Bản Năng Si Mê

Chương 53: Bể bơi




Bể bơi
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Sau khi Lạc Ngu ra ngoài, Đông Đông quấn lấy cậu hỏi thăm về Trì Mục.
Hắn cứ lải nhải bên tai Lạc Ngu mấy câu như tên gì, sao lại quen Lạc Ngu, có phải từng luyện võ không các thứ.
Lạc Ngu: "Có phải tiếp theo muốn hỏi tin tức tố của người ta mùi gì không?"
Đông Đông: "Được thì tôi cũng muốn biết..."
Lạc Ngu lườm hắn: "Tránh ra."
Đông Đông cười hề hề, cũng không định hỏi tin tức tố của Trì Mục mùi gì thật đâu, dù sao hắn cũng không quan tâm cái đó.
Sau khi Trì Mục ra ngoài, Đông Đông vốn định tự mình đi bắt chuyện tiện thể làm quen luôn nhưng cách Trì Mục hỏi thăm hắn chính là lườm hắn một cái. Đông Đông chỉ có thể khô khốc nén lại lời chào hỏi, im re chạy nhanh như chớp đến trước mặt Lạc Ngu.
Đông Đông: "Ngu ca à, sao cậu quen được người ta hay thế?"
Đông Đông định nói trông rất đáng sợ nhưng cảm thấy cũng không phải kiểu thấy đối phương hung tàn đáng sợ hay là bị Alpha áp chế.
Vừa nãy trên sân, Đông Đông tưởng tính tình người ta cũng giông giống Lạc Ngu, dễ làm quen kết nghĩa anh em. Nhưng mà chỉ một cái lườm vừa rồi là hắn hiểu mình không có cửa, hoàn toàn không phải dạng mà cậu tưởng.
Lạc Ngu: "Bạn cùng bàn của tôi, Trì Mục."
Đông Đông nghĩ một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, hắn chính là Trì Mục hả? Là cái tên không vừa mắt mà cậu và Nhụy Ti hay nhắc đấy à?"
Đông Đông chưa gặp Trì Mục bao giờ nhưng đã nghe Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư nhắc đến.
Lạc Ngu hận không thể bịt miệng Đông Đông lại: "Cậu nhỏ giọng chút đi."
Cậu ngoái đầu nhìn Trì Mục đứng cách đó không xa, loại chuyện này ấy mà, trước đây để người ta nghe cũng không sao cả, có khi chỉ mong sao hắn nghe thấy ấy chứ. Nhưng giờ khác rồi, dù cho cậu và Trì Mục lúc này đã hiểu lòng nhau nhưng cậu không muốn Trì Mục nghe được mấy lời này, cứ thấy nó sao sao ấy.
Đông Đông rất tủi thân: "Người ta vốn dĩ đã nói nhỏ lắm rồi, nhưng sao quan hệ của hai người quay ra tốt thế?"
Lạc Ngu: "Đó là một câu chuyện rất phức tạp."
Đông Đông bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe: "Hở? Tôi thích hóng chuyện nhất!"
Lạc Ngu: "Thế nên tôi chẳng muốn kể nữa."
Đông Đông:...
Song Đông Đông nhanh chóng nhớ ra chuyện khác, đưa ra thắc mắc: "Hôm nay tâm trang cậu không tốt, rốt cuộc có phải vì Nhụy Ti không?"
Đông Đông vẫn nhớ mấy lời Lạc Ngu nói trước khi đánh nhau. Nói thế nào thì ba người bọn họ cũng là anh em, tính ra hắn còn là nửa sư phụ của Đinh Duệ Tư.
Lạc Ngu: "Không phải vì nó, chút chuyện vặt thôi. Nó đi chơi net cả đêm nên ở nhà ngủ nướng ấy mà."
Lạc Ngu tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi, cũng không phải cố tình giấu diếm Đông Đông, chỉ là chuyện này cũng không phải chuyện hay ho gì mà đi rêu rao cả.
