Thà làm cùng Trì Mục cả đời còn hơn
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Sau khi về nhà, Lạc Ngu bị Kiều nữ sĩ hỏi kỹ càng toàn bộ sự việc.
Cậu lược đi một số tình tiết giữa mình và Trì Mục mà chỉ nói sơ qua một chút về chuyện có liên quan, Kiều Uyển Dung nghe xong tức hết sức.
"Sao lại có Omega xấu xa như vậy chứ?! Thật quá quắt, rõ ràng là nhân quả nó tự trồng, thế mà giờ lại vu tội cho người khác!"
Kiều Uyển Dung không dám nghĩ nếu hiện giờ Lạc Ngu vẫn là Alpha thì phải chịu uất ức nhường nào.
Vu oan Alpha làm ra những chuyện ấy với mình, cho dù pháp luật không định tội nhưng thanh danh truyền ra ngoài thì còn mặt mũi đâu mà làm người nữa.
Lạc Ngu vỗ lưng mẹ cậu, thuận khí cho bà.
"Không sao, chuyện xong xuôi rồi hết đó mẹ, đây cũng coi như là trong họa có phúc mẹ nhỉ?"
Lạc Ngu suy nghĩ rất thoáng, dù sao Thôi Hàm làm những chuyện này, bản thân y sẽ phải gặp báo ứng.
Rõ ràng là y sẽ được một suất ăn cơm nhà nước cho những gì y đã làm.
Kiều Uyển Dung chọt trán cậu: "Chỉ có con nghĩ thoáng! Mà cũng phải, không cần so đo thêm nữa."
Kiều Uyển Dung: "À phải rồi, lúc trước con nói muốn tặng quà cho Tiểu Trì, đã làm xong chưa?"
Lạc Ngu: "Sắp xong rồi."
Kiều Uyển Dung đếm ngón tay: "Con à, từ hôm con nói muốn tặng quà cho người ta đến nay đã hơn nửa tháng rồi, vẫn chưa làm xong ư?"
Lạc Ngu đẩy bà vào phòng: "Chậm nhưng chắc mà, mẹ ngủ trước đi, chúc mẹ ngủ ngon."
Kiều Uyển Dung: "Được rồi được rồi, biết rồi, có chỗ nào cần mẹ giúp cứ nói với mẹ nhé."
Lạc Ngu gật đầu: "Vâng vâng, mẹ ngủ ngon."
Sau khi đóng cửa phòng Kiều Uển Dung, Lạc Ngu lấy quần áo đi tắm rửa.
Quà của cậu quả thực sắp làm xong rồi, chỉ còn một chi tiết cuối cùng nữa là có thể hoàn thành đem đi tặng.
Nhưng sau khi Lạc Ngu tắm xong, cậu lại không vội làm tiếp việc con dở dang mà là nhìn tờ giấy trên tay.
Đó là địa chỉ mà Dư Hiểu Song sao chép lại cho cậu, có liên quan đến sự việc hồi cấp hai của Trì Mục.
Tuy rằng chỉ tiếp xúc mơ hồ không rõ nhưng Lạc Ngu cũng có thể đoán được đại khái là chuyện gì, có lẽ giống những gì hiện giờ bọn họ đang trải qua.
Lạc Ngu tuyệt đối tin tưởng Trì Mục, cũng không mấy hứng thú với sự việc đã qua kia. Cậu chỉ cảm thấy khó chịu vì bây giờ vẫn có người lôi chuyện vô căn cứ để công kích Trì Mục mà thôi.
Nhưng hành động thiếu suy nghĩ như tìm người nõi cho ra nhẽ không phải việc Lạc Ngu có thể làm được, bỏ đi, chỉ là kẻ tiểu nhân ngang ngược mà thôi.
Lạc Ngu vò mảnh giấy trên tay thành một cục, ném vào trong sọt rác.
Ngày hôm sau, Lạc Ngu ngủ dậy vừa mở cửa ra thì hoảng hồn khi thấy khuôn mặt phờ phạc của Đinh Duệ Tư.
Lạc Ngu: "Nhụy Ti, tối qua cậu không ngủ à?"
Đinh Duệ Tư đang sốt rột đến phát cáu đây: "Sao mà tớ ngủ được chứ? Hễ nhắm mắt lại là trong đầu liền nghĩ ngay đến chuyện của Thôi Hàm, sau đó tức tỉnh cả ngủ. Ngu ca, sao trông cậu chẳng có tí lo lắng nào thế?"
