Bản Năng Si Mê

Chương 34: Đáng yêu quá




Đáng yêu quá
Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
Hả?
Hả hả hả???
Lạc Ngu lại nghĩ Trì Mục có phải thích cậu rồi không.
Luôn nói những lời bóng gió mà không khẳng định điều gì.
Nhưng nếu Trì Mục thực sự tỏ tình với cậu, Lạc Ngu cũng không biết phải làm sao.
Từ chối thì tổn thương tình cảm người ta quá mà đồng ý thì lại cảm thấy bản thân hơi khó chịu.
Lạc Ngu ngây ra sững sờ không trả lời. Trì Mục cầm bút phác hoạ xong góc nghiêng của Lạc Ngu rồi giấu tờ giấy vào sách Vật lí.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh như bị hút cạn nguyên khí nhìn giáo viên chủ nhiệm thu bài.
Đinh Duệ Tư vươn vai: "Ngu ca, đi thôi?"
Lạc Ngu đáp lời, vẫy vẫy tay với Trì Mục.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Trì Mục: "Nhớ đeo nhé."
Lạc Ngu dừng bước: "Biết rồi."
Đinh Duệ Tư gãi đầu: "Đeo cái gì cơ?"
Lạc Ngu: "Cái đồng hồ Trì Mục tặng tớ hôm sinh nhật ấy."
Đinh Duệ Từ: "À à à, mỗi năm đều có ngày này đúng chứ?"
Đinh Duệ Tư nói như vậy làm Lạc Ngu nhớ ra bên trong món quà đó có một tấm thiệp.
Nội dung trong đó viết 'Mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay'.
Có phải Trì Mục định mỗi năm đều tặng cậu quà sinh nhật không nhỉ?
Lạc Ngu có một suy nghĩ lớn mật, lẽ nào Trì Mục nhìn trúng cậu rồi ư?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu là Lạc Ngu lập tức bị bản thân dọa cho lạnh toát.
Đinh Duệ Tư: "Nhắc đến nó mới nhớ cái đồng hồ secondhand của tớ vẫn chưa dùng đến."
Lạc Ngu chế nhạo: "Vẫn nhớ đến cái đồng hồ của cậu à?"
Đinh Duệ Tư: "Hầy, nó bị vứt đi từ lâu rồi. Với cả như quan hệ bây giờ của cậu và Trì Mục thì làm vậy đâu có được."
Vừa nói vừa cười, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư đã ra đến ngoài cổng trường.
Vừa ra đến cổng trường Đinh Duệ Tư liền lấy điện thoại từ trong túi ra, theo thói quen lướt xem diễn đàn trường.
Đinh Duệ Tư: "Chậc chậc, hoa hồng nhỏ thật thảm nha."
Lạc Ngu nhíu mày: "Đừng nhắc đến cô ta."
Lạc Ngu sắp bị hoa hồng làm sang chấn tâm lí. Theo lẽ thông thường, người theo đuổi dù có dũng cảm đến mấy cũng không khiến cho Lạc Ngu có phản ứng như vậy, nhưng Bạch Tĩnh Trúc luôn làm cậu nhớ tới dáng vẻ tức giận của Trì Mục, cậu chẳng muốn để ý đến cô nữa.
Đinh Duệ Tư: "Cô ả đang bị mắng trên diễn đàn nè. Trước đây không phải nói nhất định sẽ theo đuổi được cậu sao, còn hôn cậu một cái. Hôm nay bị cậu đánh mất mặt mũi thế nên bị ném đá ghê lắm."
Lạc Ngu nhíu mày, không muốn nghe những chuyện này lắm.
Cậu không thể vì bận tâm xem Bạch Tĩnh Trúc có bị mắng không mà có thái độ tốt với cô được, chưa kể Bạch Tĩnh Trúc quá phô trường. Trước đây thề thốt son sắc bao nhiêu thì giờ bị vả mặt đau bấy nhiêu.
Đinh Duệ Tư: "Nhưng mà cô nàng cũng thú vị đó chứ. Cổ nói không theo đuổi được cậu thì thôi vậy, dựa theo điều kiện của cổ chả lẽ không có người tốt hơn sao? Sau đó, cô nàng hỏi trường mình có Alpha nào tốt hơn cậu. "
Lạc Ngu: "Ừ hứ?"
