Chuyển ngữ: Beden
Chỉnh sửa: Diên
Nửa tiết Toán còn lại Lạc Ngu không có tâm tư nào để nghe giảng, trong đầu toàn nghĩ về dấu răng trên xương quai xanh của Trì Mục.
Thật ra việc cậu cắn lúc nào thì rất dễ đoán, Lạc Ngu nhớ ngoài tối hôm qua ra thì lần gần nhất hai người thân mật là ở trong tòa nghệ thuật.
Hôm đó cậu đau đến nỗi mất đi ý thức, căn bản không nhớ mình đã làm chuyện quá phận như vậy. Hơn nữa qua mấy ngày rồi mà dấu vết vẫn còn sâu như thế, bảo sao hôm đó cậu tỉnh lại cứ thấy trọng miệng mình có vị máu.
Trong lòng Lạc Ngu không khỏi có chút áy náy, một lần nữa thay đổi cái nhìn về Trì Mục.
Hình tượng của vị đại ca này trong mắt cậu từ một tên đểu cáng đạo đức giả trở thành một chính nhân quân tử, trước nay chưa từng gặp người nào lương thiện như thế!
Khi hết tiết, Lạc Ngu gọi Trì Mục lại.
Lạc Ngu hơi mất tự nhiên: "Ờm, cậu bôi thuốc chưa?"
Trì Mục nhìn Lạc Ngu, gật gật đầu, chờ cậu nói tiếp.
Hôm đó sau khi về nhà, Trì Mục lập tức xử lý qua vết thương luôn, mỗi ngày bôi thuốc một lần nên miệng vết thương này đã không còn đau từ lâu rồi, chẳng qua vảy máu đông vẫn chưa bong ra nên còn lưu dấu vết.
Lạc Ngu: "Mẹ tôi có một loại thuốc bôi rất hiệu quả, còn có thể làm mờ sẹo, tôi mang cho cậu một lọ nhé?"
Thuốc đó là phương thuốc dân gian trong làng bạn của mẹ cậu, công dụng vô cùng tốt.
Lạc Ngu ham chơi từ nhỏ, lúc huấn luyện cũng khó tránh va chạm để lại không ít vết sẹo nhưng bây giờ cả người từ trên xuống dưới không có vết sẹo nào đều là nhờ cái thuốc trị sẹo đó.
Thật ra Lạc Ngu không để ý đến mấy cái mà trị sẹo gì gì đó lắm, hồi bé toàn là mẹ bắt cậu bôi. Cơ mà hiện tại lại cảm thấy thuốc này rất cần thiết, nếu Trì Mục vì cậu mà có sẹo, nghĩ thôi cũng hơi khó chịu à nha.
"Được." Trì Mục đáp, nhìn nhìn hoa liên kiều nhỏ nhắn đang cố gắng khắc phục tình hình một lát, bỗng nhiên sửa lời, "Hôm qua về nhà cậu đã bôi thuốc chưa?"
Lạc Ngu ngơ luôn. Thuốc, thuốc gì cơ?
Trì Mục chớp chớp mắt: "Quên rồi hả?"
Lạc Ngu: "A... Chuyện đó... Ừ."
Lạc Ngu định kiếm cớ cho qua nhưng nhìn Trì Mục một cái rồi vẫn gật gật đầu.
Hôm qua Lạc Ngu chơi game nên quên, căn bản không nhớ đến vụ bôi thuốc.
Trì Mục: "Vậy tối hôm nay đến nhà cậu đi."
Lạc Ngu: "Hả?"
Trì Mục bình tĩnh đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Lạc Ngu: "Cậu nhớ tối hôm qua tôi đã nói gì không?"
Lạc Ngu lờ mờ nhớ lại, mắt trợn to.
Cậu nói không bôi thuốc, Trì Mục bảo vậy để tôi đến nhà cậu bôi giúp cậu.
Đậu xanh rau má! Không phải là đùa à?
Lạc Ngu vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, hôm nay nhất định tôi sẽ bôi!"
Lạc Ngu đang căng thẳng chết đi được, nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp, nhìn lại thì thấy Trì Mục dời mắt, giọng điệu thêm vài phần trêu ghẹo.
Trì Mục: "Đùa thôi, tôi qua lấy thuốc."
Mặt Lạc Ngu vô cảm: "Ồ."
Trì Mục, đồ chó má nhà cậu!
