Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 15:




Hạ Mộ giơ micro đứng trên bàn 3 giây mới hoàn hồn, muốn nhảy xuống, lại không cẩn thận đá đổ mấy chai bia.
Nghe tiếng thủy tinh vỡ tan, Hạ Mộ có điểm vô thố đứng bên cạnh bàn, không biết nên làm gì tiếp theo.
Xong đời, bằng hữu Hứa Đình sẽ nghĩ mình là thằng ngốc.
Sớm biết vậy hôm nay sẽ không đến đây…
Thực ảo não…
Bốn người đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, vừa định nói cái gì để giảm bớt không khí xấu hổ không biết làm sao này, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng nhạc rung trời.
“Lúc trước là ngươi phải ra đi, ra đi ra đi…”
“Phốc…” Lạc Tiểu Tịch bật cười.
Ai nha thần khúc…
“Ngươi đồng ý?” Hứa Đình đưa tay xoa xoa đầu Hạ Mộ, cười cười hỏi y.
“Ân.” Hạ Mộ đỏ mặt, vốn là chuẩn bị chỉnh Hứa Đình, nhưng không nghĩ tới lại bị nhiều ngoại nhân nghe thấy như vậy, thật là xấu hổ đến dọa người.
“Tới, ta giới thiệu ngươi với bằng hữu ta.” Hứa Đình tủm tỉm cười kéo Hạ Mộ giới thiệu với mọi người.
“Xin chào.” Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm.
Y chính là học đệ thanh tú trong truyền thuyết của Đình Đình, biết biết.
Đều mặc áo sơ mi trắng giống Kỳ Kỳ, lại làm cho người ta có cảm giác khác biệt.
Kỳ Kỳ rất đẹp, nhưng lại rất phong độ, thế nhưng Mộ Mộ lớn lên cũng thật đẹp, lông mi đôi mắt cái mũi cái miệng, hết thảy đều thật xinh đẹp.
“Ân, chào mọi người.” Hạ Mộ còn e ngại vừa rồi mình làm chuyện dọa người với Hứa Đình, vì vậy dáng cười có chút cậu nệ.
Giới thiệu nhau xong, Hứa Đình gọi người đến dọn dẹp, không khí trong phòng mới bình thường hơn chút.
“Ta tới, cho ta chọn bài trước!” Lạc Tiểu Tịch xung phong lên chọn bài đầu tiên, quay qua hỏi Cung Lâm, “Lâm Lâm ngươi muốn hát bài gì?”
“Ta?” Cung Lâm lắc đầu, “Ta không hát, ta nghe ngươi hát.”
“Sao thế.” Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi có chút thất vọng, nguyên bản còn muốn hát với Cung Lâm.
Nhìn bộ dáng ủ rũ của bé, Cung Lâm buông ly rượu ngồi vào phía sau bé, ghé vào tai Tiểu Tịch nhỏ giọng thì thầm vài câu.
Tinh thần tiểu mập mạp nháy mắt thăng lên 100 điểm, cuống cuồng gật đầu, đôi mắt cười híp lại.
Nói cái gì vậy? Lâm kỳ rất ngạc nhiên, vươn lỗ tai muốn nghe, nhưng tiếng Hứa Đình gào rống đã muốn ngập lỗ tai.
“Hắn hôm nay khí huyết dâng trào vậy?” Vương Lang há hốc mồm nhìn Hứa Đình.
Chết cũng nhìn không ra, Hứa Đình mặt than sẽ biến thành cái dạng ôm micro gào thét đêm nay.
Thật TM quỷ dị.
Hạ Mộ bưng ly rượu cười ngặt nghẽo, cài gì a, hát khó nghe muốn chết.
Nhìn Hạ Mộ cười ra nước mắt, lòng Hứa Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu tạc mao này cuối cùng cũng bỏ đi sự ngại ngùng.
Mọi người, ngay cả Hứa Đình cũng không nhận ra, trong ánh mắt mình nhìn Hạ Mộ, sớm tràn đầy sủng nịch.
