Bản Năng Si Mê

Chương 24: Lãng... mạn




Chuyển ngữ: Bíu
Chỉnh sửa: Diên

Lúc thêm Wechat của Trì Mục thì quan hệ hai người vẫn còn rất gay gắt, khi đó vì Trì Mục là người bên ban tổ chức thi đấu bóng rổ nên phải thêm để xem thông báo.

Sau trận bóng rổ, Lạc Ngu không nhắn tin với Trì Mục nữa nên cũng quên mất Wechat của mình còn có nhận vật này. Cậu cứ nghĩ mình không thêm, đợt giới tính nghịch đảo mới nhớ ra. Hồi sáng cũng chỉ gửi tin nhắn thường.

Lạc Ngu: Có, chuyện gì?

Lạc Ngu khá tò mò không biết Trì Mục sẽ nói gì, dù sao thì đây là lần đầu tiên Trì Mục hỏi cậu có rảnh không.

Tốc độ trả lời rất nhanh, tin nhắn được trả lời ngay lập tức.

Con trai: Thang Nguyệt mời tôi đi bữa tiệc tối pháo hoa vào ngày mai, cùng đi không?

Lạc Ngu nhịn cười không nổi, nhìn biệt danh thôi đã thấy buồn cười hahahahahaha.

Lạc Ngu nhịn cười, gõ lại vài chữ.

Lạc Ngu: Ở thôn Nhiên phải không?

Con trai: Cậu biết à?

Lạc Ngu: Đinh Duệ Tư cũng phải đi, hai người này có nghiệt duyên gì thế này?

Lạc Ngu thấy việc này quá trùng hợp. Nếu Đinh Duệ Tư gặp Thang Nguyệt ở thôn Nhiên, hai người không biết sẽ chí choé như thế nào đây.

Đinh Duệ Tư rất dễ giận, máu nóng xông lên đầu nhanh lắm. Thang Nguyệt ở trước mặt Trì Mục khá trầm lặng nhưng cứ ở trước mặt Định Duệ Tư thì chính là miệng lưỡi sắc bén, hận không thể chọc cho Định Duệ Tư tức hộc máu, thỉnh thoảng còn trẻ trâu khó tả.

Lạc Ngu: Nhưng sao cậu lại muốn đi xem pháo hoa, thiếu gia thực ra lãng mạn từ trong xương?

Con trai: Cậu có đi không?

Lạc Ngu: Đi, tất nhiên là đi rồi. Hiếm lắm thiếu gia mới hẹn tôi một lần, không đi sao được.

Cách màn hình nhưng Trì Mục vẫn có thể nhìn thấy bộ dạng cợt nhả của Lạc Ngu.

Trì Mục đặt điện thoại xuống, tâm tình vui vẻ gõ bàn phím vài cái.

"Nguỵ Kha, nói với người bên kia là cuộc họp dự án ngày mai dời sang ngày mốt."

"Được."

Nguỵ Kha gật đầu làm ngay.

Thang Nguyệt trong lòng tò mò nhưng không dám hỏi, vẫn tập trung vào thứ trong tay mình.

Khác với Trì Mục nhẹ nhàng, Lạc Ngu trong võ quán sắp cười đến khùng.

Không hiểu sao mà ghép khuôn mặt lạnh lùng của Trì Mục với con trai mình lại chọt trúng điểm cười của Lạc Ngu.

Cậu còn đang do dự không biết có nên đổi tên cho Trì Mục hay không, đổi thành tên bình thường thì hình như không thể hiện hết tình nghĩa huynh đệ, nhưng nhất thời cậu chưa nghĩ ra tên khác.

Trong lúc Lạc Ngu đang tự hỏi thì Đinh Duệ Tư đã bị Đông Đông đánh cho nằm một đống trên đất.

"Gần đây cậu bỏ bê tập luyện quá đấy, được chút xíu chiêu thức mà cũng quên hết rồi, chút nữa ở lại tập thêm 5 giờ, có nghe không?"

Đinh Duệ Tư đau đầu, nghe Đông Đông nói mà không dám phản kháng, đành gật đầu thút thít bò dậy.