Hồi quan hệ giữa cậu và Trì Mục không tốt thì thằng này cũng hay trêu cậu kiểu thế. Lạc Ngu ghét nhất bị người khác dắt mũi, nhưng bây giờ... nể tình vết thương chưa lành của hắn, nhịn đi Lạc Ngu, không được chửi người.
Đinh Duệ Tư ở bàn sau nhìn hai người bàn trước dựa đến là sát nhau kia, nhịn không nổi phóng sang một ánh nhìn tò mò.
Tuy rằng đã biết quan hệ giữa Lạc Ngu và Trì Mục bây giờ rất tốt, nhưng mà nghĩ kiểu gì vẫn cảm thấy ảo diệu kinh khủng.
Đinh Duệ Tư vừa mất tập trung là lập tức bị vở chữa bài Thang Nguyệt ngồi bên cạnh ném sang kéo hồn về. Nhìn dấu bút đỏ ở trên vở, Đinh Duệ Tư vuốt vuốt mũi, biết điều tiếp tục làm bài tập Toán.
Hết tiết tự học buổi tối, Lạc Ngu không vội vàng lao ra ngoài như mọi khi mà ngồi tại chỗ thu dọn đồ sách vở, đợi Trì Mục đi ra.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca?"
Đinh Duệ Tư cất xong sách vở từ lâu rồi, đứng đợi Lạc Ngu ở ngoài hành lang. Chẳng ngờ hôm nay Lạc Ngu lại từ từ tốn tốn ngồi trên ghế, không hề hấp ta hấp tấp như bình thường.
Sau đó Đinh Duệ Tư thấy Trì Mục đi cạnh Lạc Ngu, bỗng ngộ ra điều gì.
Đinh Duệ Tư: "Không phải chứ, tại sao cậu ta cũng đi cùng chúng ta?"
Lạc Ngu: "Lấy tí đồ, đi thôi."
Đinh Duệ Tư thu hồi ánh mắt, đi bên cạnh Lạc Ngu nói về buổi biểu diễn văn nghệ chủ nhật này.
Buổi biểu diễn văn nghệ cổ vũ các hắn chị lớp mười hai được tổ chức vào buổi sáng cuối tuần ở hội trường, biểu diễn xong thì nghỉ tháng luôn.
Quy định ngày nghỉ của trường Trung học số 1 Tây Giang là vậy, mỗi chiều chủ nhật nghỉ nửa ngày từ mười một giờ năm mươi đến tiết tự học buổi tối, tức sáu rưỡi chiều; mỗi tháng được nghỉ hai ngày rưỡi.
Đinh Duệ Tư nhớ ra gì đó, đột nhiên bật cười: "Nghe nói buổi biểu diễn lần này Bạch Tĩnh Trúc cũng tham gia. Ngu ca à, cậu phải chuẩn bị tốt vào nhé."
Đinh Duệ Tư như là biết Lạc Ngu định nói gì tiếp theo, vội vàng mở miệng: "Bạch Tĩnh Trúc chính là Omega lớp mười lần trước tớ nói với cậu đó, cái cô rất xinh đẹp rất sexy có tham gia tiệc sinh nhật cậu ấy. Lúc cậu xin nghỉ người ta còn tặng đồ ăn cho cậu nữa, hộp kẹo to đùng kia chính là cô ấy tặng đấy."
Lạc Ngu: "Có chút ấn tượng."
Lạc Ngu không ấn tượng lắm với Omega nhưng mà có nhớ hộp kẹo kia, là kẹo hoa quả, vị cũng khá ngon. Lạc Ngu chưa ăn của hãng đó bao giờ.
Đinh Duệ Tư: "Cô ấy là fan girl của cậu đó. Xui là đợt trước bị tai nạn xe gãy xương phải nằm viện khá lâu chứ không thì đã đến lớp mười một tìm cậu từ lâu rồi."
Lạc Ngu: "... Sao cậu biết rõ thế hả?"
Đinh Duệ tư cảm thán: "Do cậu không lên diễn đàn thôi. Cậu không biết Bạch Tĩnh Trúc lấy sức một người cãi nhau với bao nhiêu người, em gái này dữ dằn phết đấy. Khi biết mình phải lòng cậu thì cô nàng lên diễn đàn tuyên bố thẳng muốn theo đuổi cậu, mà số tiểu B tiểu O thích cậu đâu có ít, thấy thế đương nhiên là lao vào đúm nhau với cổ. Cô ả tai nạn gãy xương vẫn kiên trì chiến đấu cơ mà, có khi khỏe lại cái là đến tìm cậu liền đó."
