Ngửi một chút là được
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Sau sự kiện xóa box cp thì Lạc Ngu không vào xem diễn đàn nữa.
Có lẽ do đã có những chuyện khác thân mật hơn nên sau khi nhìn thấy mấy thứ kia, Lạc Ngu cũng không cảm thấy ngại ngùng gì với Trì Mục, nên làm gì thì làm cái đó.
Sau giờ học, Đinh Duệ Tư rủ Lạc Ngu đi quán net.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, lâu rồi không chơi xuyên đêm, hôm nay bố mẹ tớ đi vắng cả, cùng nhau chơi nhá?"
Vẻ mặt Lạc Ngu mệt mỏi: "Không đi."
Hôm nay Lạc Ngu vừa mới bị đánh dấu nên tinh thần không tốt lắm, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, quyết đoán từ chối đề nghị của Đinh Duệ Tư.
Đinh Duệ Tư có phần nuối tiếc: "Không đi thật à? Tớ là hậu vệ trung thành nhất của cậu, là quân y vĩnh viễn không gục ngã đó!"
Lạc Ngu vô tình cự tuyệt: "Không đi, về nhà ngủ đây."
Đinh Duệ Tư: "Được rồi, vậy tớ đi nhé."
Lạc Ngu: "Đừng chơi khuya quá, mà nếu cậu muốn bị hói đầu ở tuổi trung niên thì cứ việc chơi cả đêm."
Đinh Duệ Tư: "Biết rồi."
Hai người chia tay nhau ở ngã rẽ, Đinh Duệ Tư rẽ vào quán net, Lạc Ngu về nhà.
Đèn đường vào chung cư đã bị hỏng một tuần trước, một chiếc cũ hỏng, chiếc còn lại bị bọn trẻ dùng ná bắn vỡ.
Bên quản lí cứ rề rà không được sửa chữa, mọi người cũng đành chịu cảnh cầm đèn pin ra ngoài vào buổi tối. Kiều nữ sĩ đã dặn dò Lạc Ngu phải cẩn thận không ít lần.
Lạc Ngu không sợ tối, hơn nữa đèn chỉ hỏng có đoạn cổng chung cư thôi.
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.
Lạc Ngu đút tay vào túi, chậm rãi bước đi một đoạn.
"Vẫn chưa chịu đi ra à? Không ra thì tôi về nhà đây."
Giọng cậu tan vào trong gió đêm đầu hạ. Cành cây lắc lư rì rào, đằng sau Lạc Ngu xuất hiện thêm một bóng đen.
Lạc Ngu soi đèn pin điện thoại vào tên kia, rọi sáng chói vào mặt người ta như vậy thực ra không lịch sự cho lắm nhưng với người làm ra chuyện này thì cậu thực sự không thể lịch sự nổi.
Tên kia trông có vẻ giống một Alpha, không cao bằng Lạc Ngu, không tính là kiểu ngoại hình nổi bật. Đôi mắt đầy u ám, ánh mắt nhìn Lạc Ngu hoàn toàn là bài xích và chán ghét.
Lạc Ngu tin chắc mình chưa gặp tên này bao giờ, thấy không phải người đáng để tâm, Lạc Ngu mất hứng quay người tiếp tục bước về nhà.
Nếu Lạc Ngu vẫn còn là Alpha thì cậu nhất định sẽ phóng tin tức tố dạy dỗ đối phương một chút nhưng bây giờ cậu không thể làm thế. Lạc Ngu căn bản chẳng quan tâm tới kẻ cậu không để ý, ngay cả ra tay cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Tên kia mở lời: "Mày chính là Lạc Ngu?"
Lạc Ngu dừng bước: "Không biết tao là ai mà còn chơi trò theo dõi à?"
Tin tức tố Alpha tràn đầy tính công kích phả về phía Lạc Ngu, tên kia xoa nắm đấm.
"Tao đến để nói với mày một câu, tránh xa bạn trai của người khác ra một chút."
Lạc Ngu: "Ha?"
Cái lề gì thốn?
Nhưng tên kia dường như không muốn nói rõ, sau khi phóng tin tức tố, hắn ta đá về phía Lạc Ngu.
