Bản Năng Si Mê

Chương 35: Hoa liên kiều phủ kín người




Hoa liên kiều phủ kín người
Chuyển ngữ: Sashimi
Chỉnh sửa: Diên
Trường THPT số 1 Tây Giang bắt đầu chia ban từ lớp 11, chuyện chia ban thực ra là chế độ sáu chọn ba.
Lạc Ngu là một người yêu Vật lí, đương nhiên sẽ chọn ban tự nhiên.
Tuy không học chính trị nữa nhưng Lạc Ngu vẫn nghe qua một câu triết học.
Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông.
Dòng sông luôn chuyển động, nên mỗi lần tắm nước sông đều không giống nhau, nhưng đối với Lạc Ngu mà nói, cậu thế mà lại ngã hai lần vào một cái hố.
Mùi tin tức tố cacao quen thuộc khiến cho Lạc Ngu vừa ngửi thấy liền thay đổi sắc mặt.
Tuy nhiên lần này đối phương không phải nhằm vào cậu.
Vì Lạc Ngu chỉ là người qua đường.
Mỗi tuần có một tiết Thể dục, trước khi vào tiết thể dục thì lớp phó thể dục sẽ xin chia khóa nhà kho từ chỗ thầy giáo để đi mượn đồ dùng học tập, đồng thời đếm và ghi lại số lượng dụng cụ, sau đó lúc tan lớp sẽ đếm lại lần nữa để tránh việc làm mất thiết bị phải đền.
Vốn dĩ là việc của lớp phó thể dục, nhưng lớp phó thể dục bị đau bụng chui vào nhà vệ sinh mãi không ra được nên chỉ có thể nhờ cậy Lạc Ngu đúng lúc cũng đi vệ sinh.
Lạc Ngu cầm sổ chạy đến sân vận động, ai mà ngờ lúc đứng ở cửa lại bị ép xem phim tình cảm mãnh liệt "Chuyện thần bí ở kho dụng cụ'.
Mùi Omega phát tình chưa tan hết khiến Lạc Ngu lập tức quay người chạy.
Chỉ cần cậu chạy đủ nhanh thì kì phát tình giả sẽ không đuổi kịp.
Điều này hiển nhiên là không có khả năng.
Có lẽ là tức nước vỡ bờ, tin tức tố ngủ đông 18 năm trong cơ thể không nhịn được sự dẫn dụ của đồng loại mà nhanh chóng phản ứng lại.
Lạc Ngu giữ chặt miếng dán ức chế trên tuyến thể, tay còn lại nắm lấy ngón tay của mình.
Cậu không cầm điện thoại theo. Điện thoại vẫn nằm trong cặp sách, không thể liên lạc được với Trì Mục.
Mà càng gay go hơn là trường rất lớn. Dãy phòng học cách sân vận động khá xa, cậu không chắc mình có thể chạy đến đó mà không bị phát hiện được không.
Tuy hiện tại đang là giờ ra chơi nhưng mọi người vẫn hoạt động bên dãy phòng học là chính, xung quanh sân vận động không thấy một bóng người.
Lạc Ngu trong lòng mắng thầm, cực kì hy vọng tìm thấy một bạn học Beta giúp cậu truyền lời cho Trì Mục.
Tim Lạc Ngu bắt đầu đập nhanh hơn, trên mặt nhiễm sắc đỏ.
Không kịp chạy tới dãy phòng học, bước chân Lạc Ngu từ từ quay đi chạy tới một hướng khác.
Men theo con đường đó chạy tới một ngã rẽ, một bên là toà thí nghiệm, một bên là toà nghệ thuật.
Toà nghệ thuật phải đi xa hơn. Lạc Ngu vốn dĩ muốn vào tòa thí nghiệm nhưng con đường nhỏ tới toà thí nghiệm có người đang đứng ăn đồ ăn.
Thật không may, là Thịnh Kiền.
Lạc Ngu và Thịnh Kiền có hiềm khích, tự nhiên vừa nhìn là nhận ra.
Nếu bị Thịnh Kiền phát hiện trạng thái hiện tại... Lạc Ngu nhíu mày, đi về phía toà nghệ thuật.