Lạc Ngu: "Lo lắng cái gì, tối qua cảnh sát đã tới tìm bọn tớ, sự việc đều đã rõ ràng."
Đinh Duệ Tư: "Hả?"
Đinh Duệ Tư bi thương gào thét: "Sao tớ không biết?! Sau đó thì sao sau đó thì sao! Tra rõ được như nào thế? Thôi Hàm đâu?"
Lạc Ngu mua sữa bò ở quán ăn sáng cho cậu lót dạ trước rồi lại nghe tiếp.
Lạc Ngu: "Thực ra chuyện này rất dễ chứng minh, bởi vì..."
Đinh Duệ Tư cướp lời: "Tớ biết rồi! Bởi vì Thôi Hàm không có bằng chứng! Y chỉ toàn bịa đặt thôi, mấy bức ảnh đăng kèm kia chắc chắn là ảnh chụp với người khác, vu oan hãm hại cậu."
Lạc Ngu: "Không những không có bằng chứng, mà còn..."
Đinh Duệ Tư lại cướp lời lần nữa: "Mà còn chỉ cần điều tra một chút liền biết ngay các cậu không cùng xuất hiện với Thôi Hàm."
Lạc Ngu hít sâu một hơi, lời nói thật bị cắt ngang hai lần, cậu cũng không muốn nói tiếp nữa.
Thôi, Đinh Duệ Tư vui vẻ là được.
Đinh Duệ Tư như rơi vào trong thế giới suy luận của mình: "Chuyện không làm thì sẽ không có bằng chứng, cố bịa đặt thế nào cũng là giả hết. Thôi Hàm vốn không tìm được nhân chứng, cho dù tên Bành Hồng Phi kia ngụy tạo chứng cứ cũng vô dụng thôi, cái búa này chỉ là búa nhựa, thế mà còn muốn đập người."
Đinh Duệ Tư: "Nhưng Bành Hồng Phi sẽ ngụy tạo chứng cứ nha, không phải hắn cũng bị Thôi Hàm chụp cho cái mũ tội phạm hiếp dâm hả?"
Lạc Ngu đáp một câu: "Hắn làm thế đấy."
Đinh Duệ Tư: "Chậc chậc chậc, simp đến tận cùng quả nhiên không thể chết yên lành được, vào tù cả rồi."
Đinh Duệ Tư hào hứng với kết cục này không bao lâu lại lập tức trở nên lo lắng.
"Mặc dù bài đăng trên diễn đàn đã bị xóa nhưng người trong diễn đàn vẫn bàn tán nhiều lắm. Tớ còn thấy cả trên Weibo nữa nhưng không lan truyền mấy, bài đăng kia cũng nhanh chóng bị xóa rồi, chỗ khác tớ không biết có không, ngộ nhỡ cậu bị bạo lực mạng thì làm thế nào?"
Lạc Ngu cầm một cái xíu mại chặn mồm Đinh Duệ Tư.
Lạc Ngu nhướng mày: "Bạo lực thực tế tớ còn không sợ, chả nhẽ lại sợ bạo lực mạng?"
Đinh Duệ Tư nhai đồ ăn ú ớ gật đầu, bị Lạc Ngu cười cười xoa đầu.
Sự việc này vẫn truyền đến tai nhà trường, Lạc Ngu và Trì Mục vừa tới lớp đã bị cô chủ nhiệm gọi tới văn phòng.
Sáng nay cô chủ nhiệm nhận được thông tin như sét đánh giữa trời quang, người cô trước nay luôn điềm tĩnh, ôn hòa nhã nhặn đột nhiên đầu óc trống rỗng gần một phút trong văn phòng mới cam đoan với phía nhà trường sự việc thế này tuyệt đối là giả.
Không biết có phải vì Trì Mục không mà thái độ phía nhà trường cũng rất tốt, nói chuyện mềm mỏng, chỉ nhắc cô hỏi thăm rõ ràng sự việc rồi phối hợp điều tra là được.
Sau khi cúp điện thoại, cô chủ nhiệm vội vàng gọi Lạc Ngu và Trì Mục đến văn phòng của cô.
