Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu: "...Vì thế kết quả tôi tính ra là cái này, nhưng cậu lại tính ra khác."
Các bước giải của đề này hơi nhiều, tới mức mà Lạc Ngu nói đến khô cả cổ.
Cậu lấy cốc nước ở bên cạnh uống một ngụm, hầu kết vì nuốt xuống mà trượt lên xuống.
Trì Mục thu lại tầm mắt, lấy giấy nháp của mình ra.
Camera không quay đến đôi mắt của hắn nên Lạc Ngu không phát hiện giây phút Trì Mục thất thần.
"Cậu dùng sai một công thức. Thực ra phần trước đúng rồi, lúc tìm suất điện động cảm ứng cậu không tìm sai, hiệu điện thế xoay chiều..."
Thanh âm của Trì Mục trong trẻo, từng chữ từng câu phát âm rõ ràng, thông qua điện thoại truyền đến bên Lạc Ngu, tan vào trong không khí ấm áp.
Tầm mắt Lạc Ngu đặt hết vào bàn tay xinh đẹp của Trì Mục, cầm bút viết chữ lên tờ giấy trắng.
Chữ Trì Mục viết rất ngay ngắn, ở giữa kiểu chữ khải và hành khải, đôi lúc sẽ biến đổi nhưng vẫn lộ ra ít khí chất rồng bay phượng múa.
Trì Mục giảng giải rất kĩ, lời lẽ dễ hiểu, trực tiếp nói ra chỗ sai của Lạc Ngu. Lạc Ngu lập tức hiểu ra, biết được bản thân làm sai ở bước nào xong giơ tay ra dấu 'ok' với camera, tự mình bổ sung các bước sau đó.
Viết xong, Trì Mục ở bên này đáp một tiếng coi như khẳng định.
Lạc Ngu chống má, cảm thấy thế này hình như cũng không tệ lắm.
Cậu nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Đang lúc do dự không biết có nên tắt máy luôn hay không thì nghe được giọng nói thanh lãnh vang đến từ điện thoại.
Trì Mục: "Ừ, làm tiếp đi, tôi làm bài tập Hóa."
Ngón tay đang đặt trên nút ngắt điện thoại của Lạc Ngu dừng một chút: "Tôi cũng đang làm bài tập Hóa."
Thế là cứ vậy không hiểu sao lại thành gọi video làm bài tập, cảm giác khác hoàn toàn với lúc ngồi cùng bàn trên lớp, tâm tình cực kì bình tĩnh.
Lạc Ngu xoay xoay cây bút trên tay, bắt đầu tiếp tục làm đề.
"Khi dung dịch X phản ứng với đồng diễn ra trước nhanh sau chậm. Ngoại trừ xảy ra phản ứng tỏa nhiệt còn có thể do phản ứng sinh ra Cu2+ đóng vai trò xúc tác với các phản ứng sau..."
Lạc Ngu nhỏ giọng lẩm nhẩm đề bài, lúc suy nghĩ bất giác cắn đầu bút.
Cậu cúi đầu nhìn sát vào tờ đề, sát tới mức cằm và môi đều lọt vào camera mà bản thân cậu lại không hề hay biết.
Trì Mục dùng máy tính, màn hình bị gương mặt của Lạc Ngu chiếm đóng, phóng to từng chi tiết. Trì Mục vô tình ngước mắt lên trông thấy rồi khó mà quay đi.
Giấc mơ đêm qua lại xuất hiện, nở rộ rực rỡ như như pháo hoa ngày hôm qua.
Lạc Ngu đang viết phương trình phản ứng nên không để ý thấy Trì Mục thất thần.
Cậu rất hưởng thụ trạng thái như hiện tại, gặp phải đề khó giải quyết thậm chí có thể thảo luận với Trì Mục ở đầu bên kia. Trì Mục không hổ là người đứng nhất khối, gì cũng hiểu rõ giảng giải tỉ mỉ, giúp Lạc Ngu nghe hiểu rất nhanh. Cứ thế thẳng tới khi Lạc Ngu làm bài tập Tiếng anh.