Hơn nữa Alpha đều sĩ diện, Đinh Duệ Tư chưa bao giờ kể chuyện mình bị ba đánh ra ngoài, có nhắc đến cũng là đùa giỡn thôi, không ai biết cậu bị đánh nặng đến mức nào.
Đông Đông gật đầu: "Vậy thì được, hai cậu không xích mích là được. Tôi cũng đoán với cái tính ấy của Nhụy Ti thì sao chọc cậu giận được chứ."
Đông Đông: "À đúng rồi, lát nữa cậu định về à? Nếu cậu không vội thì ở lại cùng ăn tối đi, tối nay mẹ tôi hầm sườn."
Lạc Ngu vỗ vai hắn: "Xin nhận tấm lòng, tôi ăn tối rồi mới đến, giờ chuẩn bị về luôn đây."
Nếu Lạc Ngu đến một mình thì phỏng chừng sẽ ở lại đây lâu hơn nhưng hiện tại Trì Mục vẫn đang ở kia đợi cậu, Lạc Ngu định rời khỏi võ quán trước.
"Được, vậy tôi cũng không giữ cậu lại nữa." Đông Đông gật đầu, không đếm xỉa tới học viên nài nỉ xót xa đòi chỉ dạy bên cạnh, "Có thời gian nhớ đến thường xuyên, nghỉ hè rồi đó."
Lạc Ngu nhận lời, vẫy tay chào Đông Đông rồi quay đầu nhìn Trì Mục.
Trời bên ngoài đã tối dần, phố xá cũng lên đèn. Ánh đèn khiến cho dáng người của Trì Mục thêm cao lớn.
Lạc Ngu đột nhiên nhớ đến một vấn đề: "Giờ cậu về nhà à? Có phải tài xế của cậu đợi lâu lắm rồi không?"
Trì Mục: "Trước khi đi theo cậu thì tôi đã bảo ông ấy lái xe về trước rồi."
Hắn vô cũng tự nhiên đứng bên cạnh Lạc Ngu, hai người sóng vai nhau đi về phía trước.
Lạc Ngu: "Thế à... Vậy bây giờ cậu muốn về nhà không?"
Đã nghỉ hè rồi, không cần đi học nữa, Lạc Ngu nhất thời chợt có cảm giác trống trải mờ mịt, không biết làm gì.
Như mọi khi thì giờ cậu đã chìm đắm vào game rồi nhưng Trì Mục đang ở đây, cậu nghĩ hắn không muốn chơi game lắm.
Trì Mục lắc đầu: "Cậu có ý định gì không?"
Lạc Ngu nhún vai: "Không có gì hết, nhưng mà tôi muốn hỏi, bình thường khi rảnh rỗi cậu làm gì?"
Trì Mục: "Đọc sách, xem phim, tập gym, đánh đàn."
Trì Mục rất hiếm khi rỗi rãi, hắn sẽ sắp xếp thời gian của mình đâu vào đấy, sau đó thực hiện theo kế hoạch. Những việc như đọc sách, xem phim, hoặc đánh đàn thư giãn, tập gym cũng nằm trong kế hoạch cố định.
Lạc Ngu không có hứng thú với những thứ Trì Mục nói. Cậu chợt nghĩ đến gì đó, mắt hơi sáng lên.
"Đi bơi không?"
Lạc Ngu cũng biết bơi nhưng thời gian bơi không nhiều.
Hiện tại cậu tâm huyết dâng trào, hận không thể nhảy xuống bể bơi ngay bây giờ.
Trì Mục: "Ok."
Lạc Ngu nghĩ gì là muốn làm ngay lập tức: "Cơ mà chúng ta phải đi mua quần bơi trước đã, tôi không biết đã ném cái đó đi đâu mất rồi. Với cả cũng không biết chỗ bể bơi giờ có đông không nữa."
Nếu đông người bơi thì không phải đi bơi nữa, mà là đi ngâm nước.
Trì Mục: "Có thể đến nhà tôi."
Lạc Ngu: "Nhà cậu đâu có hồ bơi đâu."
