Bản Năng Si Mê

Chương 43: Làm người đi




Làm người đi
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Để đảm bảo kế hoạch thành công, Lạc Ngu và Trì Mục phải nghe tận tai nhìn tận mắt. Đương nhiên bọn họ không thể đứng ngoài cửa nghe, đề phòng hành lang có camera, vậy sẽ bị bại lộ hết.
Thính lực của Lạc Ngu tốt, đứng ở cổng nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, biết được số phòng xong thì thuê một phòng ngay bên cạnh.
Cũng chính vì vậy nên Lạc Ngu có thể hoàn toàn không lo bị phát hiện mà có thể xử lí ngay tại chỗ. Nhà nghỉ này dường như cố tình xây cho mấy đôi uyên ương, khi Lạc Ngu bước vào thì cửa sổ đã đóng.
Có lẽ bởi vì tình hình dần ổn định, hoặc có lẽ là vì lần phát tình này bị chậm lại, hiếm khi Lạc Ngu không nhanh chóng mất đi lý trí mà cảm nhận từng chút sự biến hóa của cơ thể mình.
Điều này rất kỳ lạ, kỳ lạ hơn mọi lần trước đây.
Đặc biệt là ở trước mặt Trì Mục, hương hoa chầm chậm tản ra từng chút một khiến Lạc Ngu càng thêm xấu hổ.
Lúc này cậu mới biết, hóa ra còn tỉnh táo lại khó đối mặt hơn nhiều so với trực tiếp mất đi ý thức rơi vào bản năng.
Lạc Ngu ngồi trên giường, ga giường trắng tinh bị nắm nhăn nhúm.
Đầu ngón tay trắng nõn dường như thêm vài phần sắc màu sinh động, tựa như đang e lệ rụt rè.
Cậu chưa bao giờ nhìn khuôn mặt Trì Mục dưới tình huống tỉnh táo thế này, đối diện với đôi mắt đó, Lạc Ngu thà rằng hắn đừng nhìn.
Lạc Ngu giả bộ khí thế: "Cậu nhắm mắt lại trước đi."
Trì Mục tự nhiên theo cậu: "Được."
Trì Mục nhắm mắt lại, ngồi bên cạnh Lạc Ngu.
Ánh nhìn của Trì Mục biến mất, Lạc Ngu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan, hương hoa nhàn nhạt ướt át lưu động theo không khí trong phòng tập kích giác quan người ta, chính Lạc Ngu ngửi thấy mùi kia còn cảm thấy ngọt ngấy quá chừng.
Cơ thể Omega sao mà quá đáng vậy chứ!
Ngoài cửa sổ hãy còn ánh sáng, nhưng mặt trời đã sắp lặn.
Khi thần trí Lạc Ngu tán loạn thì bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn đen kịt.
Ngày và đêm bị chia cắt thành hai dáng vẻ khác nhau theo sự thay đổi trong suy nghĩ của con người, Trì Mục vẫn đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng từng tiếng động.
Hôm nay là chủ nhật, khi bọn họ ra ngoài cũng thay đồng phục.
Lạc Ngu mặc áo phông trắng, lúc này nó đang treo vắt vẻo bên giường, vì tư thế ngả nghiêng của Lạc Ng mà nó sắp rơi xuống sàn nhà.
Lạc Ngu đang nghĩ xem lần này Trì Mục sẽ làm thế nào.
Trong đầu vừa xuất hiện một chút manh mối đã bị Lạc Ngu dập tắt ngúm.
Cậu không dám nghĩ, nhưng ý nghĩ kia lại như nước lũ hối hả phá vỡ bờ đê, nhanh chóng cuốn trôi lý trí.
Khi Trì Mục mở mắt thì Lạc Ngu đã hết cách ngăn cản.
Hoa liên kiều nở rộ phủ một tầng mưa bụi, lặng yên nằm trên ga giường màu trắng.
Thân nhiệt của Trì Mục hơi thấp, tay luôn lành lạnh như muốn so sánh với nhiệt độ nóng bỏng của hoa liên kiều.
Cánh hoa được gió mơn trớn, vê nhẹ một cái là nước hoa tràn đầy tay, bị Trì Mục tiện tay bôi lên quả màu đỏ son.
