Bản Năng Si Mê

Chương 57: Bản năng




Bản năng
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Dư Hiểu Song cảm thấy mình rất rất oan, cô chỉ bon mồm nói mấy câu, tại sao lại phải bị phạt làm đề thi!
Dư Hiểu Song đáng thương nói: "Anh à, người ta nói đùa thôi mà, dù em có ý đồ gì với Nhụy Ti cũng không thể có ý đồ với anh được. Chưa kể em thì sao mà vừa sờ vừa bóp Omega được, tưởng tượng thỏa mãn tí không được à?"
Lạc Ngu nghe vậy thì nhướn mày: "Hóa ra em muốn thêm một đề toán nữa hả?"
Dư Hiểu Song rụt cổ nói: "Em không muốn, em làm một đề là đủ rồi! Dùng học tập thanh lọc tâm hồn em! Em vô cùng yêu học tập! Anh ơi lát nữa chúng ta đi mua đề thi nhé!"
Cô nàng lẩm bẩm: "Học tập, học tập khiến tôi vui vẻ! Trời ơi! Tôi yêu làm đề thi quá cơ, chắc chắn kiếp trước tôi là một chiếc bút!"
Dư Hiểu Song rất nghe lời Lạc Ngu, bởi vì cô lớn lên cùng Lạc Ngu, đã quen bị Lạc Ngu chăm nom sai khiến.
Lạc Ngu im lặng chốc lát mới nói với Trì Mục: "... Nhỏ này nào giờ xốc nổi vậy đấy, cậu quen là được."
Trì Mục hiển nhiên đã nhìn thấu, bình tĩnh gật đầu.
Quả là ngựa chạy có bầy, chim bay có bạn, Trì Mục cảm thấy người bên cạnh Lạc Ngu đều là những người rất thú vị, bất kể là Dư Hiểu Song hay Đinh Duệ Tư, dường như ai cũng có thể vô tình mang lại niềm vui cho người khác, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.
Ba người nhanh chóng đi tới tiệm gà rán, Dư Hiểu Song vào trước gọi món, bảo Lạc Ngu cũng gọi chút đồ ăn. Lúc trả tiền, Lạc Ngu chuẩn bị trả thì Dư Hiểu Song đã giành trả trước rồi.
Dư Hiểu Song cười rất chi là lấy lòng: "Sao có thể để anh trai thân yêu của em trả tiền cơ chứ, onii-chan* cứ ra ngồi trước đi nha."
*欧尼酱 (お兄ちゃん: oniichan): Anh trai
Lạc Ngu lập tức cảnh giác: "... Em muốn làm gì?"
Dư Hiểu Song: "Onii-chan, người ta ngoan thế này, có thể đổi một tờ đề vật lý thành nửa đề không? Ý là chỉ làm trắc nghiệm thôi ấy."
Dư Hiểu Song ra sức chớp mắt, sau đó bị Lạc Ngu ấn đầu xuống một cách không thương tiếc.
Lạc Ngu vẻ mặt vô tình: "Anh sắp nôn cơm tối ra rồi đấy."
Lạc Ngu bị mấy câu sến súa này của Dư Hiểu Song làm cho nổi da gà đầy mình, vội vàng nhìn Trì Mục bên cạnh để rửa mắt.
Lạc Ngu: "Không được, nói một đề là một đề."
Dư Hiểu Song đưa mắt về phía Trì Mục, mở lời: "Trì Mục onii-chan, anh khuyên anh em tí đi mà, các anh đã là bạn bè thì anh cũng là anh trai của em, anh không thể nhẫn tâm nhìn đứa em gái đáng yêu hiền lành này phải chịu khổ bởi thứ bài tập ác độc kia đâu, đúng không?
Lạc Ngu nạt ngay: "Uốn lưỡi cho thẳng lại, nói chuyện đàng hoàng."
Anh mày còn không làm nũng với hắn, sao mày dám nịnh nọt như thế?
Dư Hiểu Song nhận được tín hiệu nguy hiểm, lập tức cosplay học sinh tiểu học nhận sai nhưng vẫn hy vọng Trì Mục có thể giúp cô nói ít lời khuyên nhủ Lạc Ngu.