Cậu chàng ủ rũ cụp đuôi đi đến cạnh Lạc Ngu, thấy Lạc Ngu nhìn chằm chằm điện thoại suy nghĩ gì đó.

Đinh Duệ Tư hữu khí vô lực nói: "Ngu ca, cậu nghĩ gì thế?"

Lạc Ngu bị cậu gọi tỉnh, vừa thấy dáng vẻ của cậu thì ném khăn mặt sang.

Lạc Ngu lấy một chai nước khác cho Đinh Duệ Tư: "Bị Đông Đông đánh một trận à?"

Đinh Duệ Tư: "Ừ, thêm năm giờ huấn luyện bổ sung."

Đinh Duệ Tư nói xong mới kịp phản ứng: "Ngu ca, vừa rồi cậu không để ý đến tớ!"

Lạc Ngu: "Vừa mới nghĩ một chuyện, à đúng rồi, cậu đặt tên Wechat của tớ là gì?"

Đinh Duệ Tư đoán không ra: "Ngu ca, làm sao vậy?"

Đinh Duệ Tư không hỏi Lạc Ngu đang nghĩ gì, có thể làm cho Lạc Ngu thất thần như vậy hẳn là chuyện lớn.

Nếu cậu biết Lạc Ngu chỉ đang nghĩ xem nên đổi tên gì cho Trì Mục thì có lẽ sẽ tức chết ngay tại chỗ.

Lạc Ngu: "Không có gì, cậu đi huấn luyện bổ sung đi."

Cậu nên đổi tên gì cho Trì Mục đây?

Trì ca?

Hừ, không thể nào.

Lạc Ngu nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không đổi tên.

Rốt cuộc thì xem một lần cười một lần, là suối nguồn vui vẻ.

Thêm bạn tốt lâu như vậy, lần đầu tiên Lạc Ngu vào xem vòng bạn bè của Trì Mục. Khi vào xem Lạc Ngu nhìn thoáng qua ảnh đại diện của Trì Mục, một hình trăng tròn, thoạt nhìn khá nghệ thuật.

Trước khi vào xem, Lạc Ngu còn nghĩ vòng bạn bè của Trì Mục chắc là sẽ có gì đó, nào ngờ không có gì cả.

Thế này cũng phù hợp với phong cách của Trì Mục, nhìn là biết hắn thuộc kiểu người sẽ không đăng gì lên vòng bạn bè.

Lạc Ngu nhìn chằm chằm hình đại diện của hắn một lúc, đoạn để điện thoại sang một bên, tự mình đi huấn luyện. Lạc Ngu nghĩ rất thoáng, sức mạnh đã giảm đi so với trước kia thì luyện lại là ổn thôi.

Sau năm tiếng huấn luyện bổ sung, Đinh Duệ Tư bước chân vô lực, ngồi bệt xuống đất.

Lạc Ngu xoa tay đến bên cạnh cậu, mồ hôi thuận theo sườn mặt xinh đẹp chảy xuống ngực.

Lạc Ngu uống một ngụm nước, nhìn Đinh Duệ Tư còn ngồi dưới đất, kêu người dậy.

Lạc Ngu lấy quần áo từ trong cặp ra, trước khi tập luyện cậu đã thay đồ tập.

Lạc Ngu chân dài bước đi, thấy Đinh Duệ Tư vẫn ngồi im thì túm chặt sau cổ cậu ta: "Đi tắm đi, đừng ngồi nữa."

Chân Đinh Duệ Tư đã nhũn ra, rầm rì: "Bây giờ tớ là một con búp bê vải rách rồi, Ngu ca, thương tớ chút đi."

Lạc Ngu vô tình kéo búp bê vải rách đi. Đinh Duệ Tư tự cứu mình khỏi tay của Lạc Ngu trước khi mông cậu bốc cháy, cầm quần áo của mình vào phòng tắm của võ quán.

Phòng tắm có tường ngăn, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư có chuẩn bị, trước khi đến võ quán, bọn họ đã ghé siêu thị gần đó mua quần lót để tránh trường hợp tập xong quần ị mồ hôi làm ướt không có để đổi.

Tắm xong, Lạc Ngu nhét quần lót vào trong túi zip, bỏ vào cặp của mình.

