Bản Năng Si Mê

Chương 20: Liệt nữ sợ triền lang




Liệt nữ sợ triền lang
Chuyển ngữ: Beden
Chỉnh sửa: Diên
Bên kia hội trường có người hô hào xin giúp đỡ, bạn học Alpha Nhụy Ti thân thiện nhàn rỗi lập tức chạy sang.
Lạc Ngu vẫn ngồi trên ghế nghịch dùi trống của mình.
Hôm qua ban tuyên truyền đã đưa thứ tự tiết mục cho cậu xem, cậu xếp cuối cùng. Lạc Ngu không có ý kiến gì với việc này, vừa hay có thể ngồi xem các tiết mục trước.
"Ừm... Em là người phụ trách trang điểm cho anh, bây giờ anh rảnh chứ?"
Giọng nói mềm mại vang lên trước mặt Lạc Ngu, có chút ngượng ngùng cùng cẩn trọng.
Lạc Ngu ngước mắt lên thì thấy một cô gái cao gầy mặc váy trắng thêu hoa, nom như một đóa hoa đang đung đưa trong gió.
Lạc Ngu lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Cô gái khựng lại, có vẻ hơi bối rối.
"Em không đánh nhiều phấn cho anh đâu mà, chỉ sửa lại dáng lông mày thôi."
Trong tay cô vẫn cầm túi đồ trang điểm, thấp thỏm nhìn Lạc Ngu, nét mặt có chút ngượng ngùng.
Lạc Ngu nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Vẻ mặt cô gái vui vẻ hẳn lên, lấy dao cạo lông mày ra, đến gần Lạc Ngu.
Trên người cô có mùi hoa hồng nhàn nhạt, không phải tin tức tố, chắc là mùi nước hoa.
"Da anh đẹp thật đấy, vốn định che khuyết điểm cho anh nhưng hình như không cần nữa rồi, còn không nhìn thấy mụn luôn."
Cô nàng kinh ngạc cảm thán, Lạc Ngu ngỏ giọng đáp lại một tiếng, hạ mắt nhìn áo sơ mi của mình.
Sau khi sửa lông mày xong, cô nàng hơi do dự, có vẻ muốn làm thêm gì đó nữa nhưng trước ánh mắt thúc giục thầm lặng của Lạc Ngu thì cô nhụt chí mà dừng lại.
Cô rụt rè nói: "Ừm, đàn anh ơi, mình thêm Wechat được không ạ?"
Lạc Ngu thẳng thắn trả lời: "Không có."
Hình như cô gái có chút kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng vẫn cắn môi bỏ đi.
Lạc Ngu hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ đó của đàn em, thổi thổi tóc mái của mình, chuẩn bị đi tìm Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư đi giúp người ta chuyển đồ, vừa kịp chuyển xong.
Người đó cảm ơn Đinh Duệ Tư, Đinh Duệ Tư khoát khoát tay, ôm lấy bả vai Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca à, tớ đang chuẩn bị xin Wechat của người ta thì cậu mất rồi. Chậc, nói cảm ơn với tớ mà hai mắt thì nhìn cậu đắm đuối con cá chuối, may mà chưa xin đó."
Nhụy Ti đã có kinh nghiệm xương máu, bởi vì Lạc Ngu luôn lạnh nhạt với tiểu B tiểu O nên có một vài người sẽ lươn lẹo thông qua cậu để làm quen với Lạc Ngu.
Lúc trước có một người, sau khi kết bạn wechat với Nhụy Ti thì ngày nào cũng nhắn tin ngọt ngào, hỏi han ân cần. Lâu dần Đinh Duệ Tư cũng xiêu lòng, đến lúc chuẩn bị tỏ tình thì người ta lại bảo cậu có thể hẹn Lạc Ngu cho người ta với được không.
Trái tim thiếu nam của Đinh Duệ Tư tan thành vụn nhỏ, đêm đó cậu khóc ướt sũng bả vai Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Anh còn tưởng chú định tiếp tục với Điền Tiểu Manh chứ."
Đinh Duệ Tư kinh hãi: "Ngựa khôn không ăn cỏ cũ, hơn nữa là cô ấy đá tớ trước, bây giờ bọn tớ chỉ là bạn bè xã giao mà thôi!"
Sau khi Đinh Duệ Tư nói xong thì nháy mắt với Lạc Ngu: "Vừa nãy tớ thoáng thấy Bạch Tĩnh Trúc đó, nhưng mà cũng không biết cô ấy có đi tìm cậu không. Hình như hôm nay cô nàng mặc một cái áo tay dài màu đỏ, biểu diễn nhảy đường phố đó."
Lạc Ngu vừa định nói về cô gái ban nãy, nghe Đinh Duệ Tư nói như thế thì không mở miệng nữa.