Đinh Duệ Tư vui vẻ tám chuyện, Lạc Ngu lại như đang nghe chuyện ma.
Đinh Duệ Tư cười khà khà: "Nghe nói tin tức tố của cô ấy là mùi hoa hồng đó nha, hoa hồng quyến rũ, Ngu ca lần này phải vững vàng vào heng."
Đinh Duệ Tư biết Lạc Ngu không để ý đến vấn đề đó, nhưng nếu tiểu mỹ nhân đã nhiệt tình thì có Alpha nào trụ nổi đâu.
Đinh Duệ Tư cảm thấy Bạch Tĩnh Trúc và đại ca nhà mình vô cùng hợp nhau, không phát hiện ra Trì Mục đứng bên cạnh Lạc Ngu đang tỏa áp suất thấp ầm ầm, chỉ cảm thấy đêm hè năm nay đột nhiên lành lạnh khó hiểu.
Trì Mục mặt không đổi sắc lắng nghe, trong lòng đã sớm nhíu mày.
Từ trước đến nay hắn vẫn biết Lạc Ngu rất hấp dẫn, là ánh sáng chói mắt không hề giả tạo, thẳng thắn vô tư, vô cùng nổi bật trong đám đông, là người có sức hấp dẫn kỳ diệu hiến người khác khao khát tới gần, thế mà Lạc Ngu không tự nhận thức được.
Lúc là Alpha đã như thế, Trì Mục không thể tưởng tượng nếu như thân phận Omega bị lộ ra thì Lạc Ngu sẽ thu hút thêm biết bao nhiêu ánh mắt ham muốn cậu nữa. Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà Trì Mục đã cảm thấy nôn nóng khó nhịn.
Khi hoa liên kiều rêu rao nở rộ hết vẻ đẹp của nó thì không ai có thể cưỡng lại sự ngọt ngào triền miên đó.
Khi Trì Mục đang kiềm chế cơn bực bội trong lòng, lại nghe thấy Lạc Ngu mở miệng.
Lạc Ngu: "Mùi hoa hồng? Tớ không thích mùi hoa hồng, tớ thích mùi bạc hà cơ."
Lúc Lạc Ngu nói câu này, cậu không nhớ đến tin tức tố của Trì Mục.
Cậu khá thích mùi bạc hà, cũng thích ăn kẹo bạc hà, nghĩ đến bạc hà thì luôn có thể khiến cậu nghĩ đến mùa hè với những viên đá trôi nổi ngâm cùng lá bạc hà, thoải mái dễ chịu.
Trì Mục không biết suy nghĩ trong lòng Lạc Ngu, buồn bực trong lòng thoáng cái đã được trấn an.
Hắn cũng cảm thấy mùi hoa liên kiều là dễ ngửi nhất.
Đinh Duệ Tư sờ cằm: "Mùi bạc hà á, tớ vẫn chưa gặp được Omega nào có mùi bạc hà cả, tớ để ý giúp cậu cho!"
Đinh Duệ Tư nhìn về phía Trì Mục: "Cơ mà hình như tin tức tố của Trì Mục là mùi bạc hà đúng không? Tớ không nhớ rõ lắm."
Thật ra Đinh Duệ Tư rất ít khi ngửi được mùi tin tức tố của Trì Mục. Hồi trước khi hai người kia đánh nhau không bao giờ cho người ngoài chen vào, hơn nữa chủ yếu là đánh ở trong không gian kín để tránh ảnh hưởng đến người khác.
Lạc Ngu: "Đúng rồi, Trì Mục có mùi bạc hà đấy, khá là dễ ngửi."
Không chỉ dễ ngửi thôi đâu, Lạc ngu nhớ tới cảm giác được bao bọc trong tin tức tố của Trì Mục hôm qua, vẫn còn một ít dư vị.
Cảm giác đó giống như dòng nước ấm theo máu chảy đến từng mạch máu vậy, mỗi hơi hít vào đều là hơi thở khiến người ta an tâm, không gian an toàn thoải mái cực kỳ, khiến người ta lười nhác, đầu lưỡi cũng nếm được ngọt ngào.
Đinh Duệ Tư mặt đầy nghi ngờ: "Dễ ngửi á?"
Giữa Alpha với nhau luôn có sự bài xích trời sinh.