Cô cũng coi như đã dẫn dắt Trì Mục và Lạc Ngu hai năm. Trì Mục là học sinh tâm đắc của cô, cô hiểu rõ con người hắn. Mà sức chú ý của cô dồn vào Lạc Ngu cũng không ít, biết cậu tuy rằng ngang bướng không nghe lời chút xíu nhưng bản tính tuyệt đối không xấu, sao có thể làm ra chuyện như vậy được!
Người mở lời giải thích là Trì Mục, hắn luôn có thể trình bày rõ ràng sự việc bằng lời nói ngắn gọn nhất. Cô chủ nhiệm nghe xong cũng bớt thấp thỏm lo âu.
Đây không chỉ là chuyện cá nhân của hai người mà là của cả một tập thể lớp, thậm chí còn ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
"Đương nhiên là cô tin tưởng hai em, được rồi, các em về lớp học tiếp đi, cô đi giải thích trao đổi với lãnh đạo nhà trường."
Dường như vụ việc được giải quyết nhẹ nhàng như vậy, người sụp đổ chỉ có hai.
Thôi Hàm không biết sao đột nhiên mình từ người bị hại lại trở thành kẻ gây hại, bị tra hỏi liên tục khiến y có phần không chịu nổi.
Điều này khác hoàn toàn với những gì y dự liệu, rõ ràng y mới là người bị bức hại, tại sao lại bị bức cung hệt như phạm nhân?
Nhất là nam cảnh sát trung niên Alpha kia, không hề thương tiếc gì với y cả, khi y cố ý ra vẻ suy sụp khóc nức nở thì ông ta chỉ lạnh nhạt nhìn y.
"Chú cảnh sát, cháu có thể về nhà trước được không? Cháu thực sự không muốn nhớ lại những tình tiết đó nữa, thực sự rất đau khổ, bây giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."
Thôi Hàm nước mắt lã chã, mặt lộ vẻ yếu ớt và đau khổ.
Phạm Khiết ở bên ngoài xem y biểu diễn không khỏi líu lưỡi lắc đầu: "Người này dứt khoát phải vào giới giải trí thôi, tương lai xán lạn biết bao."
Tiểu Phương: "Không tiến vào giới giải trí được đâu, nhưng giới vòng sắt thì có thể cân nhắc thử xem."
Kỷ Trí Dũng vẫn vô cảm nghiêm mặt, khoanh tay nhìn Thôi Hàm.
Thôi Hàm bị ông nhìn đến nỗi sắp không diễn tiếp được nữa, trong lòng tăng thêm lo lắng.
"Chú cảnh sát ơi, cháu muốn về nhà nghỉ ngơi."
Lần này ngữ khí Thôi Hàm đã cường điệu hơn.
Kỷ Trí Dũng vẫn là thái độ đó: "Bằng chứng mà cậu đưa ra không đủ thuyết phục. Để đảm bảo chắc chắn tính công bằng của vụ án, chúng tôi không thể bắt nhầm bất cứ người nào."
Thôi Hàm có chút kích động: "Những gì tôi đưa còn chưa đủ à? Tôi không biết tôi phải đưa thêm chứng cứ thế nào nữa! Bọn họ chưa từng động chạm tôi, tôi cũng không có cách nào lưu lại mẫu DNA, nhưng chẳng lẽ cứ nói không có chứng cứ thì tổn thương mà tôi chịu đựng sẽ không tồn tại nữa hả?"
"Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì các người mới chịu tin tôi? Hay vì ông là Alpha nên muốn bao che cho đồng loại?"
"Rõ ràng tôi mới là người bị ba Alpha hành hạ, hiện giờ các người nói với tôi rằng không có bằng chứng cho nên không thể kiện, mặc bọn chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật phải không?"
Phạm Khiết và Tiểu Phương bên ngoài vỗ tay thán phục, xem đi, đây chính là bản chất nhé.
Nếu không phải Phạm Khiết đã biết Lạc Ngu là Omega, biết sai sót trong lời khai thì cô đã tin là thật rồi.
Kỷ Trí Dũng bị cơn tức giận của Thôi Hàm làm cho hơi đau đầu, nhíu mày gõ bàn.
Ông đã hỏi xong, không cần nhẫn nại tiếp tục vòng vo với Thôi Hàm nữa.
"Thôi Hàm, hiện tại cậu không phải là nạn nhân, tôi chính thức tuyên bố, cậu đã vi phạm Điều 243 Bộ luật Hình sự về tội vu khống, bịa đặt sai sự thật nhằm hãm hại người khác hòng khiến đối phương bị truy cứu hình sự, bây giờ tôi chính thức thẩm vấn cậu."
