Bản Kí Sự Trúc Mã

Chương 5:




Sáng sớm hôm sau, Cung Lâm vừa bưng bữa sáng đặt lên bàn, liền nhìn thấy Lạc Tiểu Tịch đang lững thững bước xuống cầu thang.
Mặc áo sơ mi kẻ caro nhỏ, quần dài màu vàng nhạt, đi giày thể thao màu trắng, thật ngoan.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Lạc Tiểu Tịch thực khẩn trương.
Mình dậy từ lúc sáu giờ để chọn quần áo… sẻ không bị phát hiện chứ?
“Ngươi mặc như vậy đẹp lắm” Cung Lâm thay bé kéo ghế, “Ngồi đi tiểu bạch thỏ.”
Lại đổi biệt danh…
Hắn đã gọi mình là tiểu ngốc tử, tiểu mập mạp, hiện tại lại nhiều thêm một cái tên tiểu bạch thỏ.
Tổng hợp lịa một chút, chẳng lẽ trong lòng hắn mình chính là con thỏ vừa béo vừa ngốc?
Đây là cái hình tượng quái quỷ gì a!
Lạc Tiểu Tịch mếu máo, ở trong lòng yên lặng siết nắm tay.
Nhất định phải cho hắn biết, kỳ thực mình cũng rất tuấn tú!
Sau khi tan học buổi chiều, Lạc Tiểu Tịch đi thẳng sang trương đại học tìm Vương Lang.
“Sao hôm nay lại tới tìm ta?” Vương Lang thật ngoài ý muốn.
“Biểu ca, giúp ta đi mua quần áo đi.” Tiểu Tịch khụt khịt mũi (con nhợn nè).
“Mua quần áo?” Vương Lang biểu tình mờ mịt, “Quần áo của ngươi không phải đều do mẹ ta mua cho sao?”
“Ta muốn tự đi mua, dì mua cho ta đều là thứ chỉ hài tử mới mặc!” Lạc Tiểu Tịch vẻ mặt đau khổ.
“Vậy ngươi liền tự mình đi mua, kêu ta làm gì?” Vương Lang vẫn mạc danh kỳ diệu.
“Ta cung sẽ không tự mình mua!” Tiểu Tịch rầm rì, “Biểu ca, ta muốn mặc giống ngươi.”
“Giống ta?” Chỉ số tự kỷ của Vương Lang lập tức tăng theo hàm lũy thừa.
“Ân” Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc gật đầu.
Vừa hầm hố vừa giảo hoạt, chính là phong cách này!
“Tới đây một chút, ta mang ngươi tới trung tâm thương mại!” Vương Lang một bên gọi điện cho Lâm Kỳ, một bên nắm vai Lạc Tiểu Tịch kéo đi.
“Tuy ngươi lớn lên không đẹp trai, nhưng bây giờ tân trang một chút, vẫn còn có hy vọng.” Vương Lang cười xấu xa, “Coi trọng tiểu nữ sinh nhà ai?”
Lạc Tiểu Tịch đỏ mặt, chính mình mới không có coi trọng tiểu nữ sinh!
Vương Lang hắc hắc cười, có người xuân tâm nảy mầm tình yêu~
Lâm Kỳ bên cạnh nhấc chân đuổi hắn, biểu tình của người này thật quá đáng khinh!
Đến trung tâm thương mại, Vương Lang trực tiếp mang Lạc Tiểu Tịch lên lầu 4 bán hàng hiệu.
“Cái này được không?” Vương Lang thuận tay cầm một kiện áo khoác, phía trước in đầy tiểu răng nanh ác ma.
“Khó coi chết được.” Lâm Kỳ bình luận.
Cái gì vậy, thật lòe loẹt.
“Ta đi thử xem.” Lạc Tiểu Tịch tiếp nhận chiếc áo khoác vào phòng thay quần áo, cảm thấy bộ này nhìn qua rất có khí chất lưu manh.
