Bản Năng Si Mê

Chương 29: Anh giai cáu kỉnh




Chuyển ngữ: Manh
Chỉnh sửa: Diên

Xấu hổ xen lẫn tức giận bùng cháy trong người Lạc Ngu, như một quả bóng bay sắp nổ tung trong nháy mắt.

Trì Mục là người mà Lạc Ngu tin tưởng.

Là người mà cho dù Lạc Ngu có biến thành Omega cũng tin tưởng hắn sẽ đoan đoan chính chính không chiếm tiện nghi người khác.

Nhưng những chuyện trong trí nhớ suýt nữa làm cho Lạc Ngu sụp đổ, xấu hổ đến mức cậu hận không thể lập tức tốc biến tới cửa sổ nhảy xuống đào một cái hố chôn mình.

Lòng tự trọng của một Alpha vẫn còn đó, mặc dù khoang sinh sản tưởng chừng như đã từng thoái hóa nhưng thực ra vẫn còn nguyên có cảm giác tồn tại rất mạnh. Lạc Ngu vốn nghĩ đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cảm thấy nó chẳng qua là phản ứng có thể khắc chế không đáng nhắc tới.

Nhưng sau khi Trì Mục đút tay vào thì chuyện đã khác.

Khuôn mặt ửng hồng của Lạc Ngu giấu không nổi vẻ lo lắng, cậu nghiến rămg cúi người kéo cổ áo Trì Mục.

So với việc nổi giận đấm bỏ mẹ người nhân lúc cháy nhà hôi của trước mặt thì thực ra trong lòng cậu càng khiếp sợ hơn khi Trì Mục lại làm như vậy.

Đơn giản đây không phải là tác phong của Trì Mục.

Ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại di động của Trì Mục chỉ chiếu được sườn mặt hừng hực như lửa của thiếu niên, Trì Mục lặng lẽ đối mặt với cậu, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cậu.

Thực ra Trì Mục vốn không định làm thế, từ trước đến nay hắn luôn tiến dần từng bước theo trình tự, không nhanh cũng không chậm. Những kế hoạch cùng phương án luôn nằm sẵn trong đầu, hắn đã suy tính kĩ những lợi ích sẽ đạt được khi làm hành động thích hợp lúc có thời cơ.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Lạc Ngu là nhân tố bất định của hắn.

Thích một người sao có thể đi theo từng bước tuần tự được. Khi Trì Mục chạm vào đóa hoa liên kiều ướt át kia thì tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hắn gần như đã vạch rõ ý đồ của bản thân, trần trụi lồ lộ trước mặt Lạc Ngu.

Hắn đang suy nghĩ, nếu như Lạc Ngu nhớ rõ thì sẽ đáp lại mình thế nào.

Lạc Ngu nhỏ giọng khàn khàn: "Tại sao không trực tiếp đánh dấu luôn?"

Tại sao lại chạm vào cậu?

Lạc Ngu không cảm thấy Trì Mục sẽ coi thường cậu, chỉ là cậu không hiểu tại sao Trì Mục lại làm như vậy. Chẳng lẽ Trì Mục thích cậu?

Cậu còn chưa làm gì mà hắn đã thích cậu rồi ư?

Nếu suy đoán theo hướng này thì Lạc Ngu chỉ có thể nghĩ đến tin tức tố bày trò.

Bởi vì tin tức tố nên cậu buộc phải tìm đến Trì Mục, mà Trì Mục cũng vì tin tức tố mà mất đi lý trí.

Nhưng những thước phim tồn tại trong đầu cậu nói cho cậu biết rằng Trì Mục căn bản đã xác định mục tiêu rõ ràng, hắn cố ý.

Cậu không kiềm chế được mà mê man đắm chìm vào đó nhưng quần áo trên người đối phương vẫn nghiêm chỉnh không xộc xệch chút nào, sự chênh lệch này càng khiến mặt Lạc Ngu đỏ bừng.

Trì Mục: "Xin lỗi... Tôi không nhịn được."

Trì Mục nhìn thẳng vào mắt Lạc Ngu: "Nhưng lần này, không phải xuất phát từ bản năng."

Ánh sáng mỏng manh hắt vào mắt Lạc Ngu, cũng hắt lên khuôn mặt Trì Mục. Trên khuôn mặt thanh nhã ấy lộ rõ vẻ nghiêm túc, làm cho đầu óc Lạc Ngu nhất thời trống rỗng.