Kỷ Trí Dũng gõ kính, ra hiệu người đứng bên ngoài vào ghi chép.
Phạm Khiết cầm tài liệu tiến vào, kéo ghế ngồi đối diện với Thôi Hàm.
Vẻ mặt Thôi Hàm gần như không duy trì nổi: "Đây... đây là ý gì?"
Thôi Hàm: "Có phải các người cho rằng tôi đang nói dối không? Tôi không nói dối! Chú cảnh sát, tôi không nói dối!"
Thôi Hàm rơm rớm nước mắt nhìn nữ cảnh sát Beta trước kia có lòng đồng cảm cực lớn với mình, ý đồ nhận được chút bênh vực.
Thế nhưng Phạm Khiết chỉ dùng thái độ giải quyết việc chung nhìn y, trên mặt không lộ ra bất cứ sắc thái cảm tình nào.
Móng tay Thôi Hàm gần như ghim vào lòng bàn tay, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình.
Thôi Hàm: "Các người dựa vào cái gì mà nói tôi hãm hãi người khác?! Rõ ràng tôi mới là nạn nhân!"
Y gào ầm lên như muốn thuyết phục bản thân.
Phạm Khiết nhìn y như đang nhìn một kẻ vùng vẫy tốn công vô ích, đầy giễu cợt và thương hại.
Thôi Hàm: "Bằng chứng nói tôi bịa đặt đâu? Dù tôi không có chứng cứ xác thực thì các người cũng không thể làm thế với tôi được!"
Thôi Hàm hoảng thực sự, trong những kết quả mà y tính đến thì tệ nhất là dù không thể làm gì được Lạc Ngu và Trì Mục thì cũng sẽ không thể liên lụy đến mình.
Dưới sự cho phép của Kỷ Trí Dũng, Phạm Khiết mở lời: "Bởi vì Lạc Ngu là Omega, cậu ấy không thể làm ra những hành vi như trong lời khai của cậu với cậu được."
Thôi Hàm đứng bật dậy: "Không thể nào!"
Thôi Hàm không tin nói: "Sao Lạc Ngu có thể là Omega! Điều này là không thể! Cậu ta rõ ràng là Alpha! Tôi biết mà!"
Thôi Hàm chưa bao giờ nghi ngờ chuyện Lạc Ngu có phải Alpha hay không, nói sao thì ngày y gặp Lạc Ngu, tin tức tố Alpha mà Lạc Ngu phát ra khiến y hoa mắt chóng mặt khó mà cưỡng lại mình.
Sao Lạc Ngu có thể là Omega được chứ? Đây quả là chuyện cười thấu trời.
Phạm Khiết: "Điểm này vô cùng xác thực, bây giờ chúng ta nói chuyện, động cơ của cậu là gì?"
Thôi Hàm vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, kháng cự mọi trao đổi.
Y không tin Lạc Ngu là Omega, không tin kế hoạch của mình sẽ thất bại, không tin mình sẽ thua thảm hại.
Thôi Hàm hoàn toàn mất kiểm soát: "Tôi muốn gặp cậu ta! Tôi muốn gặp cậu ta!"
Phạm Khiết định tiếp tục thẩm vấn nhưng Thôi Hàm vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, không cách nào giao tiếp được.
Kỷ Trí Dũng: "Thôi, đưa đi tạm giam trước đi, y bây giờ đoán chừng không hỏi được gì đâu."
Kỷ Trí Dũng còn tưởng rằng dưới kích thích thế này, Thôi Hàm sẽ để lộ một chút gì đó nhưng ông đã tốn công rồi, Thôi Hàm chỉ đang nói chuyện một mình, nghi ngờ chân tướng chứ không để lộ dù chỉ một chút những thứ khác.
Buổi trưa khi Lạc Ngu tan học thì lại bị cảnh sát đến tìm, Thôi Hàm phản kháng quá dữ dội, nói chỉ cần gặp cậu thì sẽ khai ra tất cả mọi chuyện.
Phản ứng của Đinh Duệ Tư còn mạnh hơn Lạc Ngu: "Y còn không biết xấu hổ đòi gặp Ngu ca hả? Người sắp bị y hại không xong rồi."
