Chuyển ngữ: Manh
Chỉnh sửa: Diên
Đinh Duệ Tư vừa dứt lời, Thang Nguyệt suýt chút nữa nôn ra máu.
Thang Nguyệt vội vàng giải thích: "Không phải, tôi không nói, là Đinh Duệ Tư tự mình nói!"
Đinh Duệ Tư lập tức phản bác: "Đừng đổ oan cho tôi! Thân tôi trong sạch thế nàn cơ mà, rõ ràng là chính miệng cậu nói, sao bây giờ lại không dám thừa nhận?"
Thang Nguyệt: "Nhưng đấy là do cậu khăng khăng nói cho tôi biết rằng quan hệ hai người họ tốt lên là vì một Omega đến kì phát tình!"
Tầm mắt của Lạc Ngu cùng Trì Mục chuyển từ người Đinh Duệ Tư sang Thang Nguyệt, rồi lại từ trên người Thang Nguyệt sang Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư khoát tay: "Dù có là thế thì tôi cũng không biết là cậu lại có suy nghĩ bỉ ổi như vậy đấy. Bởi vì Trì Mục giúp đỡ Ngu ca của chúng tôi nên quan hệ hai người họ mới trở nên tốt hơn, chuyện này chẳng liên quan gì đến Omega cả."
Khóe miệng Lạc Ngu cong cong, nói: "Tôi còn không hiểu, thì ra là chuyện này à. Tôi với Trì Mục sao có thể làm ra loại chuyện đấy."
Đinh Duệ Tư ở bên cạnh chống nạnh: "Phải phải phải, là do nội tâm cô quá đen tối."
Trì Mục lạnh lùng nhìn Thang Nguyệt: "Thì ra trong lòng cậu tôi là người như vậy à?"
Thang Nguyện vội vàng lắc đầu, vẻ mặt có chút mơ hồ: "Tôi tuyệt đối không nghĩ về cậu như thế, cho dù câụ có chơi với Lạc Ngu cũng không phải chơi 3P!"
Thang Nguyệt vừa nói xong thì hình như cũng bị lời nói của chính mình dọa cho choáng váng, muốn mở miệng sửa nhưng lại sợ càng nói càng sai.
Lạc Ngu suýt nữa thì sặc nước miếng, còn vẻ mặt của Trì Mục ngược lại ấm lên không ít.
Đinh Duệ Tư: "Cậu nghĩ gì vậy? Cho dù tôi có làm cùng cậu thì Ngu ca cũng không thể làm với Trì Mục biết chưa?"
Đối với câu này, Lạc Ngu không lên tiếng.
Thang Nguyệt: "Cậu im miệng! Nói chung, anh đại, tôi không có suy nghĩ đó!"
Thang Nguyệt tức giận, thấy Đinh Duệ Tư còn đứng cười trộm kế bên thì lập tức đuổi theo muốn đập người.
Đinh Duệ Tư không nghĩ nhiều, chạy một vòng bên cạnh Lạc Ngu.
Thang Nguyệt nổi cáu, co cẳng đuổi theo: "Đinh Duệ Tư! Có bản lĩnh thì đừng chạy!"
Đinh Duệ Tư: "Cậu đừng đến đây! Đồ đầu óc đen tối!"
Thang Nguyệt nghẹn một ngụm máu xém nữa tự làm mình nội thương. Hai người ồn ào náo loạn chạy xa, Lạc Ngu đưa mắt nhìn hai người họ.
Lạc Ngu: "Trẻ trâu vãi."
Trì Mục trầm ngâm: "Ngày thường Thang Nguyệt không phải là người hoạt bát như vậy."
Lạc Ngu khoác tay lên vai Trì Mục: "Hai A bài xích lẫn nhau chăng? Hồi trước tôi ngứa mắt cậu nhất đấy, nghĩ đến là bực."
Trì Mục nhìn cận mặt cậu: "Còn bây giờ thì sao?"
Lạc Ngu vỗ vai Trì Mục: "Bây giờ cậu là lính cứu hỏa mạnh nhất."
Trì Mục đối diện với cặp mắt sáng rực kia, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt: "Vô cùng vinh hạnh."
Ở nơi nào đó trong trái tim dường như lỡ mất một nhịp, Lạc Ngu mất tự nhiên thu tay về.