Cậu không định nhiều lời với Thịnh Kiền, nhưng Thịnh Kiền thấy Lạc Ngu lại không định bỏ qua cho cậu.
Thịnh Kiền còn nhớ lần trước vì Lạc Ngu mà phải viết kiểm điểm, vứt que kem trong miệng mình vào thùng rác.
Thịnh Kiền: "Ây dô, đây không phải Lạc Ngu à? Mày đến toà nghệ thuật làm gì thế? Tao nhớ lớp bọn mày đâu có học cái này mà nhỉ?"
Lạc Ngu lười để ý cậu ta, đi thẳng về trước.
Khí huyết sôi sùng sục dẫn đến cơ thể bắt đầu xuất hiện những phản ứng khác. Lạc Ngu không muốn bị Thịnh Kiền ngửi thấy mùi tin tức tố. Nếu bị hắn ngửi được không biết sẽ phiền phức đến mức nào.
Thịnh Kiền thấy Lạc Ngu không để ý đến mình thì trong lòng càng tức giận. Không ngờ Lạc Ngu ngông cuồng đến mức này, còn chẳng thèm liếc gã.
Thịnh Kiền: "Mẹ nó, mày..."
Lạc Ngu: "Cút."
Giọng Lạc Ngu lạnh lẽo, vì tâm tình sốt sắng nên giữa hàng lông mày thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Cậu đứng đối diện cách Thịnh Kiền không xa, tay nắm thành quyền, môi mím chặt. Trông cậu như một thanh kiếm sắc bén, ánh mắt hung ác.
Lạc Ngu rất ít khi có dáng vẻ như vậy, đa số là vẻ thờ ơ ngạo mạn khiêu khích nói rõ cậu không muốn nghiêm túc.
Thịnh Kiền đã nhìn thấy dáng vẻ này Lạc Ngu một lần. Lần đó gã bị Lạc Ngu đánh đến nhập viện, dưỡng thương mất một tháng, bây ra nghĩ lại vẫn thấy xương cốt ẩn ẩn đau.
Hôm nay là lần thứ hai.
Thịnh Kiền chỉ khiêu khích theo thói quen mà thôi. Kinh nghiệm đánh nhau nhiều lần cho gã biết gã không thể solo thắng Lạc Ngu, chưa kể gần đây Lạc Ngu còn rất xảo trá.
Nếu chỉ là so hai chiêu bình thường thì Thịnh Kiền nhất định khiến Lạc Ngu không yên ổn, nhưng nếu Lạc Ngu đánh máu lên, Thịnh Kiền lại không muốn phát điên với cậu.
Thịnh Kiền: "Mày bảo tao cút là tao phải cút à? Hừ, nếu tao không phải đi học thì chắc chắn tao sẽ đánh đến mẹ mày cũng không nhận ra mày."
Thịnh Kiền vừa mắng vừa bỏ đi, không nhìn thấy thân thể Lạc Ngu đang run lên khe khẽ.
Cửa hông của toà nghệ thuật vẫn mở nhưng cửa sổ của cả tầng một đều bị khoá, Lạc Ngu chỉ có thể chịu được đi lên trên.
Mồ hôi chảy dọc sống mũi, tầm mắt của Lạc Ngu dần dần mơ hồ.
Có lẽ vì không phải giờ lên lớp nên cả toà nghệ thuật không một bóng người.
Cửa sổ phòng học từ tầng một lên tầng ba đều bị khoá, mãi Lạc Ngu mới mò thấy một phòng thực hành để tập dương cầm. Truyện Việt Nam
Cửa bị khoá nhưng có lẽ cho người khoá cửa sơ ý nên cửa sổ vẫn còn một khe hở.
Lạc Ngu mở cửa sổ trèo vào rồi đóng cửa, đoạn kéo tấm rèm bên cạnh cửa sổ lại.
Một cửa sổ khác thì ở tường bên kia, hình như đã đóng chặt, Lạc Ngu không cần tốn sức đi qua đóng nữa.
Ánh sáng từ bên đó rọi xuống khắp nơi, rơi lên cả các phím đàn dương cầm.
Thiết kế trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cây đàn dương cầm và một chiếc ghế nhỏ. Nhạc phổ được đặt ngay ngắn trên giá đàn, lặng yên dưới ánh mặt trời.
