Chỉ làm vì cậu thôi
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Quán ăn Tứ Xuyên kia hình như là mới mở, trước đây Lạc Ngu đi qua đường Vân Khê chưa thấy quán này bao giờ.
Tên quán là 'Quán ăn Tứ Xuyên Tư Ngư', đặc sản của quán là cá nhúng dầu ớt, cá sốt cay, cá dưa chua.
Phong cách trang trí còn mang phong vị cổ xưa, lấy màu đỏ làm chủ đạo. Vào quán nhìn những món đặc trưng dán trên tường là đã cảm nhận được hương vị thơm cay nóng kia phả vào mặt.
Mặc dù Lạc Ngu thích ngọt nhưng chỉ giới hạn với bánh kẹo ngọt thôi, về khoản ăn uống thì trừ một số hương vị chua ngọt như cá sốt chua ngọt ra cậu vẫn thích cay hơn.
Trì Mục đưa Lạc Ngu lên tầng hai, trên đây là phòng riêng tương đối riêng tư.
Lúc gọi món Lạc Ngu nhìn thực đơn, phát hiện quán này thực sự chủ yếu bán cá.
Trong thực đơn, chỉ tính cá thôi đã có không dưới mười cách chế biến, cá nhúng dầu ớt, cá dưa chua, cá dầu hành, cá chua ngọt, cá kho, cá lát hoa tiêu...
Lạc Ngu không khỏi lẩm bẩm một câu: "Chủ quán này thích cá lắm sao?"
Trì Mục bưng cốc nước lên che miệng: "Ừ."
Sau khi gọi món xong, phục vụ lặng lẽ ra khỏi gian riêng.
Lạc Ngu nhìn xung quanh một vòng, nhận xét: "Quán này trông cao cấp phết."
Hoàn toàn khác với những quán nhỏ bên đường, thậm chí khác hẳn với một số quán ăn. Không gian lịch sự tao nhã, ngay cả giá trị nhan sắc của nhân viên phục vụ cũng không tồi.
Lạc Ngu bóc bộ đồ ăn ra: "Đến cả bộ chén đũa cũng rất đẹp."
Chén được làm bằng gỗ, màu sắc đan xen giữa đen và tím, trên mặt còn có hoa văn tối màu.
Trì Mục: "Thích thì có thể đến thường xuyên."
Lạc Ngu mặt mày hào hứng: "Được thôi, nhưng tôi phải xem giá đã."
Trì Mục: "Cậu đến thì miễn phí."
Lạc Ngu hoài nghi nhìn Trì Mục: "Hở?"
Lạc Ngu: "Cậu làm thẻ theo năm gì đó ở đây rồi à?"
Trì Mục hờ hững: "Tôi là ông chủ."
Lạc Ngu chắp tay: "... Đỉnh."
Có lẽ đây chính là thế giới của người có tiền, Lạc Ngu vừa nghĩ vậy vừa uống nước cho đỡ sợ.
Trì Mục chậm rãi nói: "Đây mới là lấy lòng cậu."
Lạc Ngu: "Phụt... khụ khụ khụ khụ."
Lạc Ngu sặc nước, vội quay đầu ho sặc sụa, ho đến nỗi mặt và cổ đều đỏ lựng.
Mẹ nó cậu phải tiếp lời thế nào đây?
Lạc Ngu: "... Lần sau khi tôi đang uống nước đừng nói những lời như vậy!"
Ngọt quá, ngọt đến khiến Lạc Ngu có chút ngượng ngùng.
Trì Mục gật đầu, ý là lúc không uống nước thì có thể nói những lời như vậy.
Bây giờ Lạc Ngu nhìn đồ bày biện xung quanh lại có cảm giác khang khác, không nhịn được hỏi: "Nhưng cậu làm chuyện này lúc nào thế? Tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ mở quán ăn."
Trì Mục: "Mới mua tháng trước."
Bản thân Trì Mục cũng đang công tác, thỉnh thoảng cũng sẽ đầu tư, mua lại quán này cũng là một sự trùng hợp.
Ban đầu Trì Mục không định làm đến ngành ẩm thực, nhưng nghĩ tới Lạc Ngu khá thích ăn cay, suy đi nghĩ lại liền quyết định mở một quán ăn Tứ Xuyên, có thể cung cấp dịch vụ giao đồ ăn cho Lạc Ngu bất cứ lúc nào.