Đinh Duệ Tư: "Ha ha ha ha, có người chỉ đích danh Trì Mục. Fan Trì Mục liền không chơi nữa, bảo cô đừng đi hại Trì Mục. Ha ha ha ha nếu cổ theo đuổi Trì Mục, ai da cảnh tượng đó..."
Đinh Duệ Tư không nhịn được mà tưởng tượng cảnh đấy, xong phát hiện tưởng tượng không nổi, khó quá.
Giọng Lạc Ngu trở nên bực bội: "Cô ta đến trường là để học hành hay để yêu đương thế?"
Đinh Duệ Tư đang cười chợt im bặt, cậu không ngờ Lạc Ngu có thể nói ra lời thoại của giáo viên chủ nhiệm.
Đinh Duệ Tư lập tức phụ hoạ đại ca: "Đúng vậy, người trẻ bây giờ cứ làm sao thế nhỉ, không biết chăm chỉ học hành gì cả!"
Lạc Ngu vẫn không thoải mái: "Đến tôi còn không theo đuổi được mà còn đòi theo đuổi Trì Mục."
Lạc Ngu nói xong còn cười lạnh, khinh thường ra mặt.
Cậu khuyên những Omega này đừng có mơ mộng hão huyền.
Đinh Duệ Tư vẫn không biết vì sao Lạc Ngu lại bực bội như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện nếu có người không theo đuổi được cậu lại đi theo đuổi Ngu ca thì cậu cũng không vui.
Đinh Duệ Tư lại lướt lướt mấy bài, tự dưng bị sặc nước bọt của chính mình, ho đến nổ phổi.
Đinh Duệ Tư: "Ha ha ha ha vl ha ha ha ha, hoa hồng nhỏ chất vậy, cô nàng bảo còn khuya mới theo đuổi Trì Mục."
Lạc Ngu nghe vậy thì không vui: "Làm sao, cô ta còn không vừa mắt Trì Mục à?"
Trì Mục vừa có tiền lại đẹp trai, thành tích tốt lại tốt bụng, tin tức tố còn mạnh. Trường trung học số 1 này trừ cậu ra thì còn có ai sánh được với Trì Mục chứ?
Đinh Duệ Tư: "Cô nàng nói Trì Mục nhìn như bị lãnh cảm ha ha ha, không giống cậu vừa nhìn là biết..."
Lạc Ngu: "Biết cái gì?"
Đinh Duệ Tư: "Nhìn là biết có nhu cầu cao ấy."
Lạc Ngu: "Nghe xem, đây là lời con người nói được à? Con gái thời nay ai cũng bạo dạn thế à?"
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu nghĩ thoáng một chút. Cổ nói thế là đang khẳng định năng lực của cậu đấy."
Lạc Ngu: "Cậu im đi."
Nhà Lạc Ngu cách trường không xa. Đi bộ chừng mười mấy phút, Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư cùng nhau vào khu chung cư.
Việc đầu tiên Lạc Ngu làm sau khi về nhà là lật tìm đồng hồ Trì Mục tặng cậu.
Còn về tấm thiệp thì mất tích từ lâu. Lúc đó tâm tình Lạc Ngu đang rất tệ,nhìn thấy lời đó liền tức đến bốc hoả, trực tiếp vất đi.
Chiếc đồng hồ còn hoạt động, hơn nữa còn rất chính xác, chắc là lúc mua đã được điều chỉnh.
Lạc Ngu vẫn rất thích nó, sáng ngày hôm sau trước khi đi học thì đeo lên.
Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt đồng hồ lộ ra khí tức khiến người ta vui vẻ.
Tiết tự học sáng nay là Tiếng anh. Lạc Ngu mở sách Tiếng anh ra, nhìn thấy đống từ vựng liền hơi lơ đãng, thậm chí là có hơi buồn ngủ.
Người bên cạnh đã bắt đầu đọc đọc nhớ nhớ, đặc biệt là Đinh Duệ Tư ở đằng sau, giọng vô cùng hăng hái ép cho Lạc Ngu tỉnh táo lại.
Bàn tay vào hè có hơi nóng nực bỗng chạm vào một mảnh lạnh lẽo. Lạc Ngu ngước mắt, Trì Mục lại nhét vào tay cậu một viên kẹo.