Giữa phòng, Hứa Đình còn đang tự hủy hình tượng để lấy lòng học đệ, hát từng bài từng bài thần khúc (có lẽ là nhạc sến), nào là <Đêm hôm đó> lại đến, Hạ Mộ càng nghe càng cười đến vui vẻ, Hứa Đình càng hát càng hăng.
Trong góc phòng, Lạc Tiểu Tịch đang cùng Lâm Kỳ ôm đĩa trái cây chia nhau, anh đào cho Tiểu Tịch, dưa mật cho Lâm Kỳ, mấy quả sung hai người chia nhau, cam và nho chua quá, để cho Lâm Lâm và Lang Lang!
Góc bên trái, Vương Lang đang cùng Cung Lâm nói chuyện phiếm.
Tiểu mập mạp nhà mình ngốc như vậy, luôn luôn bị người khi dễ.
Cái này bác sĩ Cung nhìn qua là biết, chẳng qua muốn yên tâm nhờ hắn chiếu cố Tiểu Tịch.
“Biểu ca uống nước hoa quả đi.” Lạc Tiểu Tịch bưng cái chén ngồi xuống.
Vương Lang nói mình đang khát, vì vậy thuận tay cầm một múi cam bỏ vào miệng.
Chua quá a! Vương Lang bị chua đến nhe răng nhắm mắt, với tay nhéo tiểu mập mạp.
Lạc Tiểu Tịch quăng chén nhanh chóng bỏ chạy, chạy quanh phòng hai vòng, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác lao vào lòng Hứa Đình.
Cung Lâm trợn mắt, tiểu ngốc tử này suy nghĩ cái gì vậy! Không thấy chính mình đã muốn giang hai tay đợi bé sao?!
Hạ Mộ há hốc mồm sửng sốt, trong phòng có nhiều người như vậy, sao nó (bạn Mộ đang ghen nên dùng nó nga) lại cố tình nhảy vào lòng Hứa Đình?
Đương sự vậy mà thật không phát hiện, căn bản chính là cãi nhau ầm ĩ từ bé quen rồi.
“Không cho ngươi khi dễ Tiểu Tịch nhà ta!” Hứa Đình đem Lạc Tiểu Tịch ôm trong lòng mình che chở.
“Chính là, không được khi dễ ta.” Lạc Tiểu Tịch nhăn mặt.
Vương Lang vén vén tay áo, xông lên giết người.
Ba người cãi nhau ầm ĩ loạn xạ, khiến Hạ Mộ không ngồi đâu được đành phải đứng lên.
Lạc Tiểu Tịch nằm trên ghế sopha, bị Hứa Đình cùng Vương Lang đè trên người đến kêu oai oái.
Cung Lâm thật sự nhìn không nổi nữa, đi tới trước mặt đem bé kéo vào lòng mình.
“Hô… ngạt chết ta.” Lạc Tiểu Tịch ghé vào vai Cung Lâm thở hổn hển, thổi thổi làm cổ Cung Lâm ngứa ngày không thôi.
Cung Lâm ôm bé đặt xuống sopha, lấy khăn tay giúp bé lau nước hoa quả dính trên ngực.
Bản thân không phải một người keo kiệt, nhưng vừa ròi nhìn thấy bộ dáng tiểu mập mạp bị Hứa Đình đặt dưới thân, dù biết chỉ là đùa giỡn cho vui, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
“Đình Đình cố lên!” Tiểu mập mạp ngốc nghếch còn tiếp tục cổ vũ.
“Ta thao ngươi a cái đồ biến thái! Mau xuống khỏi người lão tử!” Hứa Đình ở dưới thân Vương Lang rống giận, “Tiểu Tịch đã chạy mất rồi ngươi còn đè ta làm gì?”
Đầu sỏ gây án Lạc Tiểu Tịch ở trong lòng Cung Lâm cười nghiêng ngả.
Sauk hi hỗn chiến kết thúc, Hứa Đình ngồi xuống động động cổ, trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi.