Trì Mục vẫn rất ôn hòa nhưng lời thốt ra thì vô cùng tàn nhẫn: "Khỏi cần nhìn anh, anh nghe anh em."
Tuy rằng rất đồng cảm, nhưng hắn vẫn về phe Lạc Ngu.
Vẻ mặt Dư Hiểu Song sụp đổ: "Được rồi, một đề thì một đề, không mặc cả."
Bây giờ không phải giờ cơm, trong tiệm gà rán không đông người lắm. Dư Hiểu Song cầu xin thất bại xong thì đúng lúc nhân viên ở quầy gọi số, Dư Hiểu Song liền bước qua ngay.
Lạc Ngu nhìn bóng lưng cầm đồ ăn của Dư Hiểu Song, khẽ hừ một tiếng: "Con nhỏ này mới gặp cậu lần đầu mà đã biết ôm đùi rồi nhỉ?"
Trì Mục cười khẽ: "Có lẽ là em ấy biết tôi được cậu công nhận, tôi rất vinh dự."
Lạc Ngu chống tay lên bàn nghiêng đầu nhìn Trì Mục, trêu chọc: "Nói cũng phải, Trì thiếu gia trong lòng tôi quả thực sáng lấp lánh."
Dư Hiểu Song hoàn toàn không hay biết về tiết mục xen giữa nho nhỏ này, bê đồ ăn từ quầy đi tới.
Cô nàng mới chỉ bưng một phần, gồm có cánh gà cay, bánh tart trứng và khoai lang kén, mấy món còn lại vẫn đang làm.
Lúc về tới bàn thì chỉ thấy tâm trạng ông anh nhà mình hình như đã tốt hơn.
Nhiều năm sau, Dư Hiểu Song nhớ lại lần gặp mặt coi như chính thức ra mắt này mới giật mình cảm thấy mình quả là phòng ngừa chu đáo, cơ trí hơn người, gặp mặt lần đầu đã biết ôm đùi anh dâu!
Lạc Ngu không đói lắm, chỉ gọi một phần khoai tây lớn. Trì Mục bóp tương cà, hai người thong thả ăn cùng Dư Hiểu Song.
Khoai tây chiên vừa mới làm xong, ngoài giòn trong mềm nóng hổi, là hương vị Lạc Ngu yêu thích nhất.
Trì Mục ngược lại không ăn mấy, thỉnh thoảng đút cho Lạc Ngu một cái. Truyện Cổ Đại
Dư Hiểu Song đang vùi đầu vừa xem điện thoại vừa ăn gà rán, dán mắt vào màn hình điện thoại, không hề biết tình hình 'gay' cấn ngẩng đầu là thấy nọ.
Đợi Dư Hiểu Song ăn xong, Lạc Ngu xách cô đến hiệu sách.
Lạc Ngu vẫn rất lương thiện, cho phép Dư Hiểu Song tự chọn bộ đề thi mà cô muốn, cực kì có nhân quyền.
Dư Hiểu Song chọn một bộ, lúc ra thanh toán còn nhỏ giọng ai oán: "Còn bắt em tự trả tiền, người đâu mà thâm độc."
Lạc Ngu nhìn cô, nói: "Đề em tự làm, gom được kiến thức cũng là em, vui vẻ cũng là em, bảo em trả tiền quá đáng lắm à?"
Sau khi tịch thu điện thoại rồi đuổi người vào phòng làm bài tập xong Lạc Ngu mới cảm thấy cái bóng đèn hai ngàn oát không tự mình biết mình giữa cậu với Trì Mục đã biến mất.
Lạc Ngu đặt tay lên tủ lạnh: "Uống chút gì không? Vị đào."
Trì Mục: "Được."
Lạc Ngu lấy lon nước nhỏ để trong tủ lạnh ra, đó là mứt đào mà Kiều nữ sĩ đã nấu hai ngày trước.
