Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu cảm thấy cả thế giới này đang chống lại cậu.
Nhiều chuyện đến nỗi cậu bây giờ đã có thể bình tĩnh tiếp nhận những gì nghiên cứu viên nói, ít nhất có thể cứu được đã tốt hơn nhiều so với việc không có thuốc ức chế để dùng.
Tuy rằng "thỏa mãn" cái gì đó nghe có vẻ hơi sắc tình, nhưng tốt xấu gì cũng là một phương pháp giải quyết.
Bây giờ Lạc Ngu không chỉ đang nghĩ sau này khi cậu và Trì Mục tách ra phải làm sao mà còn đang nghĩ xem rốt cuộc Trì Mục có thích cậu hay không.
Nhưng sao lại có người thích mà không tỏ tình chứ? Trì Mục không nói, Lạc Ngu luôn cảm thấy mình đang tự mình đa tình.
Có hơi vui mừng, còn có một chút đắc ý, lại có chút lo âu.
Không phải Lạc Ngu không chấp nhận được nửa kia có khả năng là Trì Mục mà là cậu không vượt qua được rào cản tâm lí trong mình.
Nghiên cứu viên dường như không phát hiện Lạc Ngu đang rất xoắn xuýt, ngược lại còn hồ hởi chúc mừng: "Đây cũng là trường hợp vô cùng hiếm thấy, tình huống khó có thể xảy ra, phù hợp hoàn toàn 100% nên hướng đi mới có tính khả thi rất cao, hơn nữa cơ thể cậu sẽ ít bài xích hơn."
Nghiên cứu viên: "Omega dễ chấp nhận phản ứng kích thích hơn hơn phản ứng ức chế. "
Lạc Ngu gật đầu bừa: "Ừm, cứ theo lời anh nói mà làm vậy."
Nghiên cứu viên chuyển tầm mắt sang Trì Mục đứng cạnh Lạc Ngu: "Đây là người yêu thích hợp 100% của cậu hả?"
Lạc Ngu nhất thời lười giải thích chuyện là phù hợp 100% nhưng vẫn chưa phải người yêu nên qua loa gật gật đầu.
Cố ý giải thích càng giống giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa trong mắt mọi người thì hai người có độ xứng đôi 100% không có khả năng không phải một đôi nên thành ra Lạc Ngu cũng lười giải thích.
Ánh sáng trong mắt Trì Mục thoáng loé lên, mặt mày càng thêm dịu dàng.
"Rất là xứng đôi, chàng trai, mời qua bên đây. Chúng tôi cần thu một chút mẫu máu và mẫu tin tức tố của cậu để phân tích."
Nghiên cứu viên là một ông chú khoảng 40 tuổi, bây giờ chú đang cười rất hiền từ, vẫy vẫy tay với Trì Mục.
Trì Mục và chú nghiên cứu viên đi vào phòng thí nghiệm. Lạc Ngu đứng ngoài cửa kính, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của mẹ.
Kiều nữ sĩ tuy là nghe không hiểu, nhưng vẫn rất quan tâm, thấy Lạc Ngu nói không có việc gì, có thể tiếp tục nghiên cứu thì cũng an tâm.
Lạc Ngu dời mắt khỏi điện thoại, nhìn Trì Mục qua tấm cửa kính trong suốt đang bị rút máu, lông mi rung rung.
Cậu vân vê lấy sợi đai ba lô rủ xuống lưng, trong lòng vừa bứt rứt vừa ngứa ngáy, không nói rõ là cảm giác gì.
Quá trình thu thập dữ liệu rất nhanh. Rút máu xong, Trì Mục lại bị dẫn tới phòng đơn thu thập tin tức tố. Lúc hắn đi ra, trên người vẫn thoang thoảng hương bạc hà.
Lạc Ngu cực kì mẫn cảm với mùi hương này, nhất là khi vì để nghiên cứu điều chế thuốc ức chế nên tin tức tố mà Trì Mục phóng ra còn mang theo mùi vị đặc biệt. Mùi hương đó thông qua hô hấp ngấm dần vào máu, khiến người Lạc Ngu mềm cả đi.
Trì Mục cầm ba lô để ở bên cạnh, đeo lên vai.