Lạc Ngu không có tâm trí để ý những thứ này. Cậu dựa vào tường, góc rèm cửa vừa hay rơi trên đỉnh đầu cậu.
Dòng suy nghĩ của cậu hơi lộn xộn, cậu trốn ở đây, có lẽ Trì Mục không thể tìm được.
Ngọn lửa tung tóe lan ra thảo nguyên khô cằn không hề kiêng kỵ.
Đốt cháy lí trí của Lạc Ngu, đoạt lấy sự thanh tỉnh trong mắt cậu.
Đây dường như là cảm quan của cơ thể, Lạc Ngu có ý muốn tự mình dập tắt ngọn lửa cháy rừng rực này nhưng cậu biết đó không phải là gốc gác của vấn đề.
Không nhận được sự an ủi của tin tức tố thì cho dù cậu có cố gắng tìm nguồn nước dập lửa trên người mình đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Lạc Ngu không muốn làm việc vô ích. Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lí, cùng lắm là lại đau như lần trước thôi.
Học sinh lớp 11-1 đang tốp năm tốp ba thoải mái trò chuyện đi ra sân vận động.
Trì Mục là người cuối cùng rời khỏi lớp. Hắn bước xuống cầu thang, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Đi tới tầng hai, hắn nghe thấy có người dựa vào tường mắng chửi.
"Kiểu gì cũng có ngày tao dạy cho thằng chó Lạc Ngu đấy một bài học, dám uy hiếp tao, hừ."
Đang nói chuyện là một Alpha, đầu đinh, nhìn như một tên lưu manh.
Trì Mục lạnh lẽo quét mắt qua, thấy người đó không nói chuyện nữa thì nhíu mày rời khỏi dãy phòng học, đi về phía sân vận động.
Ở sân vận động lúc này rất ồn ào, bạn học Beta đứng trước kho dụng cụ lớn tiếng kêu các bạn Omega và Alpha tránh xa nhau ra.
Lớp phó thể dục bóp mũi đi tới, nhìn thấy Đinh Duệ Tư.
Lớp phó thể dục: "Nè, cậu có nhìn thấy Ngu ca không?"
Đinh Duệ Tư: "Không thấy, nãy tôi tìm không thấy cậu ấy nên còn tưởng là cậu ấy đến sân vận động trước rồi. Cậu ấy không ở đây à?"
Lớp phó thể dục: "Nãy tôi bị đau bụng nên nhờ Ngu ca tới kho dụng cụ lấy chút đồ nhưng cửa kho đang khóa mà người thì chẳng thấy đâu."
Đinh Duệ Tư: "Hả? Ấy, bên kia có chuyện gì thế?"
Lớp phó thể dục: "Có mùi Omega phát tình chưa tan trộn với ít mùi Alpha, cũng không biết là ai mà to gan như vậy."
Lớp phó thể dục: "Đang vội mở cửa đây, tôi đi tìm Ngu ca."
Đinh Duệ Tư: "Tôi cũng đi tìm."
Đinh Duệ Tư chạy ra khỏi sân vận động thì nhìn thấy Trì Mục vừa đi qua.
Đinh Duệ Tư: "Trì ca, cậu có thấy Ngu ca không?"
Trì Mục: "Cậu ấy chưa tới à?"
Đinh Duệ Tư cũng rất bức bối: "Lớp phó thể dục nói cậu ấy đau bụng nên nhờ Lạc Ngu lấy dụng cụ giùm nhưng giờ cửa kho đang bị khoá mà Ngu ca không biết đi đâu."
Trì Mục nhìn sân vận động nhốn nháo: "Phía trước có chuyện gì vậy?"
Đinh Duệ Tư lầm bầm: "Ở đó có mùi Omega phát tình còn chưa tan, cũng không biết là ai."
Hiển nhiên, nếu Omega bình thường tới kì phát tình và đã tiêm thuốc ức chế thì mùi sẽ không giữ lâu như thế, cộng thêm mùi Alpha mà lớp phó thể dục nói thì chắc chắn là ba cái chuyện 18+ rồi.
