Bản Năng Si Mê

Chương 37: Cậu có cơ bụng không?




Cậu có cơ bụng không?
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Khi Lạc Ngu trở lại lớp học thì đụng phải ánh mắt oán hận của lớp phó thể dục.
Lớp phó thể dục cao một mét tám mấy, nước da ngăm đen, khí chất cục mịch không thể che giấu được.
Lúc này cậu chàng như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, ánh mắt nhìn Lạc Ngu tràn đầy nỗi khổ sở muốn nói lại thôi khiến Lạc Ngu có chút không chống đỡ nổi.
Lớp thể dục yếu ớt than thở: "Ngu ca à, tớ tìm cậu cực muốn chết."
Đinh Duệ Tư than vãn theo: "Ngu ca hỡi, chàng khiến thiếp đợi lâu quá đi à."
Lạc Ngu gân xanh hơi nổi lên: "Liên quan mẹ gì đến cậu."
Đinh Duệ Tư: "Nè nè nè có liên quan đến tớ, tớ cũng theo tìm cậu rất lâu. Trì Mục cũng cùng đi tìm cậu, kết quả thì hay rồi, hai người các cậu đều mất hút, đi đâu vậy?"
Lạc Ngu trả lời rất qua loa: "Không có gì."
Đi đâu thì Lạc Ngu còn chưa bịa xong, rốt cuộc thì việc gì có thể khiến cậu và Trì Mục cùng nhau biến mất hẳn một tiết đây?
Lạc Ngu lấy chìa khóa từ trong túi ra ném cho lớp phó thể dục.
Lạc Ngu: "Tôi vẫn chưa kịp vào nên không đếm rõ số lượng. Nếu cậu không yên tâm thì đi xem thêm lần nữa héng?
Lớp phó thể dục: "Được."
Lớp phó thể dục chợt nghĩ đến điều gì đó, chen đến bên cạnh Lạc Ngu: "Ngu ca, tôi bảo này, lúc cậu tới đó có nghe thấy tiếng động gì không?"
Mọi người đều thích hóng chuyện, nhất là loại chuyện náo nhiệt trong khuôn viên trường học.
Đinh Duệ Tư cũng nhích lại, mặt đầy tò mò: "Đúng, Ngu ca, cậu có nhìn thấy nghe thấy gì không? Hay là ngửi thấy gì đó?"
Đinh Duệ Tư và lớp phó thể dục đều cho rằng có thể Lạc Ngu ngửi thấy mùi khó chịu nên mới bỏ đi. Bởi vì đối với Alpha mà nói, tuy rằng kỳ phát tình của Omega sẽ quấy nhiễu họ nhưng theo nồng độ tin tức tố còn sót lại ở cửa kho dụng cụ thì nhiều nhất là khiến Alpha khó chịu một chút, có tý phản ứng thôi chứ không đến mức cần thời gian một tiết học để xoa dịu.
Lạc Ngu liếc qua họ: "Lúc tôi đi thì cửa đóng, bên trong vẫn chưa kết thúc."
Đinh Duệ Tư và lớp phó thể dục nhìn nhau cười: "Wow, chậc chậc chậc, sau đó thì sao sau đó thì sao?"
Lạc Ngu uể oải ngồi trên ghế: "Không có sau đó, tôi đi chỗ khác."
Đinh Duệ Tư và lớp phó thể dục hơi thất vọng thở dài, tràn đầy mất mát khi không biết được chuyện sau đó.
Đinh Duệ Tư xoa cằm: "Tớ thật muốn biết đôi uyên ương hoang dã nào mà to gan lớn mật như vậy đấy."
Lớp phó thể dục đột nhiên nghiêm túc: "Tôi chợt nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, tôi phải đến kho dụng cụ kiểm tra đây. Chắc bọn họ không làm trên thảm yoga đâu nhỉ, nếu làm bẩn tôi nhất định phải khiển trách bọn họ!"
Lạc Ngu nghe được hai chữ 'làm bẩn' thì mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, sờ lưng mình.
Không biết vết hằn của đàn dương cầm đã tan hết chưa. Hầy, cây đàn kia chịu khổ rồi.
