ra.
“Hắc! Ngươi xú tiểu tử, cùng bạn học thì có cái gì không thể cho anh xem hả?” Lâm Tiêu kháng nghị, có gắng vươn cổ vào webcam. (Vâng, nãy giờ hai bạn trẻ chat webcam a)
“Ai thế?” Diệp Ninh nhìn cái đầu đột nhiên xuất hiện trên màn hình, tò mò hỏi.
“Anh họ ta, nghỉ hè chán quá nên đến Mỹ thăm ta.” Lâm Kì trả lời. “Mặc kệ hắn đi, chỉ là một tên ngốc thôi.”
“Ngươi mới là đồ ngốc!” Lâm Tiêu rất bất mãn, quay về webcam mà biện giải: “Đồng học, ngươi đừng nghe đệ đệ ta nói bậy, ca ca ta đây rất tốt a.”
“Ca, ta xin ngươi, mau trở về đi!” Lâm Kì dở khóc dở cười.
Diệp Ninh bên kia xem cũng phải phì cười, thầm nghĩ người nọ quả thật là đồ ngốc.
Ở nước Mĩ học tập một năm, mình quen biết rất nhiều người, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, so với lúc trước trưởng thành không ít. Vốn tưởng rằng có thể thản nhiên đối mặt với quá khứ, vì cái gì khi nhìn đến hắn sẽ lại ngẩn ngơ?
Nhớ cái ôm thân thiết khi hắn và mình cùng xem mặt trời mọc, nhớ hết thảy những chuyện mà hắn làm cho mình. Lâm Kì, ngươi có lạnh không? Có mệt không? Có đói bụng không?
Ánh mắt ôn nhu sủng nịch ấy cùng với kiểu chăm sóc từng li từng tí làm cho mình bất tri bất giác bị hãm sâu. Mắt thấy sẽ được hắn cầm tay, lại bị hắn hung hăng một cước đá ra. Thế mới hiểu được, nguyên lai là do mình đơn phương tình nguyện.
Làm sao lại có người kéo ngươi vào đầm lầy mà giữa chừng lại buông tay?
Vương Lang, Diệp Ninh nói đúng, ngươi là đồ hỗn trướng!
“Tiểu tử, ngươi có bị say xe không? Sao sắc mặt khó coi vậy?” Bác lái xe quan tâm hỏi: “Có muốn ta dừng xe một chút không?”
“Không…” Lâm Kì hoàn hồn: “Không có việc gì, chỉ là có chút cảm mạo.”
Di động bỗng kêu vang. Là Vương Lang nhắn tin đến, tổng cộng có ba chữ: Thật xin lỗi.
A, hắn nói lời xin lỗi.
Một năm sau hắn nói lời xin lỗi.
Tắt di động, tiếp tục ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vương Lang nhắn xong cái tin, chờ đợi hơn vài tiếng cũng không thấy Lâm Kì nhắn lại, dù chỉ một chữ. Vì vậy cười khổ, dựa vào giường xem lại đống ảnh chụp trong điện thoại. Thiếu niên mặc đồ trắng trong ảnh cười đến mặt mày loan loan, trông rất dễ thương.
Mở laptop ra, bên trong cũng toàn hình chụp của y và hắn. Từ khi y rời đi, hắn không lấy ra xem nữa, nhưng cũng không xoá chúng đi, cứ để trong laptop như vậy.
Hai người cùng nhau nấu cơm, cùng ngủ một giường, cùng sửa sang lại phòng ở, cùng nhau đi khu vui chơi, cùng nhau đi xem phim, đi hát karaoke, cùng nhau học tập…
Đột nhiên có điểm hâm mộ chính mình, có thể thân thiết với y như vậy.
Kí ức bỗng trào dâng trong lòng, thế này cũng gọi là quên sao?
Sự thật ngay trước mắt a. Chính mình một năm sau không thể quên được y, ngược lại càng muốn y hơn. Hết thảy những lời nói dối lòng trước kia, khi nhìn vào mắt y đều hôi phi yên diệt. (tan thành mây khói)
Vẫn muốn ôm y, muốn chiếu cố y, muốn cả đời che chở cho y, muốn y luôn vui vẻ cười.
Lâm Kì, Lâm Kì, ta cũng thích ngươi…
Vương Lang xông ra khỏi cửa: Lâm Kì, một năm trước là ta sai. Một năm sau, ngươi có thể hay không cho ta thêm một lần cơ hội?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.