Hắn cũng đang lập kế hoạch mở một nhà máy kẹo nhưng vẫn đang trong quá trình quy hoạch, trước khi chuẩn bị xong xuôi thì hắn không định nói ra.
Lạc Ngu nhìn Trì Mục lãnh đạm nói câu 'Mua lại' nhẹ như gió thổi, cảm nhận sâu sắc chênh lệch giữa người với người.
Trì Mục: "Nếu không muốn ra ngoài cũng có thể gọi điện đặt ship, đây là số điện thoại của quản lý, gọi thẳng vào số này báo tên cậu là được."
Trì Mục gửi một dãy số cho Lạc Ngu, bảo cậu lưu lại.
Lạc Ngu: "Không cần phải phiền phức thế đâu, tôi đặt trên app ship đồ ăn cũng được mà."
Trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý này nọ nghe cứ như chuyện bé xé ra to ấy.
"Quán này không nhận đặt mang đi." Trì Mục ngừng một chút, nhìn vào mắt Lạc Ngu, "Chỉ làm vì cậu thôi."
!!!
Khoan, dừng lạiiiii!
Mợ nó, từ bao giờ mà đẳng cấp của Trì Mục lại thăng cấp cao thế này!
Đây là lời tỏ tình theo kiểu tổng tài bá đạo à?!
Không nói không rằng mở quán ăn vì cậu, sau đó còn nói cái gì mà 'Chỉ làm vì cậu thôi'.
Trông một khoảnh khắc nào đó, Lạc Ngu thậm chí còn hiểu lầm cả tên quán ăn này. 'Tư Ngư' gì đó, nếu là Trì Mục đặt, thực sự không có hàm ý gì khác sao?
(*)思(Tư): tương tư, nhớ; 鱼yú Ngư (cá) đồng âm với 虞 yú Ngu trong Lạc Ngu, suy ra 思鱼 (Tư Ngư) = Tương tư Lạc Ngu:)))
Ý nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu đã bị Lạc Ngu nhanh chóng quăng sang một bên.
Không được không được, này ảo tưởng sức mạnh quá.
Tuy rằng Lạc Ngu đã cố gắng hết sức che giấu cảm xúc của mình nhưng hoàn toàn không thể che giấu vệt ửng hồng trên má.
Ngay trong bầu không khí ngọt ngào ám muội gần như khiến Lạc Ngu không nói nên lời thì tiếng gõ cửa của phục vụ đã thành công cứu vớt Lạc Ngu.
Lạc Ngu nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, nhìn phục vụ mang đồ ăn lên.
Phục vụ không nhận ra bầu không khí có gì khác thường, sau khi mang lên ba món thì ôn hòa nói rằng vẫn còn một món canh cần đợi thêm lúc nữa rồi khom mình lui ra ngoài.
Lạc Ngu gọi cá nhúng dầu ớt và đậu phụ sốt cay, Trì Mục thì gọi bò nạm khoai tây và canh nấm.
Lạc Ngu không thể đợi được mà gắp một miếng cá nhúng dầu ớt bỏ vào miệng, nóng đến hít hà nhưng trong mắt lại tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
"Ngon tuyệt cú mèo!"
Thịt cá tươi non, nước canh thơm ngon tê cay hòa vào nhau bùng nổ vị giác trong miệng, khiến người thích ăn cay như Lạc Ngu mê khủng khiếp.
Trì Mục cũng gắp một miếng nếm thử, động tác nhã nhặn nhai kỹ nuốt chậm, nhưng chỉ ăn một miếng vậy thôi mà môi đã bị cay đỏ, khiến Lạc Ngu nhìn mà không nhịn được cười.
Rõ ràng không ăn cay được mà trước đó còn điềm tĩnh nói ăn được.
"Món đậu phụ này cũng ngon lắm, nếm thử xem?"
Lạc Ngu lại muốn giở trò xấu, gắp một miếng đậu phụ sốt cay lên, đưa đến trước mặt Trì Mục.