Đinh Duệ Tư cảm thấy lúc đầu Lạc Ngu không nên cứu Thôi Hàm, chịu không một dao thì thôi, đây còn dây thêm bao nhiêu chuyện ghê tởm như vậy. Nếu không gặp thì đã không có nhiều chuyện phiền phức thế này.
Lạc Ngu khẽ cười vỗ vai Đinh Duệ Tư: "Cậu tự đi ăn trước đi, tớ đi một chuyến là được mà."
Đinh Duệ Tư không cam lòng đồng ý, nhìn Lạc Ngu ngồi xe rời đi.
Chỉ mới sau một đêm mà vẻ ngoài Thôi Hàm đã thay đổi đến hơi đáng sợ.
Ánh mắt y sầu não, trông vô cùng tiều tụy, nhưng khi trông thấy Lạc Ngu thì vẻ mặt y nhanh chóng đổi thành vô cùng nghi hoặc.
"Lạc Ngu, sao cậu có thể là Omega được chứ?! Rõ ràng lúc cậu cứu tôi thì cậu là Alpha cơ mà!"
Lạc Ngu cười, một nụ cười rạng rỡ mà trước nay y chưa từng thấy: "Ngại quá, là thật đấy."
"Anh nói xem có khéo không cơ chứ, chính là cái ngày tôi cứu anh luôn đấy."
Lạc Ngu phóng ra chút ít tin tức tố, xua tan triệt để ý định truy hỏi tiếp của Thôi Hàm.
Trong nháy mắt sắc mặt Thôi Hàm trở nên xám xịt, gắt gao nắm chặt góc áo của mình.
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!
Bởi vì sai sót này, bao nhiêu công sức trước đây đều đổ sông đổ biển!
Thôi Hàm không thể kiểm soát sự căm hờn trên mặt mình, Lạc Ngu tựa vào ghế nhìn y như nhìn một tên hề bại trận.
Thôi Hàm như nghĩ đến điều gì đó vội vàng nói: "Chuyện Bành Hồng Phi cưỡng ép đánh dấu tôi có phải các cậu làm không! Có phải các cậu đã làm gì không?!"
Lạc Ngu: "Việc này không liên quan đến bọn tôi, các anh mây mưa là chuyện của các anh, liên quan gì đến bọn tôi?"
Lạc Ngu khẽ nhếch môi: "Rõ ràng đều là tự anh dụ dỗ những người kia làm chuyện ấy, dù tôi còn là Alpha thì tối hôm đó tôi cũng không thể đánh dấu anh. Loại người như anh, trần truồng đứng trước mặt tôi, tôi còn chê đau mắt."
Thôi Hàm tức đến nỗi ngực phập phồng, sống chết ấn chặt góc bàn. Nửa phút sau, y cố nén giận dữ nặn ra vẻ mặt áy náy gượng gạo.
"Xin lỗi, tôi sai rồi, đêm đó tôi không nên làm thế, nhưng tôi thực sự chỉ quên đem theo thuốc ức chế thôi. Lần này tôi cũng tưởng rằng các cậu bày kế nên mới làm vậy. Tôi xin lỗi, tôi không nên nói dối, bất luận các cậu bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin cậu tha thứ cho tôi."
Thôi Hàm khóc hết sức thương tâm, thiếu điều quỳ xuống đất xin Lạc Ngu tha thứ.
Tốc độ trở mặt này khiến Lạc Ngu thán phục, nào chỉ là co được dãn được thôi đâu.
Sau khi biết mình không thể xoay chuyển cục diện thì lập tức tìm ra biện pháp đối phó, quy hết mọi lỗi lầm của mình thành không có cách nào khác, nghe như mấy đứa trẻ con đùa nghịch thường nói.
Sao lại có loại người ngớ ngẩn đến nực cười thế này nhỉ? Cho rằng người khác nhất định sẽ thuận theo ý y sao?
Lạc Ngu chậm rãi nói: "Cho phép tôi nhắc nhở anh một câu, anh không nói dối mà là đang phạm tội."
Vẻ mặt Thôi Hàm sững sờ, càng thêm ra vẻ đáng thương.
Giọng y gấp gáp: "Tôi không biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ nhất thời kích động... chỉ cần cậu có thể tha thứ cho tôi thì muốn tôi làm gì cũng được, bất kể là tiền hay thứ khác..."
Lạc Ngu: "Tôi không tha thứ, mà thực ra tôi không để ý đến anh đâu."