Trì Mục về lớp xong đi thẳng đến văn phòng giáo viên. Lạc Ngu nghĩ có lẽ hắn đi nói với giáo viên về việc trốn học.
Vẻ mặt Trì Mục khi quay lại vẫn ung dung như cũ, Lạc Ngu chống mặt nhìn hắn, cảm thấy dường như lúc nào hắn cũng trong dáng vẻ bình tĩnh này.
Dù là lúc có phản ứng thì có lẽ vẻ mặt cũng rất điềm nhiên.
Lạc Ngu: "Nói xong rồi à?"
Trì Mục: "Ừ, tôi nói tôi có việc bận nên cậu giúp tôi."
Lạc Ngu: "Vậy cũng được luôn?"
Trì Mục gật đầu. Lạc Ngu dựng thẳng ngón cái. Nếu cậu mà nói như vậy thì nhất định cô chủ nhiệm sẽ bắt cậu nói rõ ngọn ngành cho mà xem.
Việc có người làm loạn trong kho dụng cụ nhanh chóng bị truyền khắp trường, ngay cả trên diễn đàn cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Lớp phó thể dục đến trước đã ngửi thấy mùi tin tức tố kia. Khi người khác tò mò hỏi hắn thì hắn cũng nói thẳng luôn là mùi na ná như sô cô la và cà phê. Đám người buồn chán trên diễn đàn bắt đầu liệt kê những người có kiểu tin tức tố này.
Đinh Duệ Tư với tư cách là đội viên tiên phong của đại đội hóng chuyện, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ tin tức gì. Ngay trong giờ học mà cũng mưu đồ lén lút nghịch điện thoại lên diễn đàn.
Kết quả chẳng lướt được tin mới nhất nào, ngược lại còn nhìn thấy bài đăng cp Trì Ngư đã cập nhật.
Để điều tra tình hình quân địch, Đinh Duệ Tư chẳng mảy may do dự mà nhấp vào.
Chủ thớt đăng một bức ảnh, Đinh Duệ Tư phóng to xem, tất nhiên là nội dung không được hài hòa cho lắm.
Hơn nữa còn cực kỳ bám sát sự việc, vẽ thành câu chuyện ở kho dụng cụ.
Chỉ có điều là nhân vật chính từ đôi AO không biết tên nào đó biến thành Lạc Ngu và Trì Mục, đôi AA ở bên trong làm chuyện lớn.
Đinh Duệ Tư sốc xỉu ngang. Năng lực không kém đâu, vẽ Lạc Ngu và Trì Mục giống đến bảy tám phần.
Đinh Duệ Tư phẫn nộ. Dù biết sẽ bị xóa cũng phải lấy bàn phím của mình ra chuẩn bị bắt đầu chiến đấu, thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của Lạc Ngu.
Song cậu còn chưa đánh được một câu thì Thang Nguyệt bảo cậu đừng nghịch nữa.
Đinh Duệ Tư nào có để ý đến cô, tự mình tiếp tục, nào ngờ Thang Nguyệt trực tiếp ra tay.
Hai người bắt đầu tranh đoạt trong phạm vi nhỏ hẹp dưới bàn, không ngừng phân cao thấp.
Đinh Duệ Tư rất bực nhưng lại sợ bị bắt dùng điện thoại trong giờ. Nếu mà bị tịch thu xong bị bố cậu biết được thì phỏng chừng sẽ cấm cậu dùng điện thoại mất.
Thế là Đinh Duệ Tư cúi thấp đầu cắn Thang Nguyệt một cái.
Thang Nguyệt bị hành động này của cậu dọa sợ, vô thức buông tay.
Lần đấu đá này khiến ghế của Lạc Ngu và Trì Mục bị đập rung hai cái.
Lạc Ngu quay đầu xem xem hai người họ đang làm gì, sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở Đinh Duệ Tư yên lặng một chút.
Đinh Duệ Tư cũng rất oan ức, là Thang Nguyệt ra tay trước.
Để phòng ngừa Thang Nguyệt lại cướp điện thoại lần nữa, Đinh Duệ Tư len lén đưa điện thoại của mình cho Lạc Ngu.
Lạc Ngu nghĩ để chỗ cậu bảo quản cũng được bèn cất điện thoại vào ngăn bàn mình.