Lạc Ngu không ghét môn này, ngược lại cậu còn nghe không ít bài hát Tiếng anh. Thế nhưng các từ vựng Tiếng anh trong đầu cậu dường như luôn cập nhật, xong lần này tới lần khác, nhiều đến nỗi cậu bây giờ nhìn từ nào cũng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lạc Ngu cầm cuốn từ điển nhỏ của mình lên, chật vật làm bài tập tiếng Anh.
Cậu nhìn Trì Mục ở bên kia màn hình làm bài lưu loát, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này không hề yên bình nữa.
Vừa đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng Kiều Uyển Dung gọi cậu ăn cơm.
Lạc Ngu: "Tôi đi ăn cơm đây, tạm biệt."
Cậu cúp điện thoại nhanh như chớp.
Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, Lạc Ngu mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã học cùng Trì Mục gần 3 tiếng.
Kiều Uyển Dung nấu tôm bóc vỏ xào hạt điều vớin trứng xào cà chua, xới cho Lạc Ngu một bát cơm
Bình thường trong nhà không ăn uống thanh đạm như vậy, có điều Lạc Ngu vừa nghĩ đến mẹ cậu sắp đến ngày dâu thì thấy ăn thanh đạm vậy cũng tốt.
Kiều Uyển Dung đặt bát xuống trước mặt Lạc Ngu: "À đúng rồi, buổi chiều con hỏi xem Tiểu Trì có rảnh hay không."
Lạc Ngu lập tức dựng tai lên: "Sao vậy ạ?"
Kiều Uyển Dung: "Vừa rồi viện nghiên cứu liên lạc mẹ bảo là quá trình điều chế thuốc ức chế tiến triển không thuận lợi lắm. Bởi vì số liệu gen của con biến đổi quá nhanh, tin tức tố cũng có tính ngụy trang cực mạnh nên bọn họ dự định đổi một phương hướng mới. Tiểu Trì và con là phù hợp 100%, mượn dùng tư liệu của nó là phương pháp nhanh nhất."
Kiều Uyển Dung: "Thật ra mẹ cũng không hiểu lắm, đến lúc đó con nhớ hỏi kĩ chút."
Hồi đi học thì Kiều Uyển Dung là một học sinh xã hội không hơn không kém, đối với môn tự nhiên dốt đặc cán mai. Lúc người ta nói thì bà cũng chỗ hiểu chỗ không, còn có mấy từ ngữ chuyên ngành bà thực sự không nhớ nổi.
Lạc Ngu trả lời: "Con biết rồi, chút nữa con hỏi hắn."
Kiều Uyển Dung gắp một con tôm vào bát Lạc Ngu, căn dặn: "Nhớ chỉnh trang gọn gàng đã rồi hẵng đi đấy."
Lạc Ngu gật đầu qua loa: "Vâng vâng vâng."
Lạc Ngu ăn trưa xong, cầm một lọ Yakult uống ừng ực, dựa vào ghế nhắn tin cho Trì Mục.
Lạc Ngu: Chiều cậu có rảnh không?
Lạc Ngu: Bên viện nghiên cứu hình như không thuận lợi lắm, tôi đi xem thử, có khả năng sẽ cần tới mẫu máu và tin tức tố của cậu.
Bên kia rất nhanh đã trả lời lại, nhanh như là đợi sẵn bên cạnh điện thoại vậy.
Đồ đần: Được, mấy giờ?
Lạc Ngu: 2 giờ đi.
Bây giờ là hơn 12 giờ, Lạc Ngu đánh giá tốc độ làm bài Tiếng anh với Ngữ văn của mình, tính ra một thời điểm đại khái.
Đồ đần: Được, tới lúc đó tôi qua nhà tìm cậu?
Lạc Ngu: OK.
Lạc Ngu tính không sai, đợi đến lúc cậu làm xong bài tập Tiếng anh với Ngữ văn là đồng hồ treo tường chỉ đến hai giờ đúng.
Lạc Ngu đi vào nhà vệ sinh vuốt lại tóc một chút, coi như chỉnh trang xong rồi đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa đột nhiên nhớ ra gì đó, quay ngược lại thay đồng phục.
Không biết tới viện nghiên cứu phải ở lại bao lâu, mà đúng sau giờ rưỡi là phải đi tự học tối rồi. Nếu không mặc đồng phục bị chủ nhiệm nhìn thấy thì lại ăn chửi, chuyện này ảnh hưởng tới thành tích của chủ nhiệm.