TM ngươi không phát hiện học đệ của lão tử ở đây sao! Lại không để cho mình chút mặt mũi.
Một bên hùng hùng hổ hổ một bên nhìn quanh, sửng sốt.
Trong phòng, Vương Lang đang thực chân chó (su nịnh) uy Lâm Kỳ ăn hoa quả, Lạc Tiểu Tịch đang cùng Cung Lâm trò chuyện, Tiểu Mộ đâu?
Ra ngoài tìm một vòng cũng không thấy, gọi điện cũng không nghe máy, hỏi nhân viên phục vụ một đường tìm lên sân thượng, mới thấy Hạ Mộ một mình đứng tựa vào lan can.
“Chạy lên đây sao không nói với ta một tiếng.” Hứa Đình cười đi tới, “Gọi điện sao cũng không nhấc máy?”
“Di động để trong phòng.” Hạ Mộ nhìn xa xa vào màn đêm không quay đầu lại.
Hứa Đình đứng bên cạnh y, chỉ có thể nhìn sườn mặt Hạ Mộ.
Khiêu mi liếc mắt một cái, đều tinh xảo như ngọc lưu ly.
Có một số việc, rõ ràng xảy ra lần đầu tiên, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tỷ như hiện tại, Hứa Đình tự dưng nghĩ, hình như bản thân đã gặp y rất nhiều lần.
Cũng là trên sân thượng, cũng là ở cái góc này,chỉ là vị trí hai người khi đó, hình như không có ánh sáng chớp lóe thế này mà là khắp trời đầy sao.
Đêm như vậy, lòng lại trở nên nhu hòa.
Bất chi bất giác, Hứa Đình vươn tay ôm lấy vai Hạ Mộ.
Thân thể Hạ Mộ cứng đờ, sau một hồi lâu, khuôn mặt có chút nóng lên.
Hai người, không ai nói gì, cứ đứng im lặng như vậy.
Ở trong phòng, Lạc Tiểu Tịch uống quá nhiều nước, cho nên lôi kéo Cung Lâm đi ra WC xả nước.
Giải quyết xong, Lạc Tiểu Tịch đứng trước gương chỉnh tóc.
Ai nha vừa nãy Lâm Lâm thừa dịp không ai chú ý, hôn mình một cái.
Chỉnh tóc xong vừa định đi ra ngoài, lại vừa vặn thấy một người đi vào.
“Di, thúc thúc ngươi cũng đi hát?” Lạc Tiểu Tịch hướng hắn chào hỏi.
Đó chính là thúc thúc đẹp trai gặp tại quán bar hôm trước!
“Ân, KTV này là ta mở.” Mục Thanh cũng có chút ngoài ý muốn, cười sờ sờ đầu bé.
Không biết vì sao, hắn luôn nghĩ tiểu mập mạp này rất khả ái.
“Thúc thúc ngươi thật lợi hại!” Lạc Tiểu Tịch vẻ măt sùng bái, hấp hấp mũi muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì sao?” Mục Thanh vừa rửa tay vừa hỏi bé.
“Ân, chocolate gấu của các ngươi ăn rất ngon.” Lạc Tiểu Tịch gãi gãi đầu, “Nhưng tỷ tỷ ở ngoài sảnh nói mỗi phòng chỉ được tặng một hộp.”
“A… Cái kia được làm thủ công, số lượng có hạn.” Mục Thanh buồn cười nhìn bé, “Ngươi thích?”
“Ân, ăn ngon lắm.” Lạc Tiểu Tịch liều mạng gật đầu, nghĩ thầm sao ngươi không tới kêu tỷ tỷ kia một chút, khuyến mãi 2 hộp!
“Được rồi, đi chơi đi, ta có việc phải đi trước.” Mục Thanh lau khô tay, xoay người ra cửa.
Cái gì.
Lạc Tiểu Tịch rất thất vọng, đại thúc đẹp trai thật nhỏ mọn!