Cậu lấy ra hai chiếc cốc thủy tinh từ trong tủ bát, rửa sơ qua rồi cho hai thìa mứt đào vào cốc, thêm ít đá lạnh, sau đó rót soda vào, cắm ống hút khuấy đều lên rồi bê tới ban công.
Kiều nữ sĩ là một Omega rất biết hưởng thụ cuộc sống, nội tâm ẩn giấu lãng mạn và thơ mộng. Bà đặt một chiếc bàn tròn nhỏ và hai cái ghế nằm ngoài ban công, còn lắp một chiếc điều hòa loại nhỏ, mùa hè ngắm sao, mùa đông ngắm tuyết.
Trên ban công còn đặt cây trầu bà, sen đá và một chậu hoa mà Lạc Ngu cũng không biết là hoa gì, nhìn là thấy vô cùng tươi mát.
Lạc Ngu ra hiệu Trì Mục ngồi xuống ghế nằm, đóng cửa phân giữa ban công và phòng khách lại rồi đóng luôn cửa sổ kính ban công, bật điều hòa nhỏ.
Làm xong hết mọi thứ, cậu thư thái nằm trên ghế, đôi chân dài hơi nhấc lên khiến cái ghế đung đưa.
Lạc Ngu nghiêng đầu nhìn Trì Mục uống nước, hỏi: "Ngon chứ?"
Trì Mục gật đầu: "Cô làm à?"
Sau cái lần được Kiều Uyển Dung cho trà sữa tự làm thì Trì Mục đã phát hiện ra sở thích nho nhỏ của vị Omega dịu dàng khéo léo này.
Lạc Ngu: "Ừ, mẹ tôi thích làm mấy thứ này lắm, ban công này cũng do mẹ thiết kế."
Trì Mục cười: "Rất có hơi nhà."
Là không khí ấm áp mà Trì Mục thích.
Lạc Ngu không phát hiện chút hâm mộ ẩn giấu trong lòng Trì Mục, cậu nói tiếp lời hắn: "Chỗ này tầm nhìn khá tốt, mẹ tôi còn cho lắp cửa kính trong suốt chỉ để ngắm sao đấy, sang đông thì ngồi đây nhìn tuyết rơi cũng tuyệt lắm, nếu cậu thích thì cứ đến lúc nào cũng được."
Lạc Ngu nói quá tự nhiên, Trì Mục ngây người một lát, sau đó ý cười trong mắt càng đậm hơn.
Lạc Ngu nói xong lại nhớ tới căn nhà của Trì Mục: "À không, hình như nhà cậu còn có góc nhìn tốt hơn nhà tôi."
Nhà Trì Mục ở tầng cao, từ cửa số sát đất nhìn xuống dưới cứ như một thành phố nổi trên không vậy.
Trì Mục: "Thế thì cậu có thể đến nhà tôi xem, lúc nào cũng được."
Lạc Ngu: "Ok."
Lạc Ngu cầm cốc lên uống một ngụm soda đào mát lạnh, cắn phải hạt đào.
Không khí đột nhiên tĩnh lặng, nhất thời chỉ có tiếng làm lạnh vù vù của điều hòa nhỏ.
Trì Mục yên lặng một lúc mới nói: "Bài đăng kia, xuất hiện khi tôi sắp tốt nghiệp cấp hai."
Lạc Ngu 'ừm' một tiếng, không hỏi chen vào mà đợi Trì Mục kể tiếp đoạn sau.
Thực ra cậu không biết nhiều về việc này, chỉ mơ hồ biết đôi chút.
Ban đầu biết là Dư Hiểu Song nói cho cậu, hình như có liên quan đến việc Trì Mục ngủ với Omega xong lại không chịu nhận trách nhiệm, tiếp đó chính là vụ Thôi Hàm, có người đào lại bài đăng cũ nọ, bịa đặt nhân cách Trì Mục có vấn đề, rồi sau đó nữa là câu Trì Mục vừa nói.
Thực ra từ đôi ba câu là đã nắm được sơ sơ câu chuyện năm xưa rồi, chỉ là Lạc Ngu từ đầu đã không tin, hiển nhiên càng không hứng thú với mấy tin đồn nhảm kia.