Lạc Ngu: "Ờm, tôi đuổi theo Đinh Duệ Tư trước đây, chút nữa còn phải đi ăn cơm, để người chạy mất thì sao mà được. Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Lạc Ngu nói đi liền đi mất, dưới ánh trời chiều quần áo của cậu giống như một ngọn lửa sáng ngời, rực rỡ rồi lại nhu hòa, dịu dàng.
Trì Mục bị cậu bỏ lại tại chỗ, không nhanh không chậm đuổi theo.
Lạc Ngu rầu rĩ đi về phía trước, cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ hơn thì đã bị chấn động bởi một màn trước mắt, hình bóng Trì Mục trong đầu đều biến mất tăm.
Lạc Ngu: "... Các cậu đang làm gì đó?"
Đinh Duệ Tư bị Thang Nguyệt đẩy vào tường, hai người không ai chịu nhường ai nắm lấy cổ áo đối phương, sáp lại rất gần, gần thêm chút nữa thì hôn nhau phát (*) cũng không vấn đề gì.
(*) Gốc là 打个啵, từ "啵" tức "ba" là âm thanh phát ra khi hôn nên cụm này có nghĩa là hôn (theo phương ngữ Bắc Kinh cổ).
Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt cùng quay đầu lại, đồng thanh nói: "Đang cãi nhau."
Lạc Ngu: "Các cậu miệng đối miệng cãi nhau? Thật là tình thú."
Thang Nguyệt cùng Đinh Duệ Tư nghe vậy liền buông tay, cùng lúc làm ra vẻ mặt ghét bỏ, còn đặc biệt xì một tiếng khinh miệt rõ đều.
Lạc Ngu ngẫm lại, cậu và Trì Mục có độ phù hợp 100% cũng chưa chắc đã làm được đều như hai người họ.
Lạc Ngu: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, sửa sang lại tóc của cậu đi."
Đinh Duệ Tư lấy điện thoại ra soi màn hình chỉnh lại tóc, thấy Thang Nguyệt xoay người rời đi còn vô cùng khinh thường hừ một tiếng.
Lạc Ngu: "Cậu hừ cái gì, lại bị người ta đè lên tường."
Đinh Duệ Tư phản bác lại: "Đó là do tớ nhường thôi. Tại hôm nay cổ mặc váy chứ không thì đời nào tớ để cho cô ta đánh."
Sự thật khác xa lời cậu nói, nhưng còn khuya cậu mới tự mình rước lấy nhục vào thân như vậy.
Đinh Duệ Tư vuốt mớ tóc bù xù cho ngay ngắn lại xong thì chợt nhớ đến chuyện gì đó: "Nhắc mới nhớ, tin tức tố của cậu mùi gì thế?"
Đúng là Đinh Duệ Tư đã nhiều lần ngửi thấy mùi tin tức tố của Lạc Ngu nhưng cậu cũng chỉ biết đó là một loại hương hoa chứ tên cụ thể thì không rõ lắm.
Trước đây không hỏi là bởi vì thấy không cần thiết, giờ đột nhiên muốn hỏi là vì vừa rồi Thang Nguyệt nói Trì Mục và Lạc Ngu chơi nhau, làm Đinh Duệ Tư nghĩ đến bài viết về hai người trên diễn đàn.
Không có ai trên diễn đàn biết mùi tin tức tố của Lạc Ngu và Trì Mục là mùi gì, của Trì Mục thì hoàn toàn không biết, còn của Lạc Ngu thì thấy có người nhắn là mùi hoa nhưng cụ thể là hoa gì thì cũng không ai hay.
Thật ra Đinh Duệ Tư đã biết mùi tin tức tố của Trì Mục, nhưng sao lại phải cung cấp miễn phí cho đám đó để bọn họ có tư liệu sản xuất hàng cấm (*) chứ, không thể nào!
(*) Gốc là "产粮", là từ phổ biến trong ACG (ACG là viết tắt của Anime, truyện tranh, và trò chơi). Nói dễ hiểu là fan tự tạo ke để sìn, như fan cp tự viết đồng nhân cho OTP dị á.
Ngày hôm qua Đinh Duệ Tư còn nhìn thấy một bài đăng về Lạc Ngu, trên đó viết rằng tin tức tố của Lạc Ngu là hương hoa mẫu đơn, loài hoa của sự cao quý sang trọng.
Mặc dù Đinh Duệ Tư không biết đó là mùi gì nhưng chắc chắn nó không phải hoa mẫu đơn nên đọc mà cười xỉu ngang xỉu dọc. Thậm chí đêm ấy còn nằm mơ thấy Lạc Ngu là một đóa hoa mẫu đơn, thế nhưng cậu không dám kể chuyện này cho Lạc Ngu.