Hoa là thực vật rất tinh xảo, để hoa tươi đẹp hơn, Trì Mục luôn rất kiên trì chăm chút, khơi thông lượng nước đề phòng hoa úng nước là một khâu quan trọng.
Cánh hoa lay động do động tác sột soạt của chủ nhân, ra giường dưới tay Lạc Ngu cũng bị cậu vặn chặt, dường như muốn vắt nó ra nước.
Màn đêm ngoài phòng ngày càng sâu lắng, ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa mỏng manh chiếu vào mắt Lạc Ngu, chầm chầm tản ra trong hồ nước kia.
Kim đồng hồ chuyển động từng chút, thời gian chậm chạp nhưng kiên định tiến về phía trước.
Chiếc áo phông trắng treo trên góc giường sau cùng vẫn trượt xuống sàn nhà phát ra âm thanh khe khẽ.
Mà chủ nhân của nó lúc này dường như đã lên tới cực hạn, cảm giác vượt quá giới hạn khiến Lạc Ngu muốn chạy trốn.
Sự mất khống chế này khiến người ta hoảng sợ đến nỗi không thể chống cự mà chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như con thú bị thương.
Bóng người lắc lư, rèm cửa sổ dập dờn trong lúc quấn quýt, ánh sáng bên ngoài hắt vào rồi lại vụt tắt trong nháy mắt.
Cảm giác như người cá dạo chơi trong sóng biển, chớp mắt nhảy ra khỏi mặt biển chạm vào ánh sáng để lộ thân thể óng ánh trong suốt như tuyết trắng rồi lại nhanh chóng rời về mặt biển.
Lạc Ngu hoang mang bối rối trong đêm dài nhưng bản năng hình như đang khao khát gì đó.
Cậu dựa rất gần Trì Mục, nhìn hết dáng vẻ của hắn.
Giọng cậu khàn khàn: "Tôi giúp cậu ha?"
Nói xong Lạc Ngu lại do dự: "Bằng không cậu tự mình... cũng được."
Lời nói của Lạc Ngu hòa tan trong tin tức tố, tựa như ngọn lửa không bao giờ tắt xuất hiện trong gió lạnh khốc liệt, biến bản năng thành ngọn đuốc tiếp tục cháy rực rỡ trong suy nghĩ của Trì Mục.
Dáng vẻ lãnh đạm tự kiềm chế sớm đã biến mất không tăm hơi, mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi giống như lý trí nguy khốn của chủ nhân.
Giọt mồ hôi lặng lẽ rơi xuống.
Trì Mục vươn tay xoa mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng đè lên tuyến thể.
Lạc Ngu rơi vào biển bạc hà dày đặc.
Thân bạc hà đứng thẳng tắp, phiến lá vươn dài.
Khoang mũi Lạc Ngu tràn đầy mùi bạc hà lành lạnh thơm ngát. Tuy cậu biết thân bạc hà không lành lạnh như thế nhưng lúc chạm vào mới cảm nhận được nó nóng rực bao nhiêu.
Đừng nhìn bên ngoài Trì Mục có vẻ lạnh lùng, Lạc Ngu nghĩ những thứ hắn cất giấu trong sâu thẳm tâm tư có lẽ cũng cháy bỏng như này.
Thực ra Lạc Ngu là người mới vào nghề, ngoài tự giúp mình ra thì không có kinh nghiệm nào khác.
Trì Mục cũng không thúc giục, nắm tay cậu cùng giúp hắn, mặc dù không thuần thục như nhau nhưng sự ngây thơ này của cậu đã đủ khiến hắn thỏa mãn.
Tay Lạc Ngu rất đẹp, nhưng trên tay có một ít vết chai.
Từ nhỏ cậu đã thích nâng đồ linh tinh, lúc lớn lên huấn luyện không chỉ học mỗi đấm đá mà người ba cũng là người thầy – đội trưởng về hưu đã dạy cậu cả tháo lắp vũ khí, cũng thường xuyên đưa cậu đến trường bắn luyện tập.
Dấu vết còn sót lại lúc huấn luyện vào lúc này có vẻ như đã có tác dụng khác.