Chờ Lạc Tiểu Tịch từ trong phòng thay đồ đi ra, Vương Lang thiếu chút nữa là phun ngụm nước ra.
Rõ ràng là phong cách đường phố, bé sao lại mặc thành thế kia.
Nhìn giống như cái bánh trôi nhỏ trắng nõn.
“Kỳ Kỳ, làm sao bây giờ, ta hảo muốn cắn nó một cái.” Vương Lang cười đến run bần bật.
“Vớ vẩn!” Lâm Kỳ lườm hắn một cái, “Đi Tiểu Tịch, ta đưa ngươi đi chọn quần áo.”
“Nga.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu.
Biểu ca thật đáng ghét, lại còn quấy rối!
Quên đi, mặc giống Kỳ Kỳ cũng được.
Mua xong quần áo đã là tám giờ tối, Vương Lang đưa Tiểu Tịch đến cửa nhà rồi mới cùng Lâm Kỳ rời đi.
Lạc Tiểu Tịch xách túi quần áo, thật cẩn thận hướng cầu thang bò lên.
“Tiểu Tịch ngươ đã về?” Cung Lâm nghe được tiếng động, ra cửa bật đèn cầu thang.
“Ân.” Lạc Tiểu Tịch vội vàng đáp một tiếng rồi xách quần áo chạy như điên về phòng.
“Ngươi mua cái gì thế, sao phải chạy như ăn cướp a?” Cung Lâm rất ngạc nhiên.
“Không có gì!” Lạc Tiểu Tịch nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cung Lâm có điểm không thể hiểu nổi, nhưng chắc tiểu mập mạp muốn riêng tư một chút, vì thế cũng không hỏi nhiều.
Buổi tối, Cung Lâm xem thư xong từ trong thư phòng đi ra, lại thấy Lạc Tiểu Tịch đang ôm cốc nước đi tới.
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm gọi bé lại, “Trước khi đi ngủ không nên uống quá nhiều nước.”
“Ân, được rồi.” Lạc Tiểu Tịch gật gật đầu, đặt cái ly trong tay lên bàn.
“Dạo này sao lại nghe lời như vậy?” Cung Lâm tiến đến sờ sờ cái lỗ tai nhỏ của bé.
Lỗ tai tiểu mập mạp thật mềm, sờ lâu sẽ nghiện.
Lạc Tiểu Tịch ngây ngô cười.
Ai nha lại bị nhéo…
Còn có, mình mặc áo ngủ mới, Lâm Lâm có phát hiện ra không?
“Tiểu tử ngốc, cười ngây ngô cái gì!” Cung Lâm xoa đầu bé, “Muốn vào phòng ta nói chuyện phiếm không?”
“Muốn muốn muốn.” Lạc Tiểu Tịch như bắt được vàng.
Phòng ngủ của Cung Lâm là phòng cho khách, bởi vậy không có nhiều đồ đạc, trông rất gọn gàng.
“A!” Lạc Tiểu Tịch chỉ vào bộ xương trên giá sách hét thảm thiết
Đây đây là cái ma quỷ gì?!
“Đừng sợ, đây là thạch cao, hôm nay ta vừa mượn được.” Cung Lâm chạy lại giải thích, “không tin ngươi sờ thử, này.”
“Không sờ!” Lạc Tiểu Tịch nhảy vôi lên giường, lấy chăn đem mình bao lại.
Thật khủng bố!
“Vậy, ta mang nó ra ngoài.” Cung Lâm không đành lòng dọa bé nữa, vì vậy đành khiêng bộ xương ra ngoài, mang ra ngoài giờ có chút khó khăn, để ở đâu bay giờ? Phòng nào tiểu mập mạp cũng có thể ngẫu nhiên ra vào!
Nếu không hay để ở ban công? (mẹ ơi =________=)
Quên đi, để người ngoài nhìn thấy thì coi như xong đời.