"Mặc dù cái kiểu tự cho mình là đúng, cho rằng mình có thể tùy tiện bỡn cợt người khác ràng buộc người khác như anh rất kinh tởm, nhưng tôi sẽ không để anh khiến tôi ghê tởm quá lâu, thậm chí tôi cũng không biết sao anh lại trơ trẽn nói ra những lời đó như thế."
Lạc Ngu nói xong liền đứng dậy, cậu không muốn tiếp tục ở đây với Thôi Hàm, cậu chỉ muốn trục xuất người này khỏi cuộc sống của cậu vĩnh viễn.
Có vẻ Thôi Hàm đã biết dù xin tha thứ cũng vô dụng, cũng biết có thể mình vô kế thoát thân thuận lợi nên y lạnh lùng nhìn Lạc Ngu, nói ra những lời chửi rủa thù hận.
"Nhìn anh thế này xứng đôi với Bành Hồng Phi lắm đấy."
Lạc Ngu nói xong, tinh thần sảng khoái rời đi.
Tiến triển tiếp theo của vụ án đã có luật sư của Trì Mục theo sát.
Sau kỳ thi đại học, còn nửa tháng nữa là phải thi cuối kỳ.
Lạc Ngu rút tinh thần ra khỏi sự việc hỗn loạn này, tiến vào trạng thái học tập, buổi tối về nhà thì gấp rút làm quà của mình.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Lạc Ngu mới vừa từ đồn cảnh sát trở về hai hôm thì gặp phải một cặp vợ chồng tìm đến trường, đưa mắt với Trì Mục.
Cặp vợ chồng này hiển nhiên là ba mẹ của Thôi Hàm. Trong văn phòng giáo viên, Omega trung niên tướng mạo xinh đẹp nước mắt giàn giụa, khóc lóc van xin Trì Mục và Lạc Ngu bỏ qua cho con trai bà ta.
"Chuyện này là Hàm Hàm của chúng tôi sai, nó cũng biết lỗi rồi, nhưng nó cũng là nạn nhân mà thôi. Nếu không phải do thằng súc sinh kia, Hàm Hàm của chúng tôi cũng không bị bức thành như vậy..."
Nữ Omega này vừa mở miệng là Lạc Ngu biết ngay khí tức bạch liên kỹ nữ trên người Thôi Hàm đến từ đâu, quả là nhất mạch tương truyền, hậu sinh khả úy.
Vẻ mặt ba Thôi Hàm cũng mệt mỏi, hứa hẹn ra điều kiện với Lạc Ngu và Trì Mục, chỉ cần bọn họ bằng lòng buông tha thì bỏ bao nhiêu tiền cũng sẵn lòng.
Lạc Ngu giễu cợt: "Tôi đưa ông gấp đôi, ông về bảo con trai ông ngoan ngoãn ngồi tù được không?"
Mẹ Thôi Hàm gần như khóc lụt cả văn phòng: "Sao mày có thể ăn nói như vậy? Rõ ràng thực tế bọn mày cũng không thương tổn gì, rõ ràng Hàm Hàm cũng không làm gì được tụi mày, nó chỉ nhất thời tức giận dùng sai cách, không phải bọn mày giật dây thì thôi đi, tại sao cứ phải dồn người ta vào đường cùng thế! Nó vẫn chỉ là một Omega rất trẻ, nếu ngồi tù, sau này phải làm thế nào?"
Lạc Ngu mất kiên nhẫn cau mày: "Liên quan đếch gì đến tôi."
Trì Mục lại không hề bị quấy nhiễu, vô cùng lãnh đạm nói: "Các người đã không biết dạy con như thế thì tôi cho rằng vẫn nên để quốc gia dạy dỗ thay các người thì tốt hơn."
Cô chủ nhiệm bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, thực ra chuyện này cô không biết nói gì cho phải nhưng rất lo lắng hai thiếu niên sẽ bị thủ đoạn vừa đấm vừa xoa làm mềm lòng.
Mặc dù cô không biết hai đứa dùng cách gì để thoát khỏi tình huống khó khăn, nhưng nếu không giải quyết thành công sự việc này thì người bị phá hủy danh dự đời người chính là họ.
Ba mẹ Thôi Hàm thấy thương lượng không được, đưa tiền cũng không xong, đành phải bất lực rời khỏi trường trước.