Cô giáo dạy Sinh học đang viết bảng. Lạc Ngu đột nhiên nhớ ra mình có một phần kiến thức mà lần trước còn chưa tra mạng.
Lạc Ngu là người nghĩ cái gì liền làm ngay cái đó. Cậu lấy điện thoại trong cặp mình ra muốn tra một chút nhưng lại phát hiện vì tối qua quên sạc pin nên điện thoại của cậu chỉ còn 1%, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Lạc Ngu dứt khoát lấy điện thoại của Đinh Duệ Tư. Mật khẩu màn hình khóa của Đinh Duệ Tư cực kỳ dễ đoán, chính là ngày sinh nhật của cậu chàng. Lạc Ngu gần như không tốn sức đã có thể mở khóa, xem được nội dung bên trong.
Màn hình hiển thị đang trả lời bình luận nào đó, có thể thấy Đinh Duệ Tư đang chuẩn bị nói lại với người ta, hơn nữa mấy cái dấu chấm than kia rất có hồn.
Lẽ ra Lạc Ngu không hứng thú mà thoát ra, nhưng ai bảo cậu trông thấy tên mình.
[Lạc Ngu mới là công!!! Chủ thớt có thể]
Một câu đánh được nửa chừng thì ngừng.
Lạc Ngu quay lại trang chủ thì thấy một tấm ảnh mơ hồ, bấm vào, bức ảnh được phóng to nhảy vọt vào trong mắt khiến đồng tử Lạc Ngu co rút lại.
Cái mẹ gì thế này???
Nếu như Lạc Ngu không mù thì cái cậu nhìn thấy hẳn là Trì Mục đang đè cậu?
Bức tranh vẽ rất tình thú, thảm tập yoga trong phòng dụng cụ bị nhiễm bẩn.
Lạc Ngu lạnh mặt nhấn báo cáo hình ảnh không phù hợp tiêu chuẩn cộng đồng.
Trì Mục: "Đây là cái gì?"
Giọng Trì Mục bất chợt vang lên bên tai làm Lạc Ngu suýt chút nữa ném luôn điện thoại của Đinh Duệ Tư ra ngoài.
Lạc Ngu thu lại không kịp, hiển nhiên Trì Mục đã nhìn thấy.
Quả thực Trì Mục đã thấy, hơn nữa còn nhìn rất trọn vẹn.
Bao gồm cả tấm thảm yoga kia, 'Lạc Ngu' bị 'hắn' đè, và vệt sữa bò chảy trên khuôn mặt của cậu thiếu niên xinh đẹp.
Hầu kết Trì Mục chuyển động lên xuống, đầu ngón tay dằn bên mép sách.
Tác giả của bức tranh này, vẽ tranh rất có hồn.
Mặt Lạc Ngu bắt đầu nóng bừng: "Hình như là trong diễn đàn, tôi lướt một chút thôi."
Cái cảm giác này... Xấu hổ đến cỡ nào chứ...
Lạc Ngu lướt lên trên cùng thì thấy tiêu đề của bài viết.
Box cp Trì Ngư... Người trong trường đúng là gì cũng dám làm.
Nhưng điều Lạc Ngu nghĩ là, Đinh Duệ Tư vậy mà lại xem những thứ chết tiệt này!
Cảm giác xem box cp của chính mình không ngờ rất vi diệu, nhất là người trong bài đăng đều đang la ó Trì Trì mau tạo cá con đi.
Lạc Ngu:?
(*) Trước mình có giải thích rồi, chữ cá đồng âm với chữ Ngu tên Lạc Ngu nên được lấy làm tên cp, tạo cá con tức là sanh em bé đấy =)))))
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào dựa vào ngoại hình và khí chất bên ngoài, cậu không A bằng Trì Mục sao?
Tốt xấu gì trong mắt mọi người bây giờ cậu vẫn là một Alpha mà, không cho cậu chút mặt mũi nào ư?
Lý trí nói với Lạc Ngu rằng cậu phải thoát khỏi bài đăng này ngay lập tức, tốt nhất là tắt điện thoại, tiếp tục nghe giáo viên giảng bài nhưng tay Lạc Ngu vẫn không kiềm chế được mà lướt xuống dưới, sau đó cậu lại thấy một bức vẽ khác.