Lạc Ngu ôm lấy bả vai Đinh Duệ Tư, dẫn cậu đi ra ngoài: "Đi thôi, bây giờ chắc đang xếp hàng, đi tìm chỗ ngồi đi."
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu không ở lại hậu trường chuẩn bị à?"
Lạc Ngu: "Tiết mục của tớ xếp cuối, cứ từ từ."
Đinh Duệ Tư: "OK, về lớp xếp hàng thôi."
Mỗi lớp đi vào hội trường ngồi theo chỗ ngồi trên lớp, mỗi hàng bốn ghế thành một dãy dài.
Lạc Ngu với Đinh Duệ Tư ngồi hàng trước hàng sau, theo kiểu xếp này thì hiển nhiên ngồi chung một hàng.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu ngồi cạnh tớ đi, để tớ tránh xa Thang Nguyệt ra."
Thang Nguyệt nghe thấy thế thì cười nhạo: "Tôi đây mong còn không kịp."
Đing Duệ Tư không chịu thua kém gào lên: "Buổi biểu diễn hay như thế này, tôi cũng không muốn bị cậu làm cho mất hứng."
Lạc Ngu: "Nhịn tí đi, nhỏ tiếng thôi."
Lạc Ngu phát hiện, cứ gặp Thang Nguyệt là Đinh Duệ Tư lại giống như một con gà chọi.
Đinh Duệ Tư ngồi trong cùng của hàng bốn ghế, ngay bên cạnh các bạn lớp khác. Lạc Ngu ngồi bên cạnh cậu, Thang Nguyệt vì muốn bày tỏ mình rất ghét Đinh Duệ Tư nên ngồi ở ngoài cùng.
Ở giữa có một chỗ trống, cho ai thì tất nhiên là không cần hỏi.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc tám giờ mười phút. Trước khi bắt đầu, lãnh đạo trường sẽ lên phát biểu chào mừng, kế đó là đại diện khối 12, xong mới đến các tiết mục.
Phía nhà trường nói truyền cảm dõng dạc, tràn đầy cảm xúc trên sân khấu, làm người khác nhiệt huyết sục sôi. Riêng Lạc Ngu lại ngáp một cái, híp mắt lại.
Đinh Duệ Tư nhỏ giọng hỏi: "Sao thế Ngu ca, tối qua ngủ không ngon à?"
Lạc Ngu 'ừm' một tiếng đáp lại, chất lượng giấc ngủ hôm qua quả thật không được tốt lắm, cứ nằm mơ mãi.
Nhờ phúc của mẹ cậu, cậu mơ thấy Trì Mục và cả tình tiết sinh đẻ khủng bố kia.
Nội dung trong mơ có thể nói là tuyệt tác chủ nghĩa hiện thực huyền ảo kỳ dị, đầu tiên cậu mơ thấy mình có thai, sắp sinh đến nơi luôn rồi, điên cuồng cấu cánh tay Trì Mục nói cậu đau chết đi được. Trì Mục nói gì thì cậu không nhớ nữa, chỉ nhớ là mình trong mơ rất sợ hãi.
Sau đó cảnh trong mơ chuyển đến trong phòng bệnh, Trì Mục ôm một đứa bé không thấy rõ mặt đến trước mặt cậu, nói cậu rất vĩ đại.
Lạc Ngu sợ đến tỉnh cả ngủ. Khi ấy cũng sáng rồi nên cậu dứt khoát bật dậy chạy vài vòng, chạy xong về nghỉ một lúc thì đi học luôn.
Bây giờ cơn buồn ngủ lại ập tới trong bài phát biểu của lãnh đạo trường.
Đinh Duệ Tư: "Thôi cậu cứ ngủ trước đi, đèn mờ bỏ xừ, không ai thấy cậu ngủ đâu. Lát nữa mở màn tớ gọi cậu dậy nhé?"
Lạc Ngu: "Sắp đến tiết mục của tớ mà tớ vẫn chưa dậy thì gọi."
Lạc Ngu nói xong, ngả người xuống ghế nhắm hai mắt lại.
Ánh đèn tập trung hết lên sân khấu, chỉ bật một ít đèn nhỏ ở hàng cuối cùng để không gian không quá tối. Khi Trì Mục từ bên sườn khán đài đi qua thì Lạc Ngu đã ngủ say rồi.
Thang Nguyệt chuẩn bị ngồi vào trong thì bị Trì Mục ngăn lại. Cô hiểu ý nhường chỗ, để Trì Mục ngồi trong còn mình thì im lặng ngồi yên chỗ cũ.