Lạc Ngu: "Còn Hàm Hàm, không khác gì ngu si."
(*) 晗 hán (hừng đông, bình minh) đọc na ná 憨 hān (đần độn, ngu si).
Trì Mục sửa lại mái tóc hơi rối của cậu: "Chuyện này sắp kết thúc rồi. Bằng chứng của chúng ta đầy đủ, mở phiên tòa cực kỳ bất lợi cho họ cho nên mới sốt sắng muốn tìm chúng ta giải quyết gọn nhẹ."
Lạc Ngu đứng trên hành lang mặc hắn nghịch tóc, không mấy bất ngờ gật đầu.
Đinh Duệ Tư thò đầu qua cửa sổ, nóng lòng muốn nghe tiến triển mới nhất.
Thời gian mở phiên tòa ngày càng đến gần, Lạc Ngu nghĩ có khả năng ba mẹ Thôi Hàm sẽ không từ bỏ nhưng tuyệt đối không ngờ tới, họ lại vứt bỏ thể diện, mặt dày khiến người ta không thể tưởng tượng nổi như vậy.
Cổng trường học người qua kẻ lại bây giờ tụ tập một đám xem náo nhiệt.
Khi Lạc Ngu và Trì Mục bước đến cổng trường thì bị cặp vợ chồng này chặn lại.
Điều khiến Lạc Ngu và Trì Mục kinh ngạc là hai người này vậy mà chặn đường bọn họ, bắt đầu quỳ xuống khóc lóc kể lể.
Đinh Duệ Tư, Thang Nguyệt và những người bên cạnh như pho tượng nứt vỡ, không thể ngờ được bọn họ có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Bất luận ai đúng ai sai, bề trên quỳ xuống trước mắt bề dưới thì người đi đường trông thấy sẽ lên án một chặp.
Trì Mục tuy lạnh lùng là thế mà lúc này nắm tay cũng hơi nổi gân xanh.
Thái độ của cặp vợ chồng này chính là, mày không tha thứ thì bọn tao sẽ không đứng lên.
Lạc Ngu hít sâu một hơi, kìm nén kích động nhảy qua đầu người trước mặt, ý nghĩ ngớ ngẩn đó chỉ có Đinh Duệ Tư mới làm.
Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt bên cạnh khuyên họ đứng lên nhưng nói hết lời vẫn vô dụng.
Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, bác bảo vệ và các giáo viên khó khăn chen vào, muốn kéo cặp vợ chồng kia đứng dậy.
Lúc mẹ Thôi Hàm được kéo dậy vẫn đang khóc lóc: "Tôi không đứng dậy! Trừ phi bọn nó bằng lòng bỏ qua cho Hàm Hàm!"
Nói như thể họ mới là bên bị hại thấp bé, khiến cho các giáo viên biết rõ sự việc cũng bực mình không thôi.
Cách giải quyết của Trì Mục thì đơn giản hơn rất nhiều, hắn lại gần cặp vợ chồng đang khóc lóc kia, nói: "Các người ở lại thêm một phút nữa thì tôi sẽ khởi tố con các người xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác, tiện thể để luật sư của tôi dựa theo lý lẽ để tranh luận, khiến y ở trong đó đợi thêm lúc nữa."
Giọng Trì Mục rét lạnh như mùa đông, làm cho đôi vợ chồng kia run cầm cập.
Mặc dù tống cổ được cặp vợ chồng đáng ghét này đi nhưng trong trường vẫn nổi lên lời đồn nhảm khắp nơi.
Thậm chí còn quay tiktok đăng lên vòng bạn bè, người trong trường thảo luận sôi nổi.
Có người nhớ tới bài đăng bị xóa thần tốc trước đó, nói đàn anh kia bị hai người hại cho thần kinh rối loạn, phụ huynh suy sụp khóc lóc xin bọn họ nương tay cho.
Có người liên tưởng đến thành phần trùm trường Lạc Ngu, nói bởi vì đứa nhỏ bị cậu ức hiếp thảm quá nên đến khóc lóc van xin.
Có người thì nghĩ đến thân phận thiếu gia không biết tên của Trì Mục, nói Trì Mục ỷ quyền thế ép người, khiến họ cùng đường bí lối chỉ có thể tới khóc xin.
Nói chung dù sao cũng không thể thiếu tiết mục cường điệu hóa máu chó, mà phiên bản sự thật là đôi vợ chồng kia đến xin tha thứ cho đứa con tội phạm của mình lại ít được nhắc đến nhất.