Quần áo huấn luyện tất nhiên là để lại. Quần áo trong võ quán của bọn họ đều có số hiệu riêng, giặt sạch sẽ xong phơi khô, lần sau tới sẽ lấy ra dùng.

Chào Đông Đông một tiếng, bọn Lạc Ngu rời khỏi võ quán. Khi họ đi ra ngoài thì trời đã tối.

Đinh Duệ Tư cầm cặp sách trên tay, nhìn xung quanh một vòng: "Ngu ca, chúng ta đi ăn cái gì đây?"

Lạc Ngu lười biếng đi về phía trước, vận động một hồi làm cậu có chút mệt rã rời: "Tuỳ."

Đinh Duệ Tư do dự một lúc, dường như hạ quyết tâm: "Chúng ta đi ăn mì gạo Lingling đi, lâu rồi không ăn."

Lạc Ngu gật đầu, hồi trước cậu đưa Đinh Duệ Tư đến võ quán tập luyện, trên đường về luôn đi ngang qua cửa tiệm kia, lần nào Đinh Duệ Tư cũng đòi ăn một bát, mấy năm rồi vẫn vậy.

Lên cấp ba, trường cách xa võ quán quá, thêm vào việc học nhiều không có thời gian nên dần dần cũng ít đến.

Vài phút sau, Đinh Duệ Tư nhìn bảng hiệu cửa hàng đã thay đổi, vẻ mặt buồn bã.

Đinh Duệ Tư lải nhải: "Haizzz, sao không bán nữa trời, mà thôi, không phải vất vả như vậy cũng tốt."

Chủ quán nói cửa hàng đã được chuyển nhượng cho cô vào tháng trước, chủ trước được con trai đưa đi hưởng phúc rồi.

Miệng nói thế nhưng trên mặt Đinh Duệ Tư vẫn có chút mất mát.

Lạc Ngu vò loạn một đầu tóc đen của cậu, làm cậu hoàn hồn.

"Đừng để mặt khóc tang nữa nữa, anh dẫn chú đi ăn đồ ngon."

Lạc Ngu đưa Đinh Duệ Tư đến một trung tâm mua sắm cách đó không xa, nhưng khi bước vào, cậu cảm thấy hôm nay có lẽ mình không may mắn cho lắm.

Đinh Duệ Tư đã sống lại, huýt sáo: "Ngu ca, diễm phúc đến! Bạch Tĩnh Trúc mà tớ nói với cậu kìa, hoa hồng nhỏ nha!"

Lạc Ngu đập một phát vào ót Đinh Duệ Tư: "Đờ mờ cậu."

Bạch Tĩnh Trúc ngạc nhiên mừng rỡ chạy chậm lại đây, làn váy tung bay như tâm trạng của cô lúc này.

Mà Lạc Ngu thấy cô thì trong đầu chỉ toàn câu "liệt nữ sợ triền lang" và cái ôm của Trì Mục trong không gian chật hẹp.

Nghĩ đến Trì Mục, Lạc Ngu lại nghĩ tới cái biệt danh kia, không khỏi cong môi.

Lạc Ngu tuy đẹp trai nhưng thường ngày phất phơ lạnh nhạt, hiếm khi mặt mày ôn hoà với người khác. Cậu chợt cười như thế này làm Bạch Tĩnh Trúc nhìn đến ngây người.

"Đàn anh, có thể gặp anh ở đây thật là có duyên."

Bạch Tĩnh Trúc đứng cách đó ba bước, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.

Lạc Ngu chỉ Đinh Duệ Tư: "Chủ yếu là do cậu ấy, cho nên cô cùng cậu ấy có duyên."

Đinh Duệ Tư vừa mới chào hỏi đã bị Lạc Ngu kéo đi: "Đi, ăn cơm."

Lạc Ngu kéo Đinh Duệ Tư ra khỏi trung tâm mua sắm, hai chàng trai tay dài chân dài nhanh chóng biến mất trong đám đông,.Bạch Tĩnh Trúc ở phía sau giậm chân, thế nào cũng không đuổi kịp.

Đinh Duệ Tư vẫn đang mềm chân: "Ngu ca, gặp người đẹp mà cậu làm như thấy quỷ thế?"