Lạc Ngu đi đến dưới khu chung cư đơn nguyên thì thấy Trì Mục đang đứng ở đài phun nước trong công viên cách đó không xa đợi cậu.
Vào mùa hè đài phun nước sẽ phun nước. Tuy chung cư xây dựng đã mấy năm rồi, lẽ ra luôn có thể thấy đài phun nước hoạt động nhưng bên quản lí rất keo kiệt, lúc nào đài phun nước còn phải tùy theo tâm trạng của người đó.
Rõ ràng hôm nay quản lí tâm tình không tệ, đài phun nước như con sóng nhỏ, dưới ánh mặt trời phản chiếu tia sáng lấp lánh khiến cho chàng trai cao ráo đang đứng chờ càng thêm chói mắt.
Trì Mục hiển nhiên cũng nghĩ giống Lạc Ngu, mặc đồng phục luôn.
Lạc Ngu nhớ hồi sáng gọi video Trì Mục cũng mặc sơ mi trắng.
Người này thực sự rất hợp với sơ mi trắng, Lạc Ngu nghĩ.
Không phải kiểu đàn anh mặc sơ mi trắng ấm áp dịu dàng, mà là kiểu lạnh lùng khắc chế nhìn được mà không chạm được.
Trì Mục nhìn thấy Lạc Ngu, vẫy vẫy tay với cậu.
Lạc Ngu giơ tay lên che nắng, đứng bên đường gọi taxi, đi thẳng tới viện nghiên cứu.
Trì Mục: "Biết chỗ nào xảy ra vấn đề không?"
Lạc Ngu lắc đầu: "Không rõ lắm. Họ chỉ nói là bởi vì số liệu gen biến đổi nhiều và tin tức tố khiến bọn họ nghiên cứu không thuận lợi lắm. Tôi định tự mình đi hỏi nên không nói kĩ trong điện thoại."
Trì Mục: "Bọn họ có gửi tài liệu quá trình nghiên cứu cho cậu không?"
Lạc Ngu: "Có, tôi có xem một ít, nhưng vẫn không hiểu lắm, tôi gửi cho cậu nhé?"
Trì mục: "Được."
Lạc Ngu gửi tài liệu cho Trì Mục. Viện nghiên cứu sẽ thông báo tiến độ phát triển cho cậu, nhưng Lạc Ngu không phải dân chuyên nên cũng không rõ lắm. Cậu có tìm vài bài nghiên cứu xem thử mà vẫn nửa hiểu nửa không, tuy không xem hiểu thành phần nhưng vẫn hiểu được một vài chỉ số.
Trì Mục nhìn tiến triển gần đây, thấy tính ngụy trang đột biến của tin tức tố không ổn định thì rơi vào trầm tư.
Lạc Ngu thấy thế thì dò hỏi: "Cậu nhìn ra gì thế?"
Trì Mục thoát khỏi suy nghĩ của mình, lắc đầu với Lạc Ngu.
Trên báo cáo nghiên cứu nói tin tức tố của Lạc Ngu thuộc dạng hay biến đổi, không hề ổn định, kết cấu sau một giây lại xuất hiện một trạng thái khác, không hề có quy luật.
Điều Trì Mục lo lắng là sự biến đổi không ổn định này có khiến tin tức tố của Lạc Ngu thay đổi dẫn đến mất đi độ phù hợp hoàn mỹ với tin tức tố của hắn hay không.
Điều này nghe có vẻ viển vông nhưng chỉ cần Trì Mục nghĩ đến một ngày nào đó Lạc Ngu sẽ phù hợp 100% với người khác là ánh mắt của hắn sẽ trở nên lạnh lẽo, cho dù trường hợp kia chỉ có xác suất một phần một tỷ.
Từ nhà Lạc Ngu tới viện nghiên cứu mất khoảng mười mấy phút ngồi xe. Lạc Ngu và Trì Mục xuống xe, nói với tiếp tân là bản thân có hẹn trước.
Rất nhanh đã có người tới dẫn Lạc Ngu và Trì Mục vào phòng chờ. Không lâu sau đó nghiên cứu viên phụ trách hạng mục của Lạc Ngu đi tới đưa cậu đến phòng thí nghiệm.