Lạc Ngu ngủ không sâu lắm, lưng dựa ghế trong hội trường rất mềm, lúc ngủ rất dễ bị trượt. Cậu dựa lưng vào ghế, đầu chầm chậm trượt xuống.
Đinh Duệ Tư thấy Lạc Ngu ngã xuống thì thót tim, có tâm muốn đỡ nhưng Lạc Ngu lại ngã về bên kia nên nếu muốn đỡ thì cậu ắt phải đứng lên, làm thế kiểu gì cũng thu hút mọi sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Khi Đinh Duệ Tư chuẩn bị ngả người sang đỡ lấy Lạc Ngu, thì đầu Lạc Ngu được một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.
Đinh Duệ Tư ra dấu OK với Trì Mục, biểu thị rằng được đấy bạn.
Không biết có phải do cảm nhận được khí tức quen thuộc không mà Lạc Ngu không hề mở mắt, còn nhẹ nhàng cọ mặt vào lòng bàn tay Trì Mục.
Vừa mềm vừa mịn, mang theo cái nóng của đốm lửa nhỏ mùa hè. Đốm lửa bắn lên người Trì Mục, khiến sự lạnh lùng quanh người hắn giảm đi ba phần.
Trì Mục dựa về phía Lạc Ngu để cậu tựa đầu lên vai mình, bình tĩnh nhìn lên sân khấu.
Thang Nguyệt xem hết từ đầu tới cuối, trợn tròn mắt, miệng hơi há ra, cố kiềm chế ý muốn đá ghế Ngụy Kha ngồi đằng trước. Thỉnh thoảng cô lại liếc sang, cho đến khi đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Trì Mục.
Thật kỳ lạ, Thang Nguyệt nghĩ.
Trì Mục có bệnh sạch sẽ, tuy không biểu hiện rõ ràng nhưng hắn chưa bao giờ để ai tiếp xúc gần với hắn. Cô và Ngụy Kha cũng không dám tùy tiện đến gần Trì Mục.
Trước đây Trì Mục đánh nhau với Lạc Ngu đã khiến bọn họ bất ngờ rồi, nhưng lúc đó Thang Nguyệt chỉ cho là Trì Mục rất ghét Lạc Ngu nên mới không nhịn được mà động tay động chân, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ không phải thế.
Tuy rằng trước kia Trì Mục đánh nhau với Lạc Ngu nhưng chưa từng nói xấu Lạc Ngu. Lúc cô tức giận mắng mỏ thì có lúc Trì Mục còn ngăn cô lại.
Phát biểu dài dòng xong, người dẫn chương trình đi lên, biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tiết mục đầu tiên chính là nhảy đường phố, Đinh Duệ Tư hưng phấn vỗ vỗ ghế, muốn đánh thức Lạc Ngu nhưng lại không dám.
Bạch Tĩnh Trúc buộc tóc đuôi ngựa, diện áo sơ mi dài tay kèm dải lụa màu đỏ, quần jean rách, rực rỡ xinh đẹp như lửa khoe tài cùng bạn diễn của mình trên sân khấu.
Tiếng hoan hô bên dưới không nhỏ. Đinh Duệ Tư nghĩ tại sao Lạc Ngu vẫn chưa bị đánh thức, quay đầu nhìn sang thì thấy Trì Mục đang bịt tai Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư nhịn không được giơ ngón cái lên: "Đỉnh."
Tầm mắt Trì Mục dừng trên sân khấu một lúc thì dời đi, dừng trên gương mặt ngủ say của Lạc Ngu.
Ánh đèn mờ tối cũng không thể che được sự xinh đẹp của Lạc Ngu. Sau khi buông bỏ những vướng mắc hỗn loạn liên tiếp, hiếm lắm Trì Mục mới thấy dáng vẻ an tĩnh như thế này của cậu, bớt đi sự sắc sảo, thoạt nhìn vô hại lại mềm mại.
Tay hắn che tai Lạc Ngu đến nóng cả lên, đợi đến khi ca múa sôi nổi kết thúc Trì Mục mới buông tay ra.
Tiết mục tiếp theo là tiểu phẩm, Trì Mục nghiêm túc xem một lúc, không được bao lâu lại nghĩ không biết Lạc Ngu ngủ có thoải mái không.
Hoa liên kiều quấn trên vai, lặng lẽ tỏa hương.
Đến tiết mục thứ ba Lạc Ngu mới tỉnh dậy, trên sân khấu là tiết mục múa thủy tụ* của lớp mười một, người nào trông cũng tiên khí ngút ngàn.