Lạc Ngu vừa định nói thì Đinh Duệ Tư lại kêu to một tiếng 'khoan đã'.
Lạc Ngu: "Đầu cậu không bị gì chứ?"
Đinh Duệ Tư: "Ừm, tớ nghĩ hay là thôi đi."
Đinh Duệ Tư sợ có một ngày mình không nhịn được nói luôn trên diễn đàn, để phe địch biết được thì ngày sau lỡ đâu Lạc Ngu ngẫu hứng dạo diễn đàn trông thấy thì tức chết mất.
Có lẽ cậu vẫn nên bịa đại một mùi hương nào đó cho Lạc Ngu thôi, chỉ cần không phải hoa mẫu đơn là được. Về phần Trì Mục thì tiện thể bịa là mùi hoa thiên lý, nghe rất là thụ.
Lạc Ngu hoàn toàn không biết người bên cạnh mình đang ngu ngơ nghĩ cái gì. Khi tiếng nhạc vang lên, cậu kéo Đinh Duệ Tư theo biển người vào phòng tiệc.
Đại sảnh còn rộng hơn tiệc cưới bình thường, giăng đèn kết hoa, bày trí rất đẹp mắt, khắp nơi tràn ngập mùi tiền.
Cô dâu là một Omega, đứng cạnh chú rể Alpha cao lớn trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt không có ý định ngồi chung bàn. Lạc Ngu theo Đinh Duệ Tư ngồi vào bàn, khi thấy Trì Mục thì vẫy tay một cái.
Ngay sau đó, Thang Nguyệt tận mắt chứng kiến anh đại nhà mình không một chút do dự đổi chỗ, bỏ cô lẻ loi ngồi đó, nom đến là thê lương.
Trên bàn tròn, bên trái Lạc Ngu là Trì Mục, bên phải là Đinh Duệ Tư. Ngồi bên cạnh Trì Mục là một cậu nhóc, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, gương mặt đỏ ửng lặng lẽ quan sát Trì Mục.
Hôm nay Trì Mục có hẹn với Lạc Ngu, đương nhiên ăn mặc vô cùng đẹp mắt. Chiếc áo phông cổ tròn làm lộ ra một đường cong xương quai xanh xinh đẹp, quần áo tông màu ấm làm tan bớt đi sự lạnh lùng quen thuộc trên người hắn.
Thậm chí trước khi ra ngoài Trì Mục còn cân nhắc xem có nên xịt một chút nước hoa không, suy nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết, dù sao thì chỉ cần dựa đủ gần là Lạc Ngu nhất định sẽ ngửi được mùi của hắn.
Cậu nhóc thanh tú có ý muốn bắt chuyện với Trì Mục, nhưng lại lần lữa chưa chịu mở miệng.
Trì Mục cũng không chú ý tới vì hắn đang bận bóc vỏ tôm cho Lạc Ngu.
Lạc Ngu siêu thích ăn tôm, tiệc cưới ở quê nhà chọn nguyên liệu rất tốt. Tôm hấp đều là tôm sống, thịt chắc và tươi, không cần nêm gia vị cũng rất ngon.
Lúc đồ ăn mang lên là Lạc Ngu đã nhanh tay lẹ mắt gắp được hai con, cũng không thể quá tham lam, dù sao phải nhường cho người khác nữa. Đinh Duệ Tư biết Lạc Ngu thích ăn nên gắp thêm hai con nữa bỏ vào đĩa Lạc Ngu. Động tác cầm đũa của Trì Mục tao nhã nhưng lại không chút khách khí gắp thêm ba con.
Lạc Ngu nuốt xuống con tôm trong miệng, thấy cậu nhóc kia thỉnh thoảng vẫn nhìn sang Trì Mục, lông mày bất giác cau lại.
Để tránh một đoạn tình cảm đơn phương không cần thiết xuất hiện, Lạc Ngu quyết định vung kiếm trảm hoa đào.
Khi cậu vừa định nói chuyện cùng Trì Mục thì lại thấy Trì Mục nhúng tôm được bóc sạch vỏ vào nước chấm, đưa đến trước mặt cậu.
Lạc Ngu sửng sốt: "Cậu bóc cho tôi?"
Trì Mục: "Ừm."
Lạc Ngu: "A, đang dở tay không lấy được..."
Rõ ràng là có thể bỏ vào chén nhưng Lạc Ngu lại chọn nhận bằng tay.