Ý thức lãnh thổ của bọn họ rất mạnh, khi ngửi thấy mùi của Alpha khác thì sẽ cảm thấy khó chịu. Việc một Alpha phóng tin tức tố với một Alpha khác được coi như hành vi khiêu khích, dường như không có Alpha nào cảm thấy mùi của người cùng giới dễ ngửi cả.
Cho dù thân thuộc với Lạc Ngu như Đinh Duệ Tư, cũng sẽ không cảm thấy tin tức tố của Lạc Ngu dễ ngửi, cùng lắm là khi ngửi thấy thì không bài xích, liệt vào phạm vi an toàn thôi. Nhưng nếu như Lạc Ngu phóng ra tin tức tố mang tính công kích thì dù không nhắm vào cậu nhưng cậu vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vì thế nên câu dễ ngửi này của Lạc Ngu khiến cho Đinh Duệ Tư cảm thấy không thể tin nổi.
Lạc Ngu hơi hoảng, tí thì quên chuyện này.
Cậu ôm chầm lấy bả vai Đinh Duệ Tư, giọng điệu chân thành: "Chỉ cần là mùi của anh em thì của ai tao cũng thấy dễ ngửi hết, mùi quýt của mày cũng được đấy."
Đinh Duệ Tư: "Haha, tớ cũng thấy thế."
Nhụy Ti chính là một thanh niên ngây thơ dễ lừa vậy đấy.
Trì Mục nhìn tay Lạc Ngu khoác trên người Đinh Duệ Tư, quyết định ngày mai sẽ nói với Thang Nguyệt một câu rằng đề toán của Đinh Duệ Tư vẫn quá ít.
Nhà Đinh Duệ Tư và nhà Lạc Ngu ở cùng một tiểu khu nhưng không cùng dãy, cậu tạm biệt Lạc Ngu ở ngã rẽ, vẫy vẫy tay với cậu.
Lúc Lạc Ngu về đến nhà, Kiều Uyển Dung vẫn chưa ngủ mà đang ngồi thêu ở phòng khách.
Lạc Ngu thấy mẹ mình ngồi dưới đèn thêu thùa thì nhướn mày: "Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?"
Kiều Uyển Dung không ngẩng đầu lên: "Thêu xong chỗ này thì ngủ, ngày mai sẵn gửi thôi."
Lạc Ngu: "Không phải đã nói là không nên thêu vào buổi tối rồi à? Chốc nữa lại khô hết cả mắt."
Kiều Uyển Dung khéo tay, lại am hiểu hàng thêu Tô Châu, đây là kỹ thuật do bà ngoại đã mất của Lạc Ngu truyền lại, chẳng qua là trước giờ Kiều Uyển Dung chỉ thêu một ít đồ nhỏ xinh treo trong nhà hoặc tặng cho bạn bè mà thôi.
Từ khi Lạc Ngu xảy ra chuyện, sau khi tiêu hết tiền vào sở nghiên cứu thì Kiều Uyển Dung bắt đầu thêu thùa để kiếm sống, mỗi ngày tan làm cũng không nhàn rỗi, phải vội vàng thêu này nọ.
Kiều Uyển Dung: "Giờ cũng có muộn lắm đâu, sắp xong rồi, còn tí nữa là xong."
Bà ngẩng đầu mới nhìn thấy Trì Mục đi theo sau lưng Lạc Ngu, vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên mặt.
Trì Mục: "Cháu chào cô."
Kiều Uyển Dung buông khung thêu trên tay xuống, nhanh chóng đứng lên: "Chào cháu chào cháu, Tiểu Trì đến chơi đấy à, muốn uống nước không? A Ngu con cũng thật là, Tiểu Trì đến mà sao không nói cho mẹ biết hả?"
Kiều Uyển Dung nhìn Trì Mục như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Tuy ràng chính Lạc Ngu không nghĩ thế nhưng trong lòng Kiều Uyển Dung cơ bản đã xác nhận đây là bạn đời tương lai của con trai mình.
Gen phù hợp một trăm phần trăm, làm sao mà không phải được chứ?
Hơn nữa thằng bé này lớn lên tuấn tú, tính cách trầm ổn, tính khí cũng tốt, thật sự rất hợp với con bà.
Lạc Ngu: "Cậu ấy đến lấy chút đồ, mẹ cứ thêu tiếp đi, không cần quan tâm cậu ấy."