Lạc Ngu xé bao bì ra, cho kẹo vào miệng.
Lạc Ngu: "Vị bạc hà à?"
Trì Mục: "Tỉnh táo."
Quả thực là làm đầu óc tỉnh táo, vị mát lạnh cuộn trong cổ họng khiến đầu óc Lạc Ngu tỉnh táo hơn nhiều.
Lạc Ngu móc thử túi quần: "Hôm nay tôi không mang kẹo."
Lạc Ngu: "Chỉ có một gói que cay."
Nói thì nói vậy nhưng Lạc Ngu cũng không muốn cho Trì Mục que cay.
Đây là đồ ăn vặt Kiều nữ sĩ mua ở siêu thị, một gói bé tí ti, bên trong còn có đậu hà lan.
Cũng không phải Lạc Ngu không muốn, chỉ là cảm thấy que cay không hợp với với Trì Mục lắm.
Đôi tay thanh mảnh trắng bóc giơ ra trước mặt cậu, tràn ngập ý muốn lấy đồ.
Lạc Ngu: "Ây, không phải chứ người anh em..."
Đường đường là thiếu gia còn đòi cậu một gói que cay!
Trì Mục: "Vậy mỗi người một nửa?"
Lạc Ngu: "Không cần phải thế."
Lạc Ngu lấy que cay từ trong túi ra đặt vào lòng bàn tay Trì Mục.
Thứ đồ năm hào 1 bao này ở trong tay Trì Mục dường như tăng giá trị lên mấy lần.
Trì Mục bỏ vào hộc bàn. Hắn cũng không phải muốn ăn thật mà chỉ là muốn trêu ghẹo Lạc Ngu thôi.
Lạc Ngu trong miệng ngậm kẹo, âm thanh đọc từ vựng hơi mơ hồ.
Thanh âm trộn lẫn vị kẹo, từng tiếng từng tiếng truyền vào tai Trì Mục.
Thang Nguyệt ở phía sau nhìn nhìn, thôi vậy, cô cũng thấy lạ thành quen rồi.
Trước khi cô còn rất kinh ngạc nhưng từ sau hôm tiệc pháo hoa thì cô cảm thấy cho dù quan hệ giữa Trì Mục với Lạc Ngu là gì đi nữa thì cũng không thể khiến cô bất ngờ thêm.
Trì Mục là người rất coi trọng việc sắp xếp thời gian công việc, ấy thế mà hôm đó lại bảo cô đợi không trên xe hơn một tiếng chỉ để chờ Lạc Ngu tỉnh ngủ.
Nếu Lạc Ngu không phải là một Alpha thì Thang Nguyệt thật sự nghi ngờ hai người này đang dan díu gì với nhau.
Lạc Ngu tỉnh táo trải qua một buổi tự học Tiếng anh.
Khi kẹo bạc hà tan trong miệng, cậu nuốt nước bọt, cảm giác lành lạnh như uống ngụm nước đá, toàn thân đều thoải mái hơn.
Cậu nằm bò ra bàn, vùa đúng lúc thấy đồ ăn vặt Trì Mục để đó không động tới.
Lạc Ngu thò tay kéo kéo góc áo hắn: "Này, cậu cũng không ăn thì hay là cho tôi đi, buổi chiều tôi đưa kẹo cho cậu sau nhá?"
Trì Mục: "Không cần, cậu cứ cầm đi."
Lạc Ngu lấy gói que cay hình tam giác từ trong ngăn bàn Trì Mục ra, xé vỏ rồi lấy ra cho vào miệng.
Gói nhỏ loại này, hai miếng là hết một túi.
Lạc Ngu ăn xong áp chế cảm giác lành lạnh trong miệng, lấy giấy lau miệng rồi chống cằm đợi vào lớp.
Học xong hai tiết là đến giờ chạy thể dục ngoài sân như thường lệ.
Chạy thể dục cần chạy một vòng lớn quanh trường, yêu cầu phải động tác đồng đều và hô khẩu hiệu khí thế ngời ngời.
Lớp phó thể dục đứng ở cửa giục mọi người nhanh lên, xong lại vội vàng xuống sân xếp hàng. Lớp phó thể dục cũng là Alpha, mặc dù người không cao nhưng cơ thể đầy đặn săn chắc, giọng cũng to, là linh hồn chạy thể dục của lớp 11-1.
