Bản Năng Si Mê

Chương 55: Ngày ngày vui vẻ




Ngày ngày vui vẻ
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Lạc Ngu về đến nhà là ngã ngay xuống giường của mình.
Lúc cậu không ở nhà, Kiều nữ sĩ đã thay và giặt sạch ga giường trong nhà, lúc nằm xuống có thể ngửi được mùi ấm áp của nắng mặt trời.
Lạc Ngu thả lỏng người rồi đột nhiên đứng dậy chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tiếc là từ cửa sổ chỗ cậu nhìn ra không thấy được gì hết, Lạc Ngu cũng không biết mình muốn nhìn thấy gì, đứng ngẩn người một lúc, cảm thấy mình ngày càng ngố.
Lạc Ngu bước về bên giường, quả bóng rổ của cậu bắn ra khỏi vị trí tấm ván, đập xuống nền nhà rồi lại bật lên như nội tâm đang đánh trống hò reo của cậu vậy.
Lạc Ngu nhặt quả bóng rổ lên, phủi phủi rồi đặt nó về chỗ ban đầu.
Lạc Ngu cào tóc mình: "Trì Mục có mở ngay trên xe không nhỉ?"
Cậu đi đi lại lại trong phòng một hồi hệt như bị tăng động, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Mới có vài phút mà thôi, Trì Mục chắc chắn vẫn chưa đến nhà.
Lạc Ngu tiếp tục độc thoại với không khí: "Chắc không đâu, hắn hứa với mình về nhà mới mở ra, nhất định sẽ không mở ngay trên đường đâu."
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng trong sự chờ đợi nôn nóng.
Dường như mỗi phút mỗi giây đều được phân tách thành vô số mảnh vụn, bị hao mòn từng chút một.
Lạc Ngu lại bò về trên giường, nhìn chòng chọc trần nhà một lúc, đoán chừng Trì Mục đã về đến nhà rồi.
Cậu lại giơ tay nhìn đồng hồ, được lắm, mới qua hai phút.
Lạc Ngu ngồi dậy khỏi giường, quyết định tìm chút chuyện làm để dời sự chú ý. Trì Mục về đến nhà mở quà ra chắc chắn sẽ gửi tin nhắn cho cậu.
Lạc Ngu mở điện thoại, nhìn một lượt biểu tượng game phía trên, sau cùng vẫn mở Wechat ra.
Bốn chữ 'Cậu đến nhà chưa' xuất hiện trong thanh trò chuyện, trước sau không gửi đi.
Tay kia của Lạc Ngu bất giác xoay bút, chả có tâm trạng chơi game luôn nên dứt khoát bỏ điện thoại qua một bên, giở bài tập hè ra.
Xấp bài tập hè rất dày, Lạc Ngu trực tiếp lật đến môn vật lý, bắt đầu làm môn học mình giỏi hơn trước.
Khi Lạc Ngu bắt đầu tập trung làm bài tập thì tiếng chuông điện thoại chợt reo lên khiến ngòi bút của cậu xiêu vẹo.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Ngu chính là Trì Mục mở quà rồi nhưng cầm điện thoại lên thì thấy người gọi đến là cô của cậu, Lạc Phượng Hòa nữ sĩ.
Lạc Ngu chào hỏi trước: "Chào cô ạ."
Lạc Phượng Hòa nói thẳng ra ý đồ gọi điện đến: "Dạo này Tiểu Vãn hơi khó chịu trong người, cô phải đưa em ấy ra nước ngoài kiểm tra, chắc chừng hai tuần mới về được. Giờ đang nghỉ hè nên con canh chừng Dư Hiểu Song giúp cô, bảo nó ngoan ngoãn chút."
'Tiểu Vãn' mà Lạc Phượng Hòa nói là người vợ beta của cô, cũng chính là cô nhỏ của Lạc Ngu.
Lạc Ngu đồng ý: "Vâng."
Lạc Phượng Hòa phải xuất ngoại một hai tuần, Dư Hiểu Song mừng đến độ đốt pháo trong nhà không chừng. Đứa nghiện net như nó kiểu gì cũng cày game xuyên ngày xuyên đêm, thực sự rất nghiêm trọng.