Trì Mục mặt không đổi sắc cắn lấy, đậu phụ vừa cay vừa tê khiến đôi môi nhạt màu của hắn chuyển màu đỏ chót, ý lãnh đạm quanh người cũng biến thành nhiệt ý.
Lạc Ngu cắn đũa nhìn Trì Mục, phát hiện sắc đỏ trên mặt Trì Mục càng thêm nóng bỏng hơn, ánh mắt rơi trên đôi đũa trong tay cậu.
Lạc Ngu nhớ ra cậu vừa mới dùng đôi đũa này đút cho Trì Mục, thầm 'Đệt' một tiếng, vội vàng bỏ đũa ra khỏi miệng.
Lạc Ngu dời mắt sang hướng khác tựa như thúc giục: "Uống nước mau, thành thật ăn khoai tây và thịt bò của cậu đi."
Trì Mục uống ngụm trà đè vị cay nóng tê tê trong miệng xuống nhưng ý cười dịu dàng vẫn còn vương trên khóe mắt.
Bữa cơm này ăn mất nửa giờ, Lạc Ngu ăn đến hài lòng thỏa dạ.
Khi bọn họ ra ngoài, quản lý đích thân chạy tới tiễn bọn họ, còn tặng hai cốc đồ uống lạnh do đầu bếp bánh ngọt trong quán tự làm tận tay bọn họ.
Lạc Ngu nói cảm ơn, uống một ngụm thì cảm thấy vị ngon bất ngờ, độ ngọt vừa hợp ý cậu.
Quản lý nét mặt tươi cười: "Ông chủ nói với chúng tôi ngài khá thích độ ngọt cao hơn một chút, nên lúc đầu bếp làm đặc biệt điều chỉnh độ ngọt cho ngài, sau này khi ngài gọi điện đặt đồ ăn, đồ uống nóng lạnh kèm theo đều sẽ mặc nhận là độ ngọt này, nếu cần điều chỉnh đến lúc đó ngài cứ nói là được."
Lạc Ngu gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, trong lòng lại nghĩ cậu còn lâu mới gọi điện, mặc dù đây là tấm lòng của Trì Mục nhưng cậu không định làm phiền họ đâu.
Quản lý vẫy tay với bọn họ: " Hai vị đi thong thả."
Mùa hè trời tối muộn, bây giờ là sáu giờ rồi nhưng trên phố vẫn còn ánh hoàng hôn.
Lạc Ngu cắn ống hút cảm thán: "Có tiền thật tốt."
Trì Mục: "Cho nên cậu không cần phải thấy làm phiền người khác."
Lạc Ngu nghiêng đầu: "Hửm? Rõ ràng lắm à?"
Trì Mục bắt gặp ánh mắt của cậu, dùng nét mặt bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trì Mục: "Ban đầu tôi cũng vì cảm thấy cậu thích kiểu đồ ăn này mới làm thế, bằng không thì tôi sẽ không mua lại, nếu cậu không thích thì..."
Lạc Ngu rất sợ hắn nói ra những lời ngọt ngấy vội vàng ngắt lời: "Thích thích!"
Nhưng vấn đề là, người ta lao tâm khổ tứ làm cái này cho cậu, cậu lấy gì đổi đây...
Lạc Ngu cảm thấy phiền lòng nhất là không có thứ gì tương đương để báo đáp tấm lòng này của Trì Mục, chỉ mỗi món quà kia thôi mà cậu làm gần hai tháng mới hoàn thành.
Trì Mục nhìn bóng Lạc Ngu kéo dài trên đất: "Lát nữa phải đi chơi game với Đinh Duệ Tư à?"
Lạc Ngu đáp một tiếng: "Ừa, nhưng hẵng còn sớm mà, tôi nói với cậu ấy tám giờ mới đi, bây giờ mới sáu giờ à."
Trì Mục: "Định chơi đến mấy giờ?"
Lạc Ngu nói không suy nghĩ: "Nói chơi cả đêm thì đương nhiên là bảy giờ sáng mai rồi."
Trì Mục chau mày, như vậy rất hại sức khỏe.
Hắn không quá tán thành nhưng cũng không thể bảo Lạc Ngu đừng đi, chỉ đành thấp giọng 'ừ' một tiếng.
Lạc Ngu lười nhác khoác vai hắn: "Thế nào? Cùng đi?"