Lạc Ngu buông lỏng tay kéo cậu: "Ăn cơm nữa không?"

Đinh Duệ Tư: "Ăn, ăn, ăn!"

Hai người bước vào một quán cá nướng, sau khi gọi món, Đinh Duệ Tư ngồi xuống tự rót cho mình một cốc nước.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, Omega đẹp như vậy mà cậu không động tâm hả, rốt cuộc cậu thích kiểu nào?"

Vấn đề này Đinh Duệ Tư thực sự rất tò mò, từ năm lớp 6 đã có người hỏi cậu về việc này.

Nhưng mà Đinh Duệ Tư lớp 6 vẫn còn trẻ trâu lắm, đối mặt với những câu hỏi tình cảm đầu tiên này, Đinh Duệ Tư chỉ nói một câu.

Yêu đương không bằng chơi game.

Lên lớp 8 lớp 9 lại có người đến hỏi việc này, Đinh Duệ Tư cũng không rõ, vì Lạc Ngu dường như không có cảm xúc gì với Beta và Omega. Ngoài việc học, chơi game, đi võ quán luyện tập thì dường như không có hứng thú với thứ gì nữa.

Đinh Duệ Tư bắt đầu cảm thấy Ngu ca chắc sẽ thích kiểu người dịu dàng mềm yếu, ngoan ngoãn nghe lời, cho đến khi cậu thấy Lạc Ngu từ chối bốn năm người kiểu này.

Sau đó cậu lại nghĩ có lẽ Lạc Ngu thích kiểu người nhiệt tình sức sống, nhưng người ta nhìn thấy Bạch Tĩnh Trúc liền quay người rời đi.

Tóm lại là Lạc Ngu thích kiểu người gì nhỉ?

Lạc Ngu nghe câu hỏi này, đầu cũng không ngẩng lên: "Dựa vào cảm giác."

Lạc Ngu là một ngọn lửa lớn, nhưng ở trung tâm của ngọn lửa lại là sự tẻ nhạt tùy tiện.

Hiểu biết của cậu về tình yêu đều học được từ người thân của mình.

Cha mẹ tình cảm hòa thuận, cho nên Lạc Ngu cảm thấy khi tìm đối tượng nhất định phải tìm được người mình cảm thấy thích.

Nhưng sau khi cha mất, nhìn mẹ đau đớn hàng tháng, cậu cảm thấy mình nên thận trọng hơn.

Sau khi biết chuyện của Lạc Phượng Hoà, cậu cảm thấy tình cảm không nên quá gượng ép, nhìn tới nhìn lui, Lạc Ngu chưa có cảm giác với bất kỳ ai.

Vẻ ngoài hơi tà khí của Lạc Ngu như một tay chơi phong lưu trong cuộc sống, nhưng thật ra trong lòng lại rất coi trọng tình cảm.

Lạc Ngu đang chơi Anipop thì điện thoại rung rung, tin nhắn Wechat hiện lên.

Con trai: Ngày mai xuất phát lúc mấy giờ?

Lạc Ngu lại không nhịn cười được, càng cười càng vui vẻ.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu cười cái gì vậy?"

Đinh Duệ muốn nhìn màn hình điện thoại của Lạc Ngu nhưng Lạc Ngu đã nhanh chóng che lại.

Lạc Ngu: "Nhuỵ Ti, ngày mai cậu định đi tặng quà lúc mấy giờ?"

Đinh Duệ Tư: "Bốn giờ đi, sáu giờ rưỡi bắt đầu, đi mất một tiếng rưỡi."

Lạc Ngu: "Được, chúng ta cùng đi."

Đinh Duệ Tư: "Hả? Ngu ca, sáng cậu bảo không đi mà? Ngu ca, từ khi nào mà cậu lại lãng..."

Lạc Ngu híp mắt: "Hử?"

Đinh Duệ Tư hắt hơi một cái, hoàn thành câu mình chưa nói xong: "... mạn thế."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Ngu: Đừng nói chuyện ngắt quãng!

Trì Trì: Ở với tôi thì muốn lãng sao cũng được.

Đinh Duệ Tư: [Không dám nói ra]

(*) Lãng trong lãng mạn, đứng riêng còn mang nghĩa phóng túng buông thả =)))



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.