Kia…
Bác sĩ Cung thực khó xử, suy xét mấy lần nữa, quyết định để nó ở sau cửa phòng tắm, còn cẩn thận phủ cái khăn tắm lớn lên trên. (mẹ ơi giết con đi!!! Thằng này nguy hiểm quá)
Hôm nào mang đi trả.
Trở lại phòng ngủ, chỉ thấy Lạc Tiểu Tịch đem chăn cuộn chính mình lại, thành một đống nho nhỏ.
“Ngoan, ta mang cái kia đi rồi” Cung Lâm ngồi bên vỗ vỗ bé.
Lạc Tiểu Tịch đỏ mặt, Cung Lâm vỗ vỗ mông mình…
“Tiểu Tịch.” Cung Lâm đem bé từ trong chăn kéo ra, “Lá gan của đại nam sinh sao lại nhỏ như vậy?”
Lạc Tiểu Tịch cảm thấy lá gan mình cũng không tính là nhỏ, ít nhất biết bộ xương kia chỉ là mô hình thì không sợ hãi nữa.
Nhưng nếu mình không sợ nữa, lại không còn lý do để nằm lại trong chăn của Lâm Lâm…
Kia, kia, kia chính là giả bộ a.
“Thực sợ hãi?” Cung Lâm ngồi trên giường hỏi bé, “Là ta không đúng, lần sau sẽ không đem mấy thứ này về nhà nữa, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ân.” Tiểu Tịch gật đầu, nhưng lại không có nửa điểm ý tứ muốn xê dịch.
“Kia, vậy đêm nay ngươi ngủ ở đây đi.” Cung Lâm bất đắc dĩ.
Không có biện pháp, ai bảo mình dọa bé.
Lạc Tiểu Tịch đáp ứng một tiếng, tâm có chút mặc cảm tội lỗi.
Nhưng nhiều hơn, chính là sung sướng vì gian kế được thực hiện.
Cung Lâm sờ sờ đầu bé, đứng lên đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, bọt nước lấp lánh từ trên thân thể chảy xuống.
Lạc Tiểu Tịch trộm nuốt nước miếng.
Thân hình Lâm Lâm thật đẹp.
Cơ bụng từng khối từng khối; chẳng bù cho mình, bụng đều là thịt cùng mỡ bèo nhèo…
Lạc Tiểu Tịch thấy thật ảo não.
Bộ dạng mình không đẹp trai, dáng người thực xấu, cả vật lý cũng không giỏi nữa.
Cùng hắn chênh lệch, cũng không khỏi quá lớn!
“Làm sao vậy?” Cung Lâm thay xong áo ngủ, nằm xuống cạnh bé hỏi.
“Không có gì.” Tiểu Tịch cẩn thận hướng đến bên Cung Lâm cọ cọ, sau đó làm bộ lơ đãng xoay người.
Chóp mũi vừa vặn cọ vào ngực hắn.
Vừa tắm rửa xong, hơi thở tươi mát như gió xuân, dễ chịu đến không muốn rời khỏi.
Cung Lâm nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉu cho rằng tiểu ngốc tử này vừa bị bộ xương dọa sợ.
Lạc Tiểu Tịch mơ mơ màng màng ngủ, miệng chóp chép co người chui vòa lòng Cung Lâm.
Đêm thực yên tĩnh, gió thực lạnh
Ve kêu ếch hát thật hay.
Sáng sớm hôm sau, Cung Lâm cảm thấy ngực mình ngưa ngứa.
Mở mắt ra liền thấy, tiểu mập mạp đang nằm trong lòng mình, ngủ khò khò.
Miệng còn chảy nước miếng, Cung Lâm bật cười, đưa tay thay bé lau miệng.
Lạc Tiểu Tịch miệng đô đô, sờ lên ấm áp lại mềm mại, nhịn không được nhẹ nhàng miết miết một chút.
Ngủ bị quấy rầy, Tiểu Tịch bất mãn nhíu mày, “A ô” một ngụm cắn lấy đầu ngón tay của hắn.