Trì Mục nâng tay, ân cần đút cho Lạc Ngu.
Lạc Ngu cắn tôm, còn cuốn lấy nước chấm sắp nhỏ xuống khỏi đầu ngón tay Trì Mục.
Trì Mục hơi khựng lại, nhìn sang thì thấy Lạc Ngu cười xấu xa với mình.
Cười đến là đắc ý, làm cho Trì Mục hơi giật mình, ánh mắt khẽ tối đi.
Lạc Ngu không chú ý tới phản ứng của Trì Mục. Cậu không cười với hắn mà là cười với người bên cạnh hắn. Vì vừa tiện tay làm việc thiện mà tâm tình cậu rất tốt.
Trì Mục hạ tầm mắt bắt lấy vẻ mặt của Lạc Ngu. Lúc bóc con tôm tiếp theo, hắn không đưa cho Lạc Ngu nữa mà tự mình ăn.
Vết tích chồng lên nhau, màu nước hòa quyện.
Cậu nhóc bên cạnh giấu không nổi vẻ mất mát, cậu chàng bi thương nhắn tin với bạn mình, quả nhiên trai đẹp yêu nhau hết rồi, tình yêu chẳng mấy chốc đã tan vào hư không.
Đinh Duệ Tư lo vùi đầu ăn nên cũng không để ý tới một màn thân mật quá mức này.
Cô dâu và chú rể lần lượt đến từng bàn kính rượu, người lớn cùng bàn đều uống rượu đế, Lạc Ngu không thấy hứng thú lắm nên chỉ uống Sprite.
Chờ cô dâu kính rượu từng bàn xong, trưởng thôn mới cầm microphone đứng trên sân khấu gửi lời cảm ơn tới các vị khách.
Không có người chủ trì nên lược đi nhiều khâu phức tạp, chỉ có ông cụ nói lời vui vẻ lẫn chút ưu sầu, làm cho người ta có cảm giác ông không nỡ rời xa con gái.
Đinh Duệ Tư đang gặm móng heo không ngừng cảm khái: "Nếu con gái tớ bị một tên tiểu tử thúi cuỗm đến một nơi xa lơ xa lắc thì tớ cũng không vui nổi."
Nhà chồng của cô dâu không phải ở thôn Nhiên, thậm chí còn cách Tây Giang rất xa nên sẽ tổ chức hai đám cưới. Hôm nay là đám cưới đầu tiên, lần thứ hai sẽ là ở bên chú rể.
Lạc Ngu cùng tham gia vào đề tài: "Tớ thấy nếu như sinh một Alpha thì sẽ không phải phiền não như vậy."
Trì Mục: "Cậu thích Alpha à? Nhưng mà Alpha lúc còn trong bụng sẽ quậy lắm, có thể phải chịu không ít dày vò đấy."
Lạc Ngu: "Giống cậu thì chắc cũng không đến nỗi nào."
Lạc Ngu ngẫm lại, từ lúc học mẫu giáo Trì Mục đã là một cậu bé rất yên tĩnh, lúc trong bụng mẹ hắn có quậy không nhỉ?
Lạc Ngu thề, khi nói ra những lời này cậu tuyệt đối không có ý nghĩ khác, cũng không phải suy nghĩ của bản thân, nhưng khi nói xong cậu lại phát hiện có gì đó không ổn.
Lạc Ngu cố gắng giải thích: "Không phải, ừm, ý tôi là con trai cậu sẽ giống cậu, không làm ầm ĩ, con tôi thì khác."
Trì Mục: "Ừm, tôi hi vọng sẽ giống cậu."
Trước khi Lạc Ngu kịp trừng mắt, Trì Mục chậm rãi bồi thêm một câu: "Ý tôi là con trai của cậu."
Lạc Ngu cảm thấy Trì Mục thật là thay đổi thất thường: "Không phải cậu vừa mới nói hay quậy thì sẽ khó chịu lắm à?"
Hương bạc hà thoang thoảng bỗng tràn ngập khoang mũi, bên tai chợt thoáng hơi thở ấm áp. Giọng Trì Mục khàn khàn, xen lẫn ý cười.
"Tôi sẽ bảo nó ngoan ngoãn một chút."
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Trì: Bà xã thả thính tôi!!!
Tiểu Ngu: Em chỉ đang làm việc thiện thôi, anh không tin à!
Trì Mục: Bà xã nói phải sinh một đứa nhỏ giống tôi!
Tiểu Ngu: [bịt miệng] Anh đừng nói nữa!