Lạc Phượng Hòa: "Phiền con rồi."
Lạc Ngu nhìn điện thoại hiển thị cúp máy, gọi điện cho Kiều Uyển Dung thuật lại chuyện vừa rồi.
Kiều Uyển Dung đáp: "Được, bây giờ con đi đón Song Song đến nhà mình nhé, lúc về tiện thể mua ít đồ ăn, muốn ăn gì cứ mua, đợi mẹ về nấu."
Lạc Ngu: "Vâng, vậy con đi đây."
Lạc Ngu lấy chìa khóa lái xe mô tô đi, trước khi tới gọi cho Dư Hiểu Song, bảo cô chuẩn bị xuống lầu.
Dư Hiểu Song cho người ta cảm giác như người âm phủ ngày ngủ đêm bay, đứng bên đường xem điện thoại.
Khi Dư Hiểu Song nghe thấy tiếng xe chạy lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Dư Hiểu Song hào hứng leo lên yên sau: "Anh! Tối nay cùng nhau đi chơi game nhá!"
Lạc Ngu: "Mơ đi."
Vẻ mặt Dư Hiểu Song sụp đổ ngay tức khắc: "Khó lắm em mới được thả tự do đấy, chỉ cần anh không nói thì mợ sẽ không biết, tất nhiên mẹ em cũng sẽ không biết em ra ngoài chơi rồi."
Thật ra Dư Hiểu Song cũng không phải muốn tìm Lạc Ngu chơi game cùng mà chỉ là muốn kéo cậu xuống nước cùng thôi.
Lạc Ngu vừa lái xe vừa cãi nhau với cô: "Thế mày nghĩ sao anh đây phải đích thân phóng xe đến đón mày hả? Với cái nết đấy của mày chắc là muốn xem mấy bài báo đột quỵ vì cày game mẹ anh gửi cho anh đúng không?"
Dư Hiểu Song nhỏ giọng phàn nàn: "Đâu có đến mức đấy... Thôi, anh không chơi với em thì em rủ anh Nhụy Ti."
Lạc Ngu dừng đèn đỏ, nghe vậy nói: "Nó đang bị nhốt ở nhà rồi, em không tìm được cậu ta đâu."
Dư Hiểu Song nghi ngờ hỏi: "Ủa là sao? Anh ấy lại làm gì rồi thế?"
Cái chuyện bị cấm túc tại nhà này, tính ra Dư Hiểu Song cũng có tí đồng bệnh tương liên với Đinh Duệ Tư. Mỗi lần như thế đều phải viết bản kiểm điểm, đến nay đã là tuyển thủ bản kiểm điểm cấp 10.
Lạc Ngu: "Chơi game suốt đêm."
Dư Hiểu Song: "Ầu... Hết đường rủ anh ấy chơi game."
Dư Hiểu Song có chút thất vọng, cúi đầu nhìn điện thoại thì thoáng thấy cái nhìn hâm mộ của nữ sinh bên cạnh.
Dư Hiểu Song ngắm gáy ông anh mình hồi lâu, đột nhiên cảm thán: "Anh, em là người khác giới đầu tiên ngồi sau xe máy của anh hở?"
Lạc Ngu vô tình bác bỏ: "Là mẹ anh."
Dư Hiểu Song cảm thán: "Bác thì tính làm gì chứ. Chà chà, không biết Omega nào sẽ ngồi chỗ này nhỉ? Chắc là hạnh phúc lắm đây."
Mặc dù trông Lạc Ngu có vẻ nóng tính nhưng Dư Hiểu Song cảm thấy anh cô chắc chắn là kiểu người cực kỳ thương vợ.
Lạc Ngu vừa định đáp lại thì đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, cậu tiếp tục khởi động mô tô chạy về phía trước.
Điện thoại để trong túi chợt rung lên hai cái, hình như có người gửi tin nhắn cho cậu.
Dư Hiểu Song cũng phát hiện: "Anh, cần em lấy ra xem hộ anh không?"
Lạc Ngu gật đầu, tỏ ý Dư Hiểu Song lấy ra.