Trì Mục: "Xong rồi, có tiến triển mới thì họ sẽ nhắn tin cho cậu, nhớ gửi cho tôi với."
Lạc Ngu: "Ừ."
Lạc Ngu cứ rề rà không đi, Trì Mục không hiểu nhưng khi nhìn thấy gò má phiếm hồng của cậu thì trong lòng đã rõ, đứng lại chờ Lạc Ngu.
Cơ bắp Lạc Ngu hơi tê rần, sau đó một lúc cũng đỡ hơn.
Lạc Ngu lấy điện thoại ra nhìn thời gian: "Còn chưa đến 3 giờ nữa, còn lâu mới đến giờ tự học buổi tối. Cậu có muốn đi đâu không?"
Trì Mục: "Xem cậu." (tuỳ cậu)
Lạc Ngu suýt nữa thì bật thốt 'Nhìn tôi làm gì', lời tới bên miệng mới hiểu ra ý Trì Mục là tùy cậu quyết định.
Lúc Lạc Ngu đang nghĩ xem nên làm gì thì nghe Trì Mục cất giọng.
Trì Mục nhìn xuống cổ tay của Lạc Ngu: "Sao cậu không đeo đồng hồ tôi tặng?"
Hôm nay Lạc Ngu không đeo đồng hồ. Thỉnh thoảng cậu mới đeo nhưng đó cũng không phải cái mà Trì mục tặng.
Lạc Ngu nghĩ một lúc: "Tôi cất rồi."
Chiếc đồng hồ Trì Mục tặng Lạc Ngu là quà sinh nhật 18 tuổi hắn tặng cậu. Cái đồng hồ đó quá đắt, với lại lúc đó Lạc Ngu cũng chẳng ưa gì Trì Mục.
Sau đó Lạc Ngu trả nó lại cho Trì Mục nhưng Trì Mục không nhận. Hắn nói quà đã tặng đi thì không lấy lại, coi như Lạc Ngu trả lại hắn thì hắn cũng sẽ vứt đi.
Lạc Ngu chỉ có thể cầm đồng hồ về nhà. Hồi đó quan hệ không tốt mà đồng hồ mắc quá nên cậu cũng không đeo mà bỏ nó trong ngăn kéo bàn học, xong rồi cũng quên mất luôn.
Nếu hôm nay Trì Mục không nhắc tới thì không biết bao giờ Lạc Ngu mới nhớ ra nó.
Trì Mục: "Nếu thích thì đeo lên đi."
Lạc Ngu gật đầu: "Biết rồi."
Lúc trước khẳng định sẽ không đeo, bây giờ à, sao lại không đeo chứ?
Đó là chiếc đồng hồ cậu thích rất lâu mà không dám mua vì quá đắt. Thiết kế rất phù hợp với sở thích của cậu.
Lạc Ngu nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên đi đâu: "Nắng gắt quá, hay là đi tìm quán nước ngồi một chút?"
Viện nghiên cứu ở một nơi rất yên tĩnh, đi đến khu mua sắm náo nhiệt hơn gần đó mất bảy phút ngồi xe. Lạc Ngu vẫy một chiếc taxi, cùng Trì Mục đi đến phố đi bộ.
Mấy con phố đi bộ trải dài xung quanh khu mua sắm. Hôm nay cuối tuần nên có không ít người.
Các cửa tiệm miệt mài quảng cáo. Cách xa mười mét mà Lạc Ngu vẫn bị tiếng loa 'đồng giá hai mươi tệ' làm cho linh hồn điên đảo.
Do nắng nên Lạc Ngu nheo mắt tìm kiếm quán nước gần nhất.
Trì Mục phát hiện trước, nắm lấy cổ tay Lạc Ngu kéo cậu đi về hướng đó.
Lạc Ngu nhìn theo hướng đi của hắn trông thấy quán nên không giằng tay ra.
Vừa đẩy cửa bước vào là đã bị hơi lạnh phả vào mặt.
Bởi vì hôm nay người ra đường rất đông, vì thế người trong quán trà sữa cũng không ít. Có không ít Beta và Omega trẻ tuổi thấy hai thiếu niên dáng vẻ xuất chúng tay trong tay bước vào ngay lập tức chuyển sự chú ý lên người họ.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là hai Alpha, người cao thế kia cơ mà, ưu thế gen nổi bần bật.