Lạc Ngu đi thẳng về phòng mình, vốn định lấy ra đưa cho Trì Mục, không ngờ Trì Mục lại đi theo cậu vào phòng.
Cửa phòng được đóng lại, Trì Mục một lần nữa đánh giá căn phòng không xa lạ này.
So với lần trước rời đi thì căn phòng không có thay đổi gì lớn, chỉ có khung bóng rổ được dựng lên, ga trải giường cũng đổi sang bộ khác, trên bàn nhiều thêm hai quyển sách nữa.
Lạc Ngu kéo ngăn kéo bàn học của mình ra, không tìm thấy thứ cần tìm.
Lạc Ngu: "Kỳ lạ, rõ ràng phải ở đây mới đúng, lần trước mình còn dùng mà."
Sau lưng Lạc Ngu bị đâm một nhát để lại sẹo, mẹ cậu khăng khăng bôi thuốc cho cậu, lần cuối bôi xong hình như để trên bàn học.
Lạc Ngu cẩn thận tìm lại trên bàn học lần nữa, nhìn thấy mấy loại thuốc mỡ nhưng không tìm thấy tuýp cần tìm.
Trì Mục: "Không cần vội, từ từ tìm."
Trì Mục nói xong, tay cầm lấy một bình rượu thuốc nhỏ Lạc Ngu vừa tìm được.
Lạc Ngu không để ý tới động tác của Trì Mục, xoay người tìm tiếp: "Tôi nhớ rõ ràng lần trước tôi để ở đây mà."
Lạc Ngu mở tủ đầu giường ra, vẻ mặt mừng rỡ: "Tìm thấy rồi."
Sau đó nụ cười trên mặt Lạc Ngu cứng lại.
Ai tới nói cho cậu biết tại sao bên cạnh tuýp thuốc mỡ trị sẹo lại có một hộp bao cao su được không?
Trì Mục đứng ngay bên cạnh Lạc Ngu, vừa hay thị lực của Alpha khá là tốt nên hắn trông thấy rõ mấy chữ "Siêu mỏng, siêu trơn, siêu sướng" trên bao bì.
Trì Mục: "Cậu..."
Lạc Ngu lập tức ngắt lời: "Không phải tôi!"
Lạc Ngu nghĩ không biết có phải thằng ngốc Đinh Duệ Tư thừa dịp cậu không để ý bỏ vào hay không, nhưng mấy nay cậu ta không đến nhà cậu mà.
Oan, oan quá, oan chết đi được.
Lạc Ngu cảm giác thanh danh và hình tượng của mình trong lòng Trì Mục đang sụp đổ ầm ầm.
Trì Mục: "Tôi biết."
Lạc Ngu: "Hả?"
Cậu biết cái gì hả? Cậu không biết cái mẹ gì hết!
Lạc Ngu trơ mắt nhìn bàn tay trắng nõn thon dài vươn tới từ bên cạnh cậu, cầm lấy hộp bao cao su nhìn qua một cái rồi ném vào trong thùng rác.
Trì Mục thản nhiên nói: "Dù sao cũng không phải cỡ của tôi, size này nhỏ quá."
????
!!!!
Mặt Lạc Ngu đỏ bừng, cố duy trì sự kiên cường của mình: "Cút mẹ cậu đi, tại sao lại là cỡ của cậu hả!"
Lạc Ngu nói xong thì cảm thấy không ổn, như thế không phải đang biểu thị là kích cỡ của mình không bằng của Trì Mục hay sao, vấn đề to hay nhỏ chính là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm đó!
Lạc Ngu tiếp tục cãi lại: "Ý tôi là cái này cũng nhỏ so với tôi!"
Mặt bé liêu kiều đỏ đến tận cổ, da thịt hồng hào, làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm sinh động rực rỡ như bức tranh mùa xuân tươi đẹp, khiến người ta không nhịn được mà trêu chọc thương yêu.
Tầm mắt Trì Mục nhìn quanh chỗ đó của Lạc Ngu, gật gật đầu: "Ừ, tôi tin cậu."
Mặt Lạc Ngu đỏ đến mức sắp chảy máu, không biết là tức giận hay là xấu hổ, hay là cả hai nữa.
Không khí trở nên ái muội khó tả, Lạc Ngu lấy hộp thuốc mỡ nhỏ hình tròn màu xanh nhạt ra, đập lên người Trì Mục rồi định đuổi người ra ngoài.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Kiều Uyên Dung bưng hai cốc trà sữa lạnh vào để trên bàn học.