Cổ Trì Mục đỏ bừng, bàn tay nắm chặt bên người biểu hiện hắn đang bất ổn.
Hình như có tiếng la hét ầm ĩ nào đó bên ngoài cửa sổ nhưng chẳng ai quan tâm.
Dường như bị ý chí cố tình ngăn cách thành hai thế giới, không liên quan đến nhau.
Mạch suy nghĩ của Lạc Ngu hỗn loạn, trước mắt tựa hồ như có thứ gì đó hấp dẫn cậu, thúc giục cậu hấp thu.
Nhưng lý trí đã ngăn hành vi của cậu, đề phòng mất kiểm soát trượt xuống vực sâu.
Bản năng sở dĩ là bản năng vì nó chỉ biết lợi ích trước mắt mà bất chấp hậu quả.
Omega trong giai đoạn này khao khát mọi thứ từ nửa kia, bao gồm cả chất dinh dưỡng, ý muốn hợp hai thành một.
Đó dường như là chuyện không thể nói với người ngoài khi tỉnh táo, nhưng lại tồn tại trong bản năng của mỗi Omega.
Bản năng nhu cầu lẫn nhau không phải chuyện đáng thẹn gì, nhất là người trước mắt là người phù hợp một trăm phần trăm với mình.
Đây dường như là lý do thuyết phục bản thân rất hay, vậy mà Lạc Ngu vẫn đang do dự, nhưng trong đầu lại có âm thanh đang không ngừng xúi giục cậu vứt bỏ lí trí.
Lạc Ngu đụng chạm, ngẩng đầu nhìn Trì Mục.
Trì Mục ngồi ngay ngắn trên giường, người khuất trong bóng tối. Trong phòng không bật đèn, cậu không nhìn thấy mặt Trì Mục, nhưng lại có thể cảm nhận chuẩn xác hắn ở đâu.
Trì Mục vì cậu tạm ngừng lại mà kiềm chế, chạm nhẹ lên má cậu, khó khăn giữ lý trí.
Lúc này Omega sẽ mất lý trí, Alpha bị Omega hấp dẫn cũng thế.
Bởi vì thiên tính nên họ có thể dứt khoát tiến thẳng về phía mục tiêu nhưng Trì Mục là một ngoại lệ.
Hắn phải luôn luôn nhắc nhở chút ý chí còn sót lại của mình kiểm soát cục diện, chỉ vì hắn biết Lạc Ngu là một thứ cần hầm chầm chậm mới có thể ăn được.
Thực ra tính tình Lạc Ngu rất hung dữ, cứng quá dễ gãy, nếu nhất định lấy cứng chọi cứng thì sau cùng hai bên đều thiệt hại.
Trì Mục chậm rãi hướng dẫn, nhẫn nhịn đến trên người nổi một tầng mồ hôi.
Nhưng Lạc Ngư cứ một mực muốn thách thức tính nhẫn nại của hắn.
Bông liên kiều chây lười, mùi hương tỏa ra càng quấn người.
Người đó là Trì Mục, nếu là Trì Mục... Có lẽ không sao đâu.
Cán cân lý trí xiêu vẹo, bản năng chiếm thượng phong khiến Omega vứt bỏ khôi giáp.
Mùi bạc hà hơi hăng, lúc chưa được làm thành kẹo thì vị chẳng ngon tẹo nào.
Lạc Ngu nhổ ra, ngũ quan xinh đẹp của thiếu niên nhăn nhó thành một đoàn.
Trì Mục vốn sững sờ, thấy phản ứng này của Lạc Ngu ngược lại dở khóc dở cười.
Nhưng Lạc Ngu không phải người dễ dàng từ bỏ, viên kẹo kia lại đang đung đưa trước mắt hấp dẫn cậu.
Lạc Ngu gắng gượng làm lại liếm một cái, đột nhiên cảm thấy hình như vẫn có thể chấp nhận được.
Lý trí như tòa lâu đài sụp đổ, chôn vùi chút tỉnh táo cuối cùng của Trì Mục.
Không một Alpha nào có thể chống lại hành động như vậy của Omega mà mình thầm thương lại hoàn toàn phù hợp, đó là hai tầng si mê của lý trí và bản năng, Trì Mục cũng không ngoại lệ.