Mức độ quá đáng của bức này không kém gì bức đầu tiên cậu nhìn thấy. Mặc dù cảnh không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy 'cậu' đang cưỡi trên người 'Trì Mục'.
Áo sơ mi trắng của 'Trì Mục' không cài cúc, đường nét cơ bụng lộ rõ.
Lạc Ngu chợt nhớ tới bức ảnh chụp Trì Mục ở hồ bơi, thế tóm lại là Trì Mục rốt cuộc có còn cơ bụng không nhỉ?
Ánh mắt của Trì Mục càng thâm trầm, nom như bể mực đen đặc, lực ngón tay dằn bên mép sách ngày càng lớn.
Lạc Ngu dường như vô ý hỏi: "Cậu trong tranh có cơ bụng này, cậu có không?"
Trì Mục không biết phải nói thế nào về độ thần kinh thô của Lạc Ngu. Hóa ra cậu không đặt trọng tâm vào chính mình trong tranh mà lại đặt trên người hắn.
Lạc Ngu ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn về phía này. Cậu giả đò điềm nhiên như không nhét điện thoại vào ngăn bàn, cầm bút vờ như đang chăm chú nghe giảng.
Khi ánh mắt của cô lệch hướng thì cậu mới quay sang nhìn nét mặt Trì Mục, đợi hắn trả lời.
Ý tứ trong mắt Trì Mục không rõ ràng khiến Lạc Ngu nghĩ chắc là không còn nữa.
Hầy, không có thì không có, chẳng có gì to tát cả.
Lạc Ngu còn muốn nói gì đó để bỏ qua chủ đề vừa rồi thì Trì Mục chợt nắm lấy tay cậu.
Dù rằng bây giờ đã đến hè nhưng lòng bàn tay Trì Mục vẫn hơi lạnh.
Trì Mục: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật."
Lạc Ngu: "Tôi không có ý nghi ngờ cậu, cậu bình tĩnh chút đi."
Người anh em, bây giờ vẫn đang trong lớp đấy! Ở nơi đông người như thế này làm vậy không tốt đâu nhỉ?
Lẽ nào Trì Mục muốn lén vén áo lên cho cậu nhìn?
Hầu kết Lạc Ngu chuyển động, nhéo đầu ngón tay mình kiềm ném sự nôn nóng của bản thân.
Thực ra cậu không mong đợi gì cả mà chỉ tò mò thôi.
Trì Mục không làm như Lạc Ngu nghĩ nhưng mà cách hắn làm cũng trực quan không kém.
Tay Lạc Ngu chạm vào áo đồng phục Trì Mục, sau đó lớp đồng phục che chắn cũng nhanh chóng biến mất.
Nhiệt độ cơ thể Trì Mục hơi thấp chứ không chỉ riêng lòng bàn tay.
Đường nét cơ bụng trơn bóng được quần áo che phủ, nhiệt độ hơi thấp càng khiến nhiệt độ lòng bàn tay của Lạc Ngu trở nên rõ ràng hơn, tựa như một ngọn lửa nóng bỏng.
Người Lạc Ngu cứng đờ, muốn rút tay ra nhưng lại bị ai kia đè lại, nhúc nhích cũng không được mà di chuyển cũng không xong.
Trì Mục thản nhiên nhìn bảng đen, khi giáo viên giảng kiến thức còn gật đầu phụ họa, rặt một vẻ học sinh ngoan đang nghiêm túc nghe giảng.
Nhưng nếu bạn học ngồi bên trái Trì Mục nghiêng đầu nhìn về phía hắn thì sẽ phát hiện ra lớp trưởng lạnh lùng thận trọng chẳng hề ghi chép bài như mọi khi, áo đồng phục còn phồng lên kỳ lạ.
Nếu thị lực tốt hơn chút nữa thì có thể nhìn thấy tay lớp trưởng đang giữ chặt cổ tay bạn cùng bàn, hiểu rõ chuyện gì đang bị che khuất dưới vạt áo đồng phục.
Nhưng không ai để ý đến, trong góc phòng học, hành động dựa sát không thể nói ra miệng.
Trì Mục: "Bây giờ đã biết được đáp án chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.