(*) Gốc là 水袖舞 – thủy tụ vũ, một kiểu múa truyền thống của TQ. Khi biểu diễn thì người múa mặc áo có tay áo dài, tạo ra những chuyển động như gợn sóng nước nên gọi là thủy tụ. Tui tìm không được tiếng mình gọi là gì nên để tạm là thủy tụ ;;
Nguồn:
Lạc Ngu mở mắt ra thì nhìn thấy sườn mặt của Trì Mục, mắt cậu vẫn còn hơi mơ màng, xoa xoa khuôn mặt ngủ đến nóng bừng của mình.
Lạc Ngu nhỏ giọng lầm bầm, giọng hơi khàn do vừa ngủ dậy: "Cậu đến lúc nào thế?"
Trì Mục vươn tay chỉnh chỉnh lại mái tóc rối giúp cậu: "Được một lúc rồi."
Lạc Ngu: "Sao tôi lại dựa lên người cậu nhỉ? Cậu nên gọi tôi dậy chứ."
Trì Mục không đáp, chỉ nhìn Lạc Ngu khe khẽ duỗi cái lưng lười biếng của mình, dựa vào ghế xem biểu diễn tiếp.
Lúc tiết mục thứ ba đếm ngược bắt đầu thì có người nhắn tin gọi Lạc Ngu rồi, bảo cậu ra hậu trường chuẩn bị.
Lạc Ngu khom lưng như mèo rời khỏi chỗ ngồi, đi dọc theo sườn đến hậu trường.
Hậu trường có người vừa biểu diễn xong, có người sắp lên biểu diễn, không nhiều người lắm, cũng không ồn ào.
Giá trống của Lạc Ngu được đặt trong một phòng đơn nhỏ để tránh người ra người vào va phải. Cậu gõ thử từng cái một, sau khi xác định không có vấn đề gì thì đợi tiết mục trước mình biểu diễn xong đi xuống.
Có người gõ gõ cửa, cửa không đóng, Lạc Ngu nhìn người đến, là cô gái kia.
Chẳng qua cô đã thay quần áo, váy trắng đổi thành sơ mi và quần jean, trông hoạt bát rạng rỡ xinh đẹp như hoa hồng nhỏ rung động lòng người.
"Đàn anh ơi, nãy anh có xem tiết mục của em không?"
Nét cười trong veo, trên mặt toàn là chờ mong.
Lạc Ngu: "Em là Bạch Tĩnh Trúc?"
Bạch Tĩnh Trúc kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đàn anh biết em ạ? Là vì tiết mục của em khiến anh ấn tượng ạ?"
Biểu cảm của Lạc Ngu mang theo ý xin lỗi: "Ngại quá, vừa nãy anh ngủ mất."
Cậu hoàn toàn không biết Bạch Tĩnh Trúc biểu diễn lúc nào.
Bạch Tĩnh Trúc buồn bực, nhưng nhanh chóng vực lại tinh thần: "Không sao, đàn anh ơi, bây giờ chúng ta có thể làm quen lần nữa. Em có thể thay đổi theo bất kì phong cách nào anh thích."
Bạch Tĩnh Trúc biết Alpha đều thích kiểu hơi mỏng manh, thế nên lần đầu gặp mặt cô cố tình mặc váy trắng chiết eo để bản thân trông mong manh dễ vỡ một chút, không ngờ Lạc Ngu hình như không thích phong cách đó nên đã nhanh chóng quay về phong cách năng động vốn có của mình thẳng thắn tấn công.
Lạc Ngu không mấy hứng thú: "Không cần đâu, không cần lãng phí thời gian trên người anh."
Bạch Tĩnh Trúc không vì thế mà nản lòng, ngược lại càng có tinh thần hơn, hai mắt cô xinh đẹp sáng ngời: "Đối với anh thì không lãng phí thời gian."
Cô nàng nhanh chóng chạy tới thơm nhẹ lên má Lạc Ngu một cái rồi lập tức lùi ba bước dài, vẻ mặt đắc ý.
Bạch Tĩnh Trúc: "Đàn anh ơi, liệt nữ sợ triền lang! Nhất định anh sẽ bị em cưa đổ!"
Lạc Ngu:???
Đùa gì vậy? Má nó ai là nữ ai là lang hả?
Lạc Ngu vừa lạnh mặt thì Bạch Tĩnh Trúc đã chuẩn bị chuồn mất.
Bạch Tĩnh Trúc: "Em đi nha đàn anh! Lần sau gặp!"
Lạc Ngu vừa định gọi người lại dạy dỗ một trận thì trông thấy Trì Mục đứng sau lưng Bạch Tĩnh Trúc.
Gương mặt đẹp trai của Trì Mục đầy bình tĩnh, đôi mắt đen láy thâm trầm không thấy ánh sáng khiến Lạc Ngu chợt hoảng hốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Báo động đỏ báo động đỏ, hoa liên kiều sắp phải đáng thương tội nghiệp mà an ủi Trì Trì rồi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.