Nhưng không đợi Trì Mục trả lời thì cậu đã tự lắc đầu với chính mình.
Lạc Ngu: "Thôi, đừng đi vẫn hơn."
Chơi game cả đêm thực sự không hợp với Trì Mục, bản thân Lạc Ngu chơi thì không cảm thấy gì, nhưng nếu là Trì Mục thì cậu sẽ cảm thấy lãng phí thời gian của hắn.
Lạc Ngu hút một ngụm thức uống mát lạnh, treo trên người Trì Mục thong dong chút nhàn nhã sẩm tối mùa hè.
Sau lưng bỗng truyền tới tiếng ồn ào cực lớn, có một người vội vã chạy qua va vào anh trai shipper đang cầm đồ ăn. Anh trai shipper ngã về phía Lạc Ngu, để giữ ổn định, anh ta vô thức đẩy Lạc Ngu bên cạnh.
Chỉ là anh shipper rất đô con, tràn đầy sinh lực, Lạc Ngu bị anh ta đẩy cả người lảo đảo ngã vào trong, dưới tác dụng của quán tính, Trì Mục đang bị Lạc Ngu dựa vào cũng bị liên lụy đẩy mạnh vào tường.
Tất cả điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt, đằng sau không ít người qua lại, có người đang hô to 'bắt trộm'.
Riêng hai thiếu niên ở nơi hẻo lánh thì chẳng ai có lòng dạ nào mà quan tâm đến đám người hùng hổ đi qua, đồ uống bị xô phải té xuống đất đến là đáng thương.
Anh trai shipper bận giao đồ ăn cho đơn sắp quá giờ, vui mừng khi đồ ăn trên tay không rơi vỡ, cúi đầu xin lỗi Lạc Ngu rồi vội vàng đi mất.
Mọi người đều ngoảnh lại xem náo nhiệt hoặc làm việc của mình, không ai chú ý đến hai thiếu niên vì sự cố mà kề sát nhau trong góc phố.
Ngoại trừ trời chiều và gió nóng.
Lạc Ngu hít sâu, nhìn Trì Mục gần trong gang tấc.
Ngay khi vừa bị va phải, Trì Mục đúng lúc nghiêng đầu, thế là liền có màn va chạm chính diện hoang đường như vậy. Lần nào va vào nhau cách chừng 2-3cm là kểu gì cũng xảy ra thảm kịch bờ môi đụng nhau.
Mặc dù tình tiết rất giống trong phim thần tượng nhưng hiện thực không hề mang hào quang tốt đẹp như trên phim.
Cảm xúc đau nhói trên môi khiến Lạc Ngu đau đến nhíu mày, vội kéo dài khoảng cách với Trì Mục, vươn lưỡi liếm vết thương trên môi, mùi máu tanh lập tức bao phủ khoang miệng.
Tình hình của Trì Mục tốt hơn so với Lạc Ngu một tí, tuy rằng cũng có thêm một vết thương trên môi nhưng chỉ chảy máu chút thôi.
Trì Mục dùng đầu ngón tay lau đi giọt máu kia, vết máu lan ra trên đôi môi nhạt màu khiến cho cảm giác cấm dục trên người thiếu niên xưa nay luôn lạnh lùng lãnh đạm biến mất, tăng thêm vài phần dục vọng khó đoán.
Mức độ rách da của Lạc Ngu nghiêm trọng hơn chút, dù đã liếm vết thương nhưng máu vẫn chảy không ngừng.
Trì Mục híp mắt nhìn mặt mày Lạc Ngu vẫn hiện rõ vẻ đau đớn.
Trước khi Lạc Ngu định nói chuyện thì ngón tay lạnh lẽo đặt lên cằm cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi kéo tiếp nhận sự đụng chạm vô cùng thân mật cường thế của Trì Mục.
Tựa như một cuộc giao hòa lãng mạn của gió đêm mùa hè và ánh mặt trời còn sót lại, tất cả lượng nước tan ra lập tức bay hơi, chỉ giữ lại sự nóng bỏng không thể xua đi.
Những lời chưa nói ra bị chìm ngập trong môi răng quấn quýt, thoáng vẻ chiếm giữ và dịu dàng của màu máu.