Lạc Ngu nghiêng người né tránh, cáu kỉnh 'hừ' một tiếng, cất điện thoại vào túi.
Nguồn sáng bỗng chốc biến mất, cổng chung cư trở nên tối đen như mực.
Tin tức tố của Alpha chứa đầy ý tấn công tựa như một con dao cắm vào đầu Lạc Ngu.
Lạc Ngu thấy mùi tin tức tố này quen quen nhưng lại không nhớ ra mình đã ngửi được ở đâu.
Tên kia thấy không đá trúng Lạc Ngu bèn dùng toàn lực đâm sầm vào cậu.
Lạc Ngu cũng bị hắn làm cho bực bội, bắt lấy nắm đấm mà tên kia nện tới, vặn mạnh cổ tay hắn vào trong rồi đẩy hắn ngã văng ra ngoài.
Tên kia nhanh chóng bò dậy, lúc Lạc Ngu đá hắn thì hắn túm lấy chân Lạc Ngu kéo cậu ngã ra đất.
Tin tức tố của Alpha quấy rối khiến Lạc Ngu thấp thỏm không yên, dạ dày bắt đầu có dấu hiệu cồn cào, ngay cả tai cũng bị ù nhẹ.
Khi đối phương tấn công lần nữa, Lạc Ngu nắm tóc tên đánh úp quái gở đập xuống đất, sau đó đá hắn ta ra.
Nhưng đối phương giống như kẹo cao su dính người, ôm chân Lạc Ngu lôi về sau, khiến Lạc Ngu lại ngã ra đất lần nữa.
Cuộc đánh nhau càng dữ dội, tên kia hoàn toàn như con chó điên cắn người, đánh đá Lạc Ngu loạn xạ.
Lạc Ngu thụi một phát vào bụng hắn, khi hắn bị đánh lùi lại vài bước thì đấm một cú vào mặt khiến hắn ngã xuống đất.
Tiếng nắm đấm va chạm với da thịt khiến người ta ghê răng, tiếng nện thùm thụp vang vọng trong đêm tối.
Cẳng chân truyền tới cơn đau nhói, Lạc Ngu phát hiện tên kia vậy mà trực tiếp cắn cậu, cậu dùng chân còn lại đạp vào người hắn ép hắn nhả ra.
Lạc Ngu loạng choạng đứng dậy, nhìn hắn nằm trên mặt đất như nhìn một đống rác.
Tin tức tố có tính công kích của Alpha đã khiến cậu nảy sinh cảm giác khó chịu về mặt sinh lí, tình trạng buồn nôn chóng mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Lạc Ngu: "Có bệnh thì cút đi chữa đi, đừng nửa đêm nổi điên ra đây cắn người."
Tên kia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, răng run cầm cập, đôi mắt đỏ lừ căm hận nhìn chằm chằm Lạc Ngu, miệng lẩm bẩm liên tục: "Nếu không phải mày... nếu không phải mày..."
Lạc Ngu từ chối nhận sự căm hờn của hắn, đờ mờ cậu gần gũi bạn trai nhà người khác bao giờ chứ?
Lạc Ngu không muốn tiếp tục dây dưa với con chó điên này nữa, vừa liên lạc với Trì Mục vừa bước vào trong chung cư.
Cuộc gọi được kết nối, giọng Trì Mục từ đầu dây bên kia truyền đến.
Lạc Ngu: "Trì Mục, tới nhà tôi đi, gặp phải một thằng thần kinh... Mẹ kiếp!"
Một cú va đập mạnh truyền đến từ phía sau khiến Lạc Ngu ngã sấp mặt xuống đất, điện thoại văng ra ngoài.
"Nếu không phải mày... Nếu không phải mày... Mày rốt cuộc đã làm gì! Dựa vào đâu mà em ấy cứ nhớ mãi không quên mày!"
Tên kia nắm cổ áo Lạc Ngu, giọng khàn đặc điên cuồng hỏi.
"Tao biết thế mẹ nào được, cút!"
Lạc Ngu chán ghét hất hắn ra, thành thạo đạp hắn rồi trở mình giẫm lên người hắn.
"Ông đây không biết mày là thằng nào, người nhớ mãi không quên tao nhiều vô kể, bạn trai mày là cái thá gì, tao quen biết nó à? Mẹ nó mày không trông được bạn trai mày thì thành thật xem lại mình đi, đồ hèn."