Lạc Ngu nói xong thì nhớ ra Trì Mục không chỉ có mỗi một căn nhà hôm nay cậu đến, nhưng Lạc Ngu lại nhớ đến vẻ mặt không vui của Trì Mục khi nhắc tới bố mẹ mình thì cậu không muốn làm Trì Mục mất hứng.
Lạc Ngu khoác vai Trì Mục: "Chúng ta đi bể bơi công cộng cũng được mà, đi thôi, đi mua đồ."
Trì Mục: "Không sao, không phải đến nhà bố mẹ tôi. Tôi có một căn biệt thự có bể bơi khác đứng tên tôi."
Lạc Ngu: "...Là tôi nông cạn."
Sự nghèo túng đã hạn chế óc tưởng tượng của cậu.
Căn biệt thự mà Trì Mục đứng tên ấy là quà thành niên mười tám tuổi của ông nội Trì Mục tặng. Hắn chưa từng đến đó ở mà đăng tin cho thuê, có một số người muốn tổ chức party sẽ thuê.
Bởi vì thường xuyên có khách nên căn biệt thự kia được quét dọn rất sạch sẽ, nước trong bể bơi cũng thay thường xuyên.
Khi tới nơi, nhìn bể bơi dưới ánh đèn, Lạc Ngu cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình thực sự tăng vọt.
Trì Mục hỏi người phụ trách quét dọn biệt thự, tìm được mấy thứ cần dùng như kính bơi và quần bơi mới được đặt gọn gàng trong tủ ở phòng khách.
Trước khi xuống bơi, Lạc Ngu khởi động làm nóng người trước. Trì Mục đội mũ bơi, nhìn thiếu niên dưới ánh đèn.
Vòng eo kéo dãn thành độ cong đẹp mắt theo động tác vươn vai của cậu, trắng nhưng không ốm yếu, trông tràn đầy sức sống.
Trên người cậu có vài vết thâm đậm nhạt khác nhau, dưới ánh đèn có phần hoa lệ lạ kỳ.
Đó là những vết do Trì Mục để lại trên người cậu lúc đánh nhau hồi chiều, trên người Trì Mục cũng có dấu vết Lạc Ngu để lại.
Lạc Ngu không chú ý đến mình mà nhìn chằm chằm Trì Mục trong nước.
Mặt nước lóng lánh mờ ảo dưới ánh đèn mờ tối, Trì Mục trong nước giống như một con cá, lộ ra sức hút.
Lúc Lạc Ngu xuống nước thì thấy lạnh buốt, đứng nguyên một lúc mới dần dần thích ứng.
Lâu lắm không bơi, Lạc Ngu không quen lắm.
Trì Mục bơi một vòng rồi tựa bên bờ ngắm Lạc Ngu bơi.
Sau khi phát hiện động tác của Lạc Ngu không được trôi chảy lắm, Trì Mục lặn vào trong nước bơi tới uốn nắn tư thế của Lạc Ngu.
Lúc bị chạm vào bắp chân, Lạc Ngu vô thức muốn đạp ra, may mà phản ứng lại kịp thời nên theo hắn chỉnh sửa tư thế.
Trì Mục: "Ừm, như vậy thử xem."
Lạc Ngu dần dần tìm về cảm giác hồi đầu học, bơi một vòng thì phát hiện Trì Mục lại đến gần cậu.
Trì Mục: "Tư thế sải tay hơi sai, tôi đỡ cậu, cậu thử lại xem."
Trì Mục ôm lấy eo Lạc Ngu, giữ cho cậu không trôi đi để Lạc Ngu sải tay.
Lạc Ngu hơi nhíu mày: "Buông ra."
Tâm trạng Lạc Ngu hơi vi diệu, cậu nhớ mình không phải người dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy.
Lạc Ngu vốn dĩ không thể thả lỏng cơ thể căng chặt trong nước, khi tay Trì Mục đặt lên eo thì cậu đột nhiên hơi mất sức lực.