Dư Hiểu Song rút điện thoại của Lạc Ngu ra, thấy thông báo tin nhắn trên màn hình khóa.
Dư Hiểu Song: "Có người gửi ảnh cho anh. Em không thấy được gì trên màn hình khóa cả, mật khẩu là gì thế?"
"Bốn số 0." Lạc Ngu nhìn đường phía trước, buột miệng hỏi một câu, "Ai gửi đấy?"
Dư Hiểu Song: "Trì Mục."
Lạc Ngu vô thức phanh xe lại: "Đừng mở!"
Dư Hiểu Song theo quán tính va thẳng vào lưng Lạc Ngu: "Anh à, anh gào thì cứ gào đi, phanh xe lại làm gì!"
Dư Hiểu Song xoa mũi bị đụng đau ê ẩm của mình, không biết tại sao phản ứng của Lạc Ngu lại mạnh như vậy.
Lạc Ngu lại nghĩ, tin nhắn của người khác giới tương lai sẽ ngồi sau xe của anh mà cô vừa nói đấy, không phanh xe sao được.
"Không có gì, đột nhiên nhớ ra không phải chuyện quan trọng lắm, về anh xem sau cũng được."
Lạc Ngu lấy điện thoại lại bỏ vào túi, kiếm cớ cho hành động của mình.
Lạc Ngu tiếp tục khởi động xe, giờ đây trong lòng cậu chỉ còn một khát khao duy nhất: về nhà.
Dư Hiểu Song sau lưng cậu thò đầu ra, vẻ mặt dần trở nên suy đồi đạo đức: "Không phải chuyện gì quan trọng thế sao lại không cho em xem? Chẳng lẽ hai anh đang nói chuyện gì thiếu trong sáng à?"
Lạc Ngu: "Anh thấy em cần mua đọc nhiều sách hơn để thanh lọc đầu óc đi. Em còn thiếu bài tập không, anh cho em thêm hai quyển Ngũ Tam."
(*) Ngũ Tam (五三): 'Năm năm thi đại học mô phỏng ba năm' là cuốn sách do Nhà xuất bản Đại học Sự phạm Thủ Đô và Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục xuất bản bảo tháng 6 năm 2008, tác giả Khúc Nhất Tuyến.
Dư Hiểu Song lắc đầu: "Cái này thì khỏi cần."
Một lúc sau Dư Hiểu Song lại nói: "Nhưng anh nè, nếu các anh nói chuyện thiếu sáng thật thì đừng quên em nha!"
Dư Hiểu Song: "Tất nhiên là nếu anh có nhu cầu cũng có thể bảo em. Thiếu nữ nghiện net em đây nắm chắc đủ loại bí tịch trong tay."
Lạc Ngu: "... Xem ra phải mua cho em bốn quyển Ngũ Tam."
Dư Hiểu Song: "Đừng đừng anh ơi, anh em với nhau cả nên em mới chia sẻ đấy chứ, tại em không có cái ấy chứ bộ! Em mà là Alpha thì sao có thể ra nông nỗi này được!"
Dư Hiểu Song than thở: "Em cũng muốn được giống mẹ em lắm chứ."
Lạc Ngu định kết thúc chủ đề này, đồng thời quyết định hôm khác mua cho Dư Hiểu Song vài quyển sách ôn tập.
Nhà Dư Hiểu Song cách nhà Lạc Ngu khá xa, dù cho lòng Lạc Ngu muốn về nhà thế nào đi nữa, muốn đọc tin nhắn của Trì Mục thế nào đi nữa thì cũng phải về nhà trước đã.
Trì Mục không đợi được tin nhắn trả lời của Lạc Ngu thì có chút không biết làm sao, nhưng cũng không hỏi thêm mà chuyên tâm nghịch món quà trước mặt mình.
Quà Lạc Ngu tặng hắn là một con mèo chiêu tài Anh lông ngắn đứng thẳng.
Vẻ ngoài rất giống bức ảnh mà hắn từng gửi cho Lạc Ngu, hơn nữa chân còn có thể lắc qua lắc lại, trông vô cùng tinh xảo.
Giữa bụng mèo có một cái nút, chỉ cần ấn vào là mèo con sẽ thè lưỡi xòe móng, nhưng đấy không phải là chỗ khiến Trì Mục bất ngờ nhất.