Hình tượng cuối cùng có vẻ phù hợp với bức tranh ở kho dụng cụ trong box cp mà Trì Mục nhìn thấy, nhưng lại khiến người ta càng mất khống chế hơn.
Trì Mục truyền tin tức tố, sau khi Lạc Ngu ngủ, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên mặt cậu.
Ngoài cửa sổ lấp lánh vài chấm nhỏ.
Khi Lạc Ngu tỉnh lại thì trừ đầu tóc hơi rối bù ra, quần áo đều gọn gàng sạch sẽ.
Điện thoại bên cạnh hiển thị vài chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Đinh Duệ Tư gọi tới.
Lạc Ngu chống người ngồi dậy, không hiểu sao lại cảm thấy miệng rất khô, họng sưng đau.
Cậu đang suy nghĩ xem có phải hậu di chứng do ngủ lâu hay không thì kí ức trước đó cuồn cuộn hiện lên trong đầu.
??????
!!!!!!
Lạc Ngu... Lạc Ngu ngoài việc sốc và thầm chửi ra, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ.
Cậu hiện tại chỉ muốn nhảy ra khỏi đây, không bao giờ gặp lại Trì Mục nữa.
Nào chỉ là mất hết thể diện, đến lớp lót bên trong cũng mất sạch!
Khi Lạc Ngu đang trong trạng thái cáu kỉnh thì cửa phát ra tiếng mở cửa kẽo két, cái tên mà bây giờ cậu vốn không còn mặt mũi nào gặp mặt xuất hiện trước mặt cậu.
Trì Mục: "Cậu tỉnh rồi à? Tôi mua chút cháo đây, cả nước nữa, muốn uống chút nhuận họng không?"
Lạc Ngu nghĩ thầm nhuận cmn cậu ấy, sau đó nhận lấy chai nước kia nhưng không uống mà vào nhà vệ sinh súc miệng.
Hiện tại Lạc Ngu đang ở trong phòng tắm soi gương, hoàn toàn không biết tại sao lần này lại trở nên như vậy.
Không thể kịp thời ngăn chặn tổn hại, cậu chắc chắn vẫn cần Trì Mục tiếp tục.
Trì Mục là thuốc cứu mạng cậu, hoặc nói là thuốc ổn định cuộc sống, chỉ khi xảy ra phản ứng hóa học với hắn thì Lạc Ngu mới không trở nên kỳ lạ hơn.
Hơn nữa, vấn đề chính là... cậu không thấy chán ghét.
Lạc Ngu buồn bực ném chai nước vào thùng rác, nếu đổi thành người khác... Quên đi, không có khả năng sẽ có người khác.
Lạc Ngu rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, không muốn giải thích gì với Trì Mục. Chuyện này có thể giải thích thế nào, trong lòng đôi bên đều rõ xảy ra chuyện gì mà.
Lạc Ngu mở nắp hộp uống cháo, chợt phát hiện bên cạnh vẫn còn tiếng động.
Lạc Ngu thắc mắc: "Nếu họ không ăn gì, liệu có chết đói không nhỉ?"
Đánh dấu hoàn toàn không giống với đánh dấu tạm thời một lần là xong mà là tiến hành vận động trong một thời gian dài, vô cùng thử thách thể lực của Alpha.
Điện thoại của Lạc Ngu lại rung lên lần nữa, vẫn là Đinh Duệ Tư, Lạc Ngu trượt để kết nối, bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ tủi thân của Đinh Duệ Tư.
"Ngu ca, sao tớ gọi mãi mà cậu không bắt máy thế? Thang Nguyệt nói các cậu đã thấy Thôi Hàm tức là thành công rồi, sao không nhận điện thoại của tớ hả?"
"Có phải hai người bọn cậu đi chơi không? Tại sao không dẫn tớ theo với?!"
Lạc Ngu: "Không chơi, gặp lại sau, cúp đây."
Chơi mẹ cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Trì: Cái này không thể dẫn cậu chơi cùng được.
Diên: Chắc mọi người đều hiểu ha, khum hiểu thì ban đầu là queitei xong chuyển qua xài miệng nhó (///v///)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.