Đinh Duệ Tư hai hôm trước luyện võ ở võ quán còn hơi đau nhức, lề mà lề mề theo sau Lạc Ngu xuống dưới.
Vấn đề là Lạc Ngu và Trì Mục đi song song, hành lang thì hẹp, cậu muốn ôm vai Lạc Ngu cũng không được, chỉ có thể đi phía sau lầm bầm lầu bầu.
Toàn bộ học sinh lớp 11 chuẩn bị sẵn sàng, sau tiếng huýt sáo vang lên là bắt đầu chạy.
Thật ra Trì Mục không cần chạy thể dục. Hắn là hội trưởng hội học sinh, có đặc quyền làm cán bộ đi kiểm tra. Thực ra thì đó giờ hắn cũng làm thế nhưng hôm nay hắn lại gia nhập đội ngũ cùng chạy.
Khi đám người phía trước hô hào khẩu hiệu thì Lạc Ngu và Trì Mục do thân cao nên chạy tụt ở sau cùng.
Lạc Ngu: "Sao hôm nay cậu lại xuống chạy thế?"
Trì Mục: "Rèn luyện sức khỏe."
Nếu đứng ở trên kiểm tra thì chỉ có thể nhìn Lạc Ngu chạy xa trước mặt hắn.
Trì Mục đã nhìn rất nhiều lần rồi, giờ hắn không muốn nhìn nữa.
Lớp phó thể dục đang hô khẩu hiệu. Khẩu hiệu của lớp 11-1 thật sự rất xưa cũ, còn có chút phèn phèn trẻ trâu.
"11-1, mãnh hổ xuống núi!"
Các bạn nhỏ lớp 11-1 theo sát lặp lại, Lạc Ngu còn phẩm ra cảm giác hề hước xưa nay chưa thấy.
Lạc Ngu còn muốn chọc Trì Mục hai câu thì bị âm thanh phía sau làm cho giật mình.
"11-2, hết sức phi phàm!"
Giọng còn to hớn 11-1 nhiều, hại Lạc Ngu quên mất mình chuẩn bị nói gì.
Thế là cậu thuận miệng hô một câu: "11-2, thọ tỉ Nam Sơn!"
Giọng Lạc Ngu không nhỏ, học sinh lớp 11-2 tưởng là lớp phó thể dục nhà mình hô nên cũng ngây ngốc hô theo.
Lạc Ngu: "Dễ chọc quá."
Trên mặt cậu tràn ngập tinh thần phấn chấn sau khi trêu chọc người ta. Trì Mục nhìn mà môi hơi cong lên.
Lớp phó thể dục lớp 11-2 phía sau cười không nổi: "Ngu ca, cậu thích lớp bọn tôi như thế thì chuyển qua lớp tôi đê."
Hai hàng đầu lớp 11-2 nghe thấy thì ồn ào lên.
Xếp đầu đội ngũ thường là Omega, nhóm O lớp 11-2 còn có người trực tiếp hô 'Tới lớp bọn tớ đi!'.
Lạc Ngu chỉ chỉ Trì Mục bên cạnh mình: "Mua một tặng một, Trì Mục cũng qua luôn được không?"
Học sinh lớp 11-2 càng hưng phấn hơn, chẳng đoái hoài gì tới việc hô khẩu hiệu.
Lạc Ngu: "Mơ đẹp đấy."
Lớp 11-2 có người hô to: "Lớp tụi tui có nhiều bạn Omega nam xinh trai lắm đó!"
Tin tức Lạc Ngu chỉ thích con trai đã truyền khắp nơi.
Lạc Ngu lành lạnh đáp lại: "11-1, mãnh hổ xuống núi!"
Tập thể 11-2 đồng loạt rên rỉ, bên 11-1 ngược lại càng hô càng hăng.
Trì Mục nghĩ thầm, đáng yêu quá.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa hồng nhỏ: Lạc Ngu nhìn là biết nhu cầu mặt ấy rất cao.
Trì Trì: [âm thầm chờ mong] có đôi khi tham ăn cũng là ưu điểm.
Tiểu Ngu vác đại đao dài bốn mươi mét lao đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.