Lời của Kiều nữ sĩ như vang lên trong tâm trí, khi kì phát tình của Omega sắp tới thì cơ thể sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, nhất là khi bị bạn đời chạm vào, cơ thể sẽ càng phản ứng mãnh liệt hơn.
Khoan... tháng này hình như...
Kì phát tình của Lạc Ngu vốn thất thường, lần nào cậu cũng chỉ nhớ kĩ ngày đến của tháng trước, cho rằng tháng sau sẽ ổn định nhưng không ngờ nó vẫn cứ rối loạn như cũ.
Trì Mục: "Sao thế?"
Lạc Ngu: "Đột nhiên hơi mất sức."
Nước bể bơi vào đêm trở nên lạnh vô cùng, Lạc Ngu bất giác rùng mình một cái.
Trì Mục: "Hửm? Hết sức rồi là sao?"
Bơi lội vốn là việc tốn thể lực, mặc dù chỉ vừa bắt đầu nhưng trước đấy không lâu bọn họ đã làm chuyện tiêu hao thể lực một lần rồi.
Lạc Ngu nghiến răng: "Cậu buông ra trước đã."
Tay Trì Mục vẫn đặt ở nơi kia, nghe vậy liền buông tay.
Nhưng không phải rút phắt ra mà vuốt ve từ từ lên trên theo từng tấc da lành lạnh của cậu khiến cậu vô thức run nhẹ.
Một tay Lạc Ngu vịn vào thành bể, tháo kính bơi trên mặt xuống, đặt sang một bên.
Đầu óc choáng váng từng cơn, khiến tay chân Lạc Ngu bắt đầu mất hết sức lực.
Hơi thở ấm áp bao phủ sau lưng, bao vây lấy Lạc Ngu.
Trì Mục cúi đầu ngửi tin tức tố thơm ngọt: "Là hôm nay à?"
Lạc Ngu lòng dạ rối bời: "Tôi không biết, đi lên trước đã, tôi sắp kiệt sức rồi."
Nhưng người phía sau lại càng dán chặt hơn nữa.
Giọng Trì Mục hơi khàn: "Không sao, tôi đỡ cậu."
Chất vải của quần bơi khi chạm vào có cảm giác trơn tuột, ở trong nước cũng vậy.
Ngón tay dường như muốn sà vào trong, cơ thể Lạc Ngu cứng đờ.
Lạc Ngu: "Tôi không muốn ở đây đâu, lên đi!"
Ở trong nước rất khó kiểm soát, cơ thể vừa nổi bồng bềnh vừa không có sức lực. Rõ là sóng nước êm dịu mà lúc này lại như một loại chất lỏng đang ở vào trạng thái bám giữ không thể kháng cự lại.
Sóng nước dồn dập vỗ lên người cậu theo thân thể dao động, kẻ nói sẽ đỡ cậu đang bày trò xấu không ngừng.
Trì Mục dùng chóp mũi cọ xát vào tuyến thể của cậu, cởi mũ bơi của Lạc Ngu ra ném bên bờ.
Mái tóc đen lộn xộn vểnh loạn lên, Lạc Ngu quay đầu, trong mắt lộ ra vài phần mãnh liệt muốn cắn người.
"Trì Mục!"
Quần bơi không còn nằm trên người nữa, nổi trên mặt nước.
Ánh đèn chớp lóe trên mặt nước, bị gió đêm thổi gợi sóng dao động.
Tay Lạc Ngu bám chặt thành bể, bàn tay thon dài xinh xắn ấy tỏa ra hương thơm ngào ngạt dưới ánh đèn.
Một bàn tay còn lại phủ lên trên, luồn vào từng kẽ ngón tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Là kiểu nắm tay mà lòng bàn tay này úp lên mu bàn tay kia rồi mười ngón tay đan xen vào nhau í hiểu hơm!
Chưa có dduj nhau đâu, tôi là người có cảm giác nghi thức, lần đầu tiên dduj chắc chắn không thể đơn giản như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.