Trì Mục hơi biến sắc, trong đầu chợt trống rỗng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mùi tin tức tố của Lạc Ngu không đổi, nếu Đinh Duệ Tư ngửi thấy thì không thể không cảm thấy kì lạ.
Chắc không phải Lạc Ngu, nhưng khả năng cao là Lạc Ngu đã ngửi thấy.
Trì Mục không biết Đinh Duệ Tư chỉ nghe người khác nói rồi nói lại thôi nhưng lại vô tình giúp hắn hiểu được Lạc Ngu hiện tại không ổn.
Trì Mục vội vàng chạy về phía dãy phòng học tìm Alpha vừa nãy.
Bây giờ chuông vào lớp vẫn chưa reo nên Trì Mục dễ dàng tìm được Alpha vừa nãy đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Thịnh Kiền chuẩn bị vào nhà vệ sinh hút thuốc, vừa đi vào đã bị người khác gọi lại.
Trì Mục: "Nãy cậu có gặp Lạc Ngu à?"
Thịnh Kiền nhếch miệng ngậm thuốc, mất kiên nhẫn nhìn Trì Mục ở trước mặt: "Liên quan gì tới mày."
Đây là một học sinh tốt, Thịnh Kiền biết, gã thấy gương mặt này trên bảng xếp hạng khối không ít lần.
Tin tức tố lạnh lẽo cường thế mạnh bạo lập tức xông thẳng vào trong đầu Thịnh Kiền, cảm giác áp bức khó lường khiến sắc mặt Thịnh Kiền thay đổi.
Vẻ mặt Trì Mục lạnh lẽo: "Nói."
Thịnh Kiền: "Nói nói nói, gặp ở con đường đi qua toà thí nghiệm ấy, Lạc Ngu đi về phía toà nghệ thuật."
Trì Mục: "Khi nào?"
Thịnh Kiền: "Khoảng bảy tám phút trước."
Tiếng chuông lên lớp đột nhiên vang lên, với Thịnh Kiền mà nói nó như là thanh âm cứu mạng.
Trì Mục thu lại tin tức tố, chạy ra bên ngoài.
Thịnh Kiền lau mồ hôi lạnh trên trán, kiềm chế cảm giác nổi da gà.
Trì Mục không ngừng chạy về phía toà nghệ thuật, cố gắng tìm kiếm mùi hoa liên kiều.
Từ tầng một đến tầng ba không hề có mùi hương gì. Trì Mục đi lên tầng bốn mới ngửi thấy thoang thoảng chút ít.
Trì Mục: "Lạc Ngu?"
Trì Mục: "Lạc Ngu, cậu có đó không?"
Mặt Lạc Ngu đỏ rực, trong lúc mê man còn tưởng mình nghe thấy ảo giác.
Sao Trì Mục đến đây được chứ? Sao hắn biết cậu ở đây được...
Nhưng âm thanh càng ngày càng gần, dường như không phải ảo giác.
Lạc Ngu toàn thân mềm nhũn, cắn nát đầu lưỡi mới lấy lại được mấy phần sức lực, vén rèm cửa ra.
Trì Mục phát hiện rèm cửa đung đưa, nhìn thấy Lạc Ngu qua khung cửa sổ.
Cửa đã bị khoá. Hắn thử mở cửa sổ nhưng lại phát hiện cửa bị khoá trái ở bên trong.
Lạc Ngu lảo đảo đứng dậy, tay run rẩy đặt lên chốt cửa sổ, cố gắng đẩy nó lên.
Động tác bình thường rất nhẹ nhàng, lúc này lại vô cùng khó khăn.
Cậu rốt cuộc cũng mở được chốt cửa, Trì Mục lập tức mở cửa.
Cơ thể Lạc Ngu loạng choạng không vững, vô lực ngã về phía trước
Trì Mục vươn tay đón lấy, lập tức bị hoa liên kiều phủ kín người.
Tác giả có lời muốn nói:
Xuân sắc phơi phới không giấu nổi, một đóa liên kiều vượt tường tới.
Tiểu Ngu rất thảm nha, không phải đang phát tình thì là bị kích thích dẫn tới phát tình, nhưng đây rõ ràng là câu chuyện yêu đương trong sáng mà... [rơi vào trầm tư]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.