“Uy!” Cung Lâm dở khóc dở cười, đem ngón tay mình từ trong miệng bé rút ra.
“Ân?” Lạc Tiểu Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt Cung Lâm đang tươi cười.
“Tiểu ngốc tử, rời giường.” Cung Lâm chọc chọc quai hàm mềm ại của bé, “Sắp tám giờ rồi.”
“Tám giờ?” Lạc Tiểu Tịch giật mình, nháy mắt đã thanh tỉnh.
Sắp đi học muộn a!
“Hôm nay là thứ bảy.” Cung Lâm buồn cười nhìn bé.
“Nga, làm ta sợ muốn chết.” Lạc Tiểu Tịch vỗ vỗ ngực, một lần nữa nằm lại trên giường.
Suy nghĩ một chút, hôm qua mình cùng Lâm Lâm đồng giường công chẩm một đêm. (em nó nghĩ đi đâu vậy?)
Hắc hắc hắc…
“Ngủ tiếp một lát đi, ta đi làm bữa sáng cho ngươi.” Cung Lâm xốc chăn lên, xuống giường.
“Ta giúp ngươi!” Lạc Tiểu Tịch vui vẻ đuổi theo.
“Ngươi có thể sao?” Cung Lâm nghi hoặc.
“Ngươi sẽ dạy ta!” Lạc Tiểu Tịch thật nghiêm túc.
Hai người rửa mặt xong xuống bếp, Cung Lâm đưa cho Tiểu Tịch một cái bát cùng bốn cái trứng gà. “Đánh lòng trắng trứng tan ra.”
“Chỉ cần lòng trắng?” Lạc Tiểu Tịch nghi hoặc hỏi, “Có ai lại đánh mỗi lòng trắng trứng không, lòng đỏ ăn cũng rất tốt mà!”
“Tối qua ngươi nói muốn ăn bánh ngọt dâu tây” Cung Lâm xoa xoa cái mũi nhỏ của bé, “Đừng kêu ta không làm cho ngươi nha!”
Ta ta ta, ta thực sẽ không……
Tiểu mập mạp thật khó nghĩ.
“Ta dạy ngươi.” Cung Lâm lắc đầu cười cười, đưa tay lấy quả trứng gà dạy bé
Ánh dương buổi sớm chiếu vào phòng bếp, Cung Lâm khắp người đều phủ một tầng vầng sáng vàng nhạt.
Khuôn mặt anh tuấn, tươi cười ôn hòa.
Lạc Tiểu Tịch đứng một bên, hết sức chuyên chú đánh trứng.
Học xong, lần sau đến lúc sinh nhật Lâm Lâm, mình sẽ tự tay làm cho hắn ăn.
“Học được chưa?” Cung Lâm cầm một quả trứng khác đưa cho bé, “Thử xem.”
Lạc Tiểu Tịch thật cẩn thận, đem lòng trắng trứng cho vào cái bát nhỏ.
“Thông minh.” Cung Lâm vuốt vuốt cái mũi nộn nộn của bé, xoay người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lạc Tiểu Tịch ngây ngô cười, vừa rồi Lâm Lâm khen mình thông minh.
“Tiểu ngốc tử, có muốn thêm mọt chút sữa đặc không?” Cung Lâm một bên rửa dâu tây một bên hỏi bé.
“Muốn muốn muốn! Muốn thêm mọt chút chocolate nữa!” Tiểu Tịch cuống cuồng qật đầu.
“A…” Cung Lâm bị bộ dáng bé chọc cười, cầm một quả dâu tây gọi bé, “Lại đây”
Lạc Tiểu Tịch đi tới đem dâu tây ăn luôn.
Ai nha ăn ngon thật.
Còn có, ngón tay hắn, vừa rồi không cẩn thận đụng vào miệng mình.
Này này xem như… gián tiếp hôn hắn?
Tiểu mập mạp đỏ mặt, trộm liếm liếm miệng mình.
Ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.