Nghiên cứu viên đặt bảng số liệu và tài tiệu trước mặt Lạc Ngu: "Đây là phương hướng nghiên cứu ban đầu của chúng tôi, sử dụng kết cấu thuốc ức chế trên thị trường, cậu xem đi. Sau vài lần thử nghiệm thì chúng tôi phát hiện phương pháp này không sử dụng được."
Nghiên cứu viên đưa tài liệu và các phương án thất bại trước đó cho Lạc Ngu và Trì Mục, các loại từ ngữ chuyên ngành rồi gì mà liên kết dữ liệu gen, phản ứng phản kháng của tin tức tố gì đó dần dần khiến Lạc Ngu đau cả đầu.
Lạc Ngu thở dài một hơi: "Ý là tôi không thể dùng thuốc ức chế, đúng không?"
Nghiên cứu viên đính chính: "Là tin tức tố của cậu không thể phù hợp với một loại thuốc ức chế cố định."
Nghiên cứu viên: "Nhưng may là tình hình vẫn không tệ lắm. Từ chỗ mẹ cậu chúng tôi biết được cậu có đối tượng phù hợp 100% với mình, có lẽ chúng ta có thể thử một phương pháp khác."
Lạc Ngu: "Phương pháp gì?"
Nghiên cứu viên: "Không dùng cách ức chế, mà dùng cách kích thích."
Lạc Ngu mặt không biểu tình: "Làm phiền nói rõ một chút."
Nói tiếng người, cảm ơn.
Nghiên cứu viên mở tài liệu ra: "Thuốc ức chế trên thị trường, tính cả thuốc ức chế đặt làm riêng đều sử dụng các thành phần gây ức chế, giống như cái này."
Màn hình hiển thị video 3D miêu tả quá trình và hiệu quả trực quan khi thuốc ức chế đi vào cơ thể người rồi dung hoà với tế bào tổ chức lại phản ứng của kì phát tình.
Nghiên cứu viên: "Nhưng tin tức tố của cậu không chỉ có một cửa ức chế duy nhất, có thể lần này thuốc ức chế có tác dụng nhưng lần sau lại mất đi hiệu lực. Tuy nhiên, với tiền đề là cậu đã có đối tượng phù hợp 100% gen thì cách xoa dịu nó không hề thay đổi."
Nghiên cứu viên mở video thử nghiệm, nói ra suy nghĩ cho Lạc Ngu.
Thuốc ức chế có tên như vậy là bởi vì thành phần chứa bên trong đó sau khi đi vào cơ thể người có thể kiềm chế sự xao động của tin tức tố trong kì phát tình, hình thành nên bức tường ngăn trở quá trình phát tình. Nhưng tin tức tố của Lạc Ngu lại không ổn định nên không cách nào áp dụng được kiểu ức chế này được.
"Kích thích" trong lời của nghiên cứu viên thực ra chính là nghênh đón, hùa theo.
Tin tức muốn được nửa kia an ủi, vậy thì cho nó được an ủi đi, từ đó đạt được tác dụng cản trở.
Nói thẳng ra thì là, người khác tiêm thuốc ức chế là tiêm liều trấn định kì phát tình còn Lạc Ngu tiêm thuốc ức chế là liều thuốc thoả mãn tình triều.
Vẻ mặt Lạc Ngu rất khó coi, mà khóe môi Trì Mục lại cong lên.
Điều này cũng có nghĩa là, cho dù hắn không có bên cạnh Lạc Ngu thì mỗi lần cậu tiêm thuốc ức chế cũng tương đương với việc bị hắn an ủi một lần.
Lạc Ngu vĩnh viễn khát cầu hắn.
Cậu sẽ mãi mãi mang theo mùi hương của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Thuốc ức chế không có tác dụng, Trì Trì cười rồi.
Tiểu Ngu: Tôi nghi ngờ thế giới đang chống lại tôi!
Tác giả: [Cười hiền từ] Thế giới này đang cho con tình yêu ♂ đó.
Beta có lời muốn nói:
Các phần kiến thức cấp 3 trong truyện đã được chỉnh sửa lại cho dễ hiểu nên có thể sai lệch so với bản gốc, mong các bạn thông cảm. Tương tự đối với các thông tin về tin tức tố QAQ