Trì Mục chống đầu, lại ấn một cái nút màu xám bạc.
Mèo nhỏ đung đưa chân, thè lưỡi ra, từ cổ họng truyền ra một giọng nói lười nhác.
"Ngày ngày vui vẻ."
Giọng thiếu niên lộ ra chút từ tính, kết hợp với ngữ điệu trước sau như một, sống động như mèo con đang gãi vào lòng người ta.
Trì Mục cong môi, lại chọc vào cái nút.
"Dồi dào sức khỏe."
"Vạn sự như ý."
Cũng không biết Lạc Ngu ghi âm bao nhiêu câu, càng về sau giọng càng mất kiên nhẫn.
"Sớm sinh quý tử."
"Mẹ nó cậu còn ấn à!"
"Cậu thử ấn tiếp cái nữa xem!"
"Cậu đã ấn rồi, tôi đành gắng gượng nói thêm một câu vậy."
"Trì Mục, cậu thực sự là một tên ngốc, còn ấn nữa sẽ phải bắt đầu lại đấy."
Giọng thiếu niên nhẹ nhàng, lúc này đã nói nhỏ hơn trước rất nhiều, nghe như lời mắng đùa bên tai.
Trì Mục lại ấn một cái.
"Trì Mục."
Đây là câu đầu tiên được cài đặt cho con mèo này, là Lạc Ngu đang gọi tên hắn.
Trì Mục đã nghe Lạc Ngu gọi tên hắn rất nhiều lần, đủ các kiểu như khiêu khích, khinh thường, gàn dở, giận dữ, lạnh nhạt, bình tĩnh, cũng có vui sướng, nhẹ nhàng, kinh ngạc, lại có kiềm nén, chịu đựng, run rẩy, ngỡ ngàng, nức nở.
Càng về sau, càng là giọng nói trêu chọc tiếng lòng của hắn.
Trì Mục sờ đầu con mèo, rõ ràng tách ra chưa bao lâu mà giờ bỗng nhiên lại rất muốn gặp Lạc Ngu lần nữa.
Dưới tình huống không vượt đèn đỏ, Lạc Ngu kiểm soát tốc độ phi xe nhanh như chớp về nhà của mình.
Sau khi đậu xe xong, Lạc Ngu chạy vọt lên nhà.
Khổ cái là chung cư cũ nên không có thang máy, hại Dư Hiểu Song thở hồng hộc chạy theo sau cậu.
Lạc Ngu lao về phòng mình, lưu loát khóa cửa phòng lại rồi lấy điện thoại ra.
[Trì Mục]: Món quà này rất đặc biệt, tôi rất thích.
[Trì Mục]: [Ảnh]
Lạc Ngu mở ảnh ra, con mèo vẫn là con mèo quen thuộc ấy, cậu đã tốn không ít thời gian để làm ra máy móc bên trong nó.
Bây giờ cạnh tai con mèo ấy, được vẽ thêm một bông hoa xinh đẹp.
Là hoa Liên Kiều.
Lạc Ngu không khỏi lầm bầm: "Thật là, sao phải vẽ thêm làm gì."
Nói thì nói thế nhưng không thể nào nén được ý cười nơi khóe miệng.
[Lạc Ngu]: Hoa cậu vẽ cũng tạm được, xem như xứng với quà tôi tặng cậu
[Lạc Ngu]: Cái này vẫn còn nút ẩn, cậu tự tìm kiếm thử xem.
Lạc Ngu đang đợi Trì Mục khen cậu kĩ thuật đỉnh của chóp nhưng bên kia mãi không có động tĩnh gì. Qua một hồi lâu, bên kia mới trả lời.
[Trì Mục]: Hiện tại tôi không ở bên cạnh con mèo.
[Trì Mục]: Nhưng tôi đang ở dưới nhà bông Liên Kiều nhỏ kia
Lạc Ngu chạy tới trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu nhà mình.
Trì Mục ngẩng đầu nhìn cậu, cười dịu dàng.
Ánh chiều tà còn sót lại như hòa cả vào đôi mắt ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.