Trì Mục bình tĩnh kể: "Thực ra đó là một trận bày mưu tính kế, bố tôi sắp thu mua một công ty, con trai của ông chủ công ty kia cũng học trường đó, xuất phát từ báo thù và đe dọa, bọn chúng đã tiêm Fluoxetine cho tôi, muốn dùng cách này để ngụy tạo chứng cứ."
(*) Fluoxetine là một loại thuốc làm tăng lượng serotonin trong não, thường dùng để hỗ trợ điều trị trầm cảm, nó có tác dụng phụ là gây cương cứng kéo dài, ở đây tạm hiểu như thuốc kích dục.
Lạc Ngu: "Vậy cậu không sao chứ?"
Cậu không kìm được vô thức chửi thề, trong lòng điên cuồng xỉ vả lũ cháu nội muốn hãm hại Trì Mục.
Fluoxetine, tên có vẻ tầm thường không có gì lạ nhưng lại là thứ mà Alpha nào nghe thấy cũng biến sắc.
Mặc dù Alpha ngửi được tin tức tố của Omega sẽ trở nên hưng phấn nhưng để tiến vào trạng thái hưng phấn hơn nữa và kéo dài thời gian, thỉnh thoảng họ cũng sẽ dùng một ít đồ trợ hứng. Fluoxetine chính là phiên bản tăng cường của sản phẩm nọ.
Lúc mới ra mắt còn giật tít căng đét 'Khiến Alpha còn thấy sướng hơn cả tin tức tố của Omega', không ít Alpha ham vui liền thử nó.
Nhưng loại thuốc này này không phải thuốc chính quy, dùng quá liều sẽ khiến Alpha trở nên mất kiểm soát. Đã từng có Alpha do tiêm Fluoxetine mà tinh tẫn nhân vong, có người còn không thể phân biệt người vật, cứng lên là chịch. Không chỉ như thế, Fluoxetine còn gây ra ảnh hưởng tới não của Alpha.
Vì lẽ đó nên chính phủ lập tức cấm lưu hành loại thuốc này chỉ sau một thời gian ngắn, Lạc Ngu cũng chỉ biết là nó từng tồn tại, không ngờ thế mà vẫn còn lén mua bán sử dụng.
Trì Mục: "Bị tiêm vào một nửa thì tôi đánh ngất bọn chúng rồi rời đi, sau đó đến bệnh viện điều trị. Trước khi tôi ra tay xử lý thì bọn họ tung ảnh ghép lên mạng tiến hành bôi nhọ tôi."
Vẻ mặt Lạc Ngu phiền chán: "Y hệt thủ đoạn của Thôi Hàm. Sau đó thì sao? Đều bị cậu trừng trị à?"
Trì Mục kể qua loa sự tình hồi đó: "Ừm. Nói chung đối với loại người như bọn họ thì không đáng để nhắc đến."
Thực ra Trì Mục đã không thể nhớ rõ chuyện xảy ra hôm đó nữa, chỉ nhớ do hắn không đề phòng nên bị đánh lén. Khi xi lanh chứa Fluoxetine bị đẩy vào một nửa, hắn giành lại quyền chủ động, rút ống tiêm ra, sau đó là một trận chiến hỗn loạn.
Sau khi rời đi, Trì Mục lập tức nhập viện điều trị đặc biệt, lượng thuốc tiêm vào kia có nồng độ Fluoxetine quá cao, dù chữa trị kịp thời cũng sẽ để lại di chứng về sau, làm cho Trì Mục vốn đã lãnh cảm lại càng trở nên ít nhu cầu.
Mãi đến khi hắn gặp lại Lạc Ngu, ngửi được mùi tin tức tố của cậu.
Chỉ Lạc Ngu thôi đã đủ đốt lên ngọn lửa trong hắn.
Nếu nói đó là bản năng si mê của Alpha đối với Omega có độ phù hợp 100%, vậy thì Mục đối với Lạc Ngu chính là sự gìn giữ, để tâm đến mức cưỡng lại cả bản năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.