Kiều Uyển Dung tủm tỉm cười: "Tiểu Trì, uống thử trà sữa cô tự làm này, không có chất phụ gia đâu. A Ngu rất thích uống đấy, cháu cũng uống thử đi."
Lạc Ngu: "Mẹ..."
Kiều Uyển Dung hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Lạc Ngu, nhìn Trì Mục hỏi: "À đúng rồi, Tiểu Trì cháu đến lấy gì thế?"
Khi đối mặt với người lớn Trì Mục rất lễ phép, giơ tuýp thuốc mỡ lên: "Cái này ạ, Lạc Ngu nói hiệu quả làm mờ sẹo rất tốt."
Kiều Uyển Dung: "Đúng thế đúng thế, thuốc này là người trong làng chị em của cô dùng thảo dược tự chế ra, hiệu quả làm lành vết thương và mờ sẹo rất tốt. Cháu bị thương ở đâu à?"
Trước khi Trì Mục kịp nói thì Lạc Ngu đã kịp nhanh chóng ngăn lại.
Lạc Ngu: "Ôi dào, mẹ hỏi nhiều thế làm gì chứ! Trên người Alpha có ít thương tích không phải rất bình thường hay sao, nếu mẹ bận thì cứ tiếp tục làm đi ạ."
Kiểu Uyển Dung không hài lòng nhìn Lạc Ngu: "Con tưởng ai cũng thích bị thương như con chắc? Tiểu Trì nhìn là biết tính tình rất tốt, Tiểu Trì này, cháu không bị ăn hiếp đấy chứ?"
Lạc Ngu:...
Tại sao mẹ cậu lại cho rằng Trì Mục dễ bị ăn hiếp chứ hả!
Ai dễ bị bắt nạt không biết nhưng Trì Mục thì tuyệt đối không phải!
Trì Mục lắc đầu: "Không sao đâu ạ, không cẩn thận bị thương nhẹ thôi, không việc gì đâu cô."
Kiều Uyển Dung: "Cháu không sao là may rồi. Nếu cháu tiện thì giúp cô trông chừng Lạc Ngu một chút, nó lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, trước đây thì không sao nhưng bây giờ không thế được. Nếu bị thương thì không phải chuyện đùa đâu."
Omega yếu ớt hơn Alpha nhiều, nhiều vết thương đối với Alpha thì không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng đối với Omega thì chưa chắc.
Nếu Lạc Ngu lại bị đâm một nhát đến mức phải nhập viện như lần trước thì Kiều Uyển Dung khóc ngất mất.
Lạc Ngu: "Mẹ, con không có..."
Trì Mục: "Vâng ạ, cháu nhất định sẽ trông chừng cậu ấy thật tốt."
Lạc Ngu vốn định nói thêm nữa nhưng thấy cái tay sau lưng Trì Mục quơ quơ chai rượu thuốc, Lạc Ngu đành ngậm miệng.
Chuyện ngày hôm qua và vết bầm tím trên bụng hại cậu chẳng có tự tin đâu mà nói mình không sao.
Kiều Uyển Dung: "Thế thì cô yên tâm rồi, cô không làm phiền hai đứa nữa, cô tiếp tục làm việc đây."
Kiều Uyển Dung đóng cửa lại, Lạc Ngu thở nhẹ một hơi.
Trì Mục ngồi trên ghế, cầm cốc lên uống một ngụm trà sữa lạnh. Mùi vị không tồi, không bị nồng mùi sữa, mềm mịn thanh thuận, chỉ là hơi ngọt một chút.
Lạc Ngu cũng uống một ngụm, than thở một câu: "Hôm nay hình như mẹ tôi cho ít đường hơn."
Lạc Ngu thích đồ ngọt. Trì Mục nghĩ, vừa hay trong nhà hắn có rất nhiều kẹo.
Lạc Ngu đặt cốc xuống: "Cậu ngồi thêm lúc nữa hẵng đi."
Mẹ cậu mới đóng cửa xong, nếu bây giờ Trì Mục mà về luôn thì kiểu gì chốc nữa mẹ cậu cũng vào mắng cậu cho xem.
Trì Mục đáp lại, cởi cúc áo ra.
Hai cúc áo đồng phục bị cởi ra hết, toàn bộ miệng vết thương lộ ra trước mặt Lạc Ngu.