Lạc Ngu đè bụng ngăn lại cảm xúc muốn nôn khan, vẻ mặt lạnh lùng.
Lạc Ngu cảm thấy mình hôm nay thật kỳ lạ, chuyện quái lạ nối tiếp xảy ra.
"Nhất định là mày dụ dỗ em ấy! Ngày thường em ấy ngây ngô ngoan ngoãn như thế, sao có thể thuần thục vậy được, còn gọi tên mày nữa! Em ấy là của tao, em ấy đã bị tao đánh dấu rồi, mày đừng mơ mộng hão huyền nữa! Người cuối cùng có được em ấy vẫn là tao!"
Tên đó cười như bệnh thần kinh. Lạc Ngu nghi ngờ không biết đầu hắn có vấn đề gì không.
Lạc Ngu: "Tao muốn mẹ mày, đệt."
Lạc Ngu rất muốn chửi tục, kiểu còn tục hơn cả mẹ mày này kia.
Cậu là một người trong sạch, sao từ mồm người khác lại giống như yêu râu xanh vậy chứ?!
Mẹ nó quỷ mới biết thằng ranh nào lúc làm tình với bồ lại đi gọi tên cậu, cậu còn không muốn đây này, bị người khác tưởng tượng ý dâm trong đầu, nghĩ thôi đã thấy mắc ói tột cùng.
Lạc Ngu không nhịn nổi, nôn khan một trận, đoạn cúi người nhặt điện thoại của mình lên.
Vẫn đang trong cuộc gọi, cũng không biết Trì Mục đã nghe bao nhiêu.
Lạc Ngu yếu ớt vô lực: "Qua đây chưa?"
Đầu đau như bị kim châm chi chít, kích thích thần kinh Lạc Ngu.
Giọng Trì Mục lạnh lùng: "Sắp đến rồi."
Tên kia bò dậy, lảo đảo đi mất.
Lúc Trì Mục đến thì Lạc Ngu đang ngồi ở cổng chung cư, đôi chân dài không có chỗ đặt, khom lưng cúi đầu, bởi vì khó chịu nên không ngừng nôn khan.
Đầu Lạc Ngu đau nhức như bị búa đập mạnh vào.
Khi Trì Mục bước tới trước mặt cậu, cậu ngơ ra một hồi mới ngẩng đầu.
Lạc Ngu: "Cậu nói gì?"
Trì Mục: "Đi bệnh viện."
Lạc Ngu lắc đầu: "Không đi."
Lạc Ngu rất bài xích đi bệnh viện, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần xuất hiện ở bệnh viện đều là chuyện chẳng lành, lần sau nào cũng khiến cậu tuyệt vọng.
Lạc Ngu: "Không sao, chỉ hơi buồn nôn tí thôi, tôi ngửi cậu một chút sẽ ổn."
Trì Mục đang đứng, vì vậy Lạc Ngu có thể dễ dàng dựa vào người hắn, giọng rầu rĩ.
Trì Mục xoa mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của Lạc Ngu, nhẹ nhàng ấn gáy cậu.
"Tôi thực sự ngửi tin tức tố của cậu một chút là ổn thôi, không cần đi bệnh viện."
Lạc Ngu nắm bàn tay đang buông thõng bên cạnh của Trì Mục lắc lắc, nói lại lần nữa như cam đoan.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại hơn bao giờ hết, nghe như đang làm nũng.
Trì Mục không nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Ngu, đưa tay từ sau gáy lên trán Lạc Ngu, phát hiện nhiệt độ quả nhiên hơi bất thường.
Hắn muốn đỡ Lạc Ngu dậy nhưng lại phát giác Lạc Ngu không chịu ngẩng đầu lên.
Lạc Ngu lầm bầm: "Trì Mục, tôi khó chịu quá."
Giọng cậu nhỏ nhẹ như đang oán giận lại tựa như than vãn: "Trì Mục, cậu cho tôi nhiều thêm chút đi, sắp không ngửi được nữa rồi..."
Không nhìn ra được nửa điểm bạo lực như lúc nãy, chỉ còn chút tủi thân.