Quả bóng nhỏ sắp nổ từ từ xẹp xuống.

Ánh sáng từ điện thoại chợt tắt ngúm làm Lạc Ngu đang ngẩn người nháy mắt hoàn hồn lại.

Sợi dây trong đầu Lạc Ngu cũng theo đó trực tiếp đứt đoạn.

Không phải cái gì?

Cái gì không phải theo bản năng?

Ơ? Người anh em, cậu có ý gì!

Lạc Ngu ngu người.

Nhưng cậu còn chưa kịp bình tĩnh phân tích thì chuông điện thoại đã vang lên.

Cậu vô thức bắt máy, thậm chí còn có vài phần sốt ruột vội vàng.

Đinh Duệ Tư ở bên kia ngáp một cái: "Là Trì Mục hay Ngu ca thế? Ngu ca tỉnh ngủ chưa?"

Lạc Ngu: "Vừa mới tỉnh."

Đinh Duệ Tư mừng rỡ: "Cậu, cuối cùng cậu cũng tỉnh ngủ! Tớ buồn ngủ lắm luôn rồi nè! Mau lên xe về nhà thôi!"

Lạc Ngu tâm loạn như ma: "Tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Lạc Ngu chỉ còn ba chữ 'chạy ngay đi'.

Lạc Ngu mò tới chốt cửa, vừa mở cửa xong là bước ra ngoài ngay thì bị Trì Mục kéo lại.

Trì Mục: "Miếng dán ngăn mùi."

Lạc Ngu như bị điện giật rụt tay lại: "Biết rồi!"

Nếu lúc này Lạc Ngu quay đầu lại, nương theo hắn đèn sáng ngoài hành lang thì có thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng khác hẳn thường ngày của Trì Mục.

Nhưng Lạc Ngu không quay đầu lại, cậu vội vã muốn thoát khỏi giây phút hoảng loạn mất tự nhiên này.

Lạc Ngu vừa đi xuống dưới vừa lấy miếng dán ngăn mùi trong túi ra dán lên tuyến thể của mình.

Ngón tay xẹt qua trên dấu răng còn mới, Lạc Ngu bước nhanh hơn.

Trì Mục bị cậu bỏ lại phía sau, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ bất đắc dĩ.

Nhưng đây có lẽ là kết quả tốt nhất mà hắn dự tính, Lạc Ngu không phản kháng quá mức. Điều này có nghĩa là hắn đã đi được một bước dài trên con đường từng bước xâm chiếm ranh giới cuối cùng của cậu.

Tình yêu vốn không phải là thứ chỉ có thể phán đoán bằng lý trí. Trì Mục không bài xích bản năng, thậm chí rất hài lòng với những cơ hội mà nó mang tới.

Từ lúc xuất hiện thì nó đã quyết định bọn họ sẽ ràng buộc với nhau, quyết định Lạc Ngu sẽ là bạn đời của hắn.

Trước khi biến cố xảy ra thì Trì Mục cảm thấy Lạc Ngu là người rất tốt.

Mặc dù cả người cậu phủ đầy gai nhọn, thoạt nhìn không dễ chọc, hành xử ngang bướng buông tuồng nhưng lại sống rất tự do thoải mái, giống như một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Trì Mục từng thấy cậu gặp chuyện bất bình ra tay tàn nhẫn, không mảy may để ý đến mấy vết thương trên người, lười biếng thờ ơ từ chối lời cảm ơn của người khác, cao ngạo làm người ta khó tiếp cận nhưng lại dừng ở góc đường trêu đùa với lũ cún con vây quanh cậu, thoải mái cho đi sự nhiệt tình và ấm áp của bản thân.

Cậu luôn phá vỡ quy luật trong thế giới của Trì Mục, mê hoặc hắn, cho hắn biết thế nào là tự do.

Sau khi biến cố làm Trì Mục trở tay không kịp xuất hiện, mùi tin tức tố ngọt ngào không ngừng ăn mòn và làm dao động lí trí của hắn.

Nếu tin tức tố này xuất hiện trên người người khác thì Trì Mục chưa chắc đã rung động, thế nhưng nó lại cố tình rơi xuống người Lạc Ngu.

Luôn là Lạc Ngu.

Không phải Lạc Ngu thì không thể.

Không phải cậu, không được.

Đối với Trì Mục mà nói, cám dỗ này quá chí mạng.

Nhìn theo bóng người sắp đi khuất, hắn vội tăng tốc đuổi theo.