Tiu nghỉu trở lại phòng hát, phát hiện bên trong chỉ còn lại mình Cung Lâm, tiểu mập mạp vừa định chạy tới kể chuyện đại thúc keo kiệt, lại thấy cửa phòng mở ra, một nhân viên phục vụ đẩy một xe đầy chocolate tiến vào.
“Ngươi gọi?” Cung Lâm cau mày nắm mũi Tiểu Tịch.
“không có…” Lạc Tiểu Tịch nuốt nước miếng.
“Là Mục tổng của chúng ta tặng.” Phục vụ đặt tất cả chocolate lên bàn, lại đưa cho Tiểu Tịch một tấm thẻ hội viên, “Mục tổng nói sau này ngài có thể lấy kẹo tùy ý.”
Ăn, ăn, ăn thoải mái?
Lạc Tiểu Tịch trừng to mắt, ai nha đại thúc đẹp trai thật tốt!
Cung Lâm sắc mặt có điểm biến đen, nếu mình nhớ không lầm, chủ nhân của KTV này với bar Tây Dạ là cùng một người, nghe nói hắn ly hôn từ rất sớm, nhiều năm qua vẫn chưa tái hôn.
“Ngày mai ta lại cùng bạn học tới chơi được chứ?” Lạc Tiểu Tịch ôm thẻ hội viên đắc ý lẩm bẩm.
“Không được.” Cung Lâm đoạt lấy thẻ hội viên nhét vào túi, ôm lấy Lạc Tiểu Tịch đứng lên, “Về nhà.”
“Tại sao?” Lạc Tiểu Tịch mạc danh kỳ diệu, sao tự nhiên Lâm Lâm lại mấy hứng vậy?
“Có về hay không?” Cung Lâm có chút tức giận.
Đầu tiên là Hứa Đình, giờ là Mục Thanh, tiểu mập mạp này thế nào lại gặp người nào câu người đó là sao?
“…Về.” Lạc Tiểu Tịch mặc dù rất buồn bực, nhưng cũng biết Lâm Lâm sinh khí, vì vậy theo hắn ra cửa.
Trên đường thuận tiện len lén nhắn tin cho biểu ca, nhờ hắn giúp mình mang chocolate về!
Về đến nhà, Cung Lâm ôm tiểu mập mạp ngồi trên sopha, chuẩn bị cùng bé nói chuyện.
Lạc Tiểu Tịch chớp chớp mắt, ai nha miệng Lâm Lâm rất gần mình.
Lúc sáng tra trên mạng, trên đó có một cái nói là khi nào cãi nhau thì nên hôn một cái.
Cái kia, mình cùng hắn cãi nhau, vậy Lâm Lâm bây giờ tâm tình nhất định không tốt, thử một cái xem sao.
Lạc Tiểu Tịch nuốt nuốt nước miếng, bạo gan hôn tới.
Cung Lâm vốn đang định nói, đột nhiêu bị môi Lạc Tiểu Tịch phủ lên.
Ân? Đây là cái tình huống gì!
Bác sĩ Cung suy nghĩ một chút, chẳng lẽ tiểu mập mạp này biết mình sai rồi, muốn chủ động hôn để xin lỗi?
Quản cái nguyên nhân của bé làm gì, tiểu phiến môi mềm mềm đô đô dâng lên tận cửa, kẻ ngu mới có thể cự tuyệt.
Cung Lâm nâng ót bé, rất nhanh phản thủ vi công, hôn Lạc Tiểu Tịch đến chóng mặt.
Buông thân thể tiểu mập mạp mềm nhũn trong lòng xuống, Cung Lâm nhẹ nhàng đơn giản xoay lại đặt bé xuống sopha.
Hô… rốt cục hôn xong rồi.
Lạc Tiểu Tịch còn chưa kịp hoàn hồn, lại một lần nữa đôi môi bị hung hăng chặn lại.
Mấy thứ trên mạng nói quả nhiên là gạt người! Tiểu mập mạp một bên bị hôn một bên căm giận không thôi.
Lâm Lâm có ngất đâu, choáng váng rõ ràng vẫn là mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.