Không chỉ đau đầu, buồn nôn, toàn thân khó chịu mà trong lòng Lạc Ngu cũng khó chịu
Ai biết họa từ đâu rơi xuống thế chứ, mũ nào cũng đội được lên đầu cậu.
Trở thành Omega không thể dùng tin tức tố đánh nhau, bị áp chế không nói, thế mà còn khó chịu đầy mình.
Lạc Ngu có phần mất kiểm soát cảm xúc của mình, nếu trước mặt là người khác, dù là Đinh Duệ Tư thì Lạc Ngu cũng sẽ không như này.
Nhưng người đó cứ một mực là Trì Mục, là người mà Lạc Ngu cảm thấy có thể nói hết cõi lòng.
Trì Mục: "Về nhà trước đã, tình huống lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, hình như cậu phát sốt rồi."
Trì Mục nhớ tới giọng nói mình nghe được, mặt lạnh như băng: "Còn sức không?"
Lạc Ngu đáp một tiếng, được Trì Mục đỡ đứng lên.
Do có tin tức tố của Trì Mục an ủi nên Lạc Ngu không còn buồn nôn nữa, có điều vẫn cảm thấy choáng váng, thuộc trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Lúc Kiều Uyển Dung mở cửa thấy Lạc Ngu gục đầu tựa lên người Trì Mục thì giật nảy mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì cơ.
Trì Mục: "Chào cô, Lạc Ngu hơi khó chịu, nhà mình có thuốc hạ sốt không ạ?"
Kiều Uyển Dung: "Có có có, cháu dìu nó về phòng nằm nghỉ trước đi, cô đi tìm thuốc. Sao đang khỏe mạnh lại đột nhiên phát sốt thế?"
Lạc Ngu ngẩng đầu, cố gắng giữ tỉnh táo: "Chuyện nhỏ thôi mẹ, lát nữa mẹ không cần vào đâu, Trì Mục chăm sóc con là được."
Lạc Ngu không muốn để Kiểu Uyển Dung biết, ngoại trừ càng khiến bà lo lắng và nhọc lòng hơn thì không có gì tốt cả.
Lạc Ngu thầm nghĩ may mà con chó điên kia không hỏi thăm mặt cậu, nếu không thể nào cũng lộ tẩy.
Kiều Uyển Dung đi tìm thuốc, Lạc Ngu được Trì Mục dìu lên giường nằm, ủ rũ không nói một lời.
Trì Mục thả một ít tin tức tố cho cậu, đóng cửa sổ trong phòng Lạc Ngu lại.
Kiều Uyển Dung nhanh chóng tìm được thuốc hạ sốt và nước ấm, đưa đến phòng Lạc Ngu.
Trong không khí pháng phất mùi Alpha xa lạ, Kiểu Uyển Dung khẽ cau mày, dường như đã đoán ra gì đó nhưng bà không nói gì mà chỉ thở dài.
Kiểu Uyển Dung: "Tiểu Trì, phiền cháu chăm sóc nó nhé."
Trì Mục: "Vâng, cô yên tâm."
Kiểu Uyển Dung đương nhiên yên tâm, khép cửa phòng Lạc Ngu lại.
Lạc Ngu được Trì Mục nâng dậy khó khăn nuốt thuốc hạ sốt, nằm trên giường mà cảm thấy đau nhức khắp người.
Tin tức tố của Trì Mục chui qua khoang mũi thấm vào trong máu, nhưng lần này lại không khôi phục nhanh như lần trước. Lạc Ngu vẫn cảm thấy khó chịu, nhíu chặt mày.
Trì Mục suy nghĩ một lúc, cởi giày rồi nằm xuống cạnh Lạc Ngu, ôm cậu vào lòng.
Khi Trì Mục đóng cửa sổ còn kéo cả rèm cửa, đèn trong phòng cũng tắt luôn.
Không có nguồn sáng nên khi Lạc Ngu mở mắt thì chẳng nhìn thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở của Trì Mục, nghe được nhịp tim của hắn.
Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, cùng với mùi tin tức tố khiến người ta an tâm ở bên nên Lạc Ngu dần dần buồn ngủ, cuộn người trong lòng Trì Mục, hơi thở cũng chầm chậm đều đặn sâu hơn.