Khi Lạc Ngu lên xe thì Đinh Duệ Tư đã nằm liệt trên ghế sau mơ màng sắp ngủ, thấy Lạc Ngu tới liền lập tức lên tinh thần.

Đinh Duệ Tư bĩu môi lầu bầu: "Đùa chứ cậu trâu bò thật đấy. Pháo hoa nổ đùng đùng to thế mà cậu cũng ngủ được, còn ngủ lâu thế chứ, hại tớ ngồi mãi trên xe đến đau cả eo."

Lạc Ngu: "Cậu ngồi giữa đi."

Đinh Duệ Tư còn chưa lảm nhảm xong, nghe Lạc Ngu nói thế thì hơi dịch người vào trong.

Lạc Ngu lên xe từ bên kia để Đinh Duệ Tư làm vách ngăn hình người giữa cậu và Trì Mục.

Đinh Duệ Tư còn muốn nói gì đó thì bị Lạc Ngu đè đầu ngả ra sau.

Lạc Ngu: "Mệt thì ngủ đi."

Đinh Duệ Tư cũng hết năng lượng, ngáp một cái rồi gật đầu, tựa người vào ghế.

Lạc Ngu cũng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không muốn có bất kì tiếp xúc nào với Trì Mục, hoàn toàn rơi vào trạng thái tự bế.

Lạc Ngu càng nghĩ càng cảm thấy Trì Mục thích cậu nhưng trong lòng lại không dám chắc.

Nói cái gì mà không nhịn được rồi không phải do bản năng, thế rốt cuộc có phải là có ý kia không?

Nếu là người khác nói không nhịn được thì Lạc Ngu còn cảm thấy tra nam trình bày nhưng Trì Mục nói câu ấy lại khiến cậu phẩm ra ý khác.

Cậu thấy trong lòng không thoải mái lắm nhưng cảm giác này hình như sai sai.

Có chút chút vui vẻ đắc ý, mà cũng thấy bản thân như thế hơi lạ.

Lạc Ngu không nhịn được liếc Trì Mục một cái, lại bị Trì Mục bắt được.

Trì Mục cong môi với cậu, mặt mày tràn đầy gió xuân.

Lạc Ngu đập một cái vào ghế ngồi, quay mặt đi không nhìn hắn.

Trên xe yên tĩnh suốt quãng đường, tài xế không dám bật loa quấy rầy đám Trì Mục nên đeo tai nghe bluetooth rồi tự ngâm nga.

Cho đến khi xe chạy vào nội thành Tây Giang thì Trì Mục mới mở miệng.

Hắn vươn tay qua người Đinh Duệ Tư, nhẹ nhàng đụng một cái vào mu bàn tay Lạc Ngu.

Trì Mục: "Đưa cậu về trước?"

Lạc Ngu: "Được, nhà tôi ở..."

Lạc Ngu vừa định báo địa chỉ nhà mình thì chợt nhớ ra địa chỉ nhà cậu Trì Mục đã quen đến không thể quen hơn được nữa.

Trì Mục nói địa chỉ cho tài xế. Lúc xe dừng ở cổng chung cư nhà Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư vẫn còn ngủ vù vù.

Lạc Ngu đập người dậy, mở cửa xe. Đinh Duệ Tư dụi dụi mắt mơ mơ màng màng xuống theo.

Trì Mục hạ cửa kính xe xuống, nhìn thẳng vào Lạc Ngu.

Trì Mục: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Lạc Ngu: "Chỉ thế thôi?"

Lạc Ngu cứ tưởng Trì Mục sẽ nói thêm gì đó nhưng không nghĩ tới chỉ có thế.

Cậu bắt đầu hoài nghi cái suy đoán 'Trì Mục thích cậu' nãy giờ của mình có thể là ảo giác, làm gì có ai chiếm tiện nghi người mình thích xong lại phản ứng lạnh nhạt như vậy!

Trì Mục chần chừ một chút: "Ngủ ngon."

Thực ra hắn định lát nữa nhắn tin mới nhắn câu này.

Lạc Ngu xoay người đi, mang theo Đinh Duệ Tư còn đang gật gù như gà mổ thóc, mặt không biểu tình nghĩ thầm quả nhiên là ảo giác.

Nhìn Định Duệ Tư lên nhà xong, Lạc Ngu đút tay vào túi quần nhìn bóng mình đi về phía trước.