Dấu răng mập mờ khiến người ta thấy mà giật mình, làm cho sự áy náy trong lòng Lạc Ngu trào dâng. Cậu vò đầu bứt tai, lấy tăm bông ra.
Lạc Ngu: "Không thì bây giờ cậu bôi một ít đi, đợi chốc nữa về chắc là cũng thấm đấy, đỡ bị dính vào áo đồng phục của cậu."
Trì Mục: "Được."
Trì Mục cầm lấy tăm bông, quệt một ít thuốc mỡ màu xanh nhạt lên rồi cúi đầu bôi lên xương quai xanh, nhưng do tầm nhìn bị hạn chế nên hắn chỉ có thể bôi qua loa dọc theo miệng vết thương.
Khi Trì Mục lại bôi lệch lần nữa mà trong phòng lại không có gương, cậu đành tự mình ra tay.
Trì Mục ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Ngu khom lưng xuống trước mặt mình.
Sườn mặt Lạc Ngu mịn màng xinh đẹp, tầm mắt Trì Mục lưu luyến không rời, chợt có một phát hiện ngoài ý muốn: trên vành tai trái của Lạc Ngu có một nốt ruồi nhỏ màu đen.
Trì Mục vươn tay sờ, tăm bông trong tay Lạc Ngu run lên, tí thì rơi ra.
Lạc Ngu trừng mắt nhìn Trì Mục, hung dữ mắng: "Làm gì thế hả?"
Bấy giờ Lạc Ngu mới phát hiện thì ra vành tai mình mẫn cảm như thế, Trì Mục vừa chạm nhẹ là eo cậu liền mềm nhũn, đáng sợ kinh khủng.
Trì Mục: "Có một nốt ruồi."
Lạc Ngu: "Chưa nhìn thấy nốt ruồi bao giờ à? Đừng sờ nữa."
Lạc Ngu qua loa bôi thuốc cho xong, vứt bông tăm vào thùng rác rồi đóng nắp thuốc mỡ lại đưa cho Trì Mục.
Lạc Ngu thấy Trì Mục cất thuốc đi xong mới mở miệng: "Lần sau tôi cắn cậu thì cậu hãy đẩy ra, nếu không được thì dán miệng tôi lại cũng được, đừng dằn vặt chính mình nữa."
Trì Mục ung dung nói: "Sẽ không có lần sau đâu."
Hắn sẽ không để Lạc Ngu phải đau đớn như thế nữa.
Lạc Ngu sửng sốt, dời ánh mắt sang chỗ khác: "Vậy thì được."
Trì Mục: "Cậu ngồi xuống đi."
Lạc Ngu lập tức đề phòng: "Để làm gì?"
Trì Mục quơ quơ chai rượu thuốc: "Có qua có lại."
Lạc Ngu: "Giữa hai chúng ta không cần phải khách khí thế chứ! Tôi tự làm được, đội ơn ngài!"
Trì Mục: "Được, vậy cậu tự bôi đi."
Trì Mục nhét chai rượu thuốc vào trong tay Lạc Ngu, nhàn nhã ngồi trên ghế chờ Lạc Ngu tự bôi thuốc.
Lạc Ngu cuộn áo lên, đổ rượu thuốc ra tay tự xoa lên chỗ bầm tím, xoa bóp đến nỗi mặt nhăn lại, còn phải chịu đựng ánh mắt của Trì Mục.
Lạc Ngu tức giận: "Không bôi nữa."
Trì Mục: "Để tôi bôi cho vậy."
Lạc Ngu: "Tôi nói là không... Đau đau đau! Nhẹ thôi!"
Một lúc sau, Lạc Ngu không gào nổi nữa, mắt ngấn lệ.
Lạc Ngu: "Trì Mục... Nhẹ tí đi mà..."
Kiều Uyển Dung đúng lúc đi ngang qua lo lắng không thôi. Hai thanh niên trẻ người non dạ giả mà không nhịn nổi thật thì nhất định phải nhớ dùng thứ dì để trong tủ đầu giường nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai bên lớn cả rồi, phù hợp một trăm phần trăm, còn thêm cả kỳ phát tình không ổn định, mẹ Lạc lòng đầy lo âu đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ từ lâu rồi.
Trì Mục: Tôi sẽ không làm cậu đau nữa đâu.
Tiểu Ngu: Mẹ cậu đau chết ông đây rồi!
Tóm lại: Miệng lưỡi đàn ông có quỷ mới tin.