Các giáo viên cũng không thể đè ép cuộc thảo luận sôi nổi của học sinh, chỉ có thể bảo họ tập chung tinh thần đón nhận kỳ thi cuối kỳ, không nên tin lời đồn nhảm và cấm truyền tin đồn.
Mấy ngày này số học sinh lớp khác tới hóng hớt tăng vọt, học sinh lớp 11-1 bị người kéo lại hỏi thăm càng phiền không để đâu cho hết.
Đinh Duệ Tư bực bội bỏ sách toán xuống, trong lòng nóng nảy không thể bình tĩnh được.
Lạc Ngu có chút buồn cười dùng bút gõ đầu cậu ta: "Chuyên tâm."
Đinh Duệ Tư: "Tức quá, tức không chịu nổi, cái gì mấy người đó cũng nói hết, phiền chết đi được."
Lạc Ngu liếc Trì Mục một cái, nói tiếp: "Yên tâm, sắp kết thúc rồi."
Đinh Duệ Tư: "Hở?"
Trong buổi lễ động viên cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ, Trì Mục sẽ đọc một bài khích lệ động viên ngắn gọn, cũng sẽ giải thích đôi chút về sự việc xảy ra gần đây. Lạc Ngu với tư cách là đương sự còn lại đương nhiên cũng phải cùng lên sân khấu.
Thứ hai tuần sau bắt đầu thi, lễ động viên tổ chức vào thứ tư tuần này. Hôm đấy mặt trời đặc biệt chói chang nhưng không địch lại được sự nhiệt tình tăng vọt của mọi người.
Theo kịch bản, lời đầu tiên của Trì Mục nên là "Kính thưa các thầy cô kính mến, thưa các bạn học sinh thân mến", nhưng Trì Mục không nói thế.
Trì Mục: "Tôi biết các bạn bây giờ không muốn nghe khích lệ động viên thi cuối kỳ, vậy tôi vào thẳng chủ đề hôm nay, về việc xảy ra hai ngày trước."
Học sinh bên dưới phát ra tiếng 'ồ' hóng chuyện.
Trì Mục kể lại sự việc đã qua một cách ngắn gọn nhất bằng giọng điệu bình thản: Vì ân oán cá nhân, Thôi Hàm bịa đặt sự thật hủy hoại danh dự của hắn và Lạc Ngu, hiện đang ở trong đồn cảnh sát. Ba mẹ y muốn bọn họ hủy đơn kiện, bọn họ không đồng ý nên mới tới trường làm thế.
Đương nhiên đây chỉ là trọng điểm, Trì Mục không nói như thế, lời kể cũng chẳng trào dâng mãnh liệt gì nhưng quần chúng vẫn hứng thú vang dội.
Trì Mục nói xong liền đưa micro cho Lạc Ngu, dựa theo kịch bản thì Lạc Ngu phải làm tổng kết.
"Này, thực ra đáng lẽ điều tôi phải nói nên là cổ vũ mọi người thi cuối kỳ, không nên tin lời đồn, không được phao tin đồn, giữ gìn hình tượng tốt đẹp trường, nhưng..."
Lạc Ngu kéo dài giọng đoạn cuối, để mọi người tập chung toàn bộ tinh thần vào chuyện cậu sắp nói.
Cô chủ nhiệm vội vàng xua tay với trưởng khoa, tỏ ý mình hoàn toàn không biết gì hết.
"Nhưng điều tôi muốn nói là, những người tin vào lời Thôi Hàm nói xằng bậy, các bạn nghĩ thế nào?" Lạc Ngu vẫn là cái dáng vẻ tùy ý ngang tàng ấy, ôm Trì Mục bên cạnh, "Nếu lựa chọn là y, tôi thà làm với Trì Mục cả đời còn hơn."
Lạc Ngu nhướng mày với Trì Mục: "Cưng nhỉ?"
Lạc Ngu vừa cười vừa kéo Trì Mục xuống sân khấu, không phát hiện lòng chiếm hữu xâm lược giấu trong con ngươi đen tuyền của người bên cạnh.
Người bên dưới vẫn la hét ầm lên, tiếng ồn ào nhốn nháo xem náo nhiệt khó mà tự kiềm chế dường như muốn đốt cháy cả mùa hè.