Cậu đá cái lon bên vệ đường, phát ra tiếng vang làm kinh động đến màn đêm, không ngừng khuếch đại giữa không gian yên tĩnh.

Lạc Ngu thong thả đi về phía trước, nhặt cái lon bị mình đá văng xa ném vào thùng rác.

"Ba điểm."

Chiếc lon vững vàng rơi vào thùng rác, Lạc Ngu khẽ nhếch môi.

Lúc Lạc Ngu mở cửa nhà, Kiều Uyển Dung vẫn còn chưa ngủ, bà đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ.

Kiều Uyển Dung: "Đã về rồi à, muộn thế này rồi, mẹ còn định gọi điện hỏi có phải con tính qua đêm ở đó không đây."

Lạc Ngu thay giày: "Lên xe hơi muộn."

Kiều Uyển Dung: "Pháo hoa đẹp không?"

Lạc Ngu: "Đẹp lắm."

Cậu chưa kịp nhìn đã ngất đi, làm sao biết được nó có đẹp không.

Kiều Uyển Dung: "Vậy sao mẹ lại cảm thấy con không hứng thú lắm nhỉ?"

Kiều Uyển Dung vuốt phẳng bong bóng trên mặt nạ, nhìn trạng thái thẫn thờ của Lạc Ngu.

Lạc Ngu lắc đầu một cái: "Không phải, do con chơi hơi mệt thôi."

Ít ra đồ ăn trong tiệc cưới vẫn rất ngon, đi không uổng công.

Nếu hôm nay Trì Mục đi mà cậu không đi thì có khi tình huống còn tệ hơn.

Cậu đang định đi vào phòng thì chợt dừng lại: "À mẹ ơi, Omega có cách nào dự đoán được bản thân sắp tới kỳ phát tình không?"

Nếu lần sau lại rối loạn không cố định thời gian thì cậu còn biết mà phòng ngừa trước mới được, không phải lúc nào cũng may mắn có Trì Mục ngay bên cạnh như vậy.

Nhắc đến Trì Mục là Lạc Ngu lại phiền não, rốt cuộc hắn có ý gì đây...

Kiều Uyển Dung hơi ngượng ngùng: "Ừm... Cái đấy thì... Con cẩn thận quan sát một chút là biết."

Lạc Ngu nhìn mẹ mình đang đắp mặt nạ: "Quan sát cái gì?"

Kiều Uyển Dung ấp úng: "Mấy ngày trước khi nó đến thì cơ thể sẽ mẫn cảm hơn chút. Ừm, vô thức tiết ra ít chất dịch. Nói chung, con cẩn thận quan sát là được, không thì lên mạng tìm hiểu đi."

Đây là ngôn ngữ hổ báo gì vậy?

Xưa giờ Lạc Ngu có quan tâm đến phía sau đâu chứ nói chi đến những thứ khác. Cậu gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi lập tức cầm quần áo vọt tới phòng tắm.

Bây giờ cậu cảm thấy đặc biệt không thoải mái, nhất là ở nơi đó.

Cũng may là Trì Mục chỉ dùng hai ngón tay, nếu không Lạc Ngu thật muốn cho cỏ xanh phủ kín mộ hắn.

Sau khi tắm xong, Lạc Ngu nhìn cái tên 'Con trai' ở trên cùng, tức giận đổi thành 'Lưu manh'.

Nhưng nghĩ lại thì thấy để như vậy có vẻ yếu thế quá bèn đổi thành 'Ngu ngốc'.

Điện thoại rung lên, người đang bị cậu đổi biệt danh gửi đến một tin nhắn.

Ngu ngốc: Ngủ ngon.

Ai muốn chúc ngủ ngon với đồ ngu ngốc chứ.

Lạc Ngu cười lạnh ném điện thoại sang một bên, ngã lên giường.

Phiền.

Năm phút sau, Lạc Ngu bò dậy.

Lạc Ngu: Ngon mẹ cậu.

Gửi xong Lạc Ngu thấy tâm tình thoải mái hơn, nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Tác giả có lời muốn nói:

Muộn tao tự cho là đã ám chỉ rất rõ ràng Tiểu Trì vs chậm nửa nhịp không nhạy trái tim thẳng nam sắt thép Đại Ngu

Tiểu Ngu: Thế túm lại là hắn có thích tôi không? [quạu – ing]

Trì Trì: Cậu ấy biết tâm ý của tôi nhưng không từ chối [vui vẻ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.