"Xin chào, em muốn gọi gì ạ?"
Chị gái Beta đứng trước quầy gọi đồ, nhìn thấy hai Alpha đẹp trai thì nụ cười lại ngọt thêm mấy phần.
Lạc Ngu đang cúi đầu nhìn menu do dự không biết nên gọi gì còn Trì Mục thì đã bị tờ quảng cáo bên cạnh thu hút.
Bên trên có mấy chữ sáng bóng: Event giảm giá 50% đồ uống thứ hai cho các cặp đôi.
Lạc Ngu nhìn menu một hồi: "Em uống Pudding trà sữa... Trì Mục, cậu muốn uống gì?"
Trì Mục: "Trà hoa quả."
Chị gái nhân viên: "Ok, tổng cộng 24 tệ, thanh toán trực tuyến phải không?"
Lạc Ngu: "Vâng."
Chị gái nhân viên: "Được, để chị quét mã của em"
Lạc Ngu mở Wechat, nhìn vào số dư của mình, 23.89 tệ.
???
Bấy giờ Lạc Ngu mới nhớ ra tiền trong thẻ đã hết từ lâu, mở Alipay ra xem thì cũng đã trống rỗng.
A, trời xanh phụ lòng.
Lạc Ngu nghĩ giờ mà nhờ mẹ chuyển tiền thì chắc còn phải chờ thêm một lúc, bệnh xấu hổ suýt chút nữa là phát tác.
Nhưng chính cậu chủ động mời Trì Mục uống nước, cũng không thể nói với Trì Mục mình không đủ tiền được, thế thì mất hết cả mặt mũi.
Trì Mục đứng cạnh dựa vào lợi thế chiều cao nhìn thấy số dư của cậu, giả vờ vô tình đẩy tờ quảng cáo qua chỗ Lạc Ngu.
Lạc Ngu thoáng liếc về phía đó, dùng cùi chỏ đẩy đẩy Trì Mục: "Cậu đi tìm chỗ ngồi trước đi."
Trì Mục: "Được."
Thấy Trì Mục đã đi xa, Lạc Ngu cười với chị nhân viên.
Chị gái bị nụ cười này làm cho mặt đỏ tim đập, cho tới khi cô nghe thấy giọng của Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Không phải trên này viết giảm giá 50% đồ uống thứ hai cho các đôi à chị? Hay là hoạt động này kết thúc rồi ạ?"
Chị gái nhân viên mơ hồ lắc đầu: "Chưa, vẫn trong thời gian diễn ra hoạt động."
Lúc này chị gái mới phản ứng lại, giọng hơi kinh ngạc: "Hai em là người yêu hả?"
Lạc Ngu nghĩ may mà đuổi Trì Mục đi rồi, vội vàng gật gật đầu.
Giọng chị gái nhân viên liền suy sụp: "Vậy để chị sửa hóa đơn, em quét lại đi."
Hai Alpha yêu nhau, chị gái cực kì đau khổ.
Lạc Ngu thanh toán dứt khoát, cầm hoá đơn đi tới chỗ Trì Mục.
Vẻ mặt bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Lạc Ngu: "Lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo đi, tiện ăn tối luôn rồi đi học."
Vốn dĩ Lạc Ngu định ngồi trong quán hưởng thụ điều hoà uống nước nghịch điện thoại, nhưng cậu thực sự sợ chị gái nhân viên đó sẽ làm lộ chuyện lúc nãy nên thôi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Trì Mục: "Ừ."
Trì Mục cười nhẹ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Lạc Ngu, trong lòng mềm hẳn đi.
Lạc Ngu ngồi đối diện Trì Mục, vẻ mặt vô cùng thản nhiên nhưng thực ra tay bấm phím cực kì điên cuồng.
Lạc Ngu: Mẹ mẹ mẹ, cho con ít tiền đi! Không còn một xu nữa rồi!
Còn gửi thêm ảnh chụp màn hình số dư tài khoản.
Nếu không nhìn thấy hoạt động giảm nửa giá kia thì ngay cả trà sữa cậu cũng không mời nổi!
Kiều Uyển Dung nhanh chóng gửi lì xì 200 tệ qua. Lạc Ngu gửi lại một nhãn dán cảm ơn.
Mẹ: Xong việc ở viện nghiên cứu chưa?
Lạc Ngu: Xong rồi ạ. Bây giờ đang uống nước với Trì Mục.
Mẹ: Được, chơi vui đi. Mẹ gửi thêm 200 cho con.
Lạc Ngu: Không cần đâu, 200 vừa nãy là đủ rồi. Cơ mà mẹ ơi, ảnh đại diện này của mẹ là gì vậy? Mẹ bị cảm à?
Làm một Omega trung niên, ảnh đại diện Wechat của Kiều nữ sĩ luôn là ảnh của bản thân, nhưng hôm nay ảnh đại diện lại đeo thêm khẩu trang, nhìn có vẻ như là bị ốm.
Mẹ: Mẹ để thế cho vui thôi, không bị ốm đâu, con đi chơi đi.
Lạc Ngu trả lời một tiếng, nhấn vào ảnh đại diện của mẹ mình xem thử, sau đó phát hiện tài khoản Wechat của bà cũng đổi tên rồi, đổi thành Kiều nữ sĩ một trăm ngàn người theo dõi sẽ lộ mặt.
Lạc Ngu: ... Mẹ à, lướt mạng ít thôi.
Có 200 tệ do mẹ tài trợ, Lạc Ngu không còn lo lắng tối không có tiền ăn cơm. Lúc lấy trà sữa xong lập tức đi ra ngoài với Trì Mục.
Hiện tại là ba giờ hơn, cách giờ cơm còn sớm. Lạc Ngu cầm trà sữa đi dạo khu mua sắm với Trì Mục.
Tầng một là mỹ phẩm, tầng hai có quần áo với đồ dùng cho mẹ và bé, tầng ba bán quần áo nam và chăn ga gối đệm, tầng bốn là khu ăn uống, tầng 5 là rạp chiếu phim và khu game thùng, còn có quán net.
Lạc Ngu thấy không có gì chơi không bằng đi net chơi game nên đi thẳng lên tầng 5.
Môi trường quán net khá tốt, ít nhất nhìn có vẻ lấy sáng đủ và không khí sạch.
Lạc Ngu: "Chúng ta chơi khoảng một tiếng rồi đi ăn nhá?"
Trì Mục không có ý kiến, yên lặng đi theo sau Lạc Ngu, nhìn cậu bật hai máy tính.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của kì nghỉ tháng, thời gian nghỉ của trường trung học số 1 và số 2 tương đối thống nhất, vì thế nên trong quán net có không ít người mặc đồng phục của hai trường.
Lạc Ngu chọn một chỗ trong góc, ngồi xuống với Trì Mục.
Lạc Ngu ngồi xuống, nhướn mày: "Vị trí này là tốt nhất đấy, cậu biết tại sao không?"
Trì Mục: "Dễ chạy nhất?"
Nhìn từ cửa vào không thấy được chỗ này, có vật cản tạo điểm mù về góc nhìn, hơn nữa cách nhà vệ sinh không xa, thuận tiện chạy trốn.
Lạc Ngu hơi kinh ngạc: "Không hổ là cậu."
Lạc Ngu mở máy, quen đường quen lối mở game bắn súng lên.
Lạc Ngu: "Chơi qua chưa?"
Trì Mục lắc đầu.
Lạc Ngu: "Vừa hay, để anh trai đây kéo chú."
Lạc Ngu đặt trà sữa lên bàn, bỏ cùng chỗ với trà hoa quả của Trì Mục, hưng phấn bắt đầu hành trình kéo người.
Dạy Trì Mục nhảy dù thế nào, theo sau ra sao, đeo tai nghe lên, hoàn toàn cắm đầu vào game.
Đến mức lúc sau lấy nước uống, cậu hoàn toàn không để ý mình lấy ly nào.
Hút một hơi thấy vị trà hoa quả nhàn nhạt mới nhận ra có gì đó sai sai, nhân vật trong game chợt dừng lại.
Trì Mục: "Cậu nhanh chơi đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Trì: Trong vòng một ngày 2 lần xác nhận chúng tôi là người yêu!
Trì Trì tuyên bố bọn họ đang yêu đương nhưng Tiểu Ngu vẫn